Địa điểm Tống Dĩnh hẹn chính là nhà hàng SecondCup, đối diện với quán trà Cảnh Thức.
Lướt qua ánh đèn mê ly, âm nhạc mang theo âm hưởng tâm linh của vùng rừng nhiệt đới, Trì Linh Đồng nhìn thấy Tống Dinh ngồi ở một bàn gần cửa sổ, ngón tay ưu nhã đang kẹp một điếu thuốc, mùi thuốc lá mang theo mùi vị bạch hà đặc trưng.
Nhạc Tĩnh Phương không có ở đây.
Tống Dĩnh nhìn thấy Trì Linh Đồng thì nhàn nhạt gật đầu một cái, dùng tay ra dấu mời ngồi, sau đó rung chuông gọi nhân viên phục vụ tới,
“Không cần, tôi sẽ đi ngay.” Trì Linh Đồng nhận lấy ly nước chanh từ người phục vụ rồi lẽ phép cười một tiếng.
“Cô yên tâm, Nhạc đổng không nhìn thấy cô cùng với Bùi Địch Thanh đi chung với nhau, tôi đã làm cho chị ta trở về trước rồi.” Tống Dĩnh dụi tắt điếu thuốc, hàng lông mi thật dài chậm rãi nâng lên.
“Ồ.” Trì Linh Đồng cố gắng trưng ra bộ dạng vui vẻ dễ gần, nụ cười trên môi luôn ôn hòa, cô lặng lẽ đợi phần tiếp theo của Tống đại mỹ nữ.
Tống Dĩnh cũng không có lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Cô có nghĩ muốn đổi một chỗ làm có đãi ngộ tốt hơn không?”
Trì Linh Đồng cười đến rạng rỡ: “Tống tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi.” Có liên quan gì tới chị sao?
Tống Dĩnh dường như cũng không hiểu ý, tiếp tục hỏi: “Tôi cùng với Nhạc đổng có nói chuyện qua, thật ra kiến trúc sư của Thái Hoa so với Hằng Vũ cũng không thua kém là bao, mà cô so với những người khác còn có chút đặc biệt hơn. Cô hẳn phải hiểu được cái gì gọi là lòng biết ơn.”
“Cha mẹ cúng thầy giáo của tôi từ trước đến nay cũng chưa từng nói như vậy, họ luôn dạy tôi con người phải biết hướng lên chỗ cao, còn nước thì phải chảy về chỗ trũng, đây chính là chân lý thường tình.” Trì Linh Đồng thu hồi nụ cười, con ngươi đen láy mà lạnh lẽo, giọng nói mang vài phần cứng rắn. Không hiểu vị Tống mỹ nữ này được ai cho chút quyền lợi, mà lại ở trước mặt cô thuyết giảng về đạo đức?
Tống Dĩnh khinh miệt trừng mắt nhìn cô: “Chỉ sợ là cô có dụng ý khác mà thôi.”
“Đây là có ý gì chứ?” Trì Linh Đồng mắt sáng như đuốc, không chút nào né tránh.
Khóe miệng Tống Dĩnh tao nhã cong lên: “Nhạc đổng nói Trì tiểu thư là một cô gái thông minh, nhất định hiểu được cái gì là thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
“Nhạc đổng không có khoa trương, tôi xác thực là không có ngu ngốc, nhưng tôi cũng không phải là người am hiểu phán đoán lòng dạ người khác. Ví dụ như Tống tiểu thư đêm nay gọi điện thoại hẹn gặp tôi như này. Nói thật, tôi tới cũng không phải bởi vì Tống tiểu thư mà là vì Nhạc đổng. Còn về phần tương lại, thế giới quan của tôi, ba mẹ cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng nhưng cũng dạy bảo một hai điều, những thứ này đều không nhọc công Tống tiểu thư quan tâm rồi. Phụ nữ mà để ý nhiều quá, sẽ mau già lắm. Nếu bởi vì là tôi khiến cho Tống tiểu thư xuất hiện nếp nhăn, tội của tôi quả thật lớn.”
Tống Dĩnh bưng ly cà phê lên, nhưng chưa chạm vào miệng lại buông xuống, sau đó mười ngón tay đan vào nhau, sắc mặt hơi căng thẳng: “Nếu như người gọi cuộc điện thoại này cho cô là Nhạc đổng, chỉ sợ lúc này cô sẽ phải dọn dẹp hậu quả một chút đấy.”
Trì Linh Đồng cười: “Vậy thì có liên quan gì, Bùi Địch Thanh cũng sẽ đi theo xách giỏ xách giùm tôi rồi cùng lên.”
“Cô tự tin như vậy sao?” Tống Dĩnh cười lạnh: “Có thể Trì tiểu thư còn chưa biết, tôi chính là vợ của anh trai Bùi Địch Thanh, Bùi Địch Văn.”
“Ồ.” Trì Linh Đồng kéo dài giọng diệu, vẻ mặt vẫn tự nhiên: “Cô nói như vậy, hình như tôi cũng có chút hiểu.
Chị dâu cả như mẹ, cho nên cô cần phải quan tâm đến Bùi Địch Thanh như vậy. Nhưng là cô đang sợ anh ấy dạy hư tôi, hay là sợ tôi làm hư anh ấy? Nếu như là vế trước, hiện tại người ngồi ở đây nghe cô giáo huấn hẳn là phải anh ấy. Cô có phải gọi nhầm số hay không?”
Tống Dĩnh im lặng một lúc lâu không nói ra một lời, sức kiềm chế không tệ, vẻ mặt cùng với giọng nói vào lúc này cũng không có bao nhiêu khác thường.
“Cô biết địa vị của nhà họ Bùi ở Hongkong là gì không?” Cô ta bắt đầu đặt câu hỏi.
Trì Linh Đồng cười, cảm giác Tống đại mỹ nữ này bị điên rồi, nói ra câu nào cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ, cảm nhận của người khác.
“Hằng Vũ dưới bàn tay của Bùi Thiên Lỗi mới có được như ngày hôm nay, đến
bây giờ đã được ba đời, ở Hongkong cùng với nhà họ Lý rất có tiếng tăm, chỉ là nhà họ Bùi tương đối kín đáo, cho nên yêu cầu của lão gia đối với Bùi Địch Thanh rất cao, nếu không phải là thiên kim tiểu thư thì tuyệt đối không cưới. Cô hiểu không?"
Trì Linh Đồng nháy nháy đôi mắt thuần khiết mấy cái: "Tôi không hiểu."
Tống Dĩnh khẽ cắn xuống bờ môi xinh đẹp: "Người như cô, đi vào cửa sau của nhà họ Bùi cũng không đủ tư cách."
Trong lòng Trì Linh Đồng thầm than thở --
"Vậy cái gì có thể đi vào cửa trước? Giống như Tống tiểu thư vậy sao, à, không đúng, giá trị con người của Tống tiểu thư so với Bùi Địch Thanh cao hơn, theo như vậy mà nói, người lấy anh ấy sẽ phải có dung mạo xấu hơn Tống tiểu thư, vóc người kém hơn một chút, xuất thân thấp kém hơn một chút, tiền cũng ít hơn một chút, mọi thứ đều không vượt qua được khỏi Tống tiểu thư đúng không?"
Trì Linh Đồng thành công đánh trả lại, gương mặt của Tống Dĩnh thoáng đỏ lên.
"Chỉ là những việc này đều là việc của nhà họ Bùi, nói cho tôi nghe làm gì?"
"Cô đối với Bùi Địch Thanh không có mơ mộng gì chứ?" Nét mặt Tống Dĩnh trở nên dữ tợn.
"Tất nhiên là có." Trì Linh Đồng thản nhiên nháy mắt: "Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, đương nhiên cũng muốn mình là cô bé Lọ Lem còn Bùi Địch Thanh tài mạo song toàn làm bạch mã hoàng tử của mình."
"Vậy cô nên sớm cắt đứt đi, nói cho cô biết, cô không có cửa đâu."
"Tại sao? Bởi vì tôi trẻ hơn so với cô, thông minh hơn so với cô, xinh đẹp hơn cô?" Trì Linh Đồng khiêm tốn hỏi.
"Cô." Khuôn mặt Tống Dĩnh trở nên vặn vẹo, tay bưng ly cà phê lên rồi đặt mạnh xuống bàn: "Cô đủ tư cách so với tôi sao?"
"Tôi cũng cảm thấy chúng ta không cùng một dạng người." Trì Linh Đồng gật đầu.
"Cô thật đúng là tự biết thân biết phận." Tống Dĩnh hừ lạnh nói.
"Chỉ là, tôi cảm thấy nếu như chúng ta cùng lúc gặp được Bùi Địch Thanh, thì khả năng tôi được gả vào nhà họ Bùi sẽ cao hơn cô."
Tống Dĩnh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, bộ mặt châm chọc, giống như đang nghe một câu chuyện hết sức khôi hài.
"Nhìn chung hoàng gia các nước, trừ thái tử lấy vợ, thì mới cần môn đăng hộ đối, còn đối với những hoàng tử khác thì yêu cầu cũng không quá khắt khe. Cô xem, đến ngay cả Tổng thống Pháp* cũng cưới người mẫu có thể cởi đồ trước mọi người, thì trên thế giới này có gì là không thể. Con trai trưởng nhà họ Bùi đã lấy một thiên kim tiểu thư trên mặt dán chữ Tiền, đến lượt Bùi Địch Thanh cũng như vậy thì không thấy quá áp lực sao?
Tống tiểu thư, cô có biết thế kỷ hai mươi mốt có cái gì là giá trị nhất không? Không phải là kim cương, cũng không phải là vàng, càng không phải là Euro hay Dollar mà chính là nhân tài. Kinh tế có chu kỳ, tiền tệ sẽ bị mất giá, duy chỉ có nhân tài là vô giá. Thật trùng hợp, tôi học ngành kiến trúc, trên tay cầm N giải thưởng, cũng được ăn thông minh, cô nói ông ấy sẽ vì mấy con số có hạn trong tài khoản ngân hàng mà buông tha một khối tiềm lực vô hạn hay sao?"
*Tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy kết hôn cùng Carla Bruni Sarkozy (tên thật Bruni Tedeschi; sinh ngày 23 tháng 12 năm 1967) là một ca sĩ, nhạc sĩ và siêu mẫu người Ý.
Trì Linh Đồng giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt, xấu hổ, hôm nay da mặt cô dày đến mức sợ là xe tăng cũng có thể cán qua mà không xứt mẻ gì rồi.
"Cô thật là không biết xấu hổ. Người giống như cô, Hằng Vũ có một đống."
Trì Linh Đồng bình tĩnh cười: "Cô không phải là dân trong nghề, không thể nào mà hiểu được."
"Nếu như cô thật sự là nhân tài, như vậy Bùi Địch Thanh ở cùng với cô cũng không phải xuất phát từ tình yêu, mà là suy nghĩ thay cho công ty, cô cũng không nên hiểu sai ý của anh ấy."
Trì Linh Đồng cảm thấy cô hôm nay đã hết sức lịch sự rồi, rất cho Tống mỹ nữ mặt mũi, đáng tiếc người ta không cảm kích, cô cũng không có hứng thú hùa theo nữa.
"Tống tiểu thư." Cô bưng ly nước chanh lên thấm giọng một cái: "Tôi so với cô trẻ tuổi hơn, nhưng cũng không phải là người ngây thơ như cô tưởng tượng, về cuộc sống, tôi có thể cho cô một ít lời khuyên. Cô là chị dâu của Bùi Địch Thanh, quan tâm đến anh ấy cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng cô lại chính là bạn gái cũ của anh ấy, còn ở đây mà giơ tay giơ chân lên mặt thật không thích hợp. Cô yêu em trai sao lại gả cho anh, quá trình này như thế nào tôi không có quan tâm. Đáng lẽ ra cuộc sống hiện tại của cô rất viên mãn, như vậy cô cũng nên chúc phúc cho Bùi Địch Thanh một tiếng có được không? Nhưng hiện tại cô lại ở chỗ này can dự vào chuyện tình cảm của anh ấy, hình như cô vẫn là tình cũ khó quên. Chẳng lẽ cô đã gả sai người? Hay là cả cá và bàn tay gấu cô muốn cùng có được?"
"Cô quả thật thông minh, biết cũng không ít đấy." Khuôn mặt Tống Dĩnh từ đỏ chuyển sang trắng rồi thành xanh
"Như vậy, tôi nói rõ cho cô biết, mặc kệ tôi gả cho ai, trước kia tôi yêu Bùi Địch Thanh, về sau, vĩnh viễn cũng sẽ yêu anh ấy."
"Ừ, đó là do quá chấp nhất thôi, đáng tiếc người có tình khó thành thân thuộc nha. Tình xưa thôi để thành hoài niệm, một thuở yêu đương nay đã trở thành hão huyền. Người có tâm trồng hoa hoa không lên, kẻ vô tình cắm liễu liễu thành rừng. Người đàn ông mình yêu, cuối cùng lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác, đây thật đúng là chuyện làm cho người ta đau lòng. Tống tiểu thư cô cứ từ từ ngồi lại, tôi chỉ là người làm thuê cho nên không thanh toán hóa đơn cho cô được."
Trì Linh Đồng khẽ mỉm cười, cầm giỏ xách lên, nghênh ngang rời đi, trong lòng có chút cảm thấy uất ức cho vị Bùi Địch Văn tiên sinh kia, nhưng cô cũng bội phục những lời nói mạnh miệng của vị Tống mỹ nhân này.
Dĩ nhiên, yêu là không sai.
Tống Dĩnh gần như hóa đá, ngồi cứng ngắc trên ghế sofa,
Mưa rơi không dứt, xe taxi chạy qua đều chở khách. Trì Linh Đồng đưa tay ra ngoài hứng giọt mưa rồi đi dọc theo con đường, cô nghĩ có khi nào sẽ không bắt được xe ở đây không.
Điện thoại di động lại rung lên. Lúc cô cùng Tống Dĩnh nói chuyện với nhau nó cũng rung lên nhiều lần.
Cô móc điện thoại ra xem xét, những cuộc gọi tới đều là của một số, cô không mềm lòng mà tắt đi, tìm kiếm số của Khổng Tước.
Lúc này, Khổng Tước đang trên đường đến đài phát thanh.
"Xin chào, khán giả yêu quý đang ở chỗ nào vậy?" Giọng nói Khổng Tước luôn tràn đầy sinh khí như vậy.
"Khổng Tước, hôm nay cậu có kiến thức gì muốn tuyên truyền sao?" Cô phủi phủi giọt nước mưa ở trên đầu.
"Sao vậy?"
"Sự học là vô tận nha. Nếu mà nắm bắt được lời khuyên đúng lúc thì có thể thay đổi được nhiều thứ."
"Cậu mau nghỉ ngơi đi. Ăn cơm xong đừng vội uống trà, khi ăn nhớ ăn nhiều rau xanh, khóe kéo mới nhớ dùng xà phòng bôi lên cho dễ kéo, đi xe nhớ ngậm gừng để tránh bị say... Cậu nhớ phải làm theo đấy, để tránh cho cơ thể không khỏe."
"Cậu vẫn tuyên truyền những cái này từng ngày?"
"Mỗi ngày cảnh sát đều phải đứng ở các nút giao thông, giơ tay giơ chân, cậu cho rằng bọn họ tình nguyện? Đây chính là kế sinh nhai đấy."
"Ừ, cuộc sống bây giờ đều không dễ dàng. Cậu bận thì làm đi, mình cúp máy đây." Cô than thở một tiếng.
"Cậu nha, yêu đương rồi mà sao ỉu xìu vậy?" Khổng Tước nói.
"Bây giờ là mùa thu, vạn vật đều tiêu điều kể ca tình cảm. Khổng Tước nếu chẳng may cậu được một người đàn ông đã được người khác để ý yêu thì phải làm sao bây giờ?"
Khổng Tước đột nhiên hưng phấn: "Cái gì, cậu làm tiểu tam à?"
"Tiểu tam là công việc rất vinh quang sao?"
"Không vinh quang, nhưng tính khiêu chiến rất mạnh. Một khi trở thành chính thức thì cảm giác đó thật sự là rất tuyệt vời. Nói nhanh lên, đó là mẫu người đàn ông như thế nào?"
"Thôi, thôi, đừng lung tung nữa, mình đi ngủ đây.' Cô vội vàng tắt máy, không để ý đến Khổng Tước đang líu ríu nói.
Phía trước không có lấy một bóng người, chỉ có một băng ghế dài trong màn đêm. Cô đi một lát thì hơi mệt nên đành ngồi xuống, dường như trong màn đêm mưa tất cả suy nghĩ đều hư ảo.
Cô nắm điện thoại đang điên cuồng rung lên.
"Hả?" Cô ngẩn người, nhận điện thoại.
"Anh nói rồi đây là một trò chơi rất ấu trĩ." Giọng nói Bùi Địch Thanh cao đến chói tai.
"Em vốn cũng không phải là một người phụ nữ chín chắn." Cô yên lặng nhìn mưa, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng.
"Linh Đồng, em đang làm gì vậy?" Giọng nói Bùi Địch Thanh trở nên mềm mại hơn.
"Em đang ở nhà, trong thư phòng."
Trì Linh Đồng hạ mắt xuống: "Đang ngâm thơ."
"Thơ gì?"
"Bài thơ Không đề."
"Anh muốn nghe một chút."
Trì Linh Đồng cười cười "Được". Cô ngẩng đầu lên, thở hắt ra:
"Em đi ra ban công, đưa mắt nhìn
Con đường nhỏ phủ đầy những cánh hoa.
Và như vậy..! Anh phải đi rất xa sao?
Em vội vã chạy xuống, dừng lại đứng ở trước mặt anh.
'Anh sợ sao?'
Em yên lặng đứng tựa vào ngực anh.
Đúng, em sợ.
Nhưng em không nói cho anh biết lý do.
Chúng ta yên lặng đi tản bộ bên bờ sông.
Màn đêm yên tĩnh thư thái.
Em nắm tay anh yên lặng đi dạo.
Vòng qua một gốc cây hoa quế.
'Em vui không?'
Em ngẩng mặt lên, nhìn các vì sao sáng trên trời.
Rất vui vẻ.
Nhưng em không nói cho anh biết vì sao."
Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu.
Một chiếc taxi ngừng trước mặt cô, tài xế hỏi cô có muốn đi hay không.
Cô gật đầu một cái, đội mưa chạy tới.
Vừa mới ngồi vào xe, lại nghe được giọng nói trầm thấp của Bùi Địch Thanh vang lên: "Linh Đồng, em có thích anh một chút nào không?"
Cô lặng lẽ thở dài.
Đúng, có chút thích thích.
Nhưng loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy buồn bực.
Có thể do tối hôm qua dính mưa, sáng sớm tỉnh dậy Trì Linh Đồng cảm thấy đầu có chút đau, cô đo nhiệt độ thì không thấy sốt nhưng cả người đều uể oải. Nếu không phải sáng nay có một cuộc họp sớm, cô chắc chắn sẽ xin nghỉ. Cô miễn cưỡng uống ngụm sữa chua để lên tinh thần đi làm nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì trong bụng lúc này lại đầy một trận oán khí.
Phòng Thiết kế cùng phòng Thi công vốn là hai phòng ngang hàng, nhưng mỗi khi nhận được công trình, phòng Thi công sẽ luôn bày ra cái thái độ bề trên, vênh váo tự đắc yêu cầu phòng Thiết kế cái này cái kia. Nghe nói công trình biển này là công trình lớn nhất từ sau khi Nhạc Tĩnh Phương ly hôn, về mặt tình cảm chị ta đã hoàn toàn thất bại, về mặt sự nghiệp chị ta muốn vươn lên khẳng định bản thân.
Phòng Thi công chỉ toàn những người đầu trọc nhưng lại rất giỏi tranh công cũng như giỏi đùn đẩy trách nhiệm. Hạng mục này mà trúng thì đúng là công lao của phòng Thi công còn nếu như thất bại thì đó là trách nhiệm của phòng thiết kế. Thật ra thì vấn đề này không có liên quan đến phòng thiết kế, nhưng trưởng phòng thiết kế lại là người thật thà khù khờ cho nên khi đụng chuyện liền cà lăm nên không phải là đối thủ của bọn họ.
Cô tức giận đi vào công ty, lúc đi gần vào tới cửa phòng họp thì mới treo ra gương mặt tươi cười. Trì Linh Đồng biết mình còn trẻ tuổi, tài năng có hạn, cho nên trên mặt mũi không thể nào không luôn tỏ vẻ tình nguyện
Trưởng phòng Thi công mặt mày nặng nề mang một xấp tài liệu dày cộp đặt trước mặt Trì Linh Đồng, ra lênh cho cô trong vòng một tuần phải thiết kế xong bản vẽ giao lại cho bọn họ, sau đó sẽ do phòng thi công chỉnh sửa.
Trì Linh Đồng nghiêng đầu nhìn trưởng phòng mình cũng đang vùi đầu trong tài liệu giống như nói: là họa hay phúc tự mình gánh đi.
“Nghe nói công trình biển là định xây nhà chung cư sao?” Trì Linh Đồng quay đầu hướng về trưởng phòng Thi công cười hỏi.
Trưởng phòng Thi công ngạc nhiên nhìn cô, vài cọng tóc lơ thơ trên đầu bay bay: “Ừm.” Ông ta nhíu hàng lông mày, không thể tin được Trì Linh Đồng sẽ hỏi vấn đề ngây thơ như vậy.
“Tôi còn tưởng đó là nhà vệ sinh công cộng nên mới hối thúc gấp như vậy.”
Giọng nói vừa dứt, liền có mấy người cười ra tiếng.
Trưởng phòng thi công quét mắt nhìn xung quanh, tức giận hỏi: “Tiểu Trì, ý của cô là trong vòng một tuần không thể hoàn thành được bản thiết kế này
Trì Linh Đồng gật đầu một cái, không kiêu ngạo không nịnh nọt mở miệng: “Ai trong công ty đều nghe nói mảnh đất ở biển do phòng thi công mới bắt đầugiai đoạn tính toán. Nếu như trúng thầu mảnh đất đó, không chỉ cần rất nhiều vốn mà còn cần phải có bản thiết kế mới mẻ, độc đáo. Một tuần quá là vội vàng, tôi không thể đảm bảo chất lượng của bản thiết kế.”
Hừ, có phải cô kích động quá không, nói một hơi làm cho cổ họng cô ngứa cùng đau. Trì Linh Đồng sờ sờ cổ vẻ mặt khổ sở.
“Đây là chỉ thị của Nhạc đổng.” Trưởng phòng Thi công lạnh lùng đem Nhạc Tĩnh Phương ra.
“Nếu gặp Nhạc đổng thì cũngsẽ nói như vậy thôi, nếu không thì tôi có thể tùy ý đưa cho mấy người vài bản thiết kế về biển, cũng không tệ đâu.” Trì Linh Đồng tỏ thái độ hòa nhã, nhưng lại không hề nhượng bộ.
“Vậy cô cần bao nhiêu thời gian?” Trưởng phòng thi công biết vị trí của Trì Linh Đồng trong mắt Nhạc Tĩnh Phương nên đành nhượng Bộ một chút.
Trì Linh Đồng sờ trán, cảm thấy lòng bàn tay trở nên nóng rực: “Hai tuần đi, tôi sẽ cố gắng để hoàn thành.”
“Nếu kéo dài mà ảnh hưởng đến công việc thì cô phải chịu trách nhiệm đấy.” Trưởngphòng Thi công nghiêm túc nói.
Trì Linh Đồngmỉa mai, giơ giơ khóe miệng: “Được, dù trời sập xuống tôi cũng nhất định sẽ đỡ.”
Cuộc họp đến buổi trưa mới xong, lúc đi ra Trì Linh Đồng cảmthấy thân thể lúc nóng lúc lạnh, mí mắt lúc này không nhấclên nổi. Cô không có khẩu vị, cũng không đi tới nhà ăn, chỉ rótmột ly trà nóng rồi uống. Nếu nhưđã nói ra khỏi miệng thì cónghĩa thời hạn cũng đã định, cô cũng không dám chậm trễ. Côđem tài liệu về gói thầu biển này ra xem trước, chỉ có xem xétkỹ lưỡng cô mới có thể bắt đầu thiết kế, đây chính là thóiquen của cô.
Uống được một nửa ly trà cô liền ho hai tiếng, cô cảm thấy thân thể không ổn, sợ là thật sự bị cảm lạnh, Trì Linh Đồng vỗ vỗ khuôn mặt đang đỏ ửng, kiên trì mở laptop ghi chú lại những điểm quan trọng.
Trần Thần lúc này cũng đang xem xét lại bản thảo về nhà tù. Hạng mục này cực kỳ hiếm thấy, hạng mục này rất ít người nhận làm, mặc dù đất nước nào cũng cần nhà tù. Trần Thần đã cố hết sức, chỉ là những tài liệu quy phạm liên quan đến hạng mục này đã làm cho anh ta vô cùng đau đầu, hơn nữa ngân sách của Chính Phủ chi ra cũng không nhiều, làm cái gì cũng bị gòbó.
Bên kia Trần Thần nằm gục trên bàn máy tính mắng cha chửi mẹ nó, bên này thì Trì Linh Đồng không ngừng ho khùng khục. Đồng nghiệp trong phòng thiết kế sau khi nhịn hai giờ thì không thể chịu đựng thêm được liền đuổi hai người ra ngoài.
“Đi về bây giờ có được tính là đi công tác không?” Trần Thần liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi trưởng phòng.
Trưởng phòng khoát khoát tay: “Tính là về sớm, cậu mau mau đưa Tiểu Trì đến bệnh viện đi, trên vai cô ấy vẫn còn một nhiệm vụ quantrọng, làngười trọng điểm mà phòng chúng ta phải bảo vệ.”
Lông mày Trần Thần giương lên: “Trưởng phòng, anh nói như vậy, em không thể nào chấp nhận. Đồng nghiệp giúp đỡ nhau lúc này là phải, nhưng anh đừng có phân biệt trách nhiệm nặng hay nhẹ, thật giống là mấy người đàn ông chúng ta còn không bằng một cô gái nhỏ.”
Trưởng phòng bất đắc dĩthở dài: “Được, tôi thu hồi lời nói kia, cậu và Tiểu Trì đều là quốc bảo, được chưa?”
“Nói như vậy còn miễn cưỡng chấp nhận được.” Trần Thần hừ một tiếng, lôi Trì Linh Đồng đira ngoài.
“Tiểu Trì, hai ngày nay chịu khó chịu khổ, ngàn vạn lần đừng xin nghỉ nha.” Trưởng phòng nhát gan sợ phiền phức chạy theo dặn dò.
“Tôi đâu phải là người quan trọng mà thiếu tôi không được?” Trì Linh Đồng nhỏ giọng hỏi Trần Thần.
Trần Thàn liếccô một cái: “Ít đi một mình cô chắc là địa cầunày cũngnhẹ đi quay chắc cũng nhanh hơn đó.”
Trì Linh Đồng đánh anh ta một cái.
Hôm nay bộ phận hậu cần phân phát táo, mỗi người hai thùng. Trần Thần cũng không có xe vì vậy anh ta liền kêu một chiếc taxi đem bốn thùng táo để lên, sau đó hai người mới lên xe.
“Muốn tới bệnh viện hay không?” TrầnThần nhìn khuôn mặt đỏ gay của Trì Linh Đồng.
“Không cần, tôi vềnhà uống thuốc cảm, sau đó ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi. Anh phải giúp tôi mang táo lên lầu giùm.”
“Được rồi, tôi lúc nào lại không có phong độ như vậy chứ?” Trần Thần nhìn cô chằm chằm, rồi nói tàixế dừng xe trước nhà trọ của Trì Linh Đồng.
Trần Thần vừa đem táo đặt ở dưới lầu thì Nhan Tiểu Úy cũng về tới trên tay cầm theo thảm tập yoga. Sau khi thất tình, cô ấy liền xin nghỉ phép rồi đăng ký hai khóa học khiêu vũ cùng yoga, mỗi ngày đều tập luyện đến đầy mồ hôi mới về, phong cách cũng ngày càng tao nhã. Trì Linh Đồng cảmthấy thất tình cũng có cái tốt, là động lực cho con người tiến bộ.
Nhan Tiểu Út nhìn Trần Thần thở hổn hển, xung phong mang một thùng táo lên. Trần Thần nhìn đăm đăm theo bóng dáng của Nhan Tiểu Úy.
“Đi thôi.” Trì Linh Đồng ởphía sau, đẩy anh ta.
Trần Thần chépmiệng một cái: “Nhan Tiểu Úy chân dài thật là xinh đẹp.”
Trì Linh Đồng chớp chớp mắt.
Trần Thần vội đánh trống lảng cười một tiếng: “Tôi là người không cách nào mà thoát khỏi cái đẹp.”
“Cô ấy hiện tại đang độc thân, anh có thể tấn công tới, tôi sẽ chủ động coi như không thấy gì.”
Mặt Trần Thần đột nhiên đỏ lên, cúi đầu đi lên lầu.
Trì Linh Đồng vì bị bệnh nên bước chân cũng khồng vững nhưng tính nhiều chuyện vẫn không thay đổi: “Chẳng lẽ trước kia anh từng tấn công cô ấy?”
“Trì Linh Đồng. Cô đừng quá thông minh như vậy có được không, phụ nữ ngốc nghếch mới đángyêu.” Trần Thần quay đầu lại gầm nhẹ.
“Anh thật đã từng theo đuổi Nhan Tiểu Úy?” Trì Linh Đồng hưng phấn: “Chuyện đó sao rồi?”
“Cô ấy nói tốiquá ẻo lả, không có khí thế đàn ông, không cho cô ấy cảm giácan toàn. Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?” Trần Thần cắn môi dưới, thẳng thắn nói.
“Sau đó anh liền rút lui?”
“Nếu không tôi phải ép buộc cô ấy sao?”
“Anh đúng là không có chí khí đàn ông, chỉ một chút xíucách trở anh liền nổi giận? Nhớ năm đó, Lưu Bị mời Gia Cát Lượng xuống núi cùng phải kiên trì mất ba lần nha. Người ta đó là mời quân sư, còn anh là theo đuổi vợ nha. Vợ là ai chứ?Khụ... khụ... là người yêu thương anh cả đời, mặc kệ anh có bệnhtật, già yếu cũng không bỏ mặc anh, cũng không sợ mệt màsinh con dưỡng cái cho anh. Khụ..khụ...Khụ, dựa vào những hy sinh này, anh không nên lùi bướcvì những cách trở kia mà phải dũng cảm tiến tới. Đại trượngphu tiến được lùiđược, ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó. Anh trai, tôi ủng hộ anh.”
Bàn tay nóng hổi vỗ vỗ vai Trần Thần.
Trần Thần đột nhiên nói: “Trì Linh Đồng, cô rất có tố chấtlàm bà mai.”
“Ha ha, như vậy ngày mai mua hoa hồng cho tôi đi.”
“Bà mai Trì. Cô xem móng vuốt của cô đang nóng hổi kìa, còn không mau ngậm miệng lại cho tôi.”
Trì Linh Đồng cười ha ha vui sướng một cái.
Trần Thần vẫn đang còn khiếp sợ, vừa để thùng táo xuống, không dám nhìn Nhan Tiểu Úy đã vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Nhan Tiểu Úy lúc này rất tự nhiên, lễ phép đưa anh ta xuống dưới lầu, cười cười nói khi nào rảnh thì anh ta cứ tới đây chơi.
Trần Thần không quay đầu lại, hoảng sợ chạy trốn như con thỏ con.
TrìLinh Đồng tìm thuốc cảm rồi đi rót một ly nước lọc để uống, sau đóthay áo ngủ lên giường. Cô nghĩ rằng phải nằm một lát mới ngủ được cho nên còn đem tài liệu của công trình biển kia lên giường, nhưng chỉlà chưa có coi được mấydòng thì cơn buồn ngủ đã ập tới.
Sau khi Nhan Tiểu Úy tiễn Trần Thần liền trở lại, lúc này cô đã mơ mơ màng màng ngủ.
Cô loáng thoáng nghe thấy Nhan Tiểu Úy đẩy cửa phòng rồi hỏi mình cái gì đó, cô ấylắc đầu rồi đóng cửa lại.
Khi tỉnh lại thì không biết đã là mấy giờ, cả người ướt đẫm mồ hôi, tóc ướt nhẹp dính vào trán, miệng đắng lưỡi khô, cảm giác nóng rực trên người đã giảm bớt nhưng cả người đều uể oải không có sức lực.
Cô chống tay ngồi dậy, mở đèn bàn lên, thì nghe thấy bên ngoài như đang có người nói chuyện, cô cho rằng Nhan Tiểu Úy đang coi TV. Cô mở ngăn kéo tủ lấy ra cái áo lót, rồilại mở tủ lấy một bộ đồngủ khác, mắt vẫn còn đang nhắm, đẩy cửa phòng ra, dựa vào trực giác đi tới phòng tắm.
“Bảo bối.”Cô chợt nghe thấy giọng nói của Nhan Tiểu Úy vang lên.
“Ừm.” Cô mơ mơ màng màng mở miệng ra, quay đầu lại thì chợt nhìn thấy một đôi mắt mang theo tia chế nhạo.
Suy nghĩ trong đầu chợt ngừng lại haigiây, đột nhiên cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình lúc này nhăn nhúm như giẻ lau, mái tóc trên đầu thì vô cùng bù xù giống như ổ quạ, còn chiếc quần lót hoa nhỏ viền ren không biết lúc nào đã rơi trên mặt đất.
Chết tiệt, cô vừa khẽ nhắm mắt,vừa nguyền rủa, tâm tình xấu hổ muốn chết cũng đều có.