Tiêu Tử Thần ngồi trong một quán bên vỉa hè, anh nhìn xung quanh một chút, phát hiện từng đôi nam nữ xung quanh đang bàn luận xôn xao với ánh mắt mờ ám. Khuôn mặt tĩnh lặng lại chăm chú hướng ánh mắt về phía Khổng Tước đang ở trước mặt.
Khổng Tước đang cúi đầu, mi mắt rũ xuống, khóe môi nhếch lên mỉm cười, mười ngón tay bận rộn lướt trên bàn phím điện thoại, không biết là đang chơi trò chơi hay là đang gởi tin nhắn.
Phục vụ mang trà, hạt dưa cùng với bắp rang lên, cùng với với một ly kem có tên là “Trái tim rung động” được Khổng Tước gọi.
“Tử Thần, vị này rất ngon, anh cũng thử một phần chứ?”
Anh lắc đầu một cái, cầm lấy ly trà: “Anh uống cái này được rồi.”
Khổng Tước cười cười, để điện thoại di động xuống, cầm lấy một viên bắp rang bỏ vào trong miệng, đôi mắt dưới hàng lông mi thật dài lặng lẽ quan sát Tiêu Tử Thần. Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu được mấy ngày, anh cũng không có đề cập đến chuyện trở về Thanh Thai, mà lại đột nhiên gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài, làm cho cô cảm thấy có chút kỳ quái.
Kể từ sau khi anh mất trí nhớ, đều là cô chủ động gọi điện thoại cho anh, còn anh thì giống như số điện thoại của cô cũng quên mất.
Thì ra là anh nhớ.
“Ngày hôm qua Tử Hoàn gọi điện thoại, nói thân thể mẹ không được khỏe, anh chuẩn bị ngày mai trở về.” Tiêu Tử Thần nghiêng cái ly, đem lá trà trên bề mặt phân tán ra, nhấp miệng một cái, ánh mắt trong suốt, không mang theo bất kỳ thần thái nào.
“Ừ, vậy anh trở về đi, dù sao cũng đang được nghỉ, ở lại thêm mấy ngày. Em sẽ điện thoại cho anh mỗi ngày.”
Tiêu Tử Thần không có lên tiếng, cũng không biết có đang nghe cô nói chuyện hay không.
Khổng Tước múc một thìa kem, ừ chính là có vị ngọt ngọt mặn mặn như thế này: “Anh không cần lo lắng cho em. Anh không có ở Tân Giang, em sẽ dùng thời gian ở bên anh để đi chơi cùng với Linh Đồng, anh đừng có ganh tỵ.”
Trong đôi mắt Tiêu Tử Thần chợt xẹt qua một tia sáng: “Cô ấy……Gần đây có khỏe không?”
Việc anh chạy bộ buổi sáng không bởi vì thời tiết mà bị ảnh hưởng, nhưng cô lại là người tuyệt đối thỏa hiệp với thời tiết.
Đã sắp nửa tháng nay anh không gặp cô, có một lần anh dời chuyện tập thể dục buổi sáng thành đi dạo bộ buổi tối, vượt qua ranh giới, đi thẳng đến căn nhà trọ của cô, trong phòng tối đen, anh muốn gõ cửa, nhưng tay giơ ra giữa không trung liền từ từ rụt lại.
“Đã bảy tháng, vết thương trong lòng chắc cũng ổn rồi.” Khổng Tước múc một thìa kem đưa tới trước mặt anh, nũng nịu nhắm mắt lại: “Nếm thử một miếng, thật sự rất ngon.”
Trong đầu anh chợt xuất hiện một đôi môi anh đào đỏ mọng, trong miệng thì tràn đầy mứt quả: “Ăn ngon lắm, có muốn thử một chút hay không?” Nói xong, đôi môi đỏ thắm đã tiến tới trước mặt của anh.
“Anh không ăn đồ ngọt.” Anh hạ thấp tầm mắt, tay nắm thành đấm, tâm tình không khỏi phiền não.
“Không ăn đồ ngọt, cuộc sống rất thiếu thú vị.” Khổng Tước cười híp mắt đem kem đút vào miệng mình.
“Hai người thường gọi điện thoại sao?”
“Không lâu lắm. Mới tối qua vẫn còn nói chuyện.”
“Nói chuyện…..về cái gì?” Cổ họng cứng ngắc, anh ngẩng đầu lên.
“Cô ấy bây giờ đang đi du lịch, thì sẽ nói chuyện về phong cảnh và đồ ăn vặt.”
“Cô ấy không ở Tân Giang?” Nếu như không phải kiềm chế, anh sẽ hét lên khi nói những lời này.
Khổng Tước buồn bực nhìn gương mặt đang bực tức của anh: “Đúng rồi. Đã đi được một tuần, nói cái gì mà đi tìm cảm hứng, nhưng chắc là đi giải sầu.”
“Một mình sao?” Anh hỏi.
Khổng Tước chớp chớp mắt mấy cái, hôm nay sao anh lại hỏi nhiều như vậy?
Mặc dù ngồi xe là một chuyện vô cùng khổ sở, nhưng Trì Linh Đồng lại phát hiện đi du lịch thật ra vô cùng thú vị, mặc kệ trước đây có bao nhiêu buồn phiền, trên đường đi đều sẽ như có như không mà tan biến, mỗi ngày đều tìm những cảnh đẹp mới, nếm những món ăn đặc sản mới.
Rằm tháng bảy, cũng coi là mùa du lịch, cô không có đi những địa điểm du lịch mà người khác chen chúc, mà đi xuôi theo dòng Trường Giang về phía nam, tìm một trấn nhỏ cổ xưa để nghỉ ngơi.
Cô hiện tại đang ở trong một cái trấn cổ gần bờ Trường Giang, nơi có những căn nhà cổ nghìn năm, còn có những con đường đá xanh được thời gian mài dũa đến sáng bóng, cô ở tại tầng ba của một nhà trọ bên sông, trải qua những ngày thanh thản.
Trấn cổ rất nhỏ chỉ có một hai danh lam thắng cảnh, chỉ cần một ngày là đi xong, nhưng cô lại không muốn rời đi. Sáng sớm, mưa xuống, cô mua một đống đậu rang ngũ vị hương và một bình trà, ngồi yên tĩnh trong quán, nhìn hai cụ già kéo đàn nhị lẩm nhẩm hát, cách đó không xa, một cây cầu có mái che lẳng lặng hiên ngang đứng trong mưa.
Trong quán trà có ba bốn vị khách ngoại quốc, có mấy người còn đang đeo túi trên lưng, những người đơn độc như cô rất ít, a, ở bên cạnh cửa sổ có một người giống như cô, đầu cắt húi cua, da hơi ngăm đen, trên người mặt một chiếc áo T shirt hình đầu lâu, phía dưới mặc một chiếc quần jean mài rách, ở cạnh chân anh ta có một cái ba lô lớn.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta cũng nhìn lại, nhàn nhạt gật đầu với cô một cái.
Đàn nhị chi chi nha nha, hát một bài hát địa phương, Trì Linh Đồng nghe không hiểu, không bao lâu sau cô rất không khách khí mà ngáp một cái.
Miệng không khép lại được, người đàn ông da đen đi tới, lông mày anh ta khẽ nhướng lên, hướng về cái ghế đối diện cô lên tiếng: “Tôi có thể ngồi đây không?”
“Chỉ cần không ảnh hưởng đến hóa đơn thanh toán của tôi thì anh cứ tùy tiện ngồi.” Trì Linh Đồng nhún nhín vai.
Người đàn ông cười, hàm răng rất trắng, có thể đi làm người mẫu quảng cáo kem đánh răng. Anh ta ngồi xuống: “Tôi tên là Phí Nam, làm về cầu đường, yêu thích du lịch.”
“Trì Linh Đồng, thất nghiệp.”
Phí Nam ngồi vắt chân, nhìn mưa bên ngoài một chút rồi lại nhìn cô một chút: “Có một kiến trúc sư thiên tài cũng tên là Trì Linh Đồng, cùng họ cùng tên với cô.”
“Ừ, người Trung Quốc quá nhiều, mà chữ hán lại quá ít.”
Phí Nam cười to: “Tôi phát hiện ra cô thật thú vị. Tại sao lại đi du lịch một mình, bạn trai cô đâu?”
“Anh ấy hiện tại đang ở trên bầu trời cao hai vạn mét nhìn chằm chằm theo dõi xem tôi có tùy tiện gần gũi đàn ông xa lạ hay không?”
“Cái gì? Anh ta là phi công, không, là tiếp viên hàng không?”
Trì Linh Đồng cong miệng: “Cứ coi là vậy đi. Còn anh thì sao? Cũng đi một mình?”
Có thể do đường đi quá tịch mịch, trời lại mưa khong ngớt, cho nên khi Phí Nam bắt đầu ba hoa liền không ngừng được.
“Công việc của tôi thường phải sống ở công trường, ít cũng phải ba bốn tháng, bạn gái đầu tiên là bạn học của tôi, cô ấy có thể hiếu cho tôi, nhưng không thể chấp nhận được ngày Chủ Nhật khi các cặp đôi hẹn hò, cô ấy lại phải cô đơn một mình trong phòng, vì vậy chúng tôi liền chia tay. Người thứ hai vô cùng dịu dàng, cũng không hề hờn giận, nhưng mỗi khi tôi vừa chuẩn bị đi, cô ấy liền khóc lóc thê lương, làm cho tôi có cảm giác tội lỗi chồng chất nên chủ động chia tay. Người thứ ba là con gái của một cán bộ cấp cao, cô ấy nói công việc của tôi giống như một người nông dân, nên khi ra ngoài không có thể diện, cô ấy tìm cho tôi một công việc trong giới chính trị, muốn trong vòng một năm đào tạo tôi thành ngôi sao mới trong giới chính trị, tôi sợ cô ấy thất vọng nên từ chối khéo léo. Công việc này khiến cho tôi cảm thấy nó cực kỳ tốt, nó làm cho tôi cảm thấy bản thân mình là tốt nhất, lại vĩnh viễn duy trì cảm giác mới mẻ.”
Phí Nam đùa nghịch cái ba lô màu đen dưới chân.
Trì Linh Đồng cho rằng anh ta đang chọc cười, cảm thấy trong thời tiết như này thì con người này chính là một điểm sáng.
Mưa đến thật lâu sau mới ngừng, trên bầu trời phía Tây xuất hiện những tia nắng rực rỡ kỳ lạ.
“Buổi tối nhất định sẽ có sao. chúng ta ra bờ sông chơi đi.” Phí Nam đề nghị.
Trì Linh Đồng trầm ngâm một chút, liền đồng ý.
Buổi tối, sao trên trời không có nhiều, trên mặt sông thỉnh thoảng lại xuất hiện những cái thủy đăng, nhìn về phía xa giống như sông Ngân Hà được vẽ trong sách tiểu học, đại đa số đều là đèn hoa sen, từng chiếc từng chiếc lững lờ trôi trên mặt nước, ở trong màn đêm lóe lên những ánh sáng nhạt, xinh đẹp khiến người ta nín thở.
“Cũng sắp tới rằm tháng bảy, cũng chính là ngày thất tịch, dân bản xứ ở đây thích thả thủy đăng, để tưởng nhớ đến người thân. Những chiếc đèn này đều ẩn chứa những lời chúc phúc cũng như nhớ mong, hy vọng người chết đi có thể thấy được.” Phí Nam chỉ vào một cái đèn mà nói.
“Thật?” Hai mắt Trì Linh Đồng tỏa sáng.
Phí Nam nhếch miệng cười: “Tin thì có, không tin thì không. Nếu cô muốn thả thì mua một chiếc đi.”
Cô thật sự chạy đến một cửa hàng nhỏ, mua một cái đèn hoa sen nhỏ, Phí Nam móc ra một cái bật lửa, đốt cây nến ở trong tâm cái đèn. Cô dùng hai tay nâng lên, thành kính thả xuống dòng sông.
Khoảnh khắc buông tay kia có cảm giác rất kỳ dịu, cây nến trong đèn được đốt lên tỏa nhiệt làm cho lòng bàn tay đỏ hồng ấm áp, từ từ thả vào nước, dòng nước xuyên qua lòng bàn tay hơi rung động, cuối cùng là buông tay ra, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay theo dòng nước chảy về phía trước.
Phí Nam bật cười: “Chiếc đèn này sẽ không thật sự xuyên tới thiên đình?”
Cô không nói lời nào. Có chút gió sông thổi tới, những ánh sáng nhỏ trên mặt sông chợt vụt sáng. Không bao lâu sau, chiếc đèn của cô liền hòa nhập vào hàng ngàn hàng vạn chiếc đèn khác, gió thổi qua một hồi, nến trong đèn cháy hết, trên mặt sông cũng từ từ tối xuống.
Cô ngẩng đầu, ngước nhìn những ngôi sao nhỏ, thở dài.
“Có phải chưa kịp cầu nguyện?” Phí Nam vẫn còn đang cười.
Cô cúi xuống, gật gật đầu.
Nguyện ước của cô chỉ có một: Bùi Địch Thanh, nói cho em biết, em nên làm như thế nào đây?
Rời xa Tân Giang như vậy, nhưng cô cũng không nhịn được một lần nữa đem Tiêu Tử Thần và Bùi Địch Thanh hợp làm một. Một phút trước đang suy nghĩ về Bùi Địch Thanh, nghĩ đi nghĩ lại, gò má của Bùi Địch Thanh lại biến thành Tiêu Tử Thần.
“Người kia của cô là người như thế nào?” Phí Nam thu hồi nụ cười, nhỏ giọng hỏi cô.
Cô ngẩn người, điện thoại di động chợt vang lên.
Cô đi lên bờ đê con sông: “Cha.” Là điện thoại của Trì Minh Chi. Trước khi đi, cô có báo cho ông.
Trì Minh Chi nói cô ra ngoài đi dạo cũng tốt, không ngăn cản, nhưng mỗi ngày đều phải gọi một cuộc điện thoại.
Cô nghịch nước thả đèn tốn rất nhiều thời gian, đã đến lúc Trì Minh Chi gọi điện thoại tới.
Giọng nói Trì Minh Chi lộ vẻ mệt mỏi, giống như không còn hơi sức: “Chơi vui vẻ là tốt rồi, không cần quá tiết kiệm, thiếu tiền nói cho cha, cha sẽ gửi cho.”
“Cha, cha làm sao vậy? Bây giờ không phải là giờ nghỉ sao?”
“Đêm qua Tả Tả và Hữu Hữu bị sốt, cha và dì Cam ở bệnh viện một đêm nhưng cũng chưa hạ sốt, đã rút máu đi làm xét nghiệm, hiện tại ở Tân Giang đang bùng phát dịch viêm gan, vú nuôi dẫn hai đứa đi ra ngoài, cha lo tụi nó bị lây bệnh.”
“Cha, viêm gan cũng không đáng sợ, có thể trị lành mà.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng có nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, muốn khóc mà không khóc được, trong lòng rất xót. Ai, trong bệnh viện cũng đang thiếu giường bệnh.”
“Có cần tìm một bác sỹ quen đển giúp một chút? A, cha, Tiêu Tử Thần kia chính là chuyên gia khoa gan, anh ấy nhất định có người quen, cha gọi cho anh ấy đi, không, để con gọi cho.”
“Cha đang quýnh lên, thật sự không có nhớ tới. Đồng Đồng, vậy con mau gọi đi.”
Trì Linh Đồng vén tóc trên trán ra phía sau, bấm một dãy mười một con số quen thuộc.
Cảm giác nôn nóng muốn điên thì đúng lúc đó có người nhận điện thoại, nhưng lại không có ai nói chuyện.
“Này, này, Tiêu Tử Thần, anh có nghe thấy em nói chuyện không?” Trì Linh Đồng lên tiếng.
Một tiếng hô hấp nặng nề từ chỗ khác truyền đến: “Ừm.”
“Tiêu Tử Thần, anh có người quen trong khoa gan ở bệnh viện Tân Giang không? Em trai và em gái em đang ở trong bệnh viện.”
“Vì chuyện này mà em điện thoại cho anh?” Giọng nói Tiêu Tử Thần lạnh lùng không nhanh không chậm.
“Em đang rất gấp, rốt cuộc anh có quen hay không?”
“Anh không có ở Tân Giang, hiện tại đang ở Thanh Thai.”
“Vậy anh gọi điện thoại giúp em?”
Tiêu Tử Thần đột nhiên im lặng.
“Trì Linh Đồng, mau nhìn, sao băng…………” Phí Nam đứng ở phía sau đột nhiên kêu lên.
Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy đuôi sao băng nhanh chóng lóe lên: “Thật đẹp.” Cô buông tiếng thở dài rồi cúi đầu tiếp tục nghe điện thoại.
“Đô, đô………” Cúp máy?
Cô vô tình nhấn sai nút rồi sao? Cô lại vội vàng quay số, một lần, hai lần………ba lần, điện thoại cũng không có người nào nghe.
Cô cầm điện thoại di động từ từ ngồi xuống bờ đê, trong lòng ngập tràn tư vị, nước mắt không không chế được mà đảo quanh hốc mắt.
Tại sao cô có thể đem anh và Bùi Địch Thanh hợp làm một?
Nếu như Bùi Địch Thanh ở đây, nhất định sẽ chạy tới bên cạnh cô đầu tiên, không thể nào lạnh lùng giống anh, không có tình người.
“Sao vậy?” Phí Nam đi tới, thấy vẻ mặt cô không đúng.
Cô đứng lên, vỗ vỗ bụi đất: “Tôi phải về dọn dẹp hành lý, ngày mai trở về Tân Giang.”
“Tân Giang? Có phải thành phố chuẩn bị xây cái cầu Đại Kiều lớn qua sống?”
“Ừm.”
“Vậy tôi đi cùng cô. Cô dừng dùng cái loại ánh mắt tự vệ đó để nhìn tôi, tôi đây chỉ là làm công việc trinh sát thuần túy, công ty chúng tôi rất có hứng thú với hạng mục này, nếu như có thể trúng thầu, tôi liền muốn ở lại Tân Giang thật nhiều năm.”
Trì Linh Đồng bật cười, cảm thấy mình có chút suy nghĩ quá nhiều.
Ngày thứ hai, hai người liền lên ô tô đường dài từ sáng sớm.
Trên đường, Trì Linh Đồng gọi điện thoại cho Trì Minh Chi, giọng nói của ông có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cũng lặng lẽ thở dài một hơi, đoán chừng là bệnh của Tả Tả và Hữu Hữu không có gì đáng ngại.
“Người quen của Tử Thần tối hôm qua có ghé, an bài phòng bệnh và kiểm tra lần nữa cho Tả Tả và Hữu Hữu, cũng đã vạch ra phương án, xác định là viêm gan, hiện tại đang truyền nước biển, nhiệt độ rốt cuộc cũng hạ, tảng đá lớn trong lòng cha cũng rớt xuống. Y tá nói, Tử Thần là bạn của Phó Viện Trưởng, lần này thật làm phiền cậu ấy.”
“Thật sự là bạn của Tiêu Tử Thần?” Trì Linh Đồng hỏi một câu.
“Đương nhiên rồi, sáng sớm nay Tử Thần cùng với Viện Trưởng có ghé qua xem Tả Tả Hữu Hữu.”
Trì Linh Đồng không biết mình cúp điện thoại như thế nào, trong đầu vô cùng không hiểu, người nọ thật lạnh lùng và khó hiểu, nói nhiều một câu sẽ chết sao? Hại cô cả đêm qua ngủ không ngon.
Xuống xe, Phí Nam tạm biệt Trì Linh Đồng, Trì Linh Đồng cho anh ta một số điện thoại.
“Đây là đàn em Tiểu Ảnh của tôi, cô ấy làm ở viện thiết kế cầu đường, có liên quan đến hạng mục cầu Đại Kiều lớn bắc qua sông, cô ấy có thể biết không ít thứ, nếu anh cần cố vấn gì, cứ điện thoại cho cô ấy.”
“Không mời tôi ăn bữa cơm sao? Bèo nước gặp nhau cũng là duyên phận tu luyện trăm năm.” Phí Nam ranh mãnh mà nháy mắt.
Trì Linh Đồng đỏ mặt lên: “Vậy hôm nào anh rảnh rỗi, tôi sẽ mời anh đi ăn hải sản ở sông.”
“Ngày mai là đêm thất tịch, chúng ta hợp thành một đôi đi, tránh cho người khác có đôi có cặp mà trong lòng buồn phiền.”
Nói xong, cũng không đợi Trì Linh Đồng đáp lại, Phí Nam liền cười toe toét chạy đi.
Trì Linh Đồng bất đắc dĩ liếc mắt, bắt xe đến bệnh viện.
Cam Lộ không có ở đây, Trì Minh Chi đang mặc bộ đồ vô khuẩn ngồi cạnh giường bệnh, Tả Tả và Hữu Hữu đang vào nước biển, thấy cô, ông liền cởi quần áo đi ra ngoài.
“Ai, thật là giày vò nha. Cũng may là các chỉ số cũng đã ổn định, chỉ cần ở bệnh viện mười ngày nửa tháng là ổn.” Trì Minh Chi thở dài, vuốt vuốt tóc Trì Linh Đồng: “Nếu như cha chỉ có mình con thì tốt biết bao.”
“Cha.” Trì Linh Đồng biết ông đang hối hận liền ôm lấy ông, an ủi: “Chờ cha già rồi, người ta chỉ có một con, nhưng bây giờ có tới ba người dưới gối, vậy mới thấy hạnh phúc.”
“Cha già rồi.” Trì Minh Chi than thở.
Hai cha con nói chuyện một lúc, ông vội giục Trì Linh Đồng, nói rằng đây là khu truyền nhiễm của bệnh viện, khó tránh được bệnh tật, để cho cô sau này không cần tới nữa.
Lúc Trì Linh Đồng đi, cô liền vòng qua khu văn phòng xem có thể gặp được bạn của Tiêu Tử Thần hay không.
Bên trong phòng làm việc, có mấy bác sĩ đang mang khẩu trang viết bệnh án, cô liếc nhìn một lượt, nhưng không có bảng hiệu “Phó Viện Trưởng” liền rời đi.
Sau khi về đến nhà, cô liền mở cửa sổ ra hóng mát và đi làm chút đồ ăn.
Đúng lúc này Khổng Tước điện thoại tới: “Alo, cậu đang ở đâu vậy?” Giọng nói của cô ấy nghe vô cùng kích động, giống như trúng thưởng năm trăm vạn vậy.
“Có chuyện gì sao?” Trì Linh Đồng chậm rãi đáp.
“Chuyện tốt. Có thể trở về trước tối mai không, mà không được, trở về vào trưa mai đi. Bọn mình bao nguyên một quán bar làm liên hoan đêm thất tịch, có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, lúc đó chơi đùa sẽ thật sự hưng phấn. Cậu đừng buồn phiền nữa, đến đấy đi. Đến chín giờ chín phút, ánh đèn sẽ được tắt đi, cậu muốn ôm ai, hôn ai cũng đều có thể.”
“Không đi.” Trì Linh Đồng từ chối một tiếng.
“Nha, cậu mà dám không đến, về sau chúng ta tuyệt giao. Thất tình thì bản lãnh lắm sao, cái gì cùng từ bỏ sao. Người nào mà chưa từng mất đi tình yêu, mình còn từng tự sát, nhưng bây giờ cũng vô cùng tốt đấy thôi. Cậu việc gì cứ phải đem bản thân mình vây ở trong đó, mình nói cho cậu biết, cả đời này cậu sẽ không được hạnh phúc. Cậu luôn nói cho cậu thời gian để cậu thoát ra, nhưng cậu chính là con ốc sên, chính là con đà điểu, cậu nỗ lực ư, cậu có thật muốn quên anh ta không?”
Khổng Tước bắn một hồi, đem Trì Linh Đồng đánh luui.
“Khổng Tước, hôm đó mình có hẹn.” Cô đổi qua loại từ chối dịu dàng hơn.
“Hừ, bây giờ cậu đang ở Tân Giang đúng không?”
“Hẹn cũng tốt, dẫn anh ta cùng đến đây đi. Chỉ cần không phải là ông già, nếu bằng tuổi thì sẽ cùng chơi.”
Trì Linh Đồng than thở, không còn cách nào.
Phí Nam là người phóng khoáng, nghe Trì Linh Đồng nói từ hai người ăn cơm đổi thành mấy chục người đại liên hoan: “Được, tôi rất thích náo nhiệt. Hai người chúng ta có cần ăn mặc giống tình nhân hay không?”
“Không cần. Anh thích mặc cái gì thì mặc cái đó. Quá phô trương, anh sẽ mất đi cơ hội tán tỉnh các mỹ nhân khác. Tôi chỉ phụ trách dẫn anh đi, sau đó hai chúng ta liền giả bộ không biết nhau nha.”
Phí Nam cười ha ha.
Đêm thất tịch hôm đó, anh ta nghiêm túc ăn mặc một lần, nhìn qua rất trẻ trung, tinh thần thì phấn chấn, Trì Linh Đồng đến gần anh ta, ngửi ra anh ta còn xức nước hoa, thiếu chút nữa ngất đi.
Trên người Bùi Địch Thanh luôn mang theo mùi xà bông tinh khiết, khi cô chôn trong lồng ngực anh thì luôn cảm thấy mát mẻ và ấm áp. Đàn ông xức nước hoa giống như một con khổng tước đực.
Khi Khổng Tước đực gặp phải Khổng Tước cái, sẽ là cái tình cảnh gì đây?
Trì Linh Đồng cùng với Phí Nam đi về phía quầy rượu. Quầy rượu được bố trí một cách cố ý, trên trần nhà được bố trí đèn giống như những vì sao, còn dùng máy chiếu cảnh ngân hà, âm nhạc cũng rất sôi nổi, làm nhiệt huyết mọi người đều dâng trào.
Khổng Tước mặc một chiếc đầm hoa nhỏ, vô cùng thục nữ ngồi bên một bàn, trên tay bưng một ly nước trái cây, khi cười lên chỉ lộ ra tám chiếc răng, vô cùng ưu nhã và cao quý.
Trì Linh đồng vui vẻ, vừa định trêu chọc cô ấy giả bộ nghiêm túc, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy người đàn ông không nói không cười ngồi bên cạnh cô ấy, lời nói lại nuốt vào trong bụng, trong lòng không khỏi đồng tình với Khổng Tước.
“Linh đồng, đây là bạn của cậu?” Khổng Tước đứng lên, hướng về phía Trì Linh Đồng và Phí Nam vẫy tay.
Trì Linh Đồng sử dụng ánh mắt ý bảo Phí Nam tự mình vui vẻ đi.
“Làm người phải trượng nghĩa, lát nữa cô sẽ bị người khác tùy tiện ôm hôn, tôi cảm thấy như vậy thật không được. Cho nên…….Xin chào hai người, tôi tên là Phí Nam.” Phí Nam rời khỏi bên tai Trì Linh Đồng, tuôn ra một nụ cười mê người rồi vươn tay về phía Khổng Tước và Tiêu Tử Thần.
“Cùng nhau ngồi chung đi. Linh đồng, ánh mắt không tệ nha.” Khổng Tước nháy nháy mắt với Trì Linh đồng.
Trì Linh Đồng cười miễn cưỡng, len lén liếc nhìn Tiêu Tử Thần, cô muốn tìm cơ hội nói cảm ơn bới anh. Mà anh lúc này dường như rất có hứng uống rượu, ánh mắt thẳng tắp, không lệch lạc chút nào, sắc mặt cũng không chút thay đổi.
Phí Nam gọi một ly cocktail, còn trì Linh đồng muốn một ly nước trái cây. Phí Nam ngồi giữa cô và Tiêu Tử Thần.
Không bao lâu sau, có một người đàn ông tóc dài lên sân khấu tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Những nam nữ ngồi ở bàn bên dưới rối rít hướng về anh ta mua may.
Trì Linh Đồng thấy chân Khổng Tước ở phía dưới bàn đã đánh nhịp, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ điềm tĩnh, cô che miệng cười, nụ cười con chưa tản ra, vừa nhấc mắt liền đụng phải ánh mắt rét lạnh của Tiêu Tử Thần, cô lúng ta lúng túng mấp máy môi.
Phí Nam muốn mời hai cô gái bàn bên khiêu vũ, nhưng đều bị lịch tự từ chối. Anh ta bèn cười cười.
“Đêm nay cứ ngồi như vậy?” Anh ta dùng cùi chỉ đẩy đẩy Trì Linh Đồng.
“Tôi mà đứng lên thì là cây cột rồi.” Trì Linh Đồng nói nhỏ, cảm giác ngồi cũng không còn vui nữa, nhưng Khổng Tước cùng với Tiêu Tử Thần không nhúc nhích, cô cũng không dễ đi.
“Cô mà là cây cột thì cũng là một cây cột xinh đẹp.” Phí Nam giơ ly lên cụng với cô một cái.
“Vậy tôi đi nhảy á.”
“Đi đi, đi đi, tôi lấy chút rượu cho anh.” Trì Linh Đồng hào phóng nói.
Phí Nam mời một mỹ nữ vào sàn nhảy, âm nhạc đột nhiên ngừng lại, bên trong phòng đột nhiên vang lên một bàn violin êm ái.
Người chủ trì đột nhiên lên tiếng.
“Xin chào, giải Ngân hà đêm nay không còn xa xôi nữa, sự ấm áp không phải là một giấc mộng nữa, hai người hãy nhìn thẳng vào mắt nhau, hãy nghe lời tôi nói: thiên trường địa cửa, đếm ngược thời gian, hãy ôm người mình muốn, hôn người mình yêu, mười, chín, tám,………sáu, năm………….”
Bên trong đại sảnh nổi lên từng đợt bong bóng màu hồng, hơi thở mỗi người đều dồn dập, sóng mắt lưu chuyển.
“Pằng” một tiếng, bên trong đại sảnh tràn ngập một màu đen.
Trì Linh Đồng ngồi im một chỗ trợn to mắt, mốn nhìn rõ xem con người trong bóng tối có thể điên cuồng đến đâu.
Đột nhiên một đôi cánh tay dài đưa tới, đem cả thân thể cô ôm vào trong ngực, bờ môi ấm áp vững vàng ngăn chặn tiếng kêu của cô.