Beta: tiểu an nhi
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Nhan Tiểu Úy mở cửa phòng ra, cười tươi như hoa, nhiệt tình giống y như cô thư ký gặp ai cũng cúi đầu hô lớn “Mong được mọi người giúp đỡ” vậy.
Bùi Địch Thanh đứng ở cửa cầu thang quay đầu nhìn cô, một bên mặt như bức tượng điêu khắc: “Cô Nhan xin dừng bước, không cần tiễn nữa đâu, đã muộn như vậy còn làm phiền cô.”
“Sao anh lại nói thế? Linh Đồng là bạn cùng phòng với tôi, chúng tôi thân thiết như chị em, chăm sóc cô ấy vốn là việc tôi nên làm.” Ý cười trên khóe môi Nhan Tiểu Úy không giảm.
Bùi Địch Thanh liếc mắt nhìn vào trong phòng, đôi mắt đẹp đẽ lắng đọng sâu thẳm.
“Vậy, hôm khác gặp lại.” Anh nói khách sáo một câu, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Nhan Tiểu Úy nhìn theo bóng dáng của anh, trong lòng không khỏi kinh ngạc “Người đàn ông này thật hoàn mỹ nha.”
Chờ khi bóng dáng anh biến mất khỏi cầu thang, cô vọt vào trong phòng, chạy thẳng đến bên giường Trì Linh Đồng.
Sắc mặt Trì Linh Đồng có chút tái nhợt, ánh mắt nheo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một nắm. Hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi, sao cô lại có thể yếu đuối như Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng) như thế này chứ? Chẳng qua là do không ăn hai bữa cơm, lại đứng dưới ánh nắng mặt trời, nên mới té xỉu giữa trời trưa nắng nóng mà thôi, thật sự là không có một chút quan hệ nào với Lâm muội muội đâu a.
Bùi Địch Thanh và Quân Mục Viễn đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ cho cô ăn chút kẹo, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Lúc đó, cô lúng túng đến mức không có dũng khí mà nhìn Bùi Địch Thanh.
Bùi Địch Thanh căn bản không để ý đến sự cự tuyệt uyển chuyển của cô, kéo cô đến tiệm Hoa Thức ăn chút cháo, sau đó kiên trì đưa cô về nhà trọ.
“Này, mau thành thật khai báo…”
“Thật xin lỗi, chỉ là người qua đường mà thôi, mình không quen biết.” Không đợi Nhan Tiểu Úy hỏi ra miệng, Trì Linh Đồng đã trừng mắt ngắt lời cô ấy.
Người đàn ông có chút tư sắc, lại toát ra khí chất mạnh mẽ như vậy, bị Nhan Tiểu Úy phát hiện, bộ dạng cô ấy hăm hở không khác nào một con mèo đói bụng mấy ngày vừa mới vớ được con cá.
Nhan Tiểu Úy ngoài chuyện có chút ham tiền cùng với háo sắc ra, thì những cái khác đều rất tốt, không chú ý những chuyện vặt vãnh, tính tình hào phóng, rất coi trọng nghĩa khí. “Bảo bối, yên tâm đi, tớ đâu có nhắm trúng anh ta chứ. Chỉ là lâu lắm rồi không thấy người đàn ông nào hấp dẫn như vậy, khó tránh khỏi có chút kích động, hắc hắc. Mà có phải cậu muốn thu hút sự chú ý của anh ấy nên mới giả vờ té xỉu trước mặt người ta hay không?”
Trì Linh Đồng bó tay gật bừa, liếc nhìn Nhan Tiểu Úy một cái rồi ngồi dậy: “Cậu bán một căn hộ lương cũng không thấp, đặc biệt nếu bán được một ngôi nhà, phần trăm hoa hồng được hưởng cao như thế, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy tiền bao giờ, vì sao nhất định phải gả cho người có tiền?”
“Dùng tiền của chính mình so với dùng tiền của ông xã là hai chuyện khác nhau nha. Đừng tưởng rằng phụ nữ sống độc lập là tốt, phụ nữ được chia làm ba loại: loại tốt nhất là loại được hưởng toàn bộ sủng ái trong 3000 giai nhân, giống như Helen (của thành Troy) và Trần Viên Viên (Là mỹ nhân thời Minh mạt – Thanh sơ, được cho là nguyên nhân khiến Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh đánh chiếm Trung Nguyên) ý, người phụ nữ có khả năng khiến cho đàn ông nguyện vì nàng mà khuynh quốc khuynh thành. Loại trung bình thì giống như Bạch Lưu Tô dưới ngòi bút của Trương Ái Linh vậy, có thể tìm một người đàn ông mà dựa vào. Còn loại kém nhất là những người phụ nữ sống độc lập, tự phải bỏ công bỏ sức, lại còn để hoài phí tuổi thanh xuân như hoa như ngọc của mình, thật quá bi thảm, so với Victo Hugo bi thảm nhất thế giới còn bi thảm hơn a. Còn mình á, chẳng hy vọng xa vời sẽ có một người đàn ông vì mình mà “từ bỏ giang sơn”, nhưng tuyệt đối không thể rơi vào hoàn cảnh bi thảm được, ít nhất cũng phải sống như Bạch Lưu Tô chứ.”
Trì Linh Đồng cảm thấy mấy lý luận sâu xa này của Nhan Tiểu Úy rất quen thuộc.
Trước đây Hi Vũ đã từng hùng hồn vỗ ngực nói với cô: “Đồng Đồng, xinh đẹp như cậu, với tài năng như tớ, hai chúng ta đúng là một đôi trời sinh mà. Sau này, cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà sinh con đẻ cái, tớ ở bên ngoài kiếm tiền để cho mẹ con cậu một bước lên trời.” Lúc đó bọn họ mới học cấp ba.
Cô làm một biểu cảm nôn mửa, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.
“Tớ nói thật mà.” Hi Vũ vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu dựa vào cái gì mà muốn nuôi dưỡng tớ? Tự tớ không thể sống được chắc?” Cô tức giận nói.
Anh vắt tay qua vai cô: “Để bà xã ra ngoài làm việc là điều sĩ nhục đối với đàn ông, bà xã là để yêu thương mà.”
“Cậu đang coi thường chị em phụ nữ đấy à? Cậu cho rằng đây là xã hội phong kiến sao? Nói cho cậu biết, hiện tại đã là xã hội chủ nghĩa rồi, phụ nữ cũng giúp nâng lên một nửa bầu trời đấy nhé.”
Sau đó cuộc chiến bắt đầu diễn ra, hai người giống như đang trong cuộc thi biện luận phản bác để vào trường đại học vậy. Kết quả là người không phục ta, ta không phục người, cuối cùng cụt hứng bỏ ra về.
Rõ ràng hai người có tình cảm với nhau, như đôi vợ chồng son hạnh phúc, ban ngày thù hận ban đêm bí mật. Hai người như hai bao thuốc nổ được châm kíp nổ, vừa nhìn thấy mặt nhau thì lập tức nổ tung.
Nhưng sau khi thi được vào đại học thì tình cảm yêu thương của bọn họ cũng theo đó mà tan biến
Mối tình đầu khi đó, cả hai người bọn họ đều không ai hiểu rõ tình yêu thực sự là gì!
“Cậu đã có chí hướng xa như vậy, sao không ở nhà chờ lập gia đình đi? Còn phải xuất đầu lộ diện ra ngoài làm gì?” Trì Linh Đồng mệt mỏi lại nằm xuống.
“Dương Quý Phi cũng được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng đó, có ai nhìn thấy đâu. Tới lúc 16 tuổi, nhờ ra ngoài du xuân mới được Hoàng đế nhìn trúng đó thôi. Tớ đây không phải là xuất đầu lộ diện, mà là đang triển lãm bản thân nha.”
“Hai ngày tới nếu rảnh tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người, hai người có rất nhiều điểm chung đấy.” Khi Khổng Tước còn học trung học đã là cao thủ tình trường, mỗi lần nói đến vấn đề này cũng đều nói không dứt.
“Được nha! Là anh đẹp trai nào sao?”
Trì Linh Đồng té xỉu lần nữa.
Trì Linh Đồng bị cảm nắng một chút cũng không tính là bệnh gì quá nghiêm trọng, ngày hôm sau đã kiên quyết đòi đi làm lại. Đồng chí Trần Thần vừa đi công tác ở Nội Mông về còn xách theo một túi lớn đặc sản, trong văn phòng tràn đầy mùi thịt cừu và sữa dê. Trì Linh Đồng có cảm giác giống như mình đang ngồi trong một cái chuồng dê, cô cầm bản thiết kế tránh sang phòng họp để vẽ.
Vừa mở cửa phòng liền phát hiện có người đang nói chuyện bên trong.
"Cha tôi vừa qua đời, tôi đã tiếp nhận Thái Hoa, anh vì chứng tỏ sự thanh cao của mình, sợ người khác nói anh bám lấy vợ mới lập ra ba điều quy ước với tôi. Hai người hoàn toàn độc lập về kinh tế, ai cũng không có quyền nhúng tay vào chuyện của đối phương. Lúc đó tôi đã rất vất vả, ở trước mặt anh cắn răng không nói ra một chữ nào. Hiện tại anh muốn mở rộng cửa hàng của mình thì nói cho tôi biết làm cái gì? Xa Thành, mặc kệ là anh muốn mượn tiền hay muốn lợi dụng các mối quan hệ của tôi, tôi cũng nói cho anh biết: Không có cửa đâu!”
“Cạch” điện thoại di động đập mạnh xuống mặt bàn, vỡ ra thành từng mảnh.
Trì Linh Đồng từ từ lui về sau, nhẹ nhàng xoay người lại, tiếp tục quay trở về chuồng dê. Nhưng còn chưa đến trước cửa chuồng dê, đã nghe thấy cửa phòng họp nặng nề mở ra, Nhạc Tĩnh Phương vẻ mặt xanh mét từ trong đó đi ra.
“Nhạc đổng!” Trì Linh Đồng quay đầu lại chào.
Nhạc Tĩnh Phương nhíu mày hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
“Tôi đang vẽ nha!” Cô vẫy vẫy cây thước dài trong tay.
“Vẽ ở ngoài hành lang?”
Trì Linh Đồng đảo đảo mắt, cười ha ha: “Tất nhiên là không phải.” Nói xong cúi đầu ra vẻ lễ độ cung kính, đi thẳng một đường vào văn phòng.
Aiz, cho dù là nữ vương, cũng có lúc sẽ phiền muộn. Trì Linh Đồng thở dài.
Mặt trời mùa hè tràn đầy sức sống, đã sáu giờ rồi mà ánh sáng vẫn còn chói lọi, bờ biển, ngọn cây, mái nhà đều được phủ một màu vàng óng.
Gió biển thổi vào khiến không khí thật mát mẻ.
Trì Linh Đồng ra khỏi tòa nhà Thái Hoa, thoải mái hít một hơi thật sâu. Cô lơ đãng ngẩng đầu lên, phát hiện dưới tán cây tùng có một chiếc Benz màu đen đang đỗ ở đó, một gương mặt tuấn tú đẹp trai từ trong cửa sổ xe vươn ra, khóe miệng giương lên cười với cô.
Người đàn ông này thật là to gan lớn mật, dám đến trụ sở của công ty đối thủ để dò xét, nghĩ rằng Thái Hoa là chỗ không người sao?
Trì Linh Đồng tức sùi bọt mép đi thẳng qua đường cái, vừa đi vừa lén lút nhìn xung quanh. Thấy không ai chú ý đến mình, lúc này mới yên tâm bước nhanh hơn.
“Mau lái xe.” Không đợi Bùi Địch Thanh xuống giúp, cô đã chủ động mở cửa xe ngồi vào bên trong, vừa vào đã lập tức thúc giục.
“Sao phải lén la lén lút như thế?” Bùi Địch Thanh bật cười khởi động xe.
“Nếu Nhạc đổng của chúng tôi lái xe như vậy đi đón một nhân viên từ công ty Hằng Vũ ra thì anh nghĩ sao?”
“Quyền hạn của tôi không lớn tới mức ngay cả việc tự do gặp gỡ sau khi tan làm của nhân viên mà cũng can thiệp.” Bùi Địch Thanh nhún nhún vai.
“Suy nghĩ của anh đơn giản vậy sao?”
“Một tác phẩm thiết kế kinh điển càng đơn giản lại càng tự nhiên.”
Cứ ba câu lại nói về công việc, Trì Linh Đồng nhướn mắt, quyết định không vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề: “Bùi tổng! Trước đó tôi đã nói qua rồi, mặc dù tôi không phải là người có tài năng xuất chúng gì, nhưng được anh tán thưởng như vậy, ngoài câu cảm ơn ra, tôi không thể làm gì hơn cho anh đâu. Thái Hoa và Hằng Vũ vốn là đối thủ cạnh tranh ngang tài ngang sức. Khả năng kiềm chế của Bùi tổng anh rất cao, nhưng không phải ai cũng như vậy. Tôi không muốn mọi thứ trở nên phức tạp, công việc và cuộc sống đơn giản là được rồi. Tôi nghĩ chúng ta không nên gặp nhau nhiều. A….ngày hôm qua thật cảm ơn anh.”
Bùi Địch Thanh không nói gì, di chuyển tay lái, quẹo xe vào một nhà hàng đồ nướng có tên là “Bôi Hải Nhân Sinh”. Các bức tường trong phòng ăn đều làm từ đá nham thạch, được thiết kế giống như nham thạch chảy xuống, trong suốt như pha lê, từ bên trong cũng có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực đang lao xuống biển lớn.
“Bất kể là hạng mục lớn hay nhỏ, tôi có thắng thì cũng muốn để cho người khác phải tâm phục khẩu phục, không bao giờ làm chuyện bí mật lén lút gì cả. Từ trước đến nay, sau khi tan việc tôi đều không bàn những chuyện liên quan đến công việc. Chỉ là tôi cho rằng chúng ta cùng ngành, nên có thể sẽ có nhiều đề tài để nói thôi. Hôm nay tôi tìm em là muốn nhờ em giúp một việc. Cứ bình tĩnh, sẽ không ảnh hưởng gì tới Thái Hoa đâu.”
Anh chọn một bàn gần cửa sổ, mìm cười kéo ghế dựa cho cô.
“Tôi có gọi điện thoại nhưng em lại trực tiếp cúp máy. Bất đắc dĩ mới phải đến trước cửa Thái Hoa bắt người.”
Ha, nói qua nói lại thì vẫn là lỗi của cô rồi. Trì Linh Đồng mở khăn ăn ra, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bùi Địch Thanh cười cười, đưa ly nước chanh đến trước mặt cô: “Muốn ăn chút gì không?”
“Chỉ cần không phải là hải sản, thịt dê thịt bò và nội tạng động vật, những thứ khác tôi không kén ăn.”
“Em thật đúng là không kén ăn.” Bùi Địch Thanh nhìn thực đơn, lắc đầu: “Nếu không chúng ta đến chỗ khác đi.”
“Không, tôi không muốn đi.”
Bùi Địch Thanh bất đắc dĩ, gọi món thịt ba rọi nướng ngô đồng, còn có rau cải, thêm một đĩa sủi cảo lớn nữa.
“Em gầy như vậy, sau này làm sao lập gia đình được chứ?” Bùi Địch Thanh nghiêm túc nói.
Trì Linh Đồng kéo tầm mắt trở về, trừng to hai mắt. Ba mẹ cô còn muốn tranh giành làm người giám hộ cho cô cho cô đây này, chưa nói gì tới việc chung thân đại sự đâu. Người này mới quen biết cô vài ngày, còn định quản việc riêng của cô chắc?
“Anh cho rằng tôi đang lo lắng đến vấn đề này?” Nâng chiếc cằm nhỏ lên, lòng tự ái của cô bừng bừng trỗi dậy.
Bùi Địch Thanh cười nhẹ: “Nếu em vẫn giống con nhím bọc gai đầy người như thế thì đúng là cần phải suy xét vấn đề này rồi.”
Mặt Trì Linh Đồng lập tức đen lại: “Nói cho anh biết, tôi có bạn trai rồi.” Chẳng qua, chỉ là quá khứ thôi.
“Tôi chúc anh ta gặp may mắn.”
“Anh……” Ánh mắt Trì Linh Đồng bắt đầu nổi lửa: “Anh nói những lời này là có ý gì?”
“Một chút cũng không có…A….Đồ ăn của chúng ta đến rồi.” Anh tránh người qua một bên để cô nhân viên phục vụ đặt lò nướng lên bàn.
Trì Linh Đồng tức giận bĩu môi, trừng mắt nhìn anh.
“Bộ dạng này của em làm cho tôi nhớ đến một người.” Trong ánh mắt của Bùi Địch Thanh không tự chủ lộ ra một tia ôn nhu và cưng chiều. Trì Linh Đồng xụ mặt xuống, đột nhiên chịu không được, nghiêng đầu nói: “Không cần phải nói ra, tôi giống như người yêu đầu tiên của anh phải không?”
Không ngờ anh gật đầu thật: “So với em, cô ấy xinh đẹp hơn nhiều, diện mạo không giống, nhưng biểu cảm này thì có hơi giống.”
“Bùi…..Địch……Thanh…….” Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, cô không còn khả năng duy trì hai chữ “lễ độ” nữa rồi, đằng đằng sát khí gằn ra ba chữ kia.
“Tôi không phải là kẻ dối trá, chỉ ăn ngay nói thẳng thôi.”
“Được, được, vậy anh nói cho tôi biết, cô ấy xinh đẹp đến mức nào?” Cô cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, đã chính thức ghi thù lần này.
“Vậy em kể về bạn trai của em trước đi”.
“Không thể trả lời.”
“Nếu thế tôi cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, chúng ta nói vào vấn đề chính đi.” Anh gắp cho Trì Linh Đồng một miếng thịt ba rọi dính đầy dầu mỡ.
“Vùng ngoại ô Bắc Kinh chuẩn bị khởi công xây dựng trụ sở điện ảnh và truyền hình. Công trình kiến trúc phần lớn là của thời kì Đường Tống và Minh Thanh, còn có phong cách của một số dân tộc ít người, Hằng Vũ muốn nắm lấy hạng mục này. Tôi học chuyên ngành kiến trúc phương Tây ở nước ngoài, đối với công trình kiến trúc ở Trung Quốc không mấy quen thuộc. Hằng Vũ có một vài kiến trúc sư biết về loại kiến trúc này, nhưng không phải là quá giỏi. Hôm đó ở trên xe, tôi thấy em đọc “Người dân Trung Quốc”, chắc chắn em ít nhiều cũng đã nghiên cứu qua đi! Khi đó tôi nghĩ nếu bản thiết kế hoàn thành, em có thể giúp tôi sửa chữa lại không?”
“Còn nói không nói chuyện công việc, đây là cái gì?” Cô tìm được mấu chốt của vấn đề, vặn hỏi ngược lại.
“Bây giờ đang là lúc bạn bè nói chuyện phiếm mà.”
“Chúng ta là bạn bè từ khi nào thế?”
Anh chỉ cười mà không đáp.
“Nếu như Nhạc đổng biết tôi giúp các người sửa chữa bản thiết kế, tuy hạng mục đó không có ở Thanh Thai, nhưng nhất định chị ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.” Vẻ mặt Trì Linh Đồng nghiêm túc nói.
“Nếu Hằng Vũ không tham gia vào hạng mục Hải Các, em có đồng ý giúp tôi không?”
Tim của Trì Linh Đồng dường như lỡ mất một nhịp.
Bữa cơm này cũng coi như là vui vẻ, Bùi Địch Thanh kể rất nhiều chuyện thú vị khi anh du học ở nước ngoài, vừa kể vừa buộc cô phải nói chuyện với anh.
Đang nghe Bùi Địch Thanh kể chuyện thì cô bỗng giật mình khi nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng dáng quen thuộc ở trong đoàn người đang tản bộ dưới hoàng hôn kia.
Dụi dụi mắt, cô chỉ là bị ảo giác thôi phải không?
“Em muốn suy nghĩ trong bao lâu?” Bùi Địch Thanh lái xe đưa cô về phòng trọ, lúc gần đi thì quay sang hỏi cô.
“Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.” Cô mở cửa xe ra.
“Không, tôi sẽ gọi cho em” Bùi Địch Thanh nói.
Sau khi hai người chia tay, cô bước lên lầu. Trời tối đen như mực, cô mò mẫm đi được tới cửa. Vừa bật được công tắc đèn thì chuông điện thoại di động chợt vang lên, cô theo bản năng ấn nút nghe điện thoại: “Alo?”
“Đồng Đồng, là anh! Anh đang ở Thanh Thai.”
Trì Linh Đồng sững người, không phải là ảo giác, thật sự là anh ấy.