Năm nay thôn dân thôn hoa sen cuộc sống cũng không tệ. ngoài mấy nhà ít ỏi, những thôn dân khác ngoài tiền thu trong ruộng còn có thêm tiền bán vịt ngỗng và cải thìa. tục ngữ nói trong tay có tiền, không khó sống. Đỉnh đầu dư dả, là có thể sống càng ra dạng.
Bọn trẻ con đều được mặc đồ mới, trong túi quần có nhiều đồ ăn vặt, nhà có điều kiện tốt còn có thể mua cho một ít đồ chơi nhỏ để chơi.
Tháng giêng, bọn nhỏ thường đến nhà nhau chơi, so kè lần nhau. Bọn con gái so xem ai có quần áo đẹp, hoa cài đầu xinh hơn, đám con trai thì so xem đồ ăn vặt trong túi của ai ngon hơn, đồ chơi trong tay ai xịn hơn. Cả thôn hoan Hoan hỉ hỉ, tràn đầy không khí khoái hoạt c năm mới, mọi người càng chờ mong một năm mới!
Cũng có một vài nhà vẫn sống kiết xác, đều là mấy nhà sồng không nghiêm chỉnh, hoặc là có quan hệ không tốt với nhà họ Tây, không có cách nào giống người trong thôn nhau hưởng thụ cách kiếm tiền nhà họ Tây cho, như nhà Vệ lão nhị.
con trai nhỏ nhà Vệ lão nhị hiện giờ đã năm tuổi, bị mẹ chiều hư, nhìn thấy người ta có gì tốt đều mơ tưởng, thấy đồ ngon liền không động bước.
Vệ lão nhị nhìn thấy đứa nhỏ thế thì muốn đưa tay đánh hai cái, nghĩ rồi lại nhịn xuống. hiện giờ Vệ Thành cùng bọn họ không có quan hệ, gã sau này có thể dựa vào cũng chỉ có một đứa con trai này phụng dưỡng khi về già.
Buồng trong, nha đầu xấu xa đang cùng mẹ bực bội, Vệ lão nhị không phải cha ruột của nó nên nó không dám làm ồn với Vệ lão nhị, cùng mẹ thì không có gì băn khoăn.
Nha đầu xấu xa so với Vệ Thành lớn hơn một tuổi, năm nay ăn tết sẽ mười hai.
Vệ lão nhị mấy ngày hôm trước ở trong thôn thấy qua Vệ Thành, đứa bé kia có bóng dáng mẹ nó lúc tuổi còn trẻ, một đôi mắt hoa đào đen huyền, có thể đem người hút vào. Nếu mẹ Thành Tử còn sống…
mẹ Thành Tử!
Đều trách mình lúc trước hồ đồ, nghe người khác khích đểu.
Năm đó đến trấn Vạn Đức đi chợ, Vệ lão nhị liếc mắt một cái liền nhìn trúng mẹ Thành Tử, tóc đen lúng liếng, ánh mắt đen huyền, nhìn sao cũng làm người ta yêu thích. hỏi thăm người bên cạnh mới biết được nhà nàng ở Hắc Hạt Điếm cách đó mười lăm dặm.
Từ lần đó trở đi, Vệ lão nhị liền tơ tưởng trong lòng, khi ngủ nhắm mắt lại, một đôi mắt to đen ở ngày trước mắt gã chớp chớp.
Về sau thật sự nhịn không nổi, Vệ lão nhị chạy đến Hắc Hạt Điếm, vừa lúc đụng mẹ Thành Tử ôm bó củi đi ra. Có điều mặc kệ gã lấy lòng thế nào, mẹ Thành Tử đều không để ý đến. Vệ lão nhị vừa tức vừa giận, trong lòng quả không bỏ xuống được, hạ nhẫn tâm, ngươi không phản ứng ta, ta thế nào cũng phải đem ngươi tới tay.
Từ đó về sau, Vệ lão nhị không có việc gì liền chạy đến Hắc Hạt Điếm, lặng lẽ đi theo mẹ Thành Tử. rốt cục sau một buổi trưa ngày hè, thừa dịp mẹ Thành Tử một mình làm việc trên ruộng mà ra tay. Cho đến giờ gã vẫn con nhớ tiếng nức nở nghẹn ngào của mẹ Thành Tử.
Về sau vẫn cưới được người về, nhưng vợ không đồng lòng với mình, Vệ lão nhị rõ rang. Về sau có một lần gã lên trấn gặp được một thôn dân ở Hắc Hạt Điếm, lôi kéo nói chuyện mới biết mẹ Thành Tử lúc ấy ở trong thôn nhìn trúng một chàng trai, vốn hai nhà đã chuẩn bị đính hôn lại bị Vệ lão nhị chặn ngang.
Vệ lão nhị nghe xong, càng nghĩ càng giận, về nhà thấy mẹ Thành Tử lãnh đạm thì không còn suy xét gì nữa, không thành thân thì cho lão tử đội nón xanh, con đàn bà này phải dạy dỗ.
Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, về sau chính là đánh mẹ Thành Tử thành cơm bữa. hạ thủ tàn nhẫn như vậy nhưng mẹ Thành Tử cho tới giờ vẫn không nói với gã một cậu mềm mỏng. Thành Tử điểm ấy thật ra rất giống mẹ. Nếu chịu nói một câu, Vệ lão nhị có đôi khi nghĩ, gã có phải sẽ không tiếp tục đánh, mẹ Thành Tử cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng.
Thành Tử là con trai ruột, gã biết. cái chính là khi đó gặp ma, chướng mắt vợ mình, vợ không còn lại chướng mắt đứa con nàng lưu lại.
Hiện giờ nhìn Vệ Thành lớn lên cao ráo như cây bạch dương, Vệ lão nhị có đôi khi muốn nói hai ba câu với đứa nhỏ, chẳng qua đứa bé kia căn bản không nhận gã, vừa thấy gã liền xoay người muốn đi, hoặc là trước mặt gặp phải, ánh mắt nhìn mình so với mẹ nó còn lạnh lùng hơn.
Người trong thôn hiện đều ở sau lưng nói gã hồ đồ, con trai tốt đem cho người ta, sẽ có ngày hối hận, Vệ lão nhị cũng biết.
thằng nhãi con nhà họ Tây kia, nếu không phải lúc đó chạy đến nhà mình đem Thành Tử câu dẫn đi, Thành Tử làm sao lại không nhận gã làm cha, Vệ lão nhị oán hận nghĩ.
“Mẹ, con muốn đèn lồng.” tiếng của con trai nhỏ kéo suy nghĩ c Vệ lão nhị về.
“Biết đi đâu lấy đèn lồng cho con. nếu không thì bảo cha con làm cho một cái?” tiếng của vợ từ buồng trong truyền đến.
“Con không muốn, con không muốn, cha làm xấu lắm. con muốn cái giống như Vệ Thành cầm, con mắt động đậy, bên trên còn có chong chóng!” Đứa nhỏ bắt đầu khóc lóc om sòm
“Sao sao, còn muốn đèn lồng nữa thì ta đạp chết mày, đứng lên cho ta, lăn trên đất một cái nữa ta xem xem!” Không đề cập tới Vệ Thành còn may, nhắc tới Vệ Thành, lửa giận của Vệ lão nhị lại bùng lên.
con trai nhỏ vừa thấy cha phát hoả, té chạy vào nhà, Vệ lão nhị tuy chưa từng đánh nó, nhưng nổi giận lên vẫn làm nó sợ.
“Xem kìa, năm mới năm me lại đi phát hỏa với con nó làm gì?” vợ Vệ lão nhị thấy con trai bị cha dọa cho sợ hãi thì đau lòng.
“Mẹ ơi, con muốn đèn lồng. phải đẹp như cái của Vệ Thành ấy.” Đứa bé còn rất kiên trì.
“Cái đó phải lên trấn trên mới có thể mua, qua mồng mười trấn Vạn Đức mới họp chợ, đến lúc đó mẹ mua cho con, nha.” vợ Vệ lão nhị thấy con trai cả gáy đầy mồ hôi, vừa lau vừa dỗ.
“Mẹ, mẹ mua đèn lồng cho nó, lại không mua quần áo mới cho con được. Hỉ Thước người ta ăn tết còn được mua khăn quyên, con lại không có.” Nha đầu xấu xa vừa nghe mẹ mua đèn cho em trai thì lập tức mặc kệ. nó năm nay đã mười hai, đúng là tuổi thích trang điểm. ăn tết, con gái nhà khác bằng tuổi nó trong thôn đều mua quần áo mới, nhưng mẹ nói năm nay tiền trong nhà kẹt, cái gì cũng không mua cho nó, vì thế còn nhiều lần giận dỗi với mẹ.
“Mua, mua, mua, chỉ biết mua. Cố chịu đi!” vợ Vệ lão nhị mắng.
“Không đâu, con muốn mua, muốn mua.” Nha đầu xấu xa làm nũng nói.
“Sao nữa, có im hết đi không. Đòi cái gì, để ta giận ta cho mỗi đứa một cái đít giày.” Vệ lão nhị càng nhìn càng khó chịu, lập tức phát hỏa.
“Ôi ôi, ông anh, đây là sao đây. Mới năm mới mà đã giận rồi?” hàng xóm phía đông Nhà họ Tây, Từ lão Đại mở cửa vào phòng, hắn hiện giờ khá thân quen với Vệ lão nhị.
Mấy nhà mừng mấy nhà lo, nhà họ Tây năm nay ăn tết so với những năm qua còn náo nhiệt hơn. Cuộc sống tốt lên, không có áp lực sống gì quá lớn, có thể sống qua một năm ổn định.
Quần áo mới, giày mới, đồ ăn ngon, mọi thứ đều không thiếu, chẳng qua cũng không phải tiêu quá nhiều tiền. nếu tiêu tiền quá lãng phí, không cần người khác, bà nội đã cản lại ngay.
“Anh ơi, chờ trấn Vạn Đức có họp chợ, anh lại dẫn em và anh hai đi mua sắm nhé.” Tây Vi hiện có việc cầu anh cả, cho nên liền rất ngoan.
Tây Vi và Vệ Thành hiện giờ đã có hơi phản nghịch, điểm ấy Tây Viễn có thể hiểu được. trẻ con muốn lớn lên, đều có một cái kỳ phản nghịch, chính hắn cũng từng trải qua, có kinh nghiệm bản thân.
Tây Viễn cảm thấy một nhất đứa bé ở thời kì phản nghịch mà không phản nghịch thì nhất định là điều kiện trong nhà không cho phép, hoặc là bởi vì vật chất, hoặc là bởi vì tinh thần. tóm lại, không có đứa trẻ nào lớn lên mà không có kỳ phản nghịch.
Bởi vậy, đối với phản nghịch nho nhỏ c Tây Vi và Vệ Thành, Tây Viễn tuy thường xuyên bị làm cho bất đắc dĩ, nhưng vẫn lấy tâm tính bình thản để đối mặt.
Hai cái đứa này cũng kỳ quái, bọn nó ở với người khác thì không thay đổi gì, vẫn là một bộ đứa bé ngoan, hơn nữa đối tượng phản nghịch c chúng nhất trí nhắm ngay anh trai.
Tây Vi phản nghịch thì không có việc gì sẽ cùng anh trai tranh luận, ngươi nói tây ta nói đông, ngươi nói nam ta nói bắc. không có việc gì còn đùa giỡn làm ra vẻ, nghiêm túc nói sẽ không kết giao với anh trai nữa, còn bắt Tây Viễn đi dỗ, đến lúc làm Tây Viễn giận đến muốn lấy giầy đập nó mới yên.
Vệ Thành phản nghịch không giống với Tây Vi, nó không có việc gì sẽ trêu trọc anh trai, Tây Viễn thích không có chuyện gì nằm ở trên giường dưỡng thần, Vệ Thành liền thừa dịp anh trai không chú ý bóp mũi lay lay lỗ tai, túm tóc túm Tây Viễn. đến khi Tây Viễn bị làm phiền, muốn lấy giầy đập nó thì liền cúp đít chạy, chạy đến chỗ Tây Viễn không với tới mới nhìn anh trai ha ha cười.
làm Tây Viễn giận đến có khát vọng mãnh liệt luyện ra công phu rút giầy, hy vọng có thể vừa kéo ra là ăn chắc.
Mấu chốt là đứa nhỏ ở trước mặt người khác luôn diễn vai bé ngoan cho nên những người khác trong nhà không nhận ra, cảm thấy mấy đứa bé ngoan cứ bị Tây Viễn mắng suốt, ngay cả bà nội có đôi khi cũng nói giúp.
“Viễn à, đừng không có việc gì lại lấy giày đánh hai đứa nhỏ nữa. hai đứa cháu ngoan của bà rất biết nghe lời, hôm qua còn giúp bà se sợi thừng, hai ngày trước thấy ông tốn sức dùng xe trượt tuyết kéo củi sợ ông mết còn tranh làm. Ông cháu ngạc nhiên nhưng cũng không cho.”
Tây Viễn: “…”
Tây Vi và Vệ Thành vừa nhìn anh trai cạn lời thì nhịn không được cạc cạc cười làm Tây Viễn giận đến trừng mắt với hai đứa.
“cháu làm anh trai đừng không biết đủ, cháu xem hai đứa nó đều rất nghe lời, cháu lấy giày đuổi chúng, chúng còn cười với cháu. cháu nhìn nhà bên mà xem, lớn nói một câu đứa bé đối phó một câu, mấy anh em miệng đối miệng mắng, ai cũng khó chịu! cháu đó, đứng thấy hai đứa nó ngoan ngoãn tốt tính thì làm chúng sợ.”
Tây Viễn rốt cuộc biết đậu nga làm sao mà oan chết, hắn thật là có khổ nói không nên lời, “Bà…”
“Rồi rồi, cháu đừng nói bà nữa. bà đi đây, chắc hai đứa bé đã sợ cả buổi rồi. đi làm đồ ngon cho chúng, nên bồi bổ, cũng tại cháu dọa chúng nó.” Bà nội trừng mắt nhìn Tây Viễn.
Tây Viễn thật sự là hết chỗ nói rồi. bà à, cháu cũng là cháu ruột mà, sao đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy!
Tây Viễn ở phòng bếp, vừa khuấy trứng vừa nghĩ, thừa dịp bà nội không chú ý làm sao xử lý hai thằng nhóc kia. Vì thất thần mà đánh cả trứng ra ngoài.
“Bà ơi, bà nói mà anh còn không phục, khuấy hết trứng ra ngoài rồi.” Tây Vi và Vệ Thành đang nằm sấp ở khe cửa nhìn vào trong, nhìn thấy liền lập tức cáo trạng với bà nội.
“Tiểu Viễn à, cũng không thể giày xéo đồ ăn đâu. Bà nói cháu là vì tốt cho cháu, trứng rất đáng tiền đó!” tiếng Bà nội lại truyền tới.
Tây Viễn: “…”, hắn nên trực tiếp lấy một khối đậu hũ đâm đầu chết luôn đi!
“Anh ơi, anh ơi? Thế anh có đi hay không? nếu anh không dẫn bọn em đi, bọn em sẽ tìm bà đưa đi.” Tây Vi vừa thấy anh trai không phản ứng lại lời của mình, lập tức bắt đầu mạnh bạo, nó đã có bà nội làm chỗ dựa vững chắc.
“Đi, đi, đi còn không được sao. giờ hai em là lão Đại. Nói, đi họp chợ muốn mua gì?” Tây Viễn nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì, cho nên đồng ý.
“Mua ít hạt tía tô cho chim chích ăn, chim chích thích nhất ăn hạt tía tô, sang năm chúng ta hãy trồng thêm.” Tây Vi bắt đầu nói.
“Em muốn mua một ít đá mài, đầu tên của em không còn sắc nữa.” Vệ Thành nói một cậu.
“Em muốn mua một cái pháo hoa, loại hai mươi viên ấy.” Tây Vi lại tính một câu.
“Em còn muốn mua một tấm da thục để cuốn quanh cánh cung của em.” Vệ Thành lại tính một câu.
Tây Viễn nhìn hai đứa em trai hưng trí bừng bừng, được rồi, xem ra thực sự phải đi chợ một lần.