Hạ Khởi cúi đầu nhìn chính mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Ôn Hải, bỗng nhiên cười lớn: “Hảo nhãn lực! Xem ra ta không nhìn nhầm!”
Ôn Hải chậm rãi đi lên bậc cửa: “Hạ huynh nếu không chê, không ngại đến phòng tiểu đệ uống vài chén.”
Hạ Khởi quả thật không từ chối, đi theo Ôn Hải vào phòng, hai người ngồi xuống bàn gỗ bên cạnh cửa sổ, Bạch Tiểu Bích vội vàng đi pha trà.
Bất luận là bạn hay thù, người giỏi chính là người có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh. Hạ Khởi rất nhanh thay đổi thái độ: “Thật ra Ôn huynh cũng chỉ nói đúng một nửa, cái gì mà chấp chưởng ấn phù chứ, chinh chiến sa trường thì có, bất quá thì cũng chỉ là một chút công lao, là một tiểu quan mà thôi, thực là bôi nhọ cửa nhà.”
Ôn Hải cười cười: “Hạ huynh khiêm tốn rồi!”
Hạ Khởi nhìn thẳng Ôn Hải nói: “Nói ra thì thật xấu hổ, ta nhìn thế nào cũng nhìn không ra lai lịch của huynh.”
Ôn Hải cười, nhàn nhạt nói: “Chỉ là người sinh trưởng nơi thôn dã, Hạ huynh tự nhiên chưa từng nghe qua, không có gì lạ cả.”
Hạ Khởi nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Nghe nói trong giang hồ có rất nhiều danh gia về phong thủy, có Âm – Dương, Ngũ hành, Bát quái, Can chi,… lớn nhỏ cũng phải có hơn mười môn phái, tất cả đều lấy Thiện tâm làm gốc.”
Ôn Hải nghe vậy, vuốt cằm nói: “Xem ra Hạ huynh cũng biết không ít chuyện giang hồ.”
Hai người hiểu ý, cười lớn thành tiếng.
Hạ Khởi lại nói: “Từ trước đến giờ đệ không mấy tin vào số mạng, hôm nay huynh vừa gặp đã nói đúng vận số của đệ, trong lòng cũng có mấy phần thán phục.”
Ôn Hải cười cười: “Không có gì lạ cả, hầu hết các thầy tướng số trong giang hồ đều dựa vào tướng mạo cùng dung mạo một người để đoán số mạnh của người đó, tại hạ chính là dựa vào khí thế cùng lời nói của Hạ huynh mà suy đoán ra, may mà không bêu xấu.”
“Đệ cũng chỉ nói sự thật thôi!”, Hạ Khởi vỗ đùi nói, đúng lúc thấy Bạch Tiểu Bích mang trà tới, mắt đẹp nhất thời khẽ chuyển, thuận tay cầm chén trà lên, một ngụm uống cạn, “Vậy đệ cũng xin mạo muội đoán một chút, cô nương này cũng không phải biểu muội của Ôn đại ca?”
Ôn Hải bất động thanh sắc, mỉm cười nói: “Nhãn lực của Hạ huynh thật không đơn giản, nàng vốn họ Bạch, là đồ đệ ta thu lúc đi ngang qua huyện Môn Tỉnh.”
Bị hắn nói trúng, Bạch Tiểu Bích ngẩn người, lúc hoàn hồn lại, thấy chén trà trong tay Hạ Khởi trống trơn, không nhịn được khẽ cười, một lần nữa rót đầy cho hắn.
Hạ Khởi giống như nhớ tới điều gì đó, vội hỏi: “Huynh vừa đi ngang huyện Môn Tỉnh, có biết gì về chuyện xảy ra ở đó không?”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Chuyện của Tể tướng đại nhân sao?”
“Thánh thượng thật sự…” Hạ Khởi định nói gì đó nhưng dừng lại đúng lúc, hồi sau thở dài nói: “Tể tướng đại nhân cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mới cấu kết với phiên bang, trị nhà vô phương, mặc cho tộc nhân ức hiếp dân chúng, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, kể cũng đáng tội, phụ thiên ân nên mới bị trời phạt.”
Ôn Hải gật đầu nói: “Tuy nói là thế nhưng Tể tướng đại nhân dù sao cũng có công với nước, Thánh thượng nhân từ, nhất định sẽ không đành lòng.”
Hạ Khởi im lặng không nói, ánh mắt nhìn Ôn Hải chăm chú: “Tiểu đệ cũng nghe nói chuyện này còn có ẩn tình bên trong, dường như là phong thủy phản phệ.”
Ôn Hải không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ý của Hạ huynh là?”
Hạ Khởi nhìn Ôn Hải hồi lâu, cười nói: “Chuyện đã qua, nói nữa cũng có ích gì, tiểu đệ chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi. Tiểu đệ lần này tới thành Ngọc Đỉnh là tuân theo lời dặn của phụ thân, không ngờ lại gặp được Ôn huynh, chuyến này đi coi như không uổng phí.” Nói rồi liền đứng dậy, cũng không khách sáo hay đa lễ nói: “Chơi nửa ngày cũng đã mệt mỏi, tiểu đệ về phòng trước, thứ lỗi vì không thể tiếp tục được, lần khác nhàn rỗi nhất định sẽ mời Ôn huynh uống rượu.”
Ôn Hải cũng không đứng dậy, tùy tiện nói: “Hạ huynh cứ tự nhiên!”
Hạ Khởi trở về phòng, Bạch Tiểu Bích thu thập mọi thứ rồi cũng đi theo, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình Ôn Hải, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, đột nhiên yên tĩnh ngược lại khiến người ta cảm thấy rất không bình thường.
Ôn Hải chậm rãi đẩy chén trà trước mặt.
“Chủ nhân!” Trong chớp mắt, một bóng áo đen từ cửa sổ nhảy vào, cung kính quì trước mặt hắn, hai tay trình lên một phong thư, “Gia chủ có tin, nói người nhất định phải tìm được người kia, những chuyện khác… không cần phải quản tới.”
Ôn Hải nhận thư rồi để sang một bên nói: “Ta đang nhàn rỗi nên muốn quản.”
Vì là tâm phúc nên người áo đen đối với hành vi của hắn cũng không nghĩ nhiều, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa, có chút chần chừ nói: “Có lẽ hôm qua nàng đã đi gặp ai đó.”
Ôn Hải ‘nha’ lên một tiếng, nhưng vẫn không nói gì nhiều.
Người áo đen cúi đầu nói: “Thuộc hạ vô năng, vốn là đi theo nàng, ai ngờ lại trúng phải kế điệu hổ ly sơn, có người cố ý dẫn dụ thuộc hạ…”
Ôn Hải đột ngột giơ tay cắt ngang lời hắn: “Không sao, nàng đã trở lại.”
Người áo đen nghe vậy vội nói: “Thuộc hạ lo lắng không phải là chuyện này, theo suy đoán của thuộc hạ, có lẽ người này biết thân phận Bạch cô nương, cố ý tiếp cận nàng, chủ nhân không thể không đề phòng.”
Ôn Hải nhíu mày hỏi: “Ý của ngươi là?”
Người áo đen vội nói: “Tửu lâu Vệ gia ở huyện Môn Tỉnh bị niêm phong, cả nhà Vệ chưởng quầy đều chết ở trong lao, nghe nói hắn từng muốn chiếm đoạt nhà đất của Bạch cô nương, thậm chí còn xảy ra tranh chấp trên đường cái, bất quá thì không lâu sau đó xảy ra chuyện. Thuộc hạ đã điều tra, tửu lâu đó đã bị người ta động tay động chân.”
Sắc mặt Ôn Hải thản nhiên không đổi: “Vô duyên vô cớ thay nàng ra mặt là một biện pháp tiếp cận không tệ.”
Người áo đen cẩn thận nói: “Thuộc hạ cả gan, hoài nghi Thiên Tâm giúp nàng.”
Ôn Hải cũng không nói nhiều, nhàn nhạt hỏi lại: “Vậy ngươi nói, hiện tại phải làm sao?”
Người áo đen cung kính nói: “Phái thêm người…”
“Thành Ngọc Đỉnh đã đủ người, nhiều người chưa chắc dễ hành động.” Ôn Hải quay sang nhìn người áo đen nói: “Sau này ngươi không cần đi theo nàng nữa.”
Không nghĩ tới hắn sẽ đưa ra quyết định như vậy, người áo đen mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng rồi đứng dậy, nhớ tới chuyện quan trọng liền vội vàng bẩm báo: “Hôm qua có thư từ trong kinh thành gửi tới.”
Ôn Hải nhíu mày: “Trong thư nói gì?”
Người áo đen nói: “Đúng như chủ nhân đoán, Ngô vương được lợi, hai bị Quận vương nhân cơ hội tiếp nhận binh quyền dưới trướng hai vị tướng quân, còn lại không có chuyện gì bất thường.”
Ôn Hải gật đầu: “Phế vật kia muốn tranh đoạt, cẩn thận phòng trừ.”
Người áo đen cung kính cúi đầu: “Thuộc hạ hiểu!”
Ôn Hải nắm chiết phiến trong tay, trong lòng có chút khẩn trương, dứng dậy đi mấy bước, đột nhiên quay đầu hỏi: “Nghe nói dưới trướng Ngô vương còn có tiểu Quận vương?”
Người áo đen suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Quận vương từ nhỏ đã được một vị cao nhân thu nhận mang đi học nghệ, nhiều năm bặt vô âm tín, lần trước Thánh thượng triệu kiến, Ngô vương chỉ nói không biết hai người đã đi đâu.”
Ôn Hải im lặng không nói gì.
Người áo đen hiểu ý nói: “Thuộc hạ lập tức phái người điều tra.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Người họ Hạ vừa rồi không đơn giản, có cần tra lai lịch của hắn không ạ?”
“Không cần, những người tới thành Ngọc Đỉnh gần đây không đơn giản!” Ôn Hải lần nữa ngồi xuống, đặt chiết phiến lên bàn rồi nói: “Phạm Bát Sĩ đã bị lật đổ, ngươi nói ngươi tiếp theo sẽ là ai?”
Người áo đen không chút do dự nói: “Là Trấn quốc công!”
Giữa đêm, trời đột ngột chuyển mưa lớn, không gian bao trùm bởi những cơn gió lạnh. Bạch Tiểu Bích rời giường từ sớm, cảm nhận được không khí lạnh bên ngoài, lại nhớ tới hôm qua vì chuyện của Hạ Khởi mà chậm trễ, dự định hôm nay sẽ vào thành một chuyến nữa để may thêm y phục, lúc ăn cơm liền nói chuyện này với Ôn Hải.
Ngoài dự đoán, Ôn Hải ngước lên nhìn nàng hỏi: “Vào thành làm gì?”
Bạch Tiểu Bích cũng không muốn giấu diếm: “Trời chuyển lạnh, ta muốn mua thêm một ít đồ.”
Ôn Hải dường như nhận ra điều gì đó, nhìn nàng hỏi: “Ngươi lạnh?”
Ngươi không lạnh? Bạch Tiểu Bích nhìn y phục trên người Ôn Hải, không tài nào giải thích nổi.
Ôn Hải cười nói: “Lạnh như vậy sao không nói?”
Thì ra là hắn không sợ lạnh, Bạch Tiểu Bích biết nguyên nhân mọi chuyện, bao nhiêu ủy khuất dần tan đi, nhưng là… sự quan tâm này có bao nhiêu phần là thật?
Ôn Hải từ trong tay áo lấy ra hai tờ ngân phiếu: “Là ta đã quên, thường ngày nên bảo ngươi mang theo chút bạc thì đúng hơn.”
Bạch Tiểu Bích vội nói: “Ta có bạc!”
Đáy mắt tĩnh lặng của Ôn Hải chợt lóe, đem ngân phiếu nhét vào trong tay nàng nói: “Vẫn nên giữ lấy phòng thân.”
Ngân phiếu Diệp Dạ Tâm cho nàng không nhiều nhưng cũng không ít, Bạch Tiểu Bích đang không biết trả lời thế nào cho thỏa đáng, không nghĩ tới Ôn Hải cũng không truy cứu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Hải đột ngột nói: “Hôm nay ta rảnh, lát nữa sẽ đi cùng ngươi.”
Đây quả thực là chuyện ngoài ý muốn, Bạch Tiểu Bích cúi đầu, cả người không được tự nhiên, yên lặng đi theo Ôn Hải trên đường cái. Hắn thế nhưng lại có hứng thú cùng nàng đi mua y phục, chuyện này thật khiến nàng không tài nào tin nổi.
Ôn Hải đi phía trước đột ngột lên tiếng hỏi: “Còn nhớ rõ lời ta?”
Bạch Tiểu Bích không kịp phản ứng, ‘A’ lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn đầy khó hiểu.
Ôn Hải dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: “Bát tự của ngươi còn có người nào biết nữa?”
Nói đến chuyện này, Bạch Tiểu Bích có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu nói: “Không có!”
“Như vậy cũng tốt, chỉ cần ngươi nhớ lời ta dặn, ta sẽ không hại ngươi!” Ôn Hải thu hồi ánh nhìn, gật đầu nói, bỗng nhiên đưa tay kéo nàng: “Bên kia có tiệm y phục, đi tới xem một chút.”
Bạch Tiểu Bích nhất thời như lạc vào giấc mộng.
Hắn bình thản như không có chuyện gì xảy ta, thập phần tự nhiên kéo nàng chậm rãi đi về phía tiệm y phục.
Nhiệt độ từ tay hắn không ngừng truyền tới tay nàng, lực đạo thủy chung không buông lỏng. Bạch Tiểu Bích biết mình khó có thể tránh được, đưa mắt nhìn bốn phía, bởi vì động tác của hai người quá thân mật nên thu hút khá nhiều ánh nhìn của người đi đường. Bạch Tiểu Bích đỏ bừng mặt, muốn nói mà lại không biết nói thế nào, đành cúi gằm mặt, mặc hắn kéo đi.
Vậy mà lúc hai người bước vào cửa tiệm y phục liền chạm phải một thân ảnh quen thuộc.
Trang phục không tính là hoa lệ nhưng lại lộ ra khí chất công tử nhà giàu, đáy mắt đen nhánh như muốn nhấn chìm tất cả, nụ cười ôn nhu, hắn nghiêng người kéo vị cô nương mỹ lệ từ bên trong đi ra, theo sát phía sau có hai tiểu nha đầu ôm theo mấy cây vải.