“Alo, xin chào.” Trên màn hình điện thoại hiển thị một số lạ.
“Xin chào.”
“Anh là?”
“Tiêu Tử Hoàn.” Trong điện thoại vang vọng tiếng bass mà Tiêu tử Hoàn đang đánh—anh ta làm ra vẻ thân thiết như thường nấu cháo điện thoại với Trì Linh Đồng mà nói: “Đi ngủ chưa?”
Trì Linh Đồng nghĩ thầm hôm nay là ngày gì không biết mà người đàn ông nào cũng thích chơi trò mờ ám.
Nhưng cuộc điện thoại này làm cho Trì Linh Đồng cảm thấy vui vẻ, ít nhất có thể quét sạch những không vui của buổi tối hôm gặp Tống Dĩnh. Tuy nói ngày trước không để ý tới, nhưng bây giờ bạn gái trước của người đàn ông đang theo đuổi mình tìm đến cửa thì không để ý không được. Biết rõ người ra đã có bạn gái mà còn tình cũ khó quên? Làm như vậy thì có được gì không?
Mục đích của cô ta là cái gì?
Biết rõ trước mắt là vịnh nước đục vậy nếu là cô, cô còn lâu mới ngu mà nhảy xuống.
Cô là người thông minh.
Cô quang minh chính đại nhìn Bùi Địch Thanh một cái, Bùi Địch Thanh cũng quang minh chính đại nhìn cô một cái.
Cho dù muốn làm kẻ ngu, cũng phải ngu cho đúngc hỗ.
“Chưa ngủ.” Ở trước mặt Bùi Địch Thanh cô cười cười nói.
“Lần trước ăn cơm với chú Quan, tôi đã một mực ra ám hiệu vậy mà sao em vẫn án binh bất động vậy?” Tiêu Tử Hoàn hỏi.
“Thời cơ chưa tới.”
“Đừng quá thận trọng, lúc nên ra tay thì phải ra tay, đừng để cho một người đàn ông cực phẩm như tôi bị người khác cướp mất.”
“Nếu như bị cướp đi, tôi đem anh đoạt lại là được.”
“Ngộ nhỡ tôi vừa bị cướp tiền lần cướp sắc, trở thành tàn hoa bại liễu thì em có còn muốn tôi không?”
“Hiện tại có rất nhiều mái ấm nhận chăm sóc người nghèo túng nha.”
“Ha ha.” Khi Tiêu tử Hoàn cười Trì Linh Đồng không thể không đem điện thoại cách xa tai một chút, cô cũng nhìn qua Bùi địch Thanh. Lúc này anh cũng đang cúi đầu gửi tin nhắn.
Trễ như vậy còn gửi tin nhắn cho ai? Trong lòng cô thoáng một tia giễu cợt.
“Dựa vào câu này, nhất định thứ bảy này tôi phải đem em đi bán trước.” Tiêu Tử Hoàn nói.
“Tiền mặt phải chia cho tôi một nữa. Mà xin hỏi người mua là ai?”
“Đại gia chuyên về hải sản sông ở Tân Giang, hài lòng không?”
“Tạm được, Thế nào, anh có âm mưu gì nữa sao?” Hai người nói chuyện phiếm
một lúc rồi mới vào vấn đề chính.
“À, hai chi nhánh của Mỹ thực quán cũng đã đi vào hoạt động hiện tại tôi muốn mở thêm một cửa hàng đồ tươi sống đánh bắt ở sông, đang trong giai đoạn trangtrí, cuối tuần này tôi muốn đi T'ân Giang khảo sát thị trường hải sản sông ở đó, để tìm kiếm phương thức vận chuyển, em không phải là người Tân Giang sao, muốnn đi chung không?”
Trì Linh Đồng chần chừ một lát, rồi lập tức nói: “Đuợc.” Cô thật sự cũng có chuyện phải về Tân Giang.
“Vậy thứ bảy dậy sớm chút nha, tôi qua đón em, sau đóchúng ta liền bắt đầu chuyến đi tình yêu này.”
Trì Linh Đồng cúp điện thoại, Bùi Địch Thanh cũng ngẩng đầu lên: “Em phải đi xa?”
“Ừm, đi chơi hai ngày thư giãn một chút.” Cô cố ý hạ thấp tầm mắt, tránh để cho bốn mắt chạm nhau.
“Đi cùng ai?” Bùi Địch Thanh nắm chặt điện thoại di động, cố gắng áp chế bản thân.
Trong lòng Trì Linh Đồng cười nghiêng ngửa, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: “Một người bạn.”
“Bạn bè như thế nào?”
Trì Linh Đồng nâng mắt lên: “Đương nhiên là bạn bè tốt rồi.Tại sao anh lại làm vẻ mặt hung dữ với em? Em đã hơn mười tám rồi, có quyền kết giao bạn bè chứ.”
Bùi Địch Thanh nhẫn nhịn, điều chỉnh lại cảm xúc,đem âm lượng giọng nói càng ngày càng lớn, khống chế lại thành mức độ bình thường: “Nếu em cảm thấy buồn bực, chủ nhật này anh có thể lái xe đưa em ra ngoài chơi.”
“Không ai có thể thay thế người bạn đó. Đến như cả em cũng không thể thay thế được bóng dáng người trước kia anh yêu.” Trì Linh Đồng không cảm động chút nào, thân thể khẽ co rút vào trong chăn chuẩn bị tình thần gây sự bất cứ lúc nào với anh.
Ánh mắt Bùi Địch Thanh lóe lên, sau đó bình thản nói: “Em chính là không tin thàh ý của anh dành cho em?”
“Thật sự mà nói thì em được yêu thuơng quá đâm ra lo sợ. Nhưng em có điều không hiểu, tại sao cô ta từ bạn gái lại trở thành chị dâu anh?”
“Kết quả của hôn nhân thương mại.”
“Anh cho rằng anh đangviết tiểu thuyết sao, đây là thời đạ[email protected], những thứ cũ rích kia không thể cảm động lòng người đượcđâu. Anh của anh vì lợi ích gia tộc mà chấp nhận bạn gái của em trai mình sao? Sau đó anh và cô ta, một người ở biệt thự khóc thâu đêm suốt sáng, một ngươi thì tha hương lưu lạc ở đất khách quê người? Các người hiện tại có thể điềuchỉnh đuợc vị trí của nhau ở trong lòng sao?”
“Em không ở trong hoàn cảnh như vậy cũng không cần tuy ý bình luận linh tinh.” Bùi Địch Thanh chợt đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không khí có chút ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, Trì Linh Đồng mới nói tiếp: “Cho nên em cảm thấy chúng ta cần phải có thêm thời gian để tìm hiểu, cũng như cho bản thân thêm lựa chọn, để tránh sau này lại trở thành một đôi vợ chồng không hòa thuận.”
Có người đàn ông, có thể đem bản thân cùng tương lai giao cho mình nhưng lại không thể nào mà giao trái tim cho mình, bởi vì trong lòng anh ta có tầng tầng lớplớp những vỏ bọc, chỉ đến khi còn mỗi một mình trong đêm khuya yên tĩnh thì mới có thể sống thật với bản thân mình.
Khi chán nản anh ta sẽ bật cười, cũng sẽthở dài, cũng sẽrơi lệ, nhưng tộ dạng thật của mình thì anh ta lại không muốn chia sẻ cùng bất kì ai khác.
Hạnh phúc có thể đơn giản.,có thể ngu ngốc, nhưng Trì Linh Đồng lại là một ngườithận trọng, cô muốn đem tất cảphơi bày ra trước mắt. Tình yêu làích kỷ không thể có một chút khoảng trống nào. Khi đã tiếp nhận một người, là phải tiếp nhận hiện tại tương lai và bao gồm cả quá khứ của anh ta.
Một người đàn ông khôngmuốn nhắc đến quá khứ của mình, có hai trườnghợp: một là ngày trước không thể quay lại, hai là đã khắc sâu vào đáy lòng.
Bùi Địch Thanh thuộc về loại nào, cô hoàn toàn không phân tích được, vậy thì nên để cho bản thân vững vàng lý trí, chớ nên để bị chìm đắm vào tình yêu.
Nói thật, khi Bùi Địch Thanh dùng toàn tộ tài sản để cùng cô thiết kế ‘Khế Viên’, một phút đó cô đã rung động. Nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại, Bùi Địch Thanh vì một cô gái bình thường như cô mà buông bỏ hết tất cả, là vì muốnthuyết phục cô đồng ý hay muốn tự dối gạt bản thân mình?
Bùi Địch Thanh khổ sở nhếch nhếch khóe miệng sờ đầu cô: “Lát nữa nhớ ăn cháo xong rồi hãy ngủ.Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Được.” Trì Linh Đồng thật bội phục bản thân, lúc này còn có thể nở nụ cười vô cùng ôn hòa.
Cô xuống giường tiễn anh về, anh nóicôchỉ cần đưa tới cửa, không cần xuống lầu.
Hai phút sau, cô tắt đèn phòng khách, đi tới ban công, nhìn anh đứng ở bên cạnh xe ngẩng đầu nhìn về phía phòng trọ của cô, sau đó đốt một điếu thuốc, hút xong, mới mở của xe,lên xe, lái đi.
Một trận gió đêm thổi qua ban công, mũi cô cảm thấy nhột, không nhịn được mà hắt hơi to một cái rồi ôm chặt bả vai vào phòng.
Không ngờ rằng mùa thu Thanh Thai đãđến thật rồi.