• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tiểu Bích đột nhiên nhớ ra là mình chưa bao giờ hỏi Diệp Dạ Tâm chỗ hắn ở trọ, chẳng lẽ phải đi đến… những chỗ kia tìm hắn sao? Bạch Tiểu Bích nghĩ mà không khỏi lo lắng, nào ngờ vừa vào thành, chẳng tốn chút khí lực nào đã tìm thấy hắn, hoặc chăng nên nói là, Diệp Dạ Tâm đã sớm tìm được nàng rồi, hắn đứng dưới gốc cây nhìn nàng mỉm cười như thể đã chờ nàng từ lâu.

Bạch Tiểu Bích không giấu nổi vui mừng, vội vàng đi về phía hắn: “Tiểu nữ đang muốn tìm Diệp công tử, không nghĩ tới công tử đã ở đây rồi, thật trùng hợp.”

Diệp Dạ Tâm cười cười: “Ta vốn không ở đây, nhưng vì cô nương muốn tìm nên ở đây.”

Bạch Tiểu Bích không hiểu hết ý tứ trong lời hắn nói, chỉ cảm thấy ánh nhìn đầy ôn nhu kia thủy chung không rời khỏi nàng, tâm không kìm được rối loạn, vội vã cúi đầu, thấp người hành lễ: “Ngày đó may mà có Diệp công tử…”

Diệp Dạ Tâm khẽ nâng nàng đứng dậy, mỉm cười nói: “Sao lại khách sáo với ta như vậy?”

Bạch Tiểu Bích thẹn thùng, gương mặt thanh tú hơi phiếm hồng: “Diệp công tử nhiều lần cứu giúp, tiểu nữ lại không thể báo đáp, trong lòng cảm thấy rất băn khoăn…”

Diệp Dạ Tâm làm như không nghe thấy, chỉ nhìn nàng nói: “Bộ váy này rất đẹp!” Nói rồi lui về phía sau mấy bước liền, cẩn thận đánh giá nàng, cán quạt không ngừng gõ gõ vào lòng bàn tay, vẻ nghiền ngẫm nói: “Không nghĩ tới nha đầu do ta cứu về không chỉ có dáng người đẹp, khả năng thêu thùa cũng thật hơn người.”

Nữ hài tử nào mà chẳng thích được người khác khen ngợi về sắc đẹp cùng phương diện nữ công, ngày trước Bạch Tiểu Bích chuyên cần luyện tập nữ công, đối với y phục tự mình may ra tràn đầy tự tin, từ kỹ thuật cắt cho đến kỹ thuật thêu đều độc đáo hơn người. Được Diệp Dạ Tâm khen ngợi khiến nàng càng thêm cao hứng, gương mặt thanh tú ửng hồng vì xấu hổ: “Diệp công tử quá lời, muội muội Diệp công tử chắc chắn còn xuất sắc hơn tiểu nữ.”

Diệp Dạ Tâm sửng sốt, chậm rãi lắc đầu nói: “Ngươi so với nàng giỏi hơn rất nhiều, nàng khi đó chỉ mới vừa biết cách xỏ chỉ, đưa kim mà thôi.”

Bạch Tiểu Bích khẽ ‘nha’ lên một tiếng, cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, nội tâm có chút buồn bã khi nghĩ đến hắn nhiều lần cứu nàng là do nàng trông giống với muội muội của hắn, xem chừng hắn thật sự yêu thích vị muội muội kia, nàng ấy nhất định là một tiểu cô nương khả ái, chỉ tiếc cho một tiểu cô nương đơn thuần, còn chưa kịp may xong giày cho ca ca mà đã hương tiêu ngọc vãn rồi.

Diệp Dạ Tâm nào biết tâm tư của nàng lúc này, nắm tay dắt nàng đến trà lâu gần đó, ấn nàng ngồi xuống ghế rồi nói: “Ngày đó ngươi cố ý lừa bọn họ là do sư phụ ngươi dặn sao?”

Bạch Tiểu Bích cúi thấp đầu nói: “Sư phụ nói không thể để người khác biết bát tự của ta!”

Diệp Dạ Tâm cười cười hỏi lại: “Hiện tại ta đã biết rồi thì phải làm sao?”

Bạch Tiểu Bích thấp giọng hỏi: “Diệp công tử… sẽ hại ta sao?”

Trà được tiểu nhị bưng lên, Diệp Dạ Tâm tiện tay rót một chén đưa tới trước mặt nàng: “Sư phụ ngươi nói đúng, bát tự của ngươi đúng là không thể để lộ ra ngoài, bao gồm cả tiểu huynh đệ họ Trầm kia.”

Trong lòng sớm đã chất đống nghi ngờ, Bạch Tiểu Bích không hề bận tâm tới chuyện Diệp Dạ Tâm biết Trầm Thanh, lập tức lên tiếng hỏi: “Tại sao không thể nói? Bát tự của ta đến tột cùng là ẩn chứa điều gì khác thường?”

Diệp Dạ Tâm bình thản nói: “Không có gì khác thường cả, chỉ là có chút kỳ quái, không thể tính ra mà thôi.”

Bạch Tiểu Bích càng thêm khẩn trương: “Mệnh ta rất xấu sao?”

Diệp Dạ Tâm lắc đầu: “Không xấu, trái lại còn rất tốt!”

Bạch Tiểu Bích không giấu nổi nghi hoặc: “Nếu không tính ra, sao lại nói tốt?”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng cười nói: “Dựa vào tướng mạo mà nói thì kiếp này ngươi là người nhiều phúc đức, mệnh tự nhiên không xấu, những người đó chắc cũng nhìn ra, nhưng lại không thể xác nhận nên mới cố tình bày trò bắt cóc để hỏi ra bát tự của ngươi.”

Bạch Tiểu Bích nghe những lời này mà có cảm giác như bị lừa: “Ta có phúc hay không có phúc thì liên quan gì đến những người khác? Lại nói, bát tự của ta, ngay cả ngươi cũng nói kỳ quái, tính không ra, bọn họ cho dù biết cũng có khác gì không biết đâu?”

Diệp Dạ Tâm cười cười: “Chính vì kỳ quái cho nên không thể nói ra!”

Bạch Tiểu Bích vẫn không tài nào hiểu nổi ý tứ của hắn.

Diệp Dạ Tâm cũng không giải thích thêm, nhìn nàng cười nói: “Chuyện này ngươi nên nghe theo lời sư phụ!”

Lời dặn của Ôn Hải, Bạch Tiểu Bích đương nhiên sẽ nghe theo.

Diệp Dạ Tâm lại nói: “Ta đã nghĩ ngươi phải sớm tìm ta rồi mới đúng, sao hôm nay mới đến?”

Bạch Tiểu Bích đỏ mặt, đem chuyện xảy ra đêm đó kể cho hắn nghe một lần rồi nói: “Vốn muốn tìm Diệp công tử nói lời cảm ơn, không ngờ gặp việc nên trì hoãn suốt.”

Diệp Dạ Tâm nhíu mày nói: “Mặc dù đã khỏi bệnh, nhưng ngươi cũng không nên đi ra ngoài hóng gió như vậy, ta chờ thêm mấy ngày nữa cũng không sao.”

Hắn sớm biết nàng sẽ tới tìm nên đặc biệt đứng đợi ở đây sao? Bạch Tiểu Bích cuối cùng cũng hiểu được ý tứ câu nói ‘vì cô nương muốn tìm nên ở đây’ của hắn lúc trước, nhìn hắn bình thản nhấp một ngụm trà mà không khỏi ngẩn người.

Áo ngoài màu lam nhạt, kiểu dáng bình thường, nhưng hình dung cử chỉ không có chỗ nào không toát lên vẻ quyền quý của công tử thế gia, ôn nhuận không mất thân phận, ngay cả động tác châm trà cũng ưu nhã bắt mắt khiến người ta mê muội. Bạch Tiểu Bích đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, đêm đó, hắn một thân trang phục đắt tiền, áo choàng nhung màu tuyết trắng, tay cầm chiết phiến, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.

Một người như vậy sẽ tham dự vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi sao? Nếu hắn thật sự là người của Ngô vương thì… có khi nào hắn cũng sẽ đối phó với Trịnh gia như đã đối phó với nhà Phạm Bát Sĩ không?

Bạch Tiểu Bích thập phần kính trọng Trịnh lão gia, nhiều lần muốn lên tiếng hỏi nhưng lại sợ khiến hắn thất vọng, lời nói lên đến miệng rồi lại bị nuốt xuống, chuyển thành dò hỏi: “Ta thấy Diệp công tử cũng không giống người thường, khẳng định xuất thân sẽ bất phàm hơn người?”

Diệp Dạ Tâm mỉm cười, tay phe phẩy chiết phiến, đáy mắt toát lên tia khích lệ.

Bạch Tiểu Bích thấy hắn có ý bảo mình nói tiếp, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Là do ngôn ngữ cùng với cử chỉ của công tử… thêm nữa, mặc dù công tử thiện tâm giúp đỡ nhiều lần, nhưng hành động lại không hề giống với những phong thủy tiên sinh hành tẩu giang hồ chút nào cả.”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, cười hỏi: “So với sư phụ ngươi thì không giống ở đâu?”

Thật ra thì những lời vừa rồi hoàn toàn là cảm giác của Bạch Tiểu Bích, hắn ôn nhã như vậy chắc chắn phải có xuất thân tôn quí, nếu so sánh với Ôn Hải thì đúng là không sai biệt lắm, cũng là những phong thủy tiên sinh tài giỏi, nếu có khác thì chỉ có một điểm… có tiên sinh phong thủy nào suốt ngày tới thanh lâu ôm hoa khôi?

Đột nhiên phát hiện bản thân đối với chuyện này quá mức để ý, Bạch Tiểu Bích thầm giật mình, vội vàng khép mi, cúi đầu nhìn mặt đất, im lặng không nói.

Diệp Dạ Tâm cười cười, cũng không có ý định hỏi tới cùng: “Lần này vào thành, sư phụ ngươi có biết không?”

Nghe hắn nhắc tới Ôn Hải, Bạch Tiểu Bích vội vàng nhìn sắc trời bên ngoài, thì ra đã trễ như vậy rồi, nghĩ tới chuyện nàng về trễ sẽ khiến Ôn Hải lo lắng, vội vàng đứng dậy từ biệt.

Diệp Dạ Tâm cũng đứng dậy theo: “Ta đưa ngươi về!” Nói rồi cũng không cho phép nàng từ chối, hắn đi tới bên cạnh nàng: “Để một tiểu cô nương như ngươi ra thành một mình, ta không yên tâm.”

Hai người vừa ra khỏi thành không bao lâu thì trời lại bắt đầu đổ cơn mưa phùn, mưa bụi mang theo hơi lạnh, Diệp Dạ Tâm thủy chung đi cạnh nàng.

Diệp Dạ Tâm bung cây dù màu tuyết trắng che mưa cho nàng, mỗi lần gặp phải vũng lầy khó đi, hắn theo bản năng dìu nàng đi qua, mặc dù Bạch Tiểu Bích đã cố gắng né tránh nhưng khoảng cách của hai người vẫn quá gần. Bạch Tiểu Bích có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn cùng với mùi hương thoang thoảng từ người hắn tản ra, nhớ tới ngày đó được hắn cứu rồi ôm vào lòng, gương mặt thanh tú phút chốc nóng lên, nàng vội vàng lắc đầu, cố gắng xua tan đi hình ảnh đêm đó.

Diệp Dạ Tâm cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng, lập tức ngăn trước mặt nàng, gương mặt tuấn tú kề sát lại: “Sao đi đường mà cũng đỏ mặt rồi?”

Biết hắn cố ý trêu chọc mình, Bạch Tiểu Bích giả vờ nhìn trời rồi lên tiếng thúc giục: “Trận mưa này sợ sẽ lớn lắm, Diệp công tử mau trở về đi thôi.”

“Tiểu nha đầu thật dễ xấu hổ!” Diệp Dạ Tâm lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta có chút chuyện khó cần làm, không biết ngươi có bằng lòng giúp đỡ không?”

Bạch Tiểu Bích vừa đi tới cửa lớn Trịnh phủ thì gặp phải Ôn Hải cùng Trầm Thanh chuẩn bị ra ngoài nên vội vàng dừng lại.

Ôn Hải cũng không hỏi nàng đã đi đâu, chỉ dặn dò nói: “Ta cùng Trầm huynh đệ lên núi một chuyến, ngươi ăn cơm trước, không cần chờ ta.”

Lên núi? Nhìn bộ dáng bọn họ hình như là muốn đi làm việc, mười phần hơn nửa là muốn tìm cách giúp Trịnh gia rồi, nghĩ tới hôm trước mình lén lút chạy tới mộ phần Trịnh lão gia rồi gặp chuyện ngoài ý muốn nên không thể tìm hiểu kỹ chung quanh, Bạch Tiểu Bích đột nhiên cảm thấyvngứa ngáy trong lòng, bất quá nàng cũng không dám nói ra nên chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Trầm Thanh giống như nhìn thấu tâm tư nàng, cười nói: “Bây giờ còn cách giờ cơm khá xa, không bằng Bạch cô nương cũng đi cùng đi, lần trước chẳng phải lén lút lên núi nên mới xảy ra chuyện sao.”

Bạch Tiểu Bích mừng thầm nhưng cũng không dám đáp ứng ngay, lén lút đưa mắt nhìn về phía Ôn Hải.

Ôn Hải nhìn nàng, bình thản nói: “Trời mưa, đường núi khó đi, mang theo nàng chỉ sợ không tiện.”

Bạch Tiểu Bích thất vọng cúi thấp đầu.

Ôn Hải lại đột ngột nói: “Nếu ngươi thấy mình có thể đi được thì đi theo, đừng trễ nãi Trầm huynh đệ làm việc chính là được.”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, vui mừng ngẩng đầu nhìn hắn.

Ôn Hải đã đi được mấy bước, Trầm Thanh xoay người lại, ngoắc ngoắc nàng: “Sao lại trễ nãi chứ, lần này ta cùng Ôn đại ca chỉ đi xem qua thôi, không có gì quan trọng đâu, mau tới đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK