Đối phó với một con mọt sách cũng không quá khó, Trì Linh Đồng nói vài ba câu thoái thác là xong. Tiêu Tử Thần không hề nghi ngờ một chút nào, còn rất chu đáo mời cô ngồi xuống uống nước trái cây.
Trì Linh Đồng nhìn hành động hết sức mẫu mực của anh ta thì không khỏi sinh ra cảm giác áy náy, cảm thấy có lỗi trong lòng. Lừa gạt người đàng hoàng, thật khiến người ta khinh thường.
"Thôi không cần đâu, tôi phải đi luôn bây giờ." Cô sợ mình ngồi lâu quá, nhìn ánh mắt trong sáng thành thật kia thì sẽ không nhịn được nói ra sự thật mất.
"Không phải hôm nay cô được nghỉ sao?" Tiêu Tử Thần đưa cho cô một ly ô mai ướp lạnh, "Thời tiết đẹp như vậy, không bơi lội thì ngồi hóng gió biển cũng không tồi! Có vài người ăn hải sản sẽ khiến cho dạ dày khó chịu, ngủ một giấc là tốt thôi, cô không cần quá lo lắng cho Khổng Tước đâu."
Tiêu Tử Thần lại còn an ủi cô nữa, Trì Linh Đồng sao có thể bình thản mà không đổ mồ hôi lạnh được chứ?
"Vậy tôi ngồi ở đây, anh cứ đi bơi đi!" Trì Linh Đồng nhìn chiếc ghế dựa lớn ở bên cạnh nói. Đây là lần đầu tiên cô tới bãi tắm ở vịnh Thiển Thủy, nơi này chẳng khác nào là lãnh địa của tư nhân, khác xa với các bãi tắm khác. Ở đây không có dòng người tấp nập như thủy triều, không có rác tưởi bị vứt ở khắp nơi, nước biển xanh hơn, bầu trời cũng cao hơn.tieuannhiddlqd
Tiêu Tử Thần lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt mờ ảo, "Nếu không tôi cho cô mượn đồ bơi, mua thêm một cái phao nữa, cô cũng xuống nước luôn đi."
Trì Linh Đồng biết anh ta đang thay Khổng Tước tận tình tiếp đón, chỉ lắc lắc đầu, "Tôi chỉ là một con vịt cạn mà thôi, không muốn để anh phải chê cười."
Lại nhớ tới hai lần đạp nhầm vào chân của Tiêu Tử Thần ngày hôm qua, gương mặt trắng nõn của Trì Linh Đồng dần dần đỏ ửng.
Tiêu Tử Thần không nói gì thêm, đứng dậy đi tới phòng thay quần áo.
Trì Linh Đồng uống mấy ngụm nước ô mai, tùy ý quay mặt sang nhìn một chút, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông có vóc dáng vô cùng hoàn mỹ. Tuy rằng không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng chân dài vai rộng, cơ bụng rắn chắc. Trên khuôn mặt anh tuấn toát ra vẻ nghiêm túc, không biết là do thị lực không được tốt hay cát bay vào mắt mà anh ta híp mắt lại, từ từ tiến qua bên này.
Chờ đến khi anh ta lại gần, Trì Linh Đồng kinh ngạc há to miệng.
Thượng Đế ơi, người đàn ông này là con mọt sách Tiêu Tử Thần khi nãy hay sao? Thật không nghĩ tới sau khi cởi bộ tây trang xuống, anh ta lại có bộ dạng này.
"Vậy tôi đi bơi trước đây!" Tiêu Tử Thần đưa tay lên mắt, đẩy đẩy trong không khí một hồi mới phát hiện ra mình không còn đeo kính.
"Anh đã nghĩ tới việc đổi mắt kính sang dùng kính sát tròng chưa?" Con mọt sách này có một đôi mắt thật đẹp, đáng tiếc lại bị cái kính gọng đen kia che mất. Trì Linh Đồng nghĩ nếu anh ta chuyển sang dùng loại kính không có khung thì quả thật nhìn rất giống Bae Yong Joon.
"Mắt kính hiện giờ của tôi là do Khổng Tước đặc biệt lựa chọn, tôi rất thích."
Tiêu Tử Thần trần nửa thân trên đứng ở trước mặt Trì Linh Đồng, ánh mắt nhu hòa.
Tế bào nhiều chuyện của Trì Linh Đồng bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt, "Có thể tiết lộ cho tôi biết tiểu thuyết tình yêu của anh với Khổng Tước bắt đầu từ cảnh nào hay không?"
Nói tới chuyện này, cô đã hỏi Khổng Tước không biết bao nhiêu lần, nhưng Khổng Tước kiên quyết cắn chặt răng, đánh chết cũng không chịu ói ra một chữ.
Tiêu Tử Thần ngẩn người rồi ngồi xuống, Trì Linh Đồng vội đưa cho anh ta một cái khăn lông to khoác lên người. Thân thể hoàn mĩ hấp dẫn cứ phơi bày ra như vậy, thật sự là rất sát phong cảnh.
Tiêu Tử Thần có vẻ chần chừ, dường như đang nhớ lại, rất lâu vẫn không nói gì.
"Hắc hắc, nếu như không tiện thì anh cứ bịa ra cái gì đó lừa tôi cũng được."
"Tôi chưa bao giờ nói dối." Tiêu Tử Thần nghiêm túc nói, "Cũng không có gì không tiện nói. Tôi với Khổng Tước quen nhau ở bệnh viện, cô ấy. . . . . . tự sát nên được đưa đến cấp cứu. Bác sĩ trực ban là bạn của tôi, vợ của anh ấy bất ngờ xảy ra tai nạn, đúng lúc tôi tới gặp anh ấy, nên giúp anh ấy cấp cứu cho bệnh nhân. Chúng tôi biết nhau như vậy."
"Khổng Tước tự sát?" Trì Linh Đồng thực sự kinh hãi. Bình thường Khổng Tước chẳng may có đứt tay còn phải hô to gọi nhỏ, vậy mà lại dám tự sát? "Vì sao cô ấy tự sát?"
"Vì tình!"
"Cô ấy bại dưới tay ai?"
"Cái này là chuyện riêng của Khổng Tước, tôi nói không tiện lắm."
"Được! Vậy là do lương tâm của anh trỗi dậy nên vì cô ấy mà dọn dẹp tàn cuộc?" Trí tưởng tượng của Trì Linh Đồng bắt đầu bay xa.
Tiêu Tử Thần nháy mắt, "Tôi cảm thấy một cô gái cố chấp với tình cảm như vậy, nguyện ý đánh đổi mạng sống vì người mình yêu thì nhất định là rất hiền lành. Cô ấy đáng giá để tôi quý trọng."
Nếu Khổng Tước mà cố chấp đối với tình cảm thì heo mẹ cũng biết bay luôn. Từ mối tình đầu của Khổng Tước cho đến bây giờ cũng có thể viết nên một cuốn tình sử rồi, Trì Linh Đồng hơn ai hết biết rõ điều này trong lòng bàn tay. Cho nên khi biết được mối quan hệ yêu đương giữa cô ấy và Tiêu Tử Thần duy trì được lâu như vậy, thì cô đã xếp sự kiện này vào danh sách mười đại kỳ tích của thế giới.
"Ha ha, ha ha, rất lãng mạn." Trì Linh Đồng có chút cảm thông với anh chàng mọt sách trước mặt. Chỉ có điều, ai mà không có một ít bí mật chứ, cứ không biết gì thì sẽ hạnh phúc thôi. "Sau đó anh theo cô ấy đến Tân Giang ư? À, hóa ra lúc đầu anh làm việc ở bệnh viện."
"Thanh Thai là nỗi đau đối với Khổng Tước, cô ấy nói ở chỗ này không vui vẻ gì. Tôi cũng muốn tập trung làm nghiên cứu, nên chúng tôi cũng nhau đi Tân Giang. Tôi dạy học ở đó, thời gian cũng tương đối thoải mái, tôi có thể ở bên Khổng Tước nhiều hơn."
Yêu gà theo gà, yêu chó theo chó. Con mọt sách này có thể nói là một tấm gương mẫu mực cho câu nói trên.
Cô nhìn Tiêu Tử Thần một hồi, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải. "Tôi. . . . . . không có bôi kem chống nắng, tôi đi trước, anh cứ từ từ mà bơi."
"Tôi tiễn cô." Tiêu Tử Thần cũng lập tức đứng dậy, "Cô thay tôi chăm sóc cho Khổng Tước, còn đặc biệt đến đây để báo cho tôi biết. Tôi nên tiễn cô về mới phải."
Sợ Trì Linh Đồng từ chối, anh ta nói liền một lèo không nghỉ.
"Nhưng anh đang mặc đồ bơi nha!" Trì Linh Đồng băn khoăn nói.
"Không sao, tôi đi thay lại quần áo là được."
Trì Linh Đồng thấy anh ta kiên trì như vậy hòa hoãn nói, "Hay anh cứ đi bơi một lúc đi, tôi ở đây chờ cũng được!"
"Vậy cô đừng đi ra khỏi ô che nắng nhé, sẽ không lo bị tia cực tím gây tổn thương cho da." Tiêu Tử Thần dùng tay vẽ một vòng tròn trên không trung.
Trì Linh Đồng cười vui vẻ, chợt nhớ tới một tập phim trong “Tây Du kí”, khi Tôn Ngộ Không đi hái hoa quả cũng vẽ cho Đường Tăng một cái vòng bảo vệ bên ngoài.
"Anh cứ đi đi, trước khi anh quay lại, tôi sẽ không đi đâu nửa bước." Cô phất tay một cái.
Tiêu Tử Thần sợ cô nói không giữ lời nên cứ đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn, mãi cho đến khi ngâm mình xuống nước biển mới thôi.
Trì Linh Đồng nâng cằm, nghĩ thầm: Mặc dù con mọt sách này khá nhàm chán, nhưng bản chất lại thật thà. Nếu như Khổng Tước có thể hồi tâm thì chắc chắn về sau sẽ rất hạnh phúc.
Anh ta nguyện ý vì một lần được nhìn thấy khổng tước xòe đuôi mà giao ra hết tình cảm của một đời, nhưng khổng tước sẽ nguyện ý vì một mình anh ta mà xòe đuôi sao?
Trì Linh Đồng thở dài, đây là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với cô. Ngay cả chính cô cũng không thể hòa hợp được với Hi Vũ, giày vò nhau tới mệt mỏi rồi.
Nếu không ép buộc, không đứng dậy nổi thì còn gọi là cuộc sống nữa hay sao?
Chuông di động chợt vang lên, Trì Linh Đồng liếc qua Tiêu Tử Thần đang bơi dưới biển một cái, rồi mở điện thoại ra, là Bùi Địch Thanh.
"Cô đang ở đâu?" Bùi Địch Thanh nghe được tiếng sóng biển truyền qua điện thoại thì hỏi luôn, "Bãi biển hả?"
"Bùi Tổng, anh chuyển sang nghề bói toán nhất định là linh lắm đấy."
Bùi Địch Thanh cười cười, "Buổi chiều tôi không có việc gì cả, tôi muốn hỏi có thể tới đón cô sớm hơn không? Tiện thể đi ăn cơm trưa?"
"Bây giờ tôi đang ở vịnh Thiển Thủy. Cơm trưa thì thôi vậy, tôi muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới đi. Buổi chiều tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Cô biết bơi sao?" Bùi Địch Thanh tựa hồ rất nhàn nhã, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ cúp điện thoại.
"Ngại quá, tôi chỉ ngồi chờ xem người ta bơi thôi."
"Chờ Ex. Boyfriend của cô?"
"Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy. Là bạn trai của bạn thân tôi." Câu này nói thật kỳ cục, Trì Linh Đồng bật cười ra tiếng.
"Cô cũng khá thiện lương đấy, sao không tính đến chuyện làm việc trong các tổ chức từ thiện nhỉ?"
"Nếu có một ngày chuyện giữa tôi với anh bị bại lộ, tôi sẽ đi thử một lần xem sao."
"Cô nói cứ như tôi lôi cô xuống nước vậy. Linh Đồng, lần trước cô nói ý tưởng về tòa nhà nghỉ dưỡng kia, tờ “Nhật báo kinh tế” đang tổ chức cuộc thi cho các tác phẩm thiết kế biệt thự thời thượng mà cá tính đấy. Tôi cảm thấy cô có thể tham gia dự thi."
"Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, kiến trúc của phương Tây tôi không am hiểu lắm."
"Cô Trì, cô quên ngay bên cạnh cô đang có một bậc thầy về kiểu kiến trúc này hay sao?"
Hai mắt Trì Linh Đồng sáng lên, "Anh muốn hợp tác với tôi?"
"Không phải là hợp tác, mà là hỗ trợ. Dù sao đó cũng là ý tưởng của cô."
"Hắc hắc, có điều kiện đi kèm gì không?"
"Buổi chiều gặp nhau rồi nói. Cô cũng đã 24 tuổi rồi, đừng vừa lảng tránh Ex. Boyfriend lại vừa ngồi tiếp bạn trai của người ta. Có phải cô cũng nên tìm bạn trai cho chính mình rồi không?"
"Phải ha, tôi cũng nghĩ như thế. Tôi thực sự sợ để lâu ngày sẽ dẫn đến tuyệt vọng rồi cái gì cũng ăn quàng. Biết đâu một lúc nào đó lại hợp thành một cặp với Trần Thần cũng nên. Ha ha."
"Người đồng nghiệp giống như đồng tình luyến ái của cô hả?"
"Ừ, trong công việc người có tuổi tương đương với tôi, chỉ có anh ấy thôi." Trì Linh Đồng đáng thương nói.
"Cô mới có 24 mà, sao phải vội. Tình yêu phải dựa trên cảm giác chứ không phải là sự thích hợp."
"Nhưng mới vừa rồi anh nói tôi “cũng đã 24 tuổi rồi”, giống như nếu không có bạn trai thì sẽ làm cho trị an xã hội bất ổn vậy." Trì Linh Đồng tinh nghịch vặn ngược lại.
Bùi Địch Thanh không nhịn được cất tiếng cười to.
Tiêu Tử Thần tắm rửa thay quần áo xong, mặt trời đã lên thẳng tới đầu vai rồi. Tuy nhiệt độ bên ngoài rất cao, nhưng anh ta không mở điều hòa, chỉ hạ cửa sổ xe, để mặc cho gió biển thổi vào.
Xe chạy được một lúc thì tiến vào một khu rừng. Nhìn những kiến trúc lướt qua ven đường, Trì Linh Đồng cảm thấy thực quen mắt.
Cuối cùng, tới một tòa biệt thự nhỏ ba tầng mang phong cách Châu Âu cổ điển màu nâu đỏ thì Tiêu Tử Thần dừng xe, "Đây là nhà tôi."
"Nơi này là đường Quế Lâm." Trì Linh Đồng lúc này mới nhận ra, không ngờ lại ở gần vịnh Thiển Thủy như vậy.
Tường ngoài màu nâu đỏ dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng lóa mắt, tràn ngập hơi thở quý tộc thần bí.
"Đúng, sau khi ba tôi từ Tây Xương đến Thanh Thai thì chúng tôi vẫn luôn ở nơi này. Chủ cũ của biệt thự này là ông chủ của một tờ báo người Nga. Hôm nay, bảo mẫu của nhà tôi đặc biệt làm rất nhiều món ăn để chiêu đãi Khổng Tước, nếu không về nhà dùng bữa, bà ấy sẽ thất vọng. Nếu cô không cảm thấy phiền thì mời vào dùng cơm trưa với gia đình tôi!"
"Tôi thấy phiền." Trì Linh Đồng bật thốt lên. Không có Khổng Tước, cô và Tiêu Tử Thần chỉ là người qua đường Giáp và người qua đường Ất mà thôi, thế giới còn chưa có hài hòa đến mức tất cả mọi người như người một nhà đâu!
Nếu hôm nay Khổng Tước có ở đây, cô đi theo tới ăn chực thì có thể. Nhưng hiện tại có chút không thích hợp, tự dưng cô lại có cảm giác như “thay mận đổi đào” vậy!
"Tôi đã có hẹn ăn cơm trưa với người khác, làm phiền anh đưa tôi đến đầu đường là ổn." Trì Linh Đồng dịu dàng cười cười.
Tiêu Tử Thần vẫn không nhúc nhích, "Khi tôi thay quần áo đã gọi điện về nhà nói việc này rồi."
"Giáo sư Tiêu," Trì Linh Đồng nhíu mày, "Không phải anh muốn tôi đóng giả Khổng Tước chứ?" Việc này quá hoang đường.
"Không, tôi nói cô là bạn thân của Khổng Tước. Ba tôi rất hiếu khách. Không sao, chỉ là một bữa cơm rau dưa thôi." Tiêu Tử Thần nói ra từng câu từng chữ, vẻ mặt tĩnh lặng trong suốt y như một ly nước lọc.
"Anh không cảm thấy làm như vậy sẽ khiến người khác khó chịu ư?" Trì Linh Đồng có chút tức giận.
Tiêu Tử Thần có hơi luống cuống nhìn cô, "Tôi. . . . . . tôi chỉ nghĩ ở đây khá gần, thời gian cũng đã tới bữa trưa nên mới hành động tùy ý như vậy. Làm cô khó chịu sao?"
Đúng lúc này, cửa gỗ lớn của biệt thự bất chợt được mở ra, một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm từ bên trong đi ra, "Tử Thần, sao lại không mời khách vào trong nhà vậy?"
Nói xong, người đàn ông đó bước xuống bậc thêm, tiến tới gần chỗ đỗ xe.
Trì Linh Đồng cắn cắn môi, lúc này thì cô hết đường chạy rồi.
"Ba của tôi, Tiêu Hoa. Ba, đây là bạn thân của Khổng Tước, Trì Linh Đồng." Tiêu Tử Thần nhìn Trì Linh Đồng một chút, sau đó giới thiệu hai người với nhau.
"Tử Thần nói cháu là kiến trúc sư, là một cô gái rất xuất sắc. Nào, mau vào đi, tất cả các món ăn đã được bày biện hết lên bàn rồi." Tiêu Hoa nhiệt tình thay Trì Linh Đồng mở cửa xe. "Sau này nơi đây cũng sẽ là nhà của Khổng Tước, cháu đừng khách sáo, lúc nào thích thì đến chơi cũng được."
"Đã quấy rầy mọi người rồi, bác Tiêu." Trì Linh Đồng bất đắc dĩ đi theo Tiêu Tử Thần tiến vào ngôi biệt thự. Trong lúc lên bậc thềm, cô còn quay đầu lại liếc mắt trừng anh ta một cái.
Trăm việc trên đời này người không thể dùng nhất chính là con mọt sách, ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản mà cũng không hiểu.
Vừa bước vào phòng khách, đã nhìn thấy các bức tranh sơn thủy của danh nhân nổi tiếng được treo ở trên tường, còn có một đồng hồ treo tường vốn là đồ cổ xuất xứ từ nước Đức, tiếng chuông báo giờ vô cùng êm tai. Phía đối diện lại là một tủ trưng bày làm từ gỗ anh đào, bên bày biện vô số các huân chương khác nhau. Bàn đặt TV thì lại khá đơn giản, chỉ có một tấm gỗ đặt trên bốn cái trụ, điểm đặc biệt ở chỗ nó được chạm trổ hết sức tinh xảo. Ở bên cạnh TV là một cái tủ thấp, đặt một máy phát nhạc cổ điển, phía trên có rất nhiều đĩa nhạc, phần lớn là nhạc không lời.
Trì Linh Đồng đứng ngẩn người giữa phòng khách, đột nhiên lại có cảm giác bản thân đang đi ngược dòng thời gian.
"Phòng ăn ở bên này, tới đây rửa tay đi nào!" Một người phụ nữ trung niên đang đeo tạp dề cười ôn hòa dẫn Trì Linh Đồng vào toilet, "Xà phòng ở đây, còn khăn lông treo ở kia nhé."
Trì Linh Đồng lịch sự nói cám ơn, tuy rằng toilet không quá xa hoa, nhưng mỗi một viên gạch men đều được lau sạch bóng, dường như ngày nào cũng được cọ rửa vậy.
Tiêu Tử Thần đứng ở trước cửa phòng rửa tay đợi cô, ánh mắt mang theo áy náy.
"Ăn xong tôi sẽ đưa cô về." Giọng nói của anh ta dè dặt mang theo áy náy.
"Không sao." Trì Linh Đồng đúng là không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Có một người phụ nữ lớn tuổi đã ngồi đợi sẵn bên bàn ăn, nhìn Trì Linh Đồng khẽ cười, nếp nhăn hai bên mắt sâu hơn, khi cười nhìn có chút trẻ con.
"Cháu chào bác." Trì Linh Đồng đoán đây nhất định là mẹ chồng tương lai của Khổng Tước rồi.
Khi cô còn đang cúi xuống chào hỏi thì đã bị bà kéo nhanh lại gần, ghé sát vào tai cô, thần thần bí bí nhỏ giọng nói: "Theo một nguồn đáng tin cậy, thì tối hôm nay Thanh Thai sẽ có động đất mạnh từ cấp tám trở lên. Cháu đừng nói cho ai biết nhé, chúng ta cứ âm thầm trốn đi là được."
Vẻ mặt Trì Linh Đồng kinh ngạc hỏi nhỏ, "Có thật không ạ?"