• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt ôn hòa khiến người ta không kìm được hảo cảm, ngày trước thấy tuổi hắn cũng không sai biệt lắm so với mình mà cử chỉ, lời nói lại vô cùng thành thục, Bạch Tiểu Bích vốn rất bội phục nên vội vàng cúi thấp người chào nói: “Nguyên lai là Trầm công tử!”

Trầm Thanh cũng không phải là người thích lễ nghi khách sáo, tùy tiện phất tay nói: “Ôn đại ca không có ở đây, Bạch cô nương không cần câu nệ tiểu tiết.”

Ngay cả hắn cũng nhìn ra nàng sợ Ôn Hải, không trách được lúc Ôn Hải ăn cơm lại hỏi nàng như vậy, Bạch Tiểu Bích vui vẻ nói: “Để Trầm công tử chê cười rồi!”

“Thật ra thì cũng chẳng có gì, ta cũng có sư phụ mà!” Trầm Thanh nhìn xung quanh rồi ghé sát lại gần nàng nói: “Ngày trước ta đi theo sư phụ, so với cô nương đi theo Ôn đại ca còn qui củ hơn nữa kìa!”

Thì ra trên đời này đồ đệ nào cũng sợ sư phụ, Bạch Tiểu Bích thấy có người đồng cảnh ngộ với mình liền cảm thấy thân thiết hơn cả: “Sư phụ công tử có giống sư phụ ta không?”

“Không giống, không giống!” Trầm Thanh lắc đầu nói: “Sư phụ ta có hai cái ria mép, cả ngày cầm phất trần, nghiêm mặt dạy dỗ người khác.” Vừa nói vừa không nể mặt sư phụ, giả dạng lão nhân gia nói: “So với Ôn đại ca thì dữ hơn nhiều!”

Bạch Tiểu Bích thấy hắn giả dạng sư phụ rất giống với lão tiên sinh dạy nàng viết chữ ngày trước, không kìm được cười rộ lên nói: “Trầm công tử một mình đi ra ngoài, người nhà công tử không lo lắng sao?”

Trầm Thanh cười cười nói: “Ta từ nhỏ đã thích du sơn ngoạn thủy, gia phụ cũng không quản, mới vừa rồi là định đi mua chút đồ để hôm sau khởi hành đi tới huyện khác, vừa khéo gặp được ngươi, sao, có tâm sự à?”

Sự đồng cảm kéo gần khoảng cách giữa hai người, huống chi tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch là mấy, ấn tượng của Bạch Tiểu Bích với hắn vốn chỉ giới hạn trong ba chữ ‘ông cụ non’, không nghĩ tới hắn cũng có mặt thú vị như vậy, tâm tình buông lỏng, đem tâm sự trong lòng nói ra: “Trầm công tử có nghe chuyện về tửu lâu Vệ gia không?”

“Đương nhiên là có, ngươi vì chuyện này mà phiền lòng?” Trầm Thanh rất nhanh hiểu ra, “Bọn họ chỉ nói cho vui, ngươi đừng để ý tới!”

Bạch Tiểu Bích có chút ngập ngừng, thấp giọng hỏi: “Công tử am hiểu phong thủy, kia… có phải mạng ta mang tới xui xẻo không?”

“Ngay cả ngươi cũng tin?” Trầm Thanh bật cười, lắc đầu nói: “Dĩ nhiên không phải, ngươi vì sao lại nói mình xui xẻo?”

Bạch Tiểu Bích đưa tay kéo kéo lọn tóc trước ngực, lẩm bẩm nói: “Nhưng mọi thứ liên quan tới ta thật sự không tốt!”

“Bọn họ ăn no rỗi việc, không có chuyện gì làm mới bịa chuyện sinh sự…” Trầm Thanh cau mày, lắc mình đi vào ngõ hẻm bên cạnh, ngoắc gọi nàng: “Trên đường lớn không tiện nói chuyện, ngươi vào đây.”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy liền theo vào.

Trầm Thanh vẻ thần bí nháy nháy mắt, hạ giọng nói: “Ta cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác nha, tửu lâu kia xảy ra chuyện không liên quan gì tới ngươi, là có người ở phía sau động tay động chân.”

Bạch Tiểu Bích nửa mừng nửa kinh ngạc hỏi lại: “Cái gì động tay động chân?”

Trầm Thanh cười cười: “Chuyện chúng ta làm được còn có thể là cái gì nữa?”

Bạch Tiểu Bích rất nhanh hiểu được ý hắn: “Ý của ngươi là có ngươi có người phá hư phong thủy của tửu lâu?”

Trầm Thanh vuốt cằm, vẻ suy tư nói: “Cũng coi như là cao nhân, chỉ tùy tiện thay đổi một vài thứ mà đã có thể khiến Vệ gia tan nhà nát cửa, người này cũng thật ngoan độc, hẳn là có cừu oán gì với Vệ gia.”

Bạch Tiểu Bích ngẩn người:” Công tử đã sớm biết?”

“Biết ta cũng không nói!” Trầm Thanh có chút hả hê nói: “Họ Vệ kia có gì tốt lành chứ, ngày hôm trước còn gây khó dễ với ngươi, hôm nay vừa hay gặp báo ứng.”

Bạch Tiểu Bích biết được chân tướng sự việc không liên quan gì tới mạng số của mình, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mơ hồ xuất hiện tia bất an, họ Vệ kia lòng lang dạ sói, là loại người vong ân bội nghĩa, người nọ khiến hắn nhà tan cửa nát cũng quá độc ác đi.

Trầm Thanh nhìn ra suy nghĩ của nàng, chậm rãi nói: “Người như thế có gì đáng để ngươi thương cảm?”

Bạch Tiểu Bích im lặng không nói.

Trầm Thanh nhớ tới một chuyện, nhanh chóng chuyển đề tài: “Thật ra thì ta cũng không nghĩ tới ngươi lại bái Ôn đại ca làm thầy.”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, vẻ khó hiểu.

Trầm Thanh thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, ấp a ấp úng nói: “Phạm gia không phải là… nghe nói bọn họ đã hại ngươi…”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, vốn định đem dự định học nghề của bản thân cùng dự tính báo thù sau này nói cho hắn biết, chỉ là chưa kịp nói thì lại nhớ tới cuộc trò chuyện của hắn với Ôn Hải ngày trước, lúc ấy Ôn Hải đã giải thích chuyện hắn giúp Phạm gia là ‘người thường ai chẳng muốn leo lên chỗ cao”, hắn chẳng những không có ý khinh bỉ mà còn tỏ vẻ bội phục, không những thế, hắn có vẻ rất hứng thú với chuyện của triều đình, có thể thấy hắn chưa chắc đã tán đồng với suy nghĩ của nàng, cũng có khi hắn đang tìm đường góp sức cho triều đình, cố ý đến dò xét mình sau đó đi mật báo cho Phạm gia?”

Nếu không có những chuyện này, Bạch Tiểu Bích vẫn sẽ là một tiểu thư khuê các, cũng sẽ không phải suy nghĩ nhiều như vậy, song là chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, kinh nghiệm tích lũy còn gấp cả chục lần mười mấy năm sống trên đời của nàng, mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều phải cẩn thận suy tính, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, bề ngoài của hắn hoàn toàn không tương xứng với ánh mắt thâm trầm mà không khỏi sinh ra cảnh giác. Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, khẽ rũ hai hàng mi dài, nửa thật nửa giả nói: “Ta cũng cầu xin hắn như vậy, người nào chẳng muốn có được địa vị cao hơn người, Phạm Bát Sĩ cũng đã đáp ứng điều kiện của hắn.”

Trầm Thanh không vui nói: “Hắn giúp đỡ Phạm gia mà ngươi còn bái hắn làm thầy?”

“Là hắn thấy ta đáng thương nên mới thu làm đồ đệ!” Bạch Tiểu Bích thấp giọng nói: “Một mình ta thì có thể làm được gì chứ, ở lại Phạm gia có ích lợi gì.”

Không ngoài dự đoán, Trầm Thanh nghe vậy quả nhiên thở dài, lên tiếng khuyên nàng: “Phạm gia mặc dù làm nhiều chuyện xấu nhưng Thánh thượng lại rất coi trọng Phạm Tể tướng, ai cũng có mệnh riêng, ta thấy tướng mạo ngươi đại phúc đại quí, không cần phiền não vì những chuyện này.”

Bạch Tiểu Bích đương nhiên hiểu ý cảu hắn, cười buồn hỏi: “Đại phúc đại quí? Cái gì là đại phúc đại quí?”

“Cái này có chút khó nói, ta cũng không nhìn ra.” Trầm Thanh lắc đầu, tinh tế đáng giá nàng, “Không bằng ngươi nói cho ta bát tự của ngươi, ta thay ngươi bói một quẻ?”

Bát tự của nàng? Bạch Tiểu Bích sửng sốt, lời cảnh báo của Ôn Hải đột nhiên vang lên trong đầu nàng, hắn đã nói là nàng không thể nói bát tự của mình cho người khác biết, chẳng lẽ bát tự của nàng thật sự có vấn đề?

Bạch Tiểu Bích đột nhiên cảnh giác hơn hẳn. Tuy lai lịch Ôn Hải có chút thần bí nhưng so với những người khác thì đáng tin hơn nhiều. Sau một hồi cân nhắc, Bạch Tiểu Bích đáp lấy lệ: “Có coi bao nhiêu lần đi nữa thì cũng là mạng số của ta, biết cũng không thay đổi được, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.”

Gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ thất vọng: “Ngươi cũng không tin ta, chuyện này coi như xong đi.”

Chính bởi sự thất vọng của hắn quá rõ ràng, ngược lại cho thấy mục đích của hắn rất đơn thuần, không có rắp tâm hại người. Bạch Tiểu Bích đau lòng vì đã hoài nghi hắn, vội vàng chuyển đề tài: “Công tử muốn đi đến huyện kế bên sao?”

Trầm Thanh cũng không biết nàng cố ý dấu giếm, cũng không so đo nói: “Cũng đúng, xe ngựa ta cũng thuê rồi, định sẽ đi cả đêm, chậm hơn nữa sợ sẽ không kịp ra thành, không thể nói lời từ biệt với Ôn đại ca, ngươi thay ta nói với đại ca một tiếng.”

Bạch Tiểu Bích gật đầu đáp ứng, thầm nghĩ, sợ là Ôn Hải đã sớm quên hắn rồi, xem ra hắn đối đãi với mọi người rất chân thành, là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Qủa nhiên, một người khi đã nếm trái đắng sẽ trở nên đa nghi hơn cả.

Nội tâm Bạch Tiểu Bích bất giác dâng lên mấy phần tội lỗi: “Trầm công tử bảo trọng.”

Từ xưa đến nay, chuyện ly biệt cũng chẳng phải loại chuyện vui sướng gì, bất quá thì tâm tình của Trầm Thanh khá tốt: “Ngươi đừng lo lắng, hành tung ta xưa nay bất định, không chừng chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.” Nói rồi nở nụ cười hòa ái, ôm quyền hành lễ với nàng xong liền xoay người rời đi.

Nhìn thấy nụ cười tươi rói của hắn, bao nhiêu buồn phiền trong lòng đều bay biến cả. Bạch Tiểu Bích đưa mắt nhìn theo bóng dáng Trầm Thanh đang xa dần, nội tâm không khỏi hâm mộ sự thuần khiết, không câu nệ tiểu tiết của hắn. Bạch Tiểu Bích thất thần nửa ngày trời mới phát hiện sắc trời đã tối, nhớ tới Ôn Hải nói không cần trở lại Phạm gia hầu hạ hắn, nàng quyết định về nhà nghỉ ngơi, chỉ là vừa xoay người, đầu ngõ bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh quen thuộc khác.

Thấy rõ người đến, Bạch Tiểu Bích ngẩn người trong chốc lại rồi rất nhanh xoay người, nghĩ muốn nhanh chóng ra khỏi ngõ hẻm.

“Tiểu nha đầu, sao vừa thấy ta liền bỏ đi?” Diệp Dạ Tâm gọi nàng.

Bạch Tiểu Bích cũng không quay đầu nói: “Ai là tiểu nha đầu? Người nào né tránh công tử?”

“Có chỗ nào không thoải mái sao?” Diệp Dạ Tâm thấp giọng cười, giọng nói mang theo bất đắc dĩ.

Biết bản thân không có lý do so đo chuyện hắn với Hương Hương, Bạch Tiểu Bích vẫn không kìm được ý nghĩ không muốn để tâm tới hắn nữa. Nếu hắn thích cô nương nhà người ta thì nên tới cầu thân mới đúng, chưa thành thân mà đã ở chung một chỗ, hơn nữa lại còn là chỗ không đứng đắn, thật sự là quá mức rồi!

Bạch Tiểu Bích lửa giận phừng phừng, hoàn toàn quên mất đối phương đã nhiều lần giúp đỡ mình, làm bộ mắt điếc tai ngơ, cúi đầu vội vã rời đi.

Diệp Dạ Tâm cũng không đuổi theo nàng, chỉ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nàng cười thầm hai tiếng.

Một bóng người đột ngột xuất hiện phía sau hắn: “Thiếu chủ!”

“Mọi chuyện thế nào?”

“Thiếu chủ yên tâm!”

Diệp Dạ Tâm thu hồi lại ánh nhìn, mở chiết phiến trong tay, chậm rãi đi về phía trước: “Huyện Môn Tỉnh đã không còn chuyện liên quan tới chúng ta, bây giờ đi vừa kịp ra khỏi thành, đi thôi, đã chuẩn bị xe ngựa chưa?”

“Dạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK