Thời gian nhàn rỗi của Trì Linh Đồng lập tức biến mất, cô loay hoay như bạch tuộc, chỉ còn thiếu nước phải vận động toàn bộ tứ chi cùng một lúc.
Tinh lực Nhạc Tĩnh Phương tràn đầy, cùng mấy vị Phó tổng xung quanh bắt đầu hành động, đi hỏi thăm tin tức ở những bên có liên quan đến công trình biển, hơn nữa còn chịu khó dành thời gian để huy động vốn từ các ngân hàng. Nếu như trong ngày cô có thêm nhiều hơn một hai giờ vậy thì toàn bộ sẽ đều được dùng để dành cho công việc thiết kế rồi. Có lúc cô còn ăn bữa trưa ngay tại phòng thiết kế.
Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian của kiến trúc sư Trì.
Gương mặt Trần Thần hả hê, gọi Trì Linh Đồng là nhà thiết kế tay sai cho nữ hoàng, bỏ qua cấp trên mà trực tiếp phục vụ nữ hoàng.
Nhan Tiểu Úy đối với cô vô cùng kinh ngạc, một ngày chỉ ngủ có bốn tiếng, thời gian bị đảo lộn, nhưng cũng không hề phạm sai lầm gì, không quên mang đồ, không có đi đụng vào tường. Thuận lợi tới công ty, thật là vô cùng thần kỳ.
Thời gian của Trì Linh Đồng bị chèn ép vô cùng chặt. Cô thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, cô cảm thấy khi Thái Hoa đấu thầu trúng mảnh đất kia, thì khua chiêng gióng trống giao cho cô,
Hẹn hò cùng Bùi Địch Thanh một tuần ba lần cũng vì thế mà chấm dứt, trên thực tế, nói chuyện điện thoại cũng là điều xa xỉ. Cô về nhà lúc nào cũng sau mười hai giờ, tắm lấy lệ một cái, vừa ngả người lên giường lên ngủ. Bùi Địch Thanh nào dám quấy nhiễu cô nữa.
Có lúc về nhà thấy trong phòng để mấy túi điểm tâm, hơi ấm vẫn còn, cùng một bó hoa, cô che miệng ngáp một cái, rồi cười khổ. Có một người đàn ông hiểu biết thật tốt.
Thời gian thấm thoát cũng đã qua mười ngày, công việc thiết kế rất thuận lợi, Trì Linh Đồng kết thúc công việc hôm nay sớm hơn ngày bình thường một chút.
Nhan Tiểu Úy dĩ nhiên không có ở nhà, cô ấy bây giờ cùng với Trần Thần đã ở trong trạng thái nửa ở chung, hai người cặp kè với nhau như sam, mới bắt đầu còn tìm lý do này kia, nhưng về sau thì không nữa. Nhưng đồ dùng trong nhà càng ngày càng ít đi, quần áo treo trong tủ cũng ít đi rõ ràng.
Bình thường thì cô cũng không để ý, hôm nay trở về sớm, một mình ở trong phòng. Nhìn bóng dáng trên tường, Trì Linh Đồng đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Tủ lạnh đầy ắp, bên trong phần lớn là đồ của Bùi địch Thanh mua rồi bỏ vào, Trì Linh Đồng cầm ly sữa chua, từ từ uống. Cô không biết Bùi Địch Thanh vừa quản lý Hằng Vũ, vừa làm kiến trúc sư, vậy làm sao có thời gian để quan tâm thương nhớ cô?
Trái tim bỗng nhói lên.
Trước kia Trì Minh Chi dù bận rộn công việc cũng phải quan tâm đến cô. Nhưng khi mẹ trở về, ông liền có thể ở nhà cả ngày với Đàm Trân. Cô thật sự tò mò cha mình thế nào mà không lên lớp cũng không viết luận văn? Trì Minh Chi sờ sờ đầu của cô nói: nếu như con quan tâm đến một người, mặc kệ là bận rộn bao nhiêu, cũng sẽ có thể dành thời gian cho người đó.
Cô ngã ngồi trên ghế sofa, nhất thời không thể hô hấp được.
Một ngày của cô mặc dù vô cùng bận rộn, nhưng Nhạc Tĩnh Phương không hối thúc, nên thời gian cũng rất thư thả. Thật ra thì cô có thể hoàn toàn thả lỏng một chút, không cần mệt như vậy. Cô là tự cầm cây roi dài lên, đánh vào bản thân. Để cho bản thân phát điên chạy về phía trước, đơn giản lỳ bởi vì muốn tìm một cái cớ đoàng hoàng để trốn tránh Bùi Địch Thanh.
Cô đang trốn tránh anh?
Không, phải nói đúng là cô đang trốn tránh phần tình cảm này. Cô ý thức được thế giới của anh quá phức tạp, nên theo bản năng muốn rút lui. Cô không muốn mình vì anh mà lo được lo mất, cũng không muốn tự biến mình thành một người phụ nữ đố kỵ.
Công trình biển tới thật đúng lúc. Cô có nên âm thầm cảm thấy vui vẻ?
Nhưng cô từ trước đến nay không phải là người vòng vo. Nếu như cô thật sự có chút bài xích với phần tình cảm này, cô sẽ không chút do dự mà nói ra hết.
Cô bỏ không được.
Để có thể hòa nhập vào phần tình cảm này. Cô cần thời gian, còn cần cả dũng cảm.
Cô nhìn về phía TV ngẩn người, điều khiển được bấm qua không biết bao nhiêu kênh, cuối cùng cũng không thể ngừng được dòng suy nghĩ. Chẳng lẽ vì quá lâu không để ý tới cái đồ vật này, cho nên khi có dịp mở lên thì không biết phải xem gì cả.
Màn hình điện thoại chớp sáng.
Là điện thoại của Bùi Địch Thanh, tim cô chợt đập mạnh một cái.
“Đang ở nhà hay công ty?” Bây giờ, mỗi lần gọi điện thoại tới anh đều hỏi như vậy.
“Đang ở nhà. Anh thì sao?”
“Anh đang ở trước nhà em, mau mở cửa.”
Cô buông điện thoại xuống ghế sofa rồi nhảy dựng lên vọt tới cửa, vừa kéo cửa ra thì nhìn thấy anh đã đứng trước cửa. Cô nhường đường cho anh đi vào: “Tại sao không gõ cửa?”
“Ai, đã từng trải nhiều lần bị bỏ ngoài cửa, nên mất hết lòng tin.” Anh cúi đầu nhìn cô.
Cô nghiêng đầu một cái, mắt to chớp chớp nửa ngày, đột nhiên giang hai tay. Ôm chặt lấy hông của anh, giống như một con mèo nhỏ, cái đầu lông lá cọ cọ vào lòng anh, thân thể mềm mại liên tục uốn éo.
Sắc mặt Bùi Địch Thanh tối sầm lại, dùng ngón chỏ chỉa vào cằm cô, hơi dùng lực, Trì Linh Đồng ngước đầu lên: “Khuya khoắt, em có biết hành động này đối với người đàn ông có tâm sinh lý bình thường là hết sức nguy hiểm không, Nếu như em muốn tiếp tục, anh cũng sẽ phối hợp. Nếu như em không có ý như thế. Vậy thì…”
“A.” Cô sợ đến mức nhẹ buống tay, vội nhảy ra xa.
“Nha đầu ngốc, hù dọa như vậy mà cũng không chịu được.” Anh cười to. Rồi kéo cô lại, hai người chen chúc trên ghế salon: “Anh muốn thương lượng một chuyện, anh tiết lộ bí mật kinh doanh cho em, về sau mỗi ngày dành ra ba giờ đến chỗ anh. Như thế nào?”
“Anh nói thử xem.”
“Về công trình biển, ít lâu nữa khi Hằng Vũ sẽ rút lui, Thái Hoa đã không còn đối thủ, anh có xem lén qua bản thiết kế của em, Thái Hoa tuyệt đối nắm chắc phần thắng, em cũng không cần liều mạng như vậy nữa, em có cảm thấy thời gian gần đây rất lơ là bạn trai?”
“Tại sao lại muốn rút lui?” Cô kinh ngạc hỏi. Cô muốn cùng Bùi Địch Thanh đối dầu một trận, nếu như đối thủ này rút lui, cô có thắng cũng không còn ý nghĩa.
Bùi Địch Thanh khẽ mỉm cười: “Anh không muốn em có lý do để giận anh.”
“Nói vậy, ra chiến trường không phân biệt cha con, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, em phân định rõ ràng.”
“Gì, đáng tin không? Anh muốn để dành tinh lực cho Khế Viên của chúng ta. Em đồng ý với đề nghị của anh không? Có nghĩ tới anh không?” Anh tỉ mỉ hôn lên chóp mũi xinh xắn của cô.
“Nghĩ đến.” Cô nhướng lông mày lên, đàng hoàng thừa nhận: “Rất muốn.” Cô nhắm mắt lại, đón nhận những nụ hôn dồn dập của anh, trống rỗng trong lòng lúc này mới chậm rãi ấm áp lên.
Một đêm này, Bùi Địch Thanh không có ra về.
Hai người ngồi ở trên ghế sofa nói lời ân ái, nói xong, Trì Linh Đồng cũng ngủ thiếp đi, hai tay vẫn ôm chặt lấy thân thể anh.
Anh ôm cô trở về phòng, tư thế cũng không đổi mà ngồi xuống. Cô ngủ thẳng đến nửa đêm, khi mở mắt ra, nghe được ở bên tai có tiếng hô hấp đều đều và ấm áp, lúc này mới phát hiện Bùi Địch Thanh kéo ghế dựa nằm sát mép giường cô, mười ngón tay của hai người nắm chặt.
Cô dịch người nằm qua bên cạnh chừa nửa giường lại.
“Cái gì vậy?” Cô vừa di chuyển, anh liền tỉnh. Cũng liền ngạc nhiên mất mấy giây, anh đứng dậy cởi áo khoác rồi chui vào chăn.
Trong phút chốc ôm nhau kia, hai người không khỏi hít sâu.
“Ngủ sớm đi.” Anh nâng cao đầu cô, gối vào khuỷu tay mình, để cô chui vào ngực anh, giọng nói anh lúc này trở nên mơ mơ màng màng.
Giường một mét hai, một người nằm ngủ thì tạm được, đột nhiên có thêm người, không khỏi có chút chen chúc.
“Ngày mai đổi cái giường lớn đi.” Anh trở mình cẩn thận.
“Anh…ghét bỏ giường của em, vậy anh xuống đi.”
“Ai.” Bùi Địch Thanh than thở: “Nha đầu ngốc, em thật là không hiểu, hay giả bộ không hiểu.”
Cô nín thở không lên tiếng. Mặc dù cô chưa từng có kinh nghiệm, nhưng dưới sự dạy dỗ lâu dài của Khổng Tước cùng Nhan Tiểu Úy, quan hệ giữa nam và nữ thông thường vẫn biết. Giây phút khi anh lên giường ôm chặt cô, cô cũng cảm thấy thân thể anh nóng rực, cùng chịu đựng.
Một người đàn ông chỉ khi ân ái cùng với người cọn gái mình yêu thương thì mới dùng đến đại não để suy nghĩ. Đem cảm thụ của người con gái ấy đặt lên vị trí hàng đầu.
Nhan Tiểu Úy nói.
Bọn họ là yêu ở trong lòng, nhưng để đi đến mức nước sôi lửa bỏng thì vẫn còn thiếu một chút.
Buồn ngủ dần ập tới, cô cò nghe được Bùi Địch Thanh nói: “Linh Đồng. Qua năm mới anh đi gặp cha mẹ em được chứ?”
Cô không biết mình có trả lời hay không, sau này khi nghĩ lại thì không nhớ gì cả.
Sáng sớm lúc thức dậy cô có chút không tự nhiên, nhưng Bùi Địch Thanh lại vô cùng sảng khoái tinh thần. Âm thầm vui mừng khiến cho vẻ bên ngoài như trăm hoa đua nở.
“Hôm nay là ngày mấy?” Anh làm bữa ăn sáng, là cháo gạo cùng với trứng gà, dường như đã lâu lắm rồi cô không ăn một bữa sáng nóng như vậy, cô nuốt xuống một hớp cháo nóng. Trong mắt không khỏi ánh lên vài tia cảm động.
“Anh hỏi âm lịch hay dương lịch?”
Anh cười.
“Ngày mùng hai tháng mười hai, sắp tới Giáng Sinh cùng năm mới, anh đã chuẩn bị quà cho em chưa?”
“Cách năm mới còn hai mươi chín ngày, anh có ít thời gian để chuẩn bị quà tặng, Linh Đồng, cha mẹ em có đặc biệt thích gì không?”
“Cái gì?” Không phải tặng quà cho cô sao?
“Anh cùng em ăn cơm, cùng em đi dạo, cùng em xem phim…Vì em dâng hiến không biết bao nhiêu thời gian, còn dám đòi quà tặng? Mau ăn đi, nếu không trễ giờ đấy.”
“Thì ra anh chính là tiên sinh ba bồi.”
Trên trán bị gõ gõ, cô trợn mắt, ủy khuất cúi đầu húp cháo. Chột dạ, cô chưa từng nói với Trì Minh Chi tiên sinh cùng Đàm Trân phu nhân chuyện tình yêu, nếu đột nhiên mang một người đàn ông xuất hiện, trái tim bọn họ có chấp nhận được không?
Cô có chút âu sầu, nhưng cũng không dám nói ra khỏi miệng. Ba bồi tiên sinh nếu như hiểu rõ băn khoăn của cô, sợ sẽ là vui vẻ chạy tới chỗ hai vị phụ huynh tự đề cử bản thân.
Không sao, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian. Đà điểu Trì Linh Đồng tự an ủi mình.
Nhiều năm về sau, cũng vào đợt lạnh đầu mùa, Trì Linh Đồng nhớ đến tình cảnh ngày hôm nay, mới hiểu được thật ra hai mươi chín ngày chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.
“Linh Đồng, tôi được tự do rồi.” Trần Thần to mồm, ôm một đống bản vẽ đặt lên bàn Trì Linh Đồng.
“Anh thành công trốn chạy khỏi áp bức của Nhan Tiểu Úy?” Trì Linh Đồng đang mở phần mềm CAD*.
*CAD: phần mềm được các kiến trúc sư sử dụng để thiết kế.
Bản thiết kế công trình biển, ngày mai phải báo cáo. Máy tính giống như bị trúng độc, chờ cả ngày cũng không mở được.
“Đầu óc cái người này không biết được cấu tạo bởi cái gì?” Trần Thần liếc cô một cái, rồi vui sướng hài lòng lại gần: “Hạng mục nhà tù của tôi đã được thông qua, Chính Phủ rất hài lòng, lại còn cho tôi một cái bằng khen.”
“Có tiền thưởng chưa?” Hai mắt Trì Linh Đồng loang loáng.
“Cô chính là nô lệ của đồng tiền, trong mắt chỉ có tiền. Có đáng bao nhiêu, Tiểu Úy nói thứ bảy này ba người chúng ta đi Mỹ Thực quán ăn lẩu.”
“Có thể đổi cái khác không.” Không thể quá tiện nghi cho tên quỷ hẹp hòi này. Mỹ Thực quán kia cô còn có rất nhiều bữa ăn miễn phí. Ah, dường như gần đây cũng không có thấy tên Tiêu Tử Hoàn kia.
“Được.” Trần Thần hiếm khi hào phóng một lần: “Có muốn đi ngắm tác phẩm của tôi một lát không?”
Trì Linh Đồng giả bộ nôn mửa: “Một nhà tù nhốt người, còn là tác phẩm làm người ta chán ghét, anh không sợ người ở bên trong nguyền rủa mình sao?”
“Tôi biết rõ cô đang đố kỵ với tôi, không có việc gì, một người thành công không thể không trải qua những trận gió tanh mưa máu, có đi hay không?”
Điên rồi, bản vẽ công trình biển còn chưa mở lên được, trong lòng Trì Linh Đồng có chút phiền não, không kịp đợi liền tắt máy, trực tiếp tắt nguồn điện: “Đi, tôi thật sự không đành lòng đả kích lòng cầu tiến của anh.”
Trần Thần vui vẻ, chạy tới chỗ trưởng phòng xin phép.
Trưởng phòng là người hiền lành, cầm bút vung lên, đồng ý.
“Thuê xe hay là ngồi xe buýt?” Hai người xuống lầu, nhiệt độ lúc này có chút tăng cao. Nhưng dù sao đây cũng là đầu đông rồi, cũng cảm thấy lạnh nha.
“Không, chúng ta chạy xe đi.” Trần Thần chạy về bãi đậy xe, không biết kiếm ở đâu được một chiếc xe môtô, anh ta đưa cho Trì Linh Đồng một chiếc nón bảo hiểm, ý bảo cô ngồi phía sau.
Khóe miệng Trì Linh đồng méo xệch, từ chối lên xe. Cô xưa nay sợ xe môtô. Một là bị say xe, hai là cảm thấy chạy môtô thật nguy hểm. Xe đạp không phải rất lãng mạn ư, tội gì phải leo lên một cái xe máy rách có tiếng bô giống như tiếng sấm lớn này.
“Yên tâm đi, tài lái xe của tôi rất cao. Tiểu Úy nhà tôi rất thích ngồi sau xe này ra bờ sông đi dạo.”
“Tiểu Úy nhà anh là Tiểu Úy nhà anh, tôi là tôi, không ngồi.” Trì Linh Đồng thề không nghe lời.
Trần Thần giở giọng thương lượng với đối phương: “Không xa đâu, tôi đảm bảo sẽ chạy chậm. Cô không cần phải sợ, Linh Đồng, tôi bây giờ là người đàn ông đã có bạn gái, muốn tiết kiệm để mua nhà, cô có biết tốn bao nhiêu tiền để thuê xe đến nhà giam kia không?
“Tiền xe tôi sẽ trả.”
“Tiêu tiền của phụ nữ còn được coi là đàn ông?” Trần Thần tái mặt.
Trì Linh Đồng chán nản nhìn Trần Thần, bất đắc dĩ thở dài: “Vì thành toàn cho ước mơ đàn ông của anh, tôi hy sinh một lần.”
Trong lòng cô run sợ ngồi lên xe, cái mông còn chưa ngồi vững, phía sau chiếc xe đã nhả ra một làn khói xe.
“Oành.” Xe vọt chạy khỏi công ty.
Trì Linh Đồng sợ đến mức níu chặt áo Trần Thần, mặt mày cũng bị hù dọa tái mét: “Anh chắc không sao chứ?”
“Đàn ông chỉ dùng hành động để nói chuyện.” Xe mô tô giống như đuôi con cá, bơi lội giữa dòng xe cộ đông đúc. Không bao lâu thì đã ra khỏi thành phố.
Trong lòng Trì Linh Đồng buồn bực, đầu óc choáng váng, cảm thấy buồn nôn, mồ hôi trộm, tất cả triệu chứng say xe đều biểu hiện ra, cô cắn chặt môi, nếu như mở miệng, nhất định cô sẽ phun toàn bộ lên lưng Trần Thần.
“Còn nửa tiếng nữa.” Giọng nói của Trần Thần ở trong gió vang vọng.
“Ừm.” Trì Linh Đồng giống như không còn hơi sức để trả lời. Cảm giác giống như cả người đều tê dại.
Trần Thần vẫn còn ở phía trước hả hê khoe khoang: “Thế nào, hiện tại đã biết tài lái xe của tôi không tệ đi.”
Ngã tư đường không có nhiều xe lắm, mặt đường rộng, lái xe rất thoải mái, Trần Thần không khỏi tăng tốc, gió lớn thổi tóc Trì Linh Đồng lên thật cao, thân thể theo sườn xe mà lắc lư, dần dần trước mắt cô càng ngày càng mơ hồ. Đột nhiên, cô cảm thấy không biết một cỗ trọng lực ở đâu, thân thể cô bay vèo ra ngoài. Cái gì cũng không biết nữa.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, đã là hai ngày sau, không biết một vệt sáng ở đâu chiếu vào mắt cô, cô theo bản năng muốn đưa tay cản lại, nhưng tay chưa vươn ra, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhói.