“Đã trở lại.” Tây Viễn thấy tóc Vệ Thành còn ướt, vội cầm khăn ngồi ở mép kháng, ý bảo Vệ Thành tới lau.
Vệ Thành không nói gì lập tức nhảy đến trên giường, nằm xuống, đưa đầu đến bên chân anh trai để anh trai lau cho, mình thì cầm sách đọc.
“Tự mình không biết lau khô, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chẳng chịu nghe gì cả.” Tây Viễn quở trách Vệ Thành.
“Anh, anh uống rượu sao?” Vệ Thành không để ý lời Tây Viễn, nghe tai trái ra tai phải, hắn thích anh lau tóc cho mình, vì sao phải tự lau, có ngốc mới làm.
“Chỉ uống mấy chung.” Tây Viễn giờ hay tới học đường, chẳng những quen với tiên sinh hiểu biết, còn kết giao với mấy học trò lớn tuổi, mấy người kia thực thích tìm Tây Viễn nói chuyện phiếm.
Đừng thấy Tây Viễn đời này chẳng đọc sách mấy, đời trước đã trải qua gần hai mươi năm được giáo dục hiện đại hun đúc, trên người có phong độ của người trí thức, không dấu nổi, lại bởi vì kiến thức rộng rãi, cách nói năng bất phàm. ban đầu mọi người chỉ là tò mò, Diệp tiên sinh vì sao coi trọng thiếu niên không có danh tiếng gì này, đến khi tiếp xúc với Tây Viễn nhiều hơn, bất tri bất giác bị tao nhã c hắn hấp dẫn.
Tây Viễn trước kia làm thầy giáo nhiều năm, dạy đúng là học trò mười bảy mười tám tuổi, đương nhiên hiểu bọn họ cảm thấy hứng thú với đề tài gì. tuy thời đại khác nhau nhưng nhân loại bản tính sẽ không khác biệt quá lớn, cho nên đám học trò này rất thích kết giao với Tây Viễn.
Mặc dù không cự tuyệt lui tới cùng những người này, nhưng Tây Viễn không kêu bọn họ tới trong nhà, chỉ ở ngoài cùng nhau nói chuyện thi thư thời sự, phẩm rượu ngắm hoa, hắn bề ngoài nhìn ôn hòa, thực ra không phải người dễ gần.
“Lại là hủ côn trùng ẻo lả chỉ biết khoe chữ kia tìm anh hả? Hắn thực đáng ghét, sao cứ tìm anh vậy?” Vệ mất hứng than thở.
“Nói gì đó?” Tây Viễn vỗ vai Vệ Thành một cái, sau đó túm tóc Vệ Thành trong tay, cầm khăn cẩn thận lau. trẻ con nhà họ Tây tóc cũng không dài, chỉ chừa đến độ dài đủ búi lên, tuy nói thân thể da tóc thuộc về cha mẹ nhưng cũng không phải không thể sửa sang một chút. Tây Viễn rất ngán tóc dài, lại không có cách nào, liền tận lực xén, mấy đứa em cũng thế.
tóc Vệ Thành rất dày, túm không hết, Tây Viễn lau một lát, lại đổi một cái khăn lau, sau đó cầm lược, chậm rãi chải chuốt. Vệ Thành rất hưởng thụ quá trình này, cũng không đọc sách, híp mắt như con hổ đang ngủ.
“Chính là vậy mà, nói chuyện ẻo lả, còn cảm thấy mình học vấn cao sâu, kiêu ngạo với bọn em lắm. Anh à, anh đừng cùng bọn họ không được ạ?” Vệ Thành một tay ôm eo anh trai, chuyển đầu qua trên đùi anh trai, tóc đã gần khô.
“Anh lại không thể có hai ba bằng hữu sao? Em không phải là cảm thấy, tan học về không thấy anh ở nhà nha, làm sao, trong lòng không được tự nhiên vậy?” chút tâm tư nhỏ này c Vệ Thành, Tây Viễn vẫn hiểu.
“Em và tiểu Vi ban ngày tới học đường, buổi tối mới có thể nói chuyện với anh, anh lại không ở nhà.” Vệ Thành ấp úng nói.
“Được, sau này ta ngày ra ngoài sẽ về trước khi mấy đứa tan học, được chưa?” Tây Viễn dùng ngón tay từng chút từng chút chải vuốt tóc Vệ Thành, thuận tiện cấp xoa bóp ma.
“Đây là anh nói nhé, nói được phải làm được.” Nghe Tây Viễn đồng ý sau này sẽ về sớm, Vệ Thành cao hứng, cùng anh trai tát hoan.
” không làm được thì em làm gì được anh hả?” Tây Viễn lấy tay đánh Vệ Thành hạ xuống, Vệ Thành không làm hồi sự.
“Anh, ”
“Ừ?” Tây Viễn thuận miệng đáp, Vệ Thành do dự một chút lại không nói gì.
“Anh, ”
“Ừ, chuyện gì?” Vệ Thành lại không nói tiếp.
Một lát sau, “Anh, ” Vệ Thành lại kêu một tiếng.
“Chuyện gì nói mau, anh anh cái gì?” Tây Viễn vỗ đầu Vệ Thành.
“Anh ơi, không thể để anh Thu Dương đến chỗ tiên sinh học ạ?” Vệ Thành ngẩng đầu nhìn anh trai, “Anh không biết chứ, mấy hôm trước em và tiểu Vi về nhà trồng ngô thấy anh Thu Dương, em cảm thấy anh ấy thật đáng thương.” Vệ Thành do dự một chút vẫn nói ra. Thu Dương là bạn Tây Viễn, Vệ Thành và Thu Dương cũng hợp nhau.
“Hai ngày bọn em làm việc trên ruộng, anh Thu Dương tranh thủ lúc nghỉ việc trên ruộng sang bên mình, chỉ ngồi đó nghe bọn em nói chuyện.” Vệ Thành nhìn nhìn sắc mặt anh trai, nâng tay nhéo mũi Tây Viễn hai cái.
“Nói chuyện cho tử tế đi.” Tây Viễn đập tay Vệ Thành.
“He he, ” Vệ Thành cười hai tiếng, thấy vui liền nhéo tiếp, Tây Viễn tiếp tục chụp. một lát sau, Vệ Thành nói tiếp chuyện Thu Dương.
“Anh ơi, em nghe mẹ nói, anh Thu Dương năm nay không biết sao không để ý cha mẹ phản đối mua ba trăm con ngỗng con, ba trăm con đó!” Vệ Thành cường điệu, người trong thôn đều nuôi rất nhiều ngỗng vịt, nhưng bởi vì quy củ Tây Viễn định ra lúc trước nên đã hình thành tư duy theo lối mòn, số lượng rất ít vượt qua một trăm con.
“Sau đó mẹ còn nói, mẹ Thu Dương thấy anh ấy đã mười sáu tuổi liền thu xếp tìm vợ cho anh ấy. người ta ghét bỏ nhà anh Thu Dương nghèo, lại ngại anh Thu Dương bộ dạng gầy còm nên không nhà nào chịu gả con gái cho. Mấy hôm trước mẹ Thu Dương nhìn trúng nhị béo Trương gia, chính là đứa con gái béo như lợn nái ấy.” Vệ Thành xoay người nằm úp, đặt đầu lên đùi Tây Viễn.
” sao nói con gái nhà người ta như thế? bị em nói xấu rồi còn tìm được nhà chồng sao?” Tây Viễn lay Đầu Vệ Thành xuống.
“Anh à, anh chắc chắn không tưởng tượng được đâu, nhị béo còn chướng mắt anh Thu Dương, nói gả cho anh Thu Dương muốn tiền không có tiền, muốn khí lực không có khí lực, sinh con đều sẽ đói chết, nói cả thôn đều biết, làm anh Thu Dương không vui mấy ngày liền.” Vệ Thành khó chịu thay Thu Dương.
“Anh ơi, em sẽ gọi anh Thu Dương đến học cùng, tức chết nhị béo nhà họ. Nếu anh Thu Dương không có tiền trả cho thầy, tiền em và tiểu Vi tiết kiệm có thể cho anh ấy.”
“Không phải vấn đề tiền, anh cảm thấy Thu Dương tuổi đã lớn, lại không thiện học, có cố thì khả năng trúng khoa cử cũng không lớn. So với tốn giời gian học, còn không bằng sớm lập gia đình sống cho tốt. bằng không học hai năm, tuổi lớn lại càng khó tìm vợ.” Tây Viễn cẩn thận giải thích cho Vệ Thành. em trai đã lớn, có một số việc đã có thể cùng thương lượng.
“À, vậy phải làm sao?” Vệ Thành rầu rĩ.
“Em để anh nghĩ đã, chờ hôm nào anh Đắc Mạch về, để anh ấy gọi Thu Dương vào thành, bọn anh sẽ nói chuyện với nhau.” Tây Viễn vốn không biết làm sao giúp Thu Dương, nhưng giờ quen Diệp tiên sinh, trong lòng dần dần có ý tưởng.
“Anh, lau tóc cho em.” Tây Vi tắm rửa xong chạy về phòng, leo đến trên giường, chen chúc với Vệ Thành gối lên đùi anh trai, để Tây Viễn cũng lau tóc cho.
Vệ Thành cũng không giận, đổi chỗ gối lên trên bụng Tây Vi, ba anh em cùng nhau trò chuyện.
Tây Viễn không ngờ mình nhờ Tôn Diệp tìm tiên sinh tốt cho mấy đứa em trai thế mà vô tình đào được bảo. Đây là sau khi thân thuộc với tiên sinh, hiểu được tình huống của ông ấy, Tây Viễn mới biết.
Tiên sinh họ Diệp, tự Chí Viễn, ở phía bắc có thể không ai biết, nhưng nếu ở kinh thành hay Giang Nam, lại phi thường nổi danh trong đám thanh lưu.
Diệp tiên sinh sinh ra ở Giang Nam, thuốc Diệp Thị gia tộc nổi danh, lúc còn trẻ trứ danh học giỏi, sau đó dốc lòng nghiên cứu học vấn trở thanh một trong mấy vị đại nho Giang Nam. Sau đó được triều đình chiêu mộ, từng tham gia chỉnh sửa sách sử tiền triều, sau đó chủ trì biên soạn 《 Minh An Đại Lễ 》, bởi vì thẳng thắn can gián chọc tức đương kim Thánh Thượng phán lưu đày phía bắc. sợ tiên sinh hao lực, con cả và vợ một đường đi theo, cuối cùng định cư tại Ngạn Tuy.
Đoạn năm tháng vừa tới Ngạn Tuy rất là gian nan, thời gian trôi qua, chuyện lúc trước phai nhạt, giờ đã khá hơn một chút. tiên sinh mở lớp dạy học để trợ cấp trong nhà. Phía bắc ít phần tử trí thức, khảo trúng công danh càng ít. uyện Ngạn Tuy không có mấy tú tài cử nhân, có ba người là môn hạ c tiên sinh, nhưng cũng không thi đậu Tiến sĩ. Tây Viễn hoài nghi tiên sinh không dốc hết toàn lực, đoán chừng là không muốn dương danh.
“Phương Bắc thì sao, Giang Nam thì sao? Tâm ở chỗ nào, đó là cõi đi về.” Tây Viễn còn nhớ tiên sinh sau khi đề cập tự thân cảnh ngộ, ánh mắt nhìn về phía xa, trong mắt tang thương, cảm khái vô hạn.
Học rộng tài cao, trải qua thế sự chìm nổi, tiên sinh nhìn thấu tình đời, cũng đã nhận ra nhân sinh vô thường. Vốn hoàng đế sau khi nguôi giận từng phái người chiêu mộ tiên sinh quay về, tiên sinh lấy cớ tuổi đã già để từ chối khéo.
Diệp tiên sinh chặt đứt tâm tư quay về Giang Nam. bởi năm đó hoạch tội, tộc nhân Diệp Thị sợ liên luỵ không chịu chiếu cố con út và cháu đích tôn của tiên sinh, khiến cho hai hài đồng chết yểu. đây cũng là chỗ không thể tiêu tan trong lòng tiên sinh, luôn ẩn cư ở Ngạn Tuy, tính toán sống nốt quãng đời còn lại.
Vốn tiên sinh nản chí ngã lòng, thế nhưng khi nghe được mấy lời thuận miệng của hai đứa Cẩu Đản, lại trường đàm với Tây Viễn mà tỉnh ngộ. Chẳng ham làm quan, muốn yên tĩnh, dốc lòng nghiên cứu học vấn, điểm này cùng Tây Viễn lại không hẹn mà nên. hiện giờ tiên sinh đang bắt tay vào sáng tác 《 Đại Yến cổ kim phục sức thi 》, Tây Viễn hỗ trợ, tìm kiếm sách tra tư liệu.
Diệp tiên sinh lúc trước danh chấn Giang Nam, rất nhiều học sinh mong được vào cửa, giờ đám trẻ nhà họ Tây đình vô ý được truyền thụ, Tây Viễn không thể không cảm thán tạo hóa trêu ngươi, vô tâm cắm liễu liễu thành cây.
Nếu tiên sinh không ẩn tính mai danh nữa, vậy nếu như có thể được tiên sinh dạy một năm, trở thành đệ tử c tiên sinh, sau này cho dù không thể khảo trúng công danh, mượn tiên sinh danh khí, cũng có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong phần tử trí thức, bởi vậy Tây Viễn cảm thấy chuyện của Thu Dương có một cách giải quyết tốt.
Qua ba năm ngày, ruộng trong nhà đều trồng xong, Thu Dương đi theo ông nội tới Thành Ngạn Tuy.
“Viễn à.” Thu Dương thấy Tây Viễn đón ở bên ngoài, vừa hướng dưới ngựa xa khiêu, vừa lớn tiếng kêu, vẫn không quên trở lại đỡ ông nội.
“Mau vào.” Tây Viễn cùng bà nội vội nghênh bọn họ đến trong phòng.
Ăn cơm tối xong, Tây Viễn với Thu Dương trò chuyện, Thu Dương tỏ vẻ vẫn muốn học, không muốn thành thân sớm.
“Viễn à, ta không học thật không biết làm gì, cho dù học không công hai năm ta cũng nguyện ý. cả đời có hai năm vui vẻ ta đã thỏa mãn.” Thu Dương chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói với Tây Viễn. lông mi của hắn không đặc biệt dài, nhưng cũng không ngắn, rất dày, hơi cong, khiến đôi mắt đẹp thêm ba phần.
Từ khi mấy đứa nhà họ Tây đến tư thục trấn Vạn Đức, Thu Dương mà bắt đầu suy tư cuộc sống sau này c mình sẽ thế nào. giống cha cưới vợ thành gia, sau đó bán mặt cho đất bán lưng cho trời?
Điều này làm cho Thu Dương cảm thấy tuyệt vọng. hắn không biết mình muốn cuộc sống thế nào, chỉ cho rằng không phải như vậy, mà là, mà là giống Tiểu Viễn. Có điều, Thu Dương cảm thấy đó là một vọng tưởng! Có thể nói, Vương Thu Dương mười lăm mười sáu tuổi, tâm hồn đã trải qua một phen dày vò, cũng đã trải qua một phen lịch lãm.
Tây Viễn bị Thu Dương đoạn tuyệt sợ ngây người, hắn không ngờ một đứa mười sáu tuổi có thể nói ra lời như vậy, mang theo dũng khí bất cần, cũng mang theo bất đắc dĩ đầy cõi lòng.
” Thu Dương, không nghiêm trọng như vậy, ngươi năm nay mười sáu, hai năm sau mới mười tám, hơn nữa không thể nói chắc trong hai năm này sẽ biến hóa thế nào.” Tây Viễn an ủi Thu Dương.
“Ừ, ta biết, Tiểu Viễn, ta nhất định sẽ học tốt.”
Tây Viễn tìm áo dài mình mặc qua cho Thu Dương mà không lấy đồ mới khiến Thu Dương thêm gánh nặng. Thu Dương tắm rửa qua, thay đồ, hắn và Tây Viễn không chênh nhau lắm, đều hơi gầy, mặc lên người khá vừa.
” anh Thu Dương, anh mặc thân quần áo này thật là đẹp, so với anh của em mặc đẹp hơn nhiều.” Tây Vi lớn giọng hô.
“Viễn à, có được không?” Thu Dương hơi ngượng. hắn luôn dùng quản áo vải bình thường, giờ đột nhiên mặc tốt như vậy, có chút không quen.
“Nhóc thối, ” Tây Viễn đánh Tây Vi, “Có điều, thật không tệ.” Tây Viễn cũng kinh thán than. Có câu người đẹp vì lụa, hắn cuối cùng từ trên người Thu Dương ngộ ra. ở trong thôn, Thu Dương là tiểu tử gầy yếu ngay cả nhị béo cũng không nhìn trúng, giờ mặc áo dài, búi tóc vấn khăn, lại là mĩ thiếu niên thanh tú!
Nếu ở hiện đại, thời đại lưu hành đủ loại mỹ nam, diện mạo dương quang này có thể mê đảo vô số thiếu nam thiếu nữ. Được rồi, Tây Viễn thừa nhận mình cũng hoa si một phen.
Hôm sau, Tây Viễn mang Thu Dương bái kiến Diệp tiên sinh. vì ngưỡng mộ Tây Viễn, Diệp tiên sinh không làm khó Thu Dương, chỉ khảo sát một ít. tuy cảm thấy Thu Dương cố gắng có thừa, linh tính không đủ, nhưng cũng không nói gì, vui vẻ nhận Thu Dương.