Đã qua tiết Lập thu, bà nội và mẹ lại bắt đầu vội vàng phơi rau. Vào đông cơ hồ không có rau tươi, mọi nhà ở đây đều phải phơi rau khô. Trước Lập thu không thể phơi, sẽ sinh sâu, cho nên vừa qua Lập thu, trong sân mỗi nhà đều căng dây thừng, bên trên đắp điều cà, mướp cắt lát, chiếm giữ trên nóc nhà là đậu giác cắt thành ti phơi lên, củ cải lúc này vừa mới trồng trong ruộng, phải chờ tới sau khi thu hoạch mới có thể làm củ cải khô.
Năm nay vườn rau trong nhà, sau khi sớm thu rau đầu bán, Tây Viễn lại ấp một lứa mầm rau, rau trong ruộng vừa bán xong liền tiếp tục trồng các loại rau dưa thế vào, bởi vì thời kì sinh trưởng của rau dưa không giống nhau, cho nên thời gian gieo rau trong vườn cũng không giống nhau, có lúc đúng mùa cũng có lúc hơi muộn một chút, bởi vậy từ xuân đến hạ rau xanh trong nhà sẽ không ngừng có, nay mắt thấy mùa hè sắp qua, mùa thu lại sắp đến, có nhà rau trong vườn hoặc là mọc già rồi, hoặc là qua mùa sẽ không có, bởi vậy khi phơi rau liền cân nhắc kĩ phơi bao nhiêu thì thích hợp. Nhà Tây Viễn không có băn khoăn này, trong vườn rau muộn mọc vượng, phơi bao nhiêu cũng không sao.
“Mẹ, mẹ nói xem hàng năm chúng ta sao không nghĩ ra được cách này, để không cái vườn lớn, trời vừa lạnh xíu là trẻ con muốn ăn quả dưa vàng cũng không tìm ra.” mẹ Tây Viễn cảm thán nói.
“Nếu không sao lại nói cháu đích tôn của ta có tiền đồ, có con cái nhà ai có thể trồng quả dưa ngon như cháu nó chớ!” Bà nội cười ha ha nói, dù sao hiện tại bà ba câu có hai câu không rời cháu đích tôn.
“Có ai không nói thế đâu, làm cho nhà lão Vương Tam thúc hâm mộ, còn nói muốn đem Trụ Tử nhà bọn họ đến đổi.” Mấy ngày hôm trước đến nhà họ Vương tặng chút rau dưa, nhắc tới Tây Viễn, ngay cả mẹ Trụ Tử ở bên trong cũng khen không dứt miệng, Trụ Tử nhà họ cả mùa hè đi theo Tây Viễn ăn đến mặt tròn xoe, còn hiểu chuyện hơn không ít.
“Cũng không biết Tiểu Viễn cùng ông nội của nó đến chỗ nào rồi?” Bà nội bắt đầu nhớ cháu đích tôn.
Rau trong nhà vừa trồng xong, Tây Viễn cùng với ông nội xuất phát đi phủ thành. Vốn hai anh em Tây Văn Minh cùng Tây Minh Võ muốn bồi Tây Viễn đi, nhưng ông cụ lo lắng, cuối cùng vẫn là mình và cháu đích tôn cùng đi.
“con xem như đã nhìn ra, mọi người chúng ta cộng lại cũng không quan trọng bằng cháu đích tôn ở trong lòng cha!” Tây Minh Võ hay nói giỡn nói. Hiện tại mọi nhà trong vườn rau đều có rau dưa, đậu hũ bán không được bao nhiêu, cho nên chú cũng không nóng ruột trở về, lưu lại giúp anh cả chăm nom chút việc trong nhà. Tây Viễn không ở nhà, vịt ngỗng phải một người lớn đi lùa, còn có hoa màu trong ruộng cần thường xuyên chiếu ứng, mặt khác chú cũng muốn đi theo nhìn xem nhà anh cả nuôi đàn gia cầm này thế nào, chú cho dù không nuôi nhiều như vậy, nuôi ít chút cũng là một khoản tiền thu vào.
“Cũng không nhìn xem thằng Viễn nhà ta khiến người ta thương biết bao, nhà ai có đứa con tốt vậy đều được cưng như bảo bối!” Bà nội dùng dùi may vá trong tay đập Tây Minh Võ.
” vâng, vâng, cháu đích tôn của mẹ thế nào cũng tốt!” Tây Minh Võ hé miệng cười.
“Mẹ ấy à, chỉ đợi hưởng phúc của cháu đích tôn thôi!”
Đối tượng đang bị đàm luận, Tây Viễn, hiện tại đang mệt như chó trên đường. Vốn Tây Viễn còn muốn chạy đến thị trấn mướn cái xe đi phủ thành, cđ đến thị trấn vừa hỏi thì đánh xe lại đòi bốn trăm văn tiền, ông nội nói gì cũng không chịu ngồi xe, Tây Viễn cũng sợ không đủ tiền, dù sao nếu ở phủ thành mua được thứ mình muốn mua, mình và ông nội liền nhất định phải mướn xe. Cđ đi đường cũng quá gian khổ! Phải biết từ nhà hắn đến phủ thành chính là ba trăm dặm, ba trăm dặm đó!
Hai người một ngày đi ước chừng năm mươi dặm, trong bao quần áo chứa lương khô bà nội chuẩn bị cho, đói bụng thì lấy ra ăn, nhìn trời ám xuống, tìm cái thôn ngủ lại, trang hộ làm người thuần phác, cũng không có ai đòi tiền ngủ lại của bọn họ.
“Ôi! Sao vẫn chưa tới thế!” Tây Viễn không nói gì nhìn trời! Còn đi nữa, hắn ngay cả ông nội cũng không bằng, ông cụ bởi vì luôn lao động nên thể lực cũng không tệ lắm. Ông nội đi phía trước quay lại nhìn Tây Viễn, chậm lại bước chân, vừa đi vừa nghỉ.
Ba trăm dặm đường, hai người đi tám ngày, trên đường ở một nhà nông Tây Viễn nói gì cũng không chịu đi, mãnh liệt yêu cầu nghỉ ngơi một ngày, ông nội cười đồng ý. Chủ nhân nhà này cũng phúc hậu, trong nhà làm xong đồ ăn thì mời hai người lên bàn, Tây Viễn cũng không khách khí, ăn đến tròn bụng, hắn thật sự là ăn không vô lương khô mang theo. Trước khi rời đi ông nội để lại cho chủ nhân nhà đó 10 văn tiền, đặt ở đầu giường đặt gần lò sưởi, giáp mặt đưa thì người ta sẽ không cần.
Nghỉ ngơi một ngày, Tây Viễn đỡ chậm hơn, hai ngày còn lại tốc độ nhanh hơn chút, chạng vạng tối ngày thứ tám cuối cùng đã tới phủ thành.
Tân Giang Thành bởi vì ở khúc mới của sông mà gọi tên như vậy, là thành thị lớn nhất phía bắc. Vừa tiến vào trong thành, Tây Viễn nhất thời cảm thấy phồn hoa trong đó không phải thị trấn Ngạn Tuy có thể sánh bằng. Trong thành cửa hàng san sát, người dân đông đúc, ngã tư đường cũng không phải rộng lớn bình thường. Cũng may Tây Viễn có nhãn giới kiếp trước, không có bị sợ tới mức vô thố như ông nội không biết đi đâu mới tốt.
Trời đã gần muộn, Tây Viễn dẫn ông nội hỏi thăm tìm một nhà khách nhỏ. Khách điếm lão bản rất nhiệt tình, mang hai người tới phòng, bên trong đã có mấy hán tử ở, có người đang rửa chân, có người đang ăn, có người nằm ở trên giường nhắm mắt lại, không biết ngủ chưa.
Theo như ý của Tây Viễn là muốn một phòng độc lập nhưng ông nội chê đắt, Tây Viễn sợ ông cụ xót tiền đến nửa đêm ngủ không yên bèn không hé răng. Trong phòng, trên giường trải chiếu, trải mền rất mỏng, trên chăn mồ hôi loang lổ, trong phòng tràn ngập mùi chân thối.
Tây Viễn thật muốn xoay người đi, cđ đi đâu đây! Tây Viễn hỏi lão bản xin nước rửa chân, rửa cùng ông nội, lại ăn chút đồ rồi đi nằm. Tây Viễn ngủ kháng hơi, gần sát tường, bên cạnh là ông nội, bạc trong nhà mang đến được bà nội khâu vào trong áo ngắn bên người Tây Viễn, Tây Viễn không thể không phòng lên người khác nổi lên ý xấu.
Vốn nghĩ sẽ một đêm không ngủ, không ngờ mới vừa nằm xuống không bao lâu Tây Viễn liền ngủ mất.
Nhất định là đi đường mấy ngày nay làm cháu nó bị mệt, ông nội dịch mền cho Tây Viễn, để cháu đích tôn ngủ một giấc cho tốt, còn ông sẽ thức không để người khác thuận tay lấy bạc đi.
Vừa sớm ngày thứ hai, Tây Viễn tinh thần phấn chấn cùng ông nội đi ra từ khách điếm, ở một quán ăn sáng uống một chén sữa đậu nành, ăn hai cái bánh ngô, trước khi đi lại mua tám bánh ngô, đây chính là cơm trưa cùng cơm chiều của hai người.
Tây Viễn trước khi ra khỏi khách điếm có nghe lão bản nói chợ thành Tân Giang đi thế nào, bọn họ hiện tại đang ở thành tây, là nơi tập trung người nghèo, ra khỏi khách điếm đi lên phía trước hai đầu phố rồi quẹo trái, đi ước chừng hai khắc nữa. Thành chính cũng có chợ, chẳng qua là khu nhà giàu, thứ bên trong bán so với tây thành khác nhau, nhiều dạng, mà giá cũng đắt. Mặt khác bởi vì sông Khúc Giang từ thành nam chảy qua, ở bến tàu Khúc Giang cũng có chợ lớn, thường xuyên có vài còn thuyền từ nam chí bắc bỏ neo ở nơi này, trên thuyền có thương nhân sẽ ban một ít thứ ly kỳ cổ quái.
Tây Viễn không nóng vội, hắn tính toán mấy cái chợ đều đi xem, tốt nhất có thể mua đủ thứ hắn muốn. Tây Viễn nuôi nhiều gà vịt ngỗng, tính toán sau khi thu hoạch vụ thu sẽ bắt đầu làm vịt quay, ngỗng nướng và gà nướng, gà quay. Còn nữa, cổ gà vịt ngỗng Tây Viễn tính toán làm thành đồ cay, tương tự cổ vịt, trảo gà, chân vịt và chưởng ngỗng tuyệt vị kiếp trước. Có mục tiêu như vậy, nhưng cũng không nhất định đều có thể thực hiện, mấu chốt là đồ gia vị làm mấy thứ này có thể mua được hay không.
Tây Viễn cẩn thận tìm ở trấn Vạn Đức và Ngạn Tuy thị trấn, chỉ có tần bì gai, gừng, đại hồi thông thường, những thứ như tiểu Hồi, quế, nấm hương thì không có, mặt khác trần bì, bạch chỉ thì chỉ đến tiệm thuốc mới có thể mua được. Xóa đi những thữ có thể mua được ở gần, Tây Viễn liệt kê một chuỗi dài trên giấy, hắn muốn tận lực mua hết ở phủ thành.
Đi dạo cùng ông nội ba ngày, những cái khác đều mua được, chỉ còn lại có tiểu Hồi và nấm hương, ma tiêu không có, Tây Viễn tính toán đi bến tàu kia thử thời vận.
Sáng sớm hai người cơm nước xong thì xuất phát, đi rồi chừng một canh giờ mới tới nơi. Lúc này vừa qua khỏi giờ Thìn, nắng sớm rực rỡ rơi trên mặt sông, sóng nước lăn tăn. Bờ sông bày rất nhiều hàng bán cá, bên trong cá bơi vui vẻ, người bán cá đứng ở bên cạnh rao hàng. Lại đi lên phía trước một đoạn, mới nhìn rõ chợ bến tàu.
Vào chợ, Tây Viễn hỏi thăm tiệm tạp hóa, rốt cục ở một cửa hàng thực phẩm miền nam mua được ba thứ mình muốn đến mua. Mặt khác Tây Viễn vẫn còn ở nơi này thấy được tiêu chỉ thiên, vốn làm phao ớt tiêu Tây Viễn định dùng tiêm tiêu bản địa thay thế, hiện giờ lại phát hiện tiêu chỉ thiên Tây Viễn sẽ không bỏ qua, hơn nữa, Tây Viễn nhớ rõ kiếp trước tiêu chỉ thiên phương bắc cũng có thể gieo trồng, sang năm hắn hoàn toàn có thể thử tự trồng một ít.
Mua được đồ trong lòng rồi, Tây Viễn mới có tâm tư shopping vui vẻ. Đồ vật này nọ lấy lòng, Dựa vào sông nên các loại thuỷ sản vừa nhiều vừa rẻ, đáng tiếc không thể mang về. Tây Viễn mua một ít ròng ròng (cá lóc) cho Vệ Thành và Tây Vi, nhà mình không gần nước, không dễ được ăn cá, người trong nhà cũng tiếc tiêu tiền mua, Tây Vi và Vệ Thành lớn vậy rồi mà cũng chưa nếm qua. Ròng ròng mua về vô luận chưng hay là xào đều ăn rất ngon, còn có thể cầm làm đồ ăn vặt, cho nên Tây Viễn mua hơi nhiều.
Xem trời còn sớm, hai người chậm rãi tản bộ dọc theo bờ sông. Lúc này, Tây Viễn thấy trên một chiếc thuyền không xa đang bày đồ bán, đến gần xem thì không ngờ là hàng hải sản. Hỏi thăm giá cả, cũng không cao, hỏa kế ở mũi tàu còn lo bán thế nào, vốn nghĩ vận đồ biển đó đến phương bắc buôn được, cđ mọi người ở đây lại không thích, hỏi thăm vô cùng ít, cho nên giá cả vừa giảm lại giảm. Nhưng thật ra làở phía bắc ít bán đồ biển phía nam, cho nên hải sản không tươi, mọi người ít biết cách làm, người địa phương ghét bỏ chúng có mùi biền, không tiêu tiền mua.
Tây Viễn chọn lại chọn, lựa lại lựa, cuối cùng mua một ít tôm nõn, một bó rong biển, còn có một chút sò khô. Chủ yếu là tiền còn lại trong túi quần hắn và ông nội không nhiều lắm, trở về còn phải mướn xe, phải đem tiền xe dự trù ra.
Hai người xài hết tiền thì đã qua buổi trưa, đeo đồ vật lưng đi vào trong thành, đồ bọn họ mua lúc trước đều để ở chỗ khách điếm lão bản.
” hai người các vị có ngồi xe không?” Phía sau một cỗ xe ngựa chạy qua bên người hai người, đánh xe nói.
“Không ngồi, chỗ này cách thành cũng không xa, chúng ta tản bộ một hồi là tới.” Ông nội cự tuyệt nói.
“Nghe khẩu âm của ông là người bên Ngạn Tuy hả?” Đánh xe cho ngựa chạy chậm bước chân, hắn và hai người tán gẫu câu có câu không.
“đúng, nhà gốc chính là bên Ngạn Tuy.” Ông nội nói mờ hồ, ông nên chừa chút tâm nhãn, đề phòng người khác nói lời khách sáo.
“tôi cũng ở Ngạn Tuy.” Hóa ra, nhà đánh xe ở Lý gia thôn cách thị trấn Ngạn Tuy ba dặm xa, hắn là kéo một chuyến đến bến tàu Khúc Giang, hiện giờ đang lo lắng chuyến về xe trống chạy không lôi kéo chủ mướn thế nào.
“Chúng ta nếu ngồi xe của chú thì bao nhiêu tiền?” Tây Viễn nhân cơ hội hỏi.
“Chúng ta ở đó ít tới thành Tân Giang cho nên mướn xe tới đây đều trả tiền xe khứ hồi, ta đây thuộc loại tiện đường kéo hai người trở về nên không đòi nhiều, hai người trả một trăm năm mươi văn là được.” Khó khăn lắm mới không cần đánh xe trống trở về, đánh xe cũng không dám đòi nhiều.
“Được.” Tây Viễn giả vờ lo lắng nửa ngày, cuối cùng mới đồng ý. Vốn nghĩ phải tiêu bốn trăm văn đi mướn xe, hiện giờ kiếm được đại tiện nghi!
“Vậy đã định, sáng sớm mai cùng đi, hai người cũng không đi tới, ta sẽ ngồi xe vào thành, yên tâm, hai bước đường này sẽ không đòi tiền hai người.”
Tây Viễn vừa nghe nói không cần tiền, bèn leo lên xe ngựa, ông nội cũng ngồi lên, lấy ra túi thuốc, cùng đánh xe hai người vừa đáp lời vừa hút thuốc.