• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời lại sáng.

Trì Linh Đồng tắt đèn bàn, ánh sáng huỳnh quang từ màn hình máy tính chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cả đêm ngồi yên, một chữ cũng không có viết được. Cô nhìn từng dòng chữ thúc giục của độc giả, từng dòng chữ bàn luận về tình tiết nhưng cô cũng không viết ra được.

Cô miễn cưỡng đem văn bản trống không tắt đi, sau đó tắt máy, tắt nguồn điện, ngây người nhìn rạng đông nhàn nhạt một hồi, thở dài, lúc này mới đứng dậy.

Thật ra thì những tình tiết tiếp theo của cuốn sách, cô đã suy nghĩ ra rồi. Tiểu thuyết là tiểu thuyết, không phải thực tế, có thể tùy ý mà sáng tạo, viết theo hướng nào cũng là một câu chuyện cũ, chỉ là mức độ đặc sắc không giống nhau mà thôi.

Lúc này cô lại đang rối rắm một chuyện khác: Tiêu Tử Thần phải trở về Thanh Thai.

Chuyện này không có liên quan gì tới cô, nhưng trong lòng cô giống như bị cái gì đó siết chặt, làm cho cổ giống như bị ai bóp nghẹn, lên không được xuống không xong.

Có lẽ di Bùi Địch Thanh ra đi đột nhiên, cô hiểu được con người phải biết cám ơn, cũng như phải biết quý trọng người ở bên cạnh. Tiêu Tử Thần là bạn trai của Khổng Tước, dĩ nhiên cũng sẽ là bạn của cô, cô không đành lòng nhìn anh rời đi là hợp tình hợp lý. Huống chi trên người anh, cô luôn có thể tìm thấy hình bóng của Địch Thanh, anh đối với cô dàng trở nên đặc biệt.

Nếu như anh trở lại Thanh Thai, kết hôn cùng với người phụ nữ khác, như vậy có thể vĩnh viễn cô cũng sẽ không gặp được anh nữa.

Không được gặp anh nữa, cô sẽ như thế nào?

Trì Linh Đồng ôm ngực, cảm giác trong lòng đau đớn, cô liều mạng hít sâu một cái.

Nhưng mà, cô lấy lý do gì để giữ anh lại đây?

Cô cúi đầu, bàn tay không tự chủ mà vẽ loạn trên bàn. Đột nhiên, trong lòng dâng lên một ít chua xót, càng lúc càng trở nên nhiều hơn.

Có thể không? Thành công sao?

Bàn tay không tự chủ được mà nắm thành quyền, thân thể của cô khẽ run, hàm răng cắn chặt đôi môi thành trắng bệch.

Đúng, đây không phải là một chuyện vẻ vang gì, nhưng là phí của trời, coi như hăng hái làm việc nghĩa cũng tốt, không biết xấu hổ cũng tốt, bỏ đá xuống giếng cũng tốt, phụ nữ thông minh phải biết nắm lấy cơ hội thoáng qua, cô đã bỏ qua một lần, nếu như bỏ qua một lần nữa, cô muốn cả đời cô đơn đến già sao?

Đúng, có lẽ làm như vậy không tốt lắm, nhưng trên thế giới này, còn có chuyện gì là tốt sao?

Đúng, anh là bạn trai của Khổng Tước, Khổng Tước là bạn học của cô, là bạn tốt, hai người bọn họ giờ đã chia tay. Thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng đối với một con thỏ đói đến mức sắp chết, còn có thể nói tới cái gì là nghĩa khí sao? Trước khi là bạn trai của Khổng Tước, anh cũng có khả năng là bạn trai của Yến Tử, Hỉ Thước, Ma Tước sao?”

Quan Ẩn Đạt có quan hệ với nhà anh, ba mẹ anh, và cả Tiêu Tử Hoàn cũng thích cô, trước khi mất trí nhớ anh cũng vô cùng quý mến cô, hai người cũng từng trò chuyện, anh cũng rất quan tâm đến cô.

Nếu như cô tới gần anh, hẳn là sẽ không có chướng ngại gì đi.

Cô so với những người phụ nữ mà anh sẽ xem mắt có phần thắng nhiều hơn một chút,

Chỉ là, anh sẽ tiếp nhận cô sao? Đây chính là vấn đề khó khăn duy nhất.

Trì Linh Đồng bị một vấn đề khó khăn khiêu chiến, cơ hội là dành cho người có chuẩn bị.

Cô quyết định chủ ý, trong lòng khẽ thả lỏng, mỉm cười, kéo cửa ra, ánh bình minh phương đông vô cùng rực rỡ, có chút làm cô chói mắt, cô chậm rãi nheo mắt, đóng cửa lại, đi về phía bờ sông.

Hình như, đã thật lâu cô không có ra bờ sông tản bộ rồi.

Anh sẽ tới sao? Tâm tình của cô không khỏi có chút thấp thỏm.

Vừa mới đi qua con đường mòn, đã nhìn thấy Tiêu Tử Thần mặc bộ đồ thể thao màu trắng chạy qua bên này. Có lẽ do trong lòng suy nghĩ quá nhiều, khi cô nhìn thấy anh, mặt cũng đỏ lên, ánh mắt từ từ di chuyển sang mặt sông.

Tiêu Tử Thần thae chậm bước chân, cởi khăn lông trên cổ tay ra, lau mồ hôi trên trán, nhìn cô một cái.

“Lại thức đêm hả?” Anh hỏi.

Cô sờ mặt một cái, hốt hoảng hỏi: “Nhìn ra được?”

“Nhìn rõ như vậy mà.”

Trời ạ, lúc ra ngoài cô không có soi gương, hẳn là phải rửa mặt, trang điểm một chút. Cô vốn không có xinh đẹp như Khổng Tước, hiện tại lại xấu xí đi mấy phần.

“Viết sách rất khổ sao?” Lông mày tuấn tú nhẹ nhàng nâng lên, nhìn cô vẻ mặt oán thán thì có chút buồn cười.

“Có lúc khổ, có lúc vui vẻ. Anh……Hôm nay không cần đi làm, cũng dậy sớm như vậy sao?”

“Mỗi ngày anh đều dậy sớm như vậy.” Tiêu Tử Thần buồn bực trưng ra bộ mặt ‘Biết rõ còn hỏi’.

Trì Linh Đồng cười ha ha, thở dài, đây không phải là khẩn trương ư, không nói chuyện nhảm thì sẽ trở nên tẻ ngắt. Trước kia, trong lòng bình thản thì cô ở chung với anh rất tự nhiên, hiện tại thì rất khó xử.

“À, chim non dật sớm mới kiếm được mồi. Hôm nay anh có bận gì không?”

“Không có gì đặc biệt, muốn đi tiệm sách mua vài cuốn sách. Sắc mặt em kém như vậy, mau về nhà nghỉ một chút đi.”

Cô vốn nghĩ muốn tiếp lời, nói có thể cùng anh đi tiệm sách. Lần này thì tiêu rồi, người ta đã tự chặt đứt đường của mình.

“Ồ.” Cô che miệng: “Đúng rồi, lần trước em trai em gái em bị bệnh, còn chưa cảm ơn anh.”

“Trì Linh Đồng, em không phải là muốn tặng quà cho anh chứ?”

“Cái gì?”

“Anh thường xuyên nhờ giáo sư Trì chỉ bảo chuyện học, anh còn chưa nói cảm ơn. Em hôm nay dường như đặc biệt khách khí, sao vậy, muôn vạch rõ giới hạn với anh? Anh chia tay với Khổng Tước, chúng ta trở thành kẻ thù rồi hả?”

Không phải nha, cô chỉ muốn phá vỡ bức tường Berlin*, vượt qua vĩ tuyến ba mươi tám**, cùng anh liên kết liên minh vĩnh viễn.

*Bức tường này ngăn cách Đông Đức và Tây Đức.

**Vĩ tuyến 38 chia đôi Nam Hàn và Bắc Triều trên bán đảo Triều Tiên (ai muốn rõ hơn thì vui lòng gg giùm mình nha ^^)

“Không phải, em……..em………” Cô há miệng, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, không biết nên nói cái gì, bất đắc dĩ khoát tay áo: “Em không có ý đó. Thôi, em đi trước.”

Cô chạy trối chết.

Tiêu Tử Thần vặn lông màu, kéo cánh tay của cô lại: “Ăn chút điểm tâm rồi hãy ngủ, sẽ tốt hơn. Đến đây đi, anh cũng mới nhận tiền nhuận bút, nhưng yêu cầu của anh không cao, cho nên em được phép phô trương lãng phí.”

Cô giống như tượng gỗ để mặc anh kéo vào quán bán điểm tâm lúc sáng sớm, bát cháo vẫn là nước ra nước, gạo ra gạo, bánh bao vẫn có hình dạng khác nhau, ông chủ ở đây cũng phục vụ cả món trứng chiên, chỉ là chiên có chút quá lửa.

“Quán này một chút tiến bộ cũng không có?” Tiêu Tử Thần cắn một miếng bánh bao, mi tâm nhíu lại: “Dù sao anh cũng đang được nghỉ, không gấp, về sau buổi sáng qua nhà trọ của anh điểm tâm đi, để anh làm, được không?”

Trì Linh Đồng không yên trong lòng, đang vắt hết óc muốn như thế nào đem quan hệ của hai người kéo lại gần, cho nên không nghe thấy lời Tiêu Tử Thần nói.

Trước kia, gặp chuyện tình cảm, cô có thể thảo luận với Khổng Tước một chút. Hiện tại dĩ nhiên là không thể tìm Khổng Tước được rồi, Nhan Tiểu Úy cũng là chuyên gia tình yêu, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.

Trong đầu cô lóe lên ý tưởng, cô làm sao có thể quên mất một thầy giáo kia?

“Hả?” Tiêu Tử Thần vẫn còn đang chờ câu trả lời của cô.

“Em nhớ có chuyện cần phải làm, bữa nay anh mời, lần sau em sẽ mời anh.” Hai ba ngụm uống hết chén cháo,cô cầm lấy cái bánh bao bỏ chạy lấy người, vừa đúng lúc có khách xuống taxi, cô từ bên kia liền lên xe: “Tới trường đại học.”

“Quỷ nha đầu này bận rộn gì sao?” Tiêu Tử Thần thong thả ung dung uống nốt bát cháo.

“Đồng Đồng.” Tả Tả và Hữu Hữu xuất viện không lâu, Trì Minh Chi và Cam Lộ lúc này mới có thể có một giấc ngủ yên bình. Trong ngày nghĩ, hai người tuy đã dậy nhưng thấy còn sớm, liền muốn ngủ nữa. Chuông cửa đổ liên hồi giống như chuông gọi hồn, Trì Minh Chi duị mắt ra mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài liền vui vẻ: “Về nhà.”

Cam Lộ nghe thấy giọng nói cưng chiều của Trì Minh Chi liền cong miệng.

“Cha, dì Cam có ở nhà không?” Trì Linh Đồng đứng ở ngoài cửa, ánh mắt quét về phía phòng ngủ.

“Ở nhà.” Trì Minh Chi thật bất ngờ, Trì Linh Đồng mặc dù lễ phép với Cam Lộ nhưng ông biết trong lòng cô vô cùng khinh thường.

“Ha ha, cha cho con mượn dì Cam Lộ một lát, con có chút chuyện cần thỉnh giáo dì ấy.”

Trì Minh Chi chớp mắt mấy cái, ông không có nghe nhầm chứ?

“Chuyện gì vậy?” Cam Lộ nghi hoặc từ trong phòng đi ra, không biết trong hồ lô của đại tiểu thư này bán thuốc gì.

“Dì Cam, nhanh lên một chút, ra ngoài rồi nói.” Trì Linh Đồng không kịp đợi mà đã vội xông lên kéo lấy Cam Lộ.

“Tôi………. Tôi còn chưa có trang điểm đâu.” Cam Lộ vội la lên.

“Dì xinh đẹp sẵn rồi không cần trang điểm, không trang điểm cũng là mỹ nhân.” Trì Linh Đồng mở miệng ra so với mật còn ngọt hơn, kéo Cam Lộ đầu óc còn đang mơ màng ra quán trà bên ngoài, chọn một bàn trong góc rồi ngồi xuống.

Lúc đợi món ăn, cô nháy đôi mắt to mấy cái, làm cho nội tâm Cam Lộ cũng phải mềm nhũn.

“Linh Đồng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Cam Lộ hiểu địa vị của Trì Linh Đồng trong lòng Trì Minh Chi nên không dám đắc tội.

“Dì Cam, tôi nói trước, tôi không có ác ý, cũng không phải là bới móc, càng không phải là châm chọc, tôi chỉ là khiêm tốn thỉnh giáo dì. Ba tôi cũng được xem là một mọt sách, năm đó làm sao dì có thể trong thời gian ngắn mà nắm lấy ông ấy vậy?”

Mặt Cam Lộ đỏ ửng, không khỏi có mấy phần tái đi. “Linh Đồng, cô cho rằng cô rất hài hước sao?”

Trì Linh Đồng vô tội nhún vai một cái: “Dì Cam, dì hiểu lầm tôi rồi. Nếu tôi không thể chấp nhận dì, ngay lúc hai người kết hôn tôi đã cực lực phản đối, cần gì phải đợi đến bây giờ? Tôi……. Hiện tại đang gặp phải một người đàn ông, anh ấy cũng giống như cha tôi, trong lòng tôi có chút thích anh ấy, muốn đợi anh ấy theo đuổi tôi chắc là cả đời này cũng không thể rồi, tôi không muốn bỏ qua anh ấy nên chỉ có thể tấn công, nhưng…….

…… Nhưng tôi không biết nên bắt đầu như thế nào. Dì Cam, dì giúp tôi một chút đi.”

Cam Lộ trợn to mắt, nhất thời không thể tiêu hóa những lời này: “Cô…… Thật sự thích cậu ta?”

Trì Linh Đồng nặng nề gật đầu.

Cam Lộ thở ra. Nếu như Trì Linh Đồng có thể thoát khỏi đau buồn, gả chồng sinh con,vui vẻ sống qua ngày, như vậy Trì Minh Chi sẽ đem toàn bộ tâm trí đặt lên người cô ta cùng với Tả tả và Hữu Hữu.

“Nếu như cô thật sự thích người đàn ông kia, như vậy cô sẽ phải hiểu anh ta, hợp ý, hốt bệnh đúng thuốc. Cô nói những chuyện cậu ta thích nghe, cùng nhau làm những chuyện cậu ta thích làm. Những điều này cô hiểu rõ chứ?”

Trì Linh Đồng nghiêng đầu, mấp máy môi: “Anh ấy không nói nhiều, cho nên tôi cũng không biết anh ấy thích nghe gì: Thích chuyện gì?” Cam Lộ cắt đứt lời cô. “Cô có thể tìm bạn bè hoặc đồng nghiệp của cậu ấy hỏi thăm một chút, không để cho cậu ta biết, nếu không sẽ khéo quá thành vụng. Đàn ông vĩnh viễn sẽ không ngại một người phụ nữ ưu tú, nhưng cũng không được ưu tú quá. Dù gì cũng là đàn ông, trong lòng vẫn có một chút chủ nghĩa Đàn Ông. Nếu như cô có thể vác gạo, sửa xe, có thể lên núi xuống biển, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, vậy còn muốn đàn ông làm gì nữa? Có tiếng nói chung đó chính là tri âm, phụ nữ là phải nhu thuận, coi trọng đàn ông, dù trong lòng cô không nghĩ như vậy, nhưng vẫn phải cho cậu ta mặt mũi, để cậu ta có cảm giác tự hào.”

“Oa.” Trì Linh Dồng khẽ nhếch miệng: “Thật là nghe vua nói một buổi, bằng đọc sách mười năm. Dì Cam, dì cứ tiếp tục.”

Cam Lộ khẽ mỉm cười: “Cô nói cậu ta là thầy giáo đúng không? Như vậy cậu ta rất coi trọng lễ nghĩa, hứa hẹn giữa con người, người đàn ông như vậy không thể bắt tại dạ dày mà phải bắt từ lòng của cậu ta. Cô nhất định phải bỏ ra.”

“Bỏ ra cái gì?”

Cam Lộ nâng ly trà lên, nhàn nhạt nhấp một ngụm, cười có chút ý vị sâu xa: “Bỏ ra thân thể. Đỉnh cao trong tình yêu chính là trái tim, thuần khiết, thanh tao hư vô, chỉ có thêm tình dục vào mói có thêm hương vị. Có quan hệ thân thể, giống như cô đem cậu ta khóa lại một nửa. Bởi vì đối với người đọc sách mà nói, tình yêu nam nữ là cảnh giới tối cao. Hơn nữa từ trách nhiệm, bọn họ sẽ dùng cả đời để gánh vác.”

Trì Linh Đồng giống như hóa đá, không hề nhúc nhích.

Khổng Tước lúc đầu tự tin nắm chặt Tiêu Tử Thần trong tay, chính bởi vì anh cho rằng cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của mình. Mà Trì Minh Chi bỏ vợ con, cưới Cam Lộ, không phải cũng liên quan đến chuyện này sao?”

Thật là phương pháp trực tiếp, đơn giản và thực dụng nha.

“Cô còn phải hiểu được mấy chiêu vờ tha để bắt, lấy lui để tiến, dụ địch xâm nhập, lấy tĩnh chế động. A, sau đó cô có thể vô tư rồi.”

“Dì Cam, dì có thể viết một quyển binh pháp cho phụ nữ rồi.” Trì Linh Đồng cảm thán.

Trong mắt Cam Lộ lóe lên tia khổ sở, có mấy lời, cô ta không thể nói ra trước mặt Trì Linh Đồng. Dù cô ta có thể hiểu rõ ba mươi sáu kế, nhưng chỉ thắng được thân thể đàn ông, chứ làm sao thắng được trái tim họ?

Mỗi lần một mình, Trì Minh Chi thường cầm hình gia đình ba người trước kia nhìn rồi rơi lệ. Ban đêm vẫn sẽ khóc gọi tên Đàm Trân đến tỉnh dậy, chỉ cần vừa nghe Trì Linh Đồng không ổn chỗ nào, dù trời có sập cũng không quan tâm mà chạy ra ngoài.

Khi đó, cô ta ôm Tả Tả và Hữu Hữu, cảm giác giống như ba người xa lạ ở bên đường.

Nhân viên phục vụ mang điểm tâm lên, Trì Linh Đồng nghiêng người nhường lối, đúng lúc này điện thoại vang lên.

“Là đồng nghiệp cũ gọi. Dì Cam, dì ăn trước đi.” Trì Linh Đồng nhìn dãy số điện thoại, nhàn nhạt nhướng mày, quay lưng nhận.

“Trần Thần, sáng sớm không đi làm sao?”

“Linh Đồng, hiện tại tôi đang ở dưới lầu công ty, lát nữa cùng với Nhạc đông ngồi máy bay đi Tân Giang tham dự hội nghị. Chị ấy nói tôi gọi điện cho cô, hỏi cô tối nay có bằng lòng gặp mặt chị ấy không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK