Kỳ quái nhất chính là Trần Kỳ, nàng thường xuyên thấy hắn đứng một mình ngoài cửa viện, thấy nàng đi ra ngoài cũng không nói một câu.
Khí trời hôm đó rất tốt, Bạch Tiểu Bích đi dạo trong hoa viên, bất chợt nhìn thấy Trần Kỳ đứng cạnh khóm mẫu đơn mới nở, một thân bạch y dưới ánh mặt trời đẹp không sao tả xiết, quả nhiên là công tử như ngọc.
Hắn đứng đó, ánh mắt thủy chung không rời khỏi đóa mẫu đơn mới nở, từ xa trông lại tựa như thần tiên giáng trần.
Bach Tiểu Bích bước tới chào hỏi: “Trần công tử đang ngắm hoa sao?”
Trần Kỳ hoàn hồn, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên ảm đạm.
Bạch Tiểu Bích thấy thế liền hỏi: “Trần công tử có chuyện phiền não?”
Trần Kỳ nhìn xa xăm, những ngón tay thon dài khẽ vuốt cánh hoa mẫu đơn: “Bạch cô nương theo Ôn huynh phiêu du giang hồ, tự do tự tại, Trần Kỳ thật sự rất hâm mộ.”
Bạch Tiểu Bích cười cười: “Ta kiến thức nông cạn, hôm trước chỉ là lỡ lời thôi, cuộc sống cẩm y ngọc thực có biết bao nhiêu người muốn mà không được, Trần công tử có được thì cần gì phải nghĩ nhiều mà tăng thêm phiền não.”
Trần Kỳ im lặng, ra hiệu cho nàng nhìn đáo mẫu đơn trong tay rồi nói: “Mẫu đơn rất đẹp, Bạch cô nương có thích không?”
Bạch Tiểu Bích cười cười: “Đáng tiếc tiểu nữ thô lậu, không xứng với hoa vương.”
“Bạch cô nương đương nhiên không phải hoa vương,: Trần Kỳ cúi đầu cười nói: “Hoa vương mặc dù tốt nhưng sớm muộn cũng phải lìa cành, nếu có kiếp sau, ta nguyện sinh ra trong một gia đình bình thường, có được cơ hội tặng Bạch cô nương một cành hoa đào tầm thường.”
Rõ ràng là đang cười nhưng ánh mắt lại lộ rõ bất đắc dĩ cùng bi thương.
“Ngày mai ta phải lên đường trở về kinh, cô nương nếu không chê, xin hãy nhận lấy gương đồng kia.” Nói rồi buông đóa mẫu đơn, cũng không nhìn nàng đã xoay người rời đi.
Bạch Tiểu Bích sững sờ.
Phía sau có tiếng người nói: “Hôm qua đại ca gửi thư, ở kinh thành đã an bài xong hôn sự của đệ ấy, là cháu gái của Hầu gia.”
Người tới chính là nhị tiểu thư.
“Cô nương không nên trách đệ ấy, gia phụ cùng gia huynh làm chủ, đệ ấy sao dám trái lại.” Nhị miễn cưỡng cười nói: “Sớm biết như thế, đệ ấy đừng nên si tâm vọng tưởng.”
Điều này thì Bạch Tiểu Bích đã nhận ra từ ngày Trương công tử từ hôn nên cũng không lấy làm lạ, trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Nhị tiểu thư đã khỏe hơn chưa?”
Nhị tiểu thư vừa nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nghiêng đầu tránh né ánh nhìn của nàng: “Đa tạ cô nương quan tâm, đã không có gì đáng ngại rồi.”
Ngày hôm sau, Trần Kỳ quả nhiên lên đường trở về kinh, trên dưới Trần gia đưa tiễn tới cửa, Ôn Hải cùng Trầm Thanh thân là khách nhân cũng ra tiễn, Bạch Tiểu Bích đứng ở phía xa nhìn một hồi lâu rồi yên lặng trở về phòng, nhìn gương đồng mà ngẩn người.
Mặt gương sáng bóng chứng tỏ rất được chủ nhân yêu thích.
Người như gương sáng, tâm sáng như gương, có lẽ hắn là người duy nhất đến gần nàng mà không có bất cứ mục đích nào khác cả.
“Thế nào, ta đã nói tam đệ là đứa con có hiếu, lão gia tử làm chủ, đệ ấy làm sao dám cãi lại.” Sau lưng vang lên tiếng Trần Thụy, “Một cái gương thì có là gì đâu.”
Bạch Tiểu Bích bát giác cảm thấy lúng túng, vội úp mặt gương đồng xuống bàn, nhìn hắn nói: “Nhị công tử nói đùa!”
Trần Thụy vẫn đứng ngoài cửa: “Ta không nói đùa, ngươi không gả cho đệ ấy là chuyện tốt, ta đặc biệt tới chúc mừng.”
Biết hắn cuồng vọng, Bạch Tiểu Bích cũng không phản bác, đột nhiên nói: “Nhị công tử nói rất đúng, gả cho tam công tử còn không bằng gả cho nhị công tử đâu.”
Trần Thụy có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng một lúc lâu rồi phá lên cười nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc là đã quá muộn!”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn nói: “Là tam công tử có người trong lòng nên không chứa nổi người khác nữa.”
“Năm đó ta mất ba năm để đưa sản nghiệp ra ngoài, nhưng nàng thà chết cũng không dám đi theo ta,” Trần Thụy cúi đầu phủi tay áo, cười lạnh nói: “Khá cho tiểu cô nương thích thủ lễ, tuổi còn nhỏ mà đã dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, để tam đệ biết được, nhất định sẽ cảm thấy may mắn vì đã không thú ngươi vào cửa.”
Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi, giọng nói ngày càng nhỏ nhưng lại mang theo chút giảo hoạt: “Sẽ không đâu, lời của nhị công tử có mấy người tin a?”
Trần Thụy cười nói: “Nếu ta chưa lấy vợ, liều cái mạng này cũng nhất định phải lấy ngươi.”
Chẳng biết tại sao, Bạch Tiểu Bích nghe những lời này của hắn lại không cảm thấy có chút nào khinh bạc mà ngược lại còn cảm thấy rất tự nhiên, nhịn không được đỏ mặt nói: “Nếu có gặp nhị công tử sớm hơn, ta chưa chắc đã gả cho công tử. Ngày đó đến cửa lớn ta còn không dám đi ra, nào dám nói những lời như vậy, lại càng không dám làm trái ý phụ thân.”
Trần Thụy nhìn nàng nói: “Biểu ca của ngươi cùng với Trầm tiểu tử kia đưa ra một đề nghị rất hay, hôm nay tam đệ rời đi, lão gia tử nhất định sẽ đổ hết mọi việc lên đầu ta, nhất định sẽ bắt ta dẫn người đi bảo vệ mộ phần tổ tiên.”
Bạch Tiểu Bích cười nói: “Nếu lệnh tôn đã nói vậy, nhị công tử cũng nên dụng tâm một chút, ít nhất cũng sẽ giữ được vinh quang cho gia tộc.”
Trần Thụy phá lên cười nói: “Họ Trầm kia nói khí số đã tận, miễn cưỡng sẽ có tác dụng sao? Ngươi nhìn nhà này giàu sang, nhưng làm phản cũng không được tự do tự tại như các ngươi, trong nhà này ai chẳng mang tâm sự, còn giữ lại để làm gì.”
Bạch Tiểu Bích trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Nhị công tử đang mang trên mình trọng trách thì không nên có ý niệm khác, người cũng nên nhớ tới tam công tử cùng nhị tiểu thư, nhiều khi chúng ta không thể sống chỉ vì bản thân mình.”
“Tiểu nha đầu cũng có mắt nhìn đời đó chứ!” Trần Thụy nói rồi xoay người rời đi.
Lần kế tiếp Bạch Tiểu Bích gặp lại Diệp Dạ Tâm đã là chuyện của nửa tháng sau, hắn đứng ở đầu phố, hiển nhiên là cố ý đợi nàng, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười ấm áp như ánh mặt trời.
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn nói: “Ngoại trừ người của Trần gia, những ngày gần đâu ta chưa từng thấy người nào khác ra vào phủ.”
Diệp Dạ Tâm lắc đầu nói: “Ta tìm ngươi đâu phải vì những chuyện này, tiểu nha đầu còn hoài nghi ta?”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Diệp công tử đa nghi rồi, ta tin tưởng công tử!”
“Vậy vì sao lại xa lạ như vậy,” Diệp Dạ Tâm kéo nàng tới trước mặt nói: “Lúc nào cũng vô duyên vô cớ tức giận, lại cũng không nói rõ nguyên nhân, muốn ta đoán sao? Muốn giận thì đi chọc người khác, sao phải tự làm khổ mình như vậy, tiểu nha đầu!”
Đã xác định là phải cách xa hắn một chút, nhưng cứ nhìn vào đôi mắt đen đầy ôn nhu kia, thấy hắn nhân nhượng, cố gắng chọc mình cười, Bạch Tiểu Bích làm thế nào cũng không cứng rắn được, nội tâm không khỏi thương thay cho thân mình, cúi đầu né tránh ánh mắt hắn nói: “Ta không có tức giận, ta chỉ sợ sư phụ…”
Diệp Dạ Tâm buông nàng ra: “Thôi, bất luận ta đối đãi với ngươi như thế nào cũng không bằng được sư phụ ngươi, hôm nay ta phải lên đường rồi.”
Bạch Tiểu Bích lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
“Mặc dù tiểu nha đầu giận ta nhưng ta đại nhân đại lượng không so đo với tiểu nha đầu ngươi,” hắn cầm chiết phiến gõ gõ trên trán nàng, cười nói: “Chẳng qua là đi trước một bước thôi mà, qua ít ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi, bất luận phát sinh chuyện gì, ta sẽ luôn đối đãi với ngươi như muội muội của mình.”
Bạch Tiểu Bích nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên phát hiện bản thân vô cùng buồn bực.
“Chỉ coi là muội muội, nhưng lại hại tiểu nha đầu mắc bệnh tương tư.”
Nghe thấy tiếng người đến, Bạch Tiểu Bích càng thêm ảo não, xoay người nói: “Nhị công tử nói gì vậy!”
Trần Thụy đi tới bên cạnh nàng, nhìn theo phương hướng Diệp Dạ Tâm rời đi nói: “Ta thấy hắn không phải người đơn giản, ngươi làm sao quen biết hắn?”
Kinh nghiệm nhìn người của Bạch Tiểu Bích quả thật còn rất kém, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Theo ý công tử, vì sao hắn không đơn giản?”
Trần Thụy không nhìn nàng nói: “Người này ta nhìn không thấu, nhưng hắn nói lời ngọt tiếng ngọt mà không cần suy nghĩ, nhất định là đã quen dỗ ngọt tiểu hài tử cùng nữ nhân, tâm tư của ngươi, hắn sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay, lời của hắn không thể tin hoàn toàn.”
Bạch Tiểu Bích lẩm bẩm hỏi lại: “Hắn đang gạt ta sao?”
Trần Thụy thở dài, không trêu chọc nàng nữa: “Không thành thật nhưng cũng không giống muốn hại ngươi, đêm đó các ngươi ở trên núi…” thấy nàng vẫn không hiểu được, hắn phá lên cười nói: “Thôi, hắn chưa chắc đã là người tốt nhưng cũng không thể coi là người xấu.”
Bạch Tiểu Bích biết điều hắn định nói cũng chẳng tốt lành gì, chuyển đề tài hỏi: “Nhị công tử không ở ngoài thành làm việc, về đây nói những lời điên khùng này là sao?”
Trần Thụy cười nói: “Ta chính là mới từ ngoài thành vào nha!”
Bạch Tiểu Bích đơ ra: “Ngươi…”
Trần Thụy nhìn nàng đầy hứng thú nói: “Họ Hứa tới tìm ta, ta biết hắn muốn nói chuyện với nhị muội nên để bọn họ một mình.”
Bạch Tiểu Bích đột nhiên cảm thấy lo lắng: “Người ngươi mang theo đâu, tất cả cũng đi về rồi?”
Trần Thụy nghiêm mặt nói: “Chuyện này liên quan tới danh tiết nhị muội, ta sao có thể để bọn hắn ở lại xem trò được.”
Diệp Dạ Tâm muốn đối phó Trần gia, chuyện chưa xong sao có thể rời đi được? Bạch Tiểu Bích càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Trầm Thanh đã nói không thể để cho nữ nhân vào trong đó, nhị tiểu thư tuy có trượng phu, nhưng chưa kịp thành thân thì trượng phu đã chết, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?
Trần Thụy nhìn nàng nói: “Phát ngốc cái gì, mau trở về thôi!”
Bạch Tiểu Bích ‘nha’ lên một tiếng, đi được mấy bước thì bỗng nhiên nhìn thấy hai phụ nhân, một già một trẻ từ hiệu thuốc đi ra, thiếu phụ dường như có chút khó chịu, luôn cầm khăn tay che miệng, nhíu mày nôn mửa không ngừng, lão phụ nhân bên cạnh không những không khẩn trương mà cờn hớn hở ra mặt, luôn miệng nói “Tốt, tốt!”.
Bạch Tiểu Bích khó hiểu hỏi: “Nàng bị bệnh, sao lại tốt được?”
Trần Thụy nghiêng đầu nhìn sang hỏi: “Nôn ọe sao?” Thấy bộ dáng không thể hiểu nổi của Bạch Tiểu Bích, không nhịn được cười hỏi: “Mẹ ngươi không dạy ngươi chuyện này sao?”
Bạch Tiểu Bích vừa nghe hắn nhắc tới mẫu thân, đỏ mặt nói: “Mẹ ta đã mất từ khi ta còn rất nhỏ!”
Trần Thụy lại hỏi: “Họ Ôn kia không phải biểu ca của ngươi sao?”
Bạch Tiểu Bích liếc hắn một cái, cúi đầu không lên tiếng.
“Không phải vì tiền cũng không phải vì sắc, vô duyên vô cớ mang theo ngươi làm cái gì,” Trần Thụy nhìn nàng, “Là tội nghiệp ngươi sao? Hắn là người tốt như vậy sao?”
Bạch Tiểu Bích lại liếc hắn một cái, vẫn không lên tiếng.
“Tiểu nha đầu không có mẹ, cái gì không không hiểu, chẳng lẽ lại để một đại nam nhân như ta dạy cho ngươi?” Trần Thụy cúi đầu nhìn nàng, ra hiệu cho nàng nhìn thiếu phụ kia: “Ngươi nhìn nàng ta xem, nhìn xem có điều gì không đúng?”
Bạch Tiểu Bích nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn thiếu phụ nọ: “Nàng…”
Trần Thụy đứng thẳng người, gật đầu khẳng định suy nghĩ của nàng: “Đúng vậy!”
Bạch Tiểu Bích ngây người một lúc lâu, chợt nhớ tới điều gì đó, sắc mặt đại biến: “Không tốt! Ngươi mau ra khỏi thành xem tình hình của nhị tiểu thư, ta trở về tìm biểu ca cùng Trầm công tử, mau!” Nói rồi xoay người muốn rời đi.
Trần Thụy giữ nàng lại: “Chạy cái gì?”
Thời gian gấp gáp, Bạch Tiểu Bích cũng lười giải thích cho hắn: “Không được, ta ra thành xem xét, ngươi trở về gọi biểu ca ta cùng Trầm công tử!”
Trần Thụy vẫn không buông nàng: “Muốn ra thành đi chơi sao, ta đi cùng ngươi.”
Bạch Tiểu Bích gấp đến độ không chờ được, nhấc chân đá hắn: “Mau gọi người của ngươi tới, tự mình đi đi, cãi cọ rách việc, mau lên đi!”
Trần Thụy cuối cùng cũng phải buông nàng ra.
Thấy thần sắc hắn không đúng lắm, Bạch Tiểu Bích quay đầu, quả nhiên phát hiện chung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình, máu trong người nhất thời chảy ngược, cái khó ló cái khôn mắng hắn: “Đăng đồ tử nhà ngươi, sao có thể vô lễ như vậy được!” Mắng rồi nhanh chân chạy đi.