• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Kết

Xe chạy bon bon trên đường, Xa Thành cũng không nói nhiều, thỉnh thoảng họ mới gặp phải một hai cái đèn đỏ, nhìn từ kính chiếu hậu nhìn về phía Trì Linh Đồng, nói: “Tôi chạy có nhanh quá không?”

Trì Linh Đồng gật đầu, cười hời hợt.

Nhạc Tĩnh Phương là người rất coi trọng nhân viên, thường hòa nhã thân thiện với mọi người, còn mời mọi người về nhà ăn cơm, không hề có vẻ xa cách.

Sau khi Trì Linh Đồng vào làm việc ở Thái Hoa được nửa năm thì tới lễ Noel, Nhạc Tĩnh Phương mời cô về nhà ăn cơm. Lúc đó Trì Linh Đồng mới chính thức biết Xa Thành, đó là một người đàn ông đến từ miền Bắc, phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết. Nhạc Tĩnh Phương là nữ hoàng ở công ty và ở nhà cũng vậy. Một bên vừa thúc giục người giúp việc, một bên vừa hối Xa Thành làm cái này, làm cái kia. Mà Xa Thành là người tính khí cực tốt, không hề tỏ ra bực bội một chút nào.

Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Tĩnh Phương dẫn Trì Linh Đồng đi tham quan khu nhà cao cấp của bọn họ, sau đó thuận miệng nói: “Tiểu Trì, cô thấy chồng tôi là người như thế nào?”

“Vui vẻ, hòa đồng, nhiệt tình.” Trì Linh Đồng cười nói.

Nhạc Tính Phương cũng cười: “Tôi không nói tới điều này.” Chị ta dừng lại, vuốt vuốt mái tóc, hướng về phía cửa phòng bếp: “Cô có cảm thấy anh ấy có đẹp trai không?”

Trì Linh Đồng hơi khó hiểu khi Nhạc Tĩnh Phương hỏi cô vấn đề này, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Có thể thẩm mỹ hai miền Nam Bắc khác biệt, miền Nam vẫn thích đàn ông trắng trẻo, cao ráo như thư sinh, chúng tôi cho rằng đó là anh tuấn. Còn tổng giám đốc Xa là người miền Bắc nên mạnh khỏe, rất đàn ông, làm cho người ta cảm thấy an toàn.”

Nhạc Tính Phương cười khẽ: “Thật ra thì cảm giác an toàn của phụ nữ không phải là do đàn ông cho mà là do chính bản thân mình tạo ra.”

Trì Linh Đồng cũng không tò mò hỏi tại sao. Nếu như Nhạc Tĩnh Phương muốn giải thích thì chị ta nhất định sẽ nói tiếp. Nếu như chị ta không muốn nói mà cô cố tình hỏi thì có khi lại bị cho rằng cô rất ngốc nghếch không hiểu chuyện.

Sau đó cô lại nghe Nhạc Tĩnh Phương nhắc đến chuyện các đồng nghiệp nói trong nhà ăn.

Trì Linh Đồng cảm thấy Nhạc Tĩnh Phương rất để ý đến Xa Thành, rất quan tâm, nhưng lại giống như kiểu quan tâm thái quá.

Chiếc xe Mercedes Benz của Xa Thành dừng ở một hội sở sang trọng, khi hai người vừa mới bước vào đại sảnh đã có nhân viên tiến tới hướng dẫn, có lẽ do Xa Thành là khách quen ở nơi này.

“Ở đại sảnh nhiều người nói chuyện không tiện, chúng ta kiếm một phòng đi.” Xa Thành quay đầu lại nói với Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng nhìn qua người phục vụ mặc áo màu trắng đang nở nụ cười rất chuyên nghiệp. Hội sở sang trọng là nơi hết sức lịch sự, lên tới tầng năm, hai người vào phòng thứ ba bên tay trái.

“Đưa lên mấy món ăn gia đình, tráng miệng là bánh ngọt.” Xa Thành không nhìn thực đơn, cũng không có hỏi ý kiến Trì Linh Đồng trực tiếp nói với phục vụ.

“Tôi có thể hút thuốc không?” Sau khi người phục vụ rời đi, anh ta móc trong túi ra một gói thuốc lá, nhìn về phía Trì Linh Đồng hỏi.

“Dĩ nhiên.” Trì Linh Đồng nhìn thấy gói thuốc lá anh ta hút là nhãn hiệu “Ba mươi lăm”, nghe nói loại này rất mạnh.

Trong khi chờ thức ăn lên, Xa Thành vẫn hút thuốc, còn Trì Linh Đồng im lặng uống trà, không khí rất yên tĩnh.

Món ăn rất nhanh được đưa lên, rất hấp dẫn làm cho Trì Linh Đồng không khỏi cảm thán.

“Cuộc sống của người có tiền thật tốt.”

Xa Thành vẫn còn đang hút thuốc, cho nên cũng không động đũa, ra dấu tay ý bảo Trì Linh Đồng cứ tự nhiên.

Trì Linh Đồng cũng không khách khí, cô không vội vàng hỏi lý do vì sao anh ta muốn gặp mình mà chuyên tâm thưởng thức đồ ăn. Đồ ăn càng ăn càng ngon, cô nghĩ nếu như một tháng tới đây ăn hai lần thì không biết tiền lương hàng tháng của cô có đủ không?

“Tiểu Trì, lúc trước cô có đến nhà chúng tôi rồi phải không?” Xa Thành dụi tắt điếu thuốc, mở miệng.

Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên: “Đúng rồi.” Mặt cô tỏ ra rất thản nhiên, không phủ nhận.

“Thật ra thì không phải là muốn tán gẫu với cô, tôi chỉ muốn hỏi tình hình tài chính của Thái Hoa gần đây như thế nào thôi, tôi đang muốn mở rộng công việc làm ăn, nên thiếu chút tiền bạc, đã nói chuyện với Tĩnh Phương nhưng cô ấy nói tình hình của Thái Hoa dạo này cũng khó khăn, làm cho tôi rất lo lắng muốn tìm người quản lý ở phòng tài vụ nói chuyện một chút.”

“Những vấn đề này tôi không chú ý lắm, người làm công như chúng tôi chỉ quan tâm lương hàng tháng có được chuyển vào thẻ ngân hàng đúng hạn hay không mà thôi.” Trì Linh Đồng cúi đầu tiếp tục ăn.

Xa Thành nheo mắt lại, tiếp tục đốt một điếu thuốc nữa: “Tiểu Trì, tôi biết rõ Tĩnh Phương coi trọng cô, lời nói của cô nhất định cô ấy sẽ nghe. Không gạt gì cô, ngày hôm trước, cô ấy nói muốn ly hôn với tôi.”

Đôi đũa trên tay Trì Linh Đồng khẽ run, rồi rơi xuống bàn.

“Tổng giám đốc Xa, nếu như anh hoài nghi tôi ở trước mặt Nhạc đổng nói gì đó để cho chị ấy đưa ra quyết định như vậy, thì anh lầm rồi.” Giọng nói Trì Linh Đồng tỏ ra tức giận.

“Tiểu Trì, cô đừng giận. Tôi không phải là có ý này, tôi mời cô đến đây hôm nay là muốn nhờ cô khuyên nhủ Tĩnh Phương. Vợ chồng nhiều năm, con cái cũng đã lớn như vậy, đừng vì chuyện tiền bạc mà phải ly hôn, người khác sẽ cười cho.” Xa Thành cười cười, lộ ra nguyên hàm răng trắng tinh.

“Tổng giám đốc Xa, thật xin lỗi, nhưng tôi phải làm cho anh thất vọng rồi. Tôi ngay cả bạn trai còn chưa có thì làm sao dám nói chuyện triết lý cuộc sống với Nhạc đổng được?”

Khóe miệng Xa Thành nhẹ nhàng nhếch lên: “Đây là sự thật, cô tính ra thì vẫn còn trẻ. Mà cô có biết Tĩnh Phương ở bên ngoài thân thiết với người khác phái nào không?”

Trì Linh Đồng nghĩ thầm trong bụng, dù có biết người nào đó thì cô dám nói ra chắc?

“Tổng giám đôc Xa, tôi ăn no rồi.” Cô để đũa xuống: “Cảm ơn anh đã mời tôi bữa tối, nhưng tôi thật sự không giúp được gì cho anh. Ở công ty tôi chỉ là một kiến trúc sư, nếu anh có thắc mắc thì có thể tìm thư ký của Nhạc đổng, lịch trình hằng ngày cũng như đối tượng gặp gỡ, có lẽ thư ký hiểu rõ nhất.”

Xa Thành nhắm mắt: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, đồ ăn vẫn còn rất nhiều kìa.”

“Tôi thực sự no rồi.” Trì Linh Đồng nói.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Xa Thành rung chuông, người phục vụ đi vào cầm biên lai đưa cho anh ta ký tên, rồi cười nói: “Nhạc đổng đang ở lầu trên, Tổng giám đốc Xa muốn lên gặp không?”

“Không cần. Cũng đừng nói với cô ấy tôi tới đây ăn cơm.”

Người phục vụ ngẩn ra, sau đó im lặng.

Khóe môi Trì Linh Đồng khẽ xẹt qua một nụ cười.

Hai người vừa đi xuống lầu đã thấy Nhạc Tĩnh Phương ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, gương mặt lạnh lùng.

Xa Thành sững sờ, bước chân chợt dừng lại.

Nhưng Nhạc Tĩnh Phương đã thấy bọn họ, khuôn mặt như ngây dại, đôi môi khẽ run run.

Trì Linh Đồng nghiêng đầu qua nhìn Xa Thành, ánh mắt anh ta xẹt qua một tia khiêu khích thành công.

“Tiểu Trì, cô……….Tại sao cô lại đi cùng với anh ấy?” Nhạc Tĩnh Phương run rẩy, không nhìn Xa Thành mà hỏi Trì Linh Đồng.

“Tổng giám đốc Xa mời tôi tới đây.” Trì Linh Đồng thần thái tự nhiên mà trả lời.

“Tại sao anh ta lại mời cô? Cô là bạn bè hay nhân viên của anh ta?” Nhạc Tĩnh Phương có cảm giác vỡ vụn.

“Tĩnh Phương, có gì chúng ta về nhà nói. Tiểu Trì tự cô kêu xe về nha, đi đường cẩn thận một chút, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.” Xa Thành bước lại gần Nhạc Tĩnh Phương, đặt tay lên vai chị ta.

Trì Linh Đồng ngạc nhiên trước những gì Xa Thành nói, vì sự vô ý của mình mà hôm nay cô thành con cờ của anh ta. Nhạc Tĩnh Phương nghe thấy những lời này cảm thấy hết sức khó chịu.

“Các người không được phép đi.” Nhạc Tĩnh Phương hất tay Xa Thành ra, nheo mắt lại: “Về nhà nói, về nhà anh sẽ nói rõ cho tôi biết sao? Hôm nay, ở chỗ này các người nói rõ cho tôi, anh tại sao lại mời cô ta ăn cơm?”

“Anh giúp em quan tâm đến nhân viên không được sao? Chỉ là một bữa cơm, có cần phải làm quá lên như vậy không?” Xa Thành cũng nghiêm mặt.

“Xa Thành, anh đừng nói lảng sang chuyện khác.” Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của Nhạc Tĩnh Phương lúc này nhăn nhó lại, sau đó chị ta quay qua Trì Linh Đồng: “Đây là lần thứ mấy các người lén lút gặp mặt? Các người tán gẫu vấn đề gì?”

Trì Linh Đồng nghe thấy câu hỏi của chị ta không biết nên trả lời như thế nào? Nói thật lúc này có nghĩa cô tặng cho vợ chồng họ một thùng dầu dưới ngọn đuốc đang cháy hừng hực, còn nói dối thì thùng dầu này chính là đang rưới lên người cô rồi.

“Tiểu Trì, còn lo lắng gì nữa, mau đi đi. Tĩnh Phương, em bình tĩnh một chút, nghe anh giải thích.” Xa Thành vội vàng bắt lấy tay Nhạc Tĩnh Phương.

Trong đại sảnh có rất nhiều người đang bàn luận và nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. Trì Linh Đồng hít sâu một hơi, cô cảm thấy tình huống này sẽ không thể nào mà chấm dứt ngay được, lúc này Nhạc Tĩnh Phương đã không còn muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa: “Nhạc đổng, sau này tôi sẽ giải thích rõ cho chị hiểu.”

“Trì Linh Đồng, cô đứng lại cho tôi.” Nhạc Tĩnh Phương dường như mất trí, dậm chân kêu lên.

Trì LInh Đồng quay đầu rời khỏi hội sở, ra ngoài bắt xe. Rắc rối này nên để mặc cho vợ chồng bọn họ tự giải quyết.

Sau khi lên xe Trì Linh Đồng vẫn nghiêng người nhìn bọn họ đang kịch liệt tranh cãi với nhau. Hai người chỉ về phía cửa sau đó lớn tiếng cãi nhau.

Cô đột nhiên cười một tiếng. Diễn xuất của Xa Thành rất sứt sẹo, Nhạc Tĩnh Phương hiện tại có lẽ đã bị lời nói của anh ta làm cho mất lý trí, nhưng đến khi chị ta bình tĩnh lại phân tích thì sẽ nhận ra được cái bẫy mà Xa Thành đã giăng ra.

Xa Thành cố ý làm cho Nhạc Tĩnh Phương gặp cô, còn cố tình nói năng lấp lửng. Cho dù Xa Thành có sánh ngang với Phan An cũng không thể nào làm cho cô nảy sinh suy nghĩ khác. Một là bởi vì anh ta đã là chồng của người phụ nữ khác, hai là người phụ nữ khác này lại chính là Nhạc Tĩnh Phương. Dám ở trên đầu nữ hoàng giở trò, cô còn giữ được cái mạng nhỏ của mình sao?

Trì Linh Đồng lại suy nghĩ có phải bởi vì Xa Thành không muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, rõ ràng là anh ta đã sớm dứt khoát rồi. Đồng thời anh ta cũng đang thăm dò ý tứ trong lòng của chị ta. Xa Thành không hề giống như vẻ ngoài thật thà của mình, con người này đúng là thâm sâu không lường được.

Trên đường về đột nhiên trời đổ mưa rất lớn, đến nỗi khó có thể quan sát đường đi cho nên tài xế đành cho xe dừng lại ở bên đường, chờ mưa nhỏ lại rồi mới tiếp tục đi.

Trì Linh Đồng nhàm chán lấy điện thoại ra nghe nhạc, khi cô vừa mở điện thoại lên thì có tin nhắn gửi tới.

“Hôm trước chúng ta thật sự đã gặp mặt?” Là tin nhắn của Hi Vũ.

Trì Linh Đồng quét mắt lên màn hình di động, tên này tương lai sẽ là nhà chính trị, mà thật giả cũng không phân rõ được?

“Không có, là anh mộng du thôi.” Cô trả lời.

“Không phải, trong mơ em luôn như chú chim nhỏ nép vào người tôi, dịu dàng, nhưng hôm bữa thái độ của em đối với tôi rất hung dữ, cho nên đây mới là sự thật.” Hi Vũ trả lời rất nhanh.

“Là thật thì sao.”

“Em làm gì ở đây?”

“Không thể nói.” Trì Linh Đồng vô tâm, trả lời qua loa.

“Không phải là làm chuyện mờ ám chứ?”

“Ai cần anh lo.”

“Tôi mặc kệ em làm chuyện gì sai trái.”

“Tôi thích.”

“Em là trách nhiệm của tôi.”

“Anh chính là một sai lầm mà tôi không thể không thừa nhận.

Có lẽ Hi Vũ cảm thấy tin nhắn của mình không thể biểu đạt hết ý nghĩ trong lòng cho nên anh ta bèn gọi điện thoại tới.

“Này, Trì Linh Đồng, em xem tôi có bạn gái, Khổng Tước cũng có bạn trai, và những người bạn học cũ mà tôi còn giữ liên lạc cũng đã có một nửa của mình. Tại sao em lại không có? Là tại vì tính khí em không tốt, cho dù là người đàn ông yêu em, em cũng không thể yêu cầu anh ta cả ngày chỉ biết có một mình em, làm cho em vui vẻ, khi nhìn thấy em nhíu mày là sẽ lập tức nghĩ cách làm cho em vui lòng. Em phải tự kiểm điểm lại bản thân đi, muốn được yêu thương thì em phải dịu dàng, hiền thục.”

Trì Linh Đồng đanh mặt lại, cô nghĩ con người này thật sự không được nữa rồi, đối với anh ta không thể nào mềm mỏng gặp mặt, nhận điện thoại, cho anh ta chút màu anh ta liền nghĩ sẽ muốn mở phường nhuộm đây mà.

“Tôi sẽ đem toàn bộ sự dịu dàng, chăm sóc, quyến rũ để dành cho người đàn ông tôi yêu thật sự. Loại người thối rữa như anh, tôi lười phải nhìn lâu một chút.”

Nói xong cô cúp điện thoại.

Ngoài trời mưa cũng đã nhỏ lại, người tài xế híp mắt cười nhìn Trì Linh Đồng rồi khởi động xe.

“Là cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết?” Nhan Tiểu Úy trợn to hai mắt hỏi.

Mặc dù dạo gần đây đường tình duyên của Nhan Tiểu Úy bấp bênh, nhưng Trì Linh Đồng vẫn coi cô như chuyên gia vè tình yêu và hôn nhân. Cô đem sự việc tối nay kể lại cho Nhan Tiểu Úy nghe.

Trì Linh Đồng buồn bực hỏi: “Biết cái gì?”

“Nhạc đổng luôn là người theo đuổi Tổng giám đốc Xa. Lúc ấy Tổng giám đốc Xa đã có bạn gái, hai người cũng đã bàn tới chuyện hôn nhân, Nhạc đổng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã yêu. Cho nên chị ta vận dụng hết nhân lưc, vật lực, sắc đẹp đoạt lấy Tổng giám đốc Xa. Hắc hắc, hai người họ có con rồi mới cưới nha. Bạn gái lúc đó của Tổng giám đốc Xa cực kỳ đau khổ, sau đó tùy tiện gả cho người khác. Kết hôn không được hai năm thì người đàn ông kia bị tai nạn xe cộ rồi qua đời, sau đó người bạn gái kia lại trở về cuộc sống độc thân mà cũng không hề có con cái. Tớ nghe người khác nói, Tổng giám đốc Xa thường hay lén lút gặp cô ta. Nhạc đổng mà biết sẽ quậy lật trời lên cho mà xem.”

“Tại sao lại là có con rồi mới cưới?” Phụ nữ ngoại trừ chiêu này thì không có biện pháp nào khác sao? Nhạc Tĩnh Phương như vậy mà cướp đi Xa Thành, Cam Lộ cũng như vậy mà cướp đi Trì Minh Chi. Nhưng bọn họ thật sự hạnh phúc sao?

Trì Linh Đồng không khỏi nhớ tới Trì Minh Chi lúc này cố gắng phấn đấu vì con, cô không muốn tiếp tục bàn luận với Nhan Tiểu Úy nữa mà miễn cưỡng đi về phòng.

Nhan Tiểu Úy kéo cô lại.

“Bảo bối, tớ nhắc nhở cậu đừng quá đánh giá cao Nhạc Tĩnh Phương. Cho dù có là người phụ nữ có sự nghiệp thành công, nhưng chuyện trong nhà so với những phụ nữ bình thường cũng không khác nhau đâu. Chị ta nhất định sẽ không cho cậu cơ hội để giải thích mà sẽ chỉnh cậu chết thôi.”

Trì Linh Đồng đứng thẳng lên: “Thanh giả tự thanh.”

Nhan Tiểu Úy không dám gật đầu bừa bãi mà lắc lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK