Đáng tiếc… một người như Diệp Dạ Tâm, bất luận là ai vô tình gặp được cũng không kìm được nhìn hắn mấy lần.
Trầm Thanh cười nói: “Vị nhân huynh này cũng thật hăng hái!”
Lý Duẫn cười cười: “Chắc là đi du hồ, bình thường ở đây cũng có rất nhiều du khách tới chơi.”
Trầm Thanh nhìn kỹ người phía xa, nghi hoặc hỏi: “Sao ta lại cảm thấy người kia thật quen mắt, giống như đã từng gặp qua.” Nói rồi đưa mắt nhìn sang Bạch Tiểu Bích: “Bạch cô nương có nhớ không?”
Bạch Tiểu Bích vốn đang chột dạ, bị hắn hỏi càng thêm kinh hãi, cũng không biết hắn thật sự không nhớ ra hay là cố tình giả vờ không nhớ, nội tâm càng lúc càng cảm thấy bất an. Đúng lúc này, đáy thuyền không hiểu vì sao lại lay động, Bạch Tiểu Bích nhất thời lảo đảo, suýt chút nữa rơi xuống hồ.
Một cánh tay kịp thời vươn tới giữ chặt hông nàng.
Bạch Tiểu Bích bị hù dọa, không cần quay đầu cũng biết người vừa cứu mình là ai, cái cảm giác bị khống chế này thật sự quá mức quen thuộc.
Ôn Hải thản nhiên nói: “Biểu muội của ta rất hay xấu hổ, sao có thể chú ý tới những chuyện này chứ!”
Nữ hài tử có giáo dưỡng đương nhiên sẽ không lưu ý nhiều tới nam nhân, Trầm Thanh lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng khom lưng hướng Bạch Tiểu Bích nhận lỗi: “Là ta đường đột, là ta lỡ lời, Bạch cô nương thứ lỗi!”
Bạch Tiểu Bích bị hành động của hắn chọc cười, đang muốn lên tiếng thì lại cảm thấy có hai đạo ánh mắt bắn thẳng về phía mình, lập tức nghiêm mặt, nghiêng đầu nhìn nhìn qua, thấy Lý Duẫn đứng gần đó đang nhìn mình bằng ánh mắt hết sức cổ quái, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống mới phát hiện tay Ôn Hải vẫn còn ở bên hông mình.
“Sư… Biểu ca…”
“Đứng yên nào!”
Bạch Tiểu Bích nhận thấy hắn đang không vui, lập tức đứng yên, im lặng không dám lên tiếng.
Trở lại Lý phủ dùng cơm trưa xong, Ôn Hải cùng Trầm Thanh, Lý thân hào ở đại sảnh nói chuyện, Bạch Tiểu Bích không có việc gì nên định đi tìm Lý tiểu thư nói chuyện phiếm, không ngờ vừa vào tới cửa hậu viện đã đụng phải Lý Duẫn.
Tính tình Lý Duẫn hiền hòa, làm việc chu toàn nên Bạch Tiểu Bích rất bội phục, chủ động chào hỏi: “Nhị công tử tìm tam tiểu thư sao?”
Lý Duẫn cười nói: “Tam muội hiện tại không có trong phòng, từ sớm đã bị phu nhân gọi đi thưởng hoa rồi, sợ là cô nương không gặp được muội ấy!”
Bạch Tiểu Bích gật đầu, đột nhiên nhìn thấy Lý phu nhân từ đằng xa đang đi tới.
Lý phu nhân thân thiết chào hỏi Bạch Tiểu Bích rồi mới nhìn sang Lý Duẫn, ôn hòa nói: “Tam muội ngươi cũng đã lớn, cũng nên học chút nữ công gia chính, huynh muội các ngươi cũng không thể chơi đùa thiếu chừng mực như hồi nhỏ, ngươi làm ca ca thì không nên trễ nãi nàng, nếu ngươi dám dụ dỗ nàng thì đừng trách ta không khách sáo.”
Lý Duẫn lúng túng gật đầu nói: “Phu nhân dạy rất đúng, là ta sơ suất!”
Lý phu nhân khách khí đôi ba câu với Bạch Tiểu Bích rồi vịn nha hoàn rời đi.
Bạch Tiểu Bích sớm đã biết Lý phu nhân bất công với con thứ, nội tâm vô cùng chán ghét nên vẫn thường né tránh gặp mặt, hôm nay nghe bà ta nói vậy càng cảm thấy bất bình thay cho Lý Duẫn, bất quá nàng cũng chỉ là khách ở Lý gia nên không tiện lên tiếng, đợi bà ta đi xa rồi mà vẫn thấy Lý Duẫn cúi đầu nhìn đất, không nhịn được lên tiếng gọi: “Nhị công tử?”
Lý Duẫn lập tức ngẩng đầu lên nói: “Tam muội ngày bé rất thích bám lấy ta chơi đùa, ta cũng thường chiều theo ý nàng, không nghĩ tới lại làm trễ nãi nàng, khiến Bạch cô nương chê cười rồi!”
Bạch Tiểu Bích vội nói: “Nhị công tử cùng tam tiểu thư huynh muội thình thâm, phu nhân cũng vì sốt ruột cho tam tiểu thư, sợ nhị công tử cưng chiều nàng quá nên mới nói vậy thôi.”
Lý Duẫn cũng không nói gì thêm, mỉm cười nhìn nàng nói: “Ta còn có chuyện phải làm, xin lỗi không thể tiếp được Bạch cô nương, xin cô nương đừng trách!”
Bạch Tiểu Bích gật đầu nói: “Nhị công tử cứ tự nhiên!”
Bạch Tiểu Bích đi tới đi lui trong hậu viện, vừa đi vừa nghĩ: Lý tiểu thư không có trong phòng, nàng vẫn là không nên vào đó thì hơn, Ôn Hải cùng Trầm Thanh đang nói chuyện với Lý thân hào, quấy rầy bọn họ cũng không thỏa đáng lắm. Còn đang không biết phải làm sao thì đã thấy một nhóm nha hoàn Lý gia đi tới, cảm thấy không được tự nhiên nên đành đi tới tiền viện.
Lý gia trang ở gần hồ Thanh Long nên không ít người trong trang sống bằng nghề đánh cá, sân trước các nhà đều dựng sào phơi cá, bởi vì thời tiết nắng nóng nên mùi rất đậm.
Bạch Tiểu Bích bịt mũi đi qua.
Bỗng nhiên, một cây chiết phiến xuất hiện trước mặt nàng.
Chiết phiến nhẹ phe phẩy, mùi khó chịu nhất thời tản đi không ít, không khí cũng trở nên mát mẻ hơn cả,
Thấy rõ người đến, Bạch Tiểu Bích theo bản năng né tránh, Diệp Dạ Tâm cùng không đuổi theo nhưng lúc nàng vừa đi tới rừng cây kia, một cánh tay mạnh mẽ vươn ra kéo nàng vào trong rừng.
“Sao thấy ta lại tránh?”
“Nói cũng đã nói rõ rồi, Diệp công tử còn tìm ta làm gì?”
Hắn giơ tay nàng lên nói: “Sao không bảo sư phụ ngươi dẫn đi du hồ?”
Thấy ngôn ngữ cử chỉ hắn không giống với ngày thường mà hết sức mập mờ, Bạch Tiểu Bích nén giận, kiên trì nói: “Du hồ thì có gì lạ? Diệp công tử không phải cũng không đi du hồ sao? Ta đáp ứng Diệp công tử là vì muốn báo ân cứu mạng, về phần ta làm cái gì thì có liên quan gì tới công tử?”
Diệp Dạ Tâm nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại cười cười, dùng cán quạt nâng cằm nàng lên nói: “Tiểu nha đầu càng ngày càng dễ giận, miệng lưỡi cũng thật lợi hại, chúng ta dù sao cũng có một đêm cô nam quả nữ ở trong động, ngươi nói xem, ngươi với ta có quan hệ không?”
Nhắc tới chuyện này, Bạch Tiểu Bích càng thêm xấu hổ, nửa câu cũng không phản bác được.
Diệp Dạ Tâm nâng cánh tay trái lên nói: “Ngươi ngủ thật ngon, chỉ tội cho ta đây chịu đau một đêm liền.”
Bạch Tiểu Bích sửng sốt, vội vàng cúi đầu, khép mi nói: “Ngươi đã hại nhiều người như vậy rồi còn muốn như thế nào nữa?”
“Ta hại người, ngươi liền cho rằng sư phụ ngươi là người tốt?” Diệp Dạ Tâm thu hồi chiết phiến nói: “Thiên Tâm giúp chủ nhân của mình, phái Đang Nguyên có thể nào là trong sạch sao? Hắn chỉ là vô tình lưu lại ngươi bên người? Trong triều chỉ có kẻ thắng người thua, có kẻ nào mà không ác, ngươi nghĩ thử xem?”
Bạch Tiểu Bích giận tái mặt, hai tay nắm chặt nói: “Ít nhất thì sư phụ ta sẽ không hại người!”
Diệp Dạ Tâm lại nói: “Hắn mặc dù không hại người nhưng lại âm thầm giúp ta hại người, nếu không phải hắn cố ý thất thủ, kiềm chân Trầm tiểu tử kia lại, ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng ra tay như vậy sao? Cao nhân của Đang Nguyên cộng thêm cao đồ của Thiên sư nhưng lại hết lần này tới lần khác bại dưới tay ta, ngươi tin tưởng bọn hắn vô tình?” Hắn dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Hay là đang cố ý mượn tay ta làm việc?”
Bạch Tiểu Bích cũng từng nghĩ tới giả thuyết này nhưng không muốn thừa nhận, hôm nay tận tai nghe hắn nói vậy, không tự chủ lui về phía sau: “Đó là do ngươi quá hèn hạ, quá nhiều quỷ kế!”
Diệp Dạ Tâm cười, nhìn nàng hỏi: “Như vậy là ngươi tin hắn?”
Tâm Bạch Tiểu Bích rối loạn, không muốn tiếp tục nghe hắn nói nữa: “Chuyện của các người không liên quan gì tới ta, ta phải đi về, Diệp công tử xin cứ tự nhiên!”
Diệp Dạ Tâm vươn một cánh tay ôm lấy eo nàng.
Bạch Tiểu Bích tức giận nói: “Diệp công tử tự trọng!”
Diệp Dạ Tâm ép nàng nhìn thẳng vào mình rồi mỉm cười nói: “Tiểu nha đầu sợ cái gì, chẳng phải sư phụ ngươi cũng từng làm vậy sao?”
Bạch Tiểu Bích giãy dụa: “Vô sỉ!”
“Là đang nói ta hay nói sư phụ ngươi?” Hắn mỉm cười, đưa tay chế trụ cằm nàng, “Như vậy đã gọi là vô sỉ, vậy thế này thì sao?”
Dứt lời liền cúi đầu xuống, trong đôi mắt đen nhánh ngập tràn mập mờ cùng ý tứ trêu ghẹo, một chút cũng không còn sự ôn nhu cùng ân cần ngày xưa, cử chỉ thập phần cường thế, không cho phép nàng kháng cự.
Giống như là cố ý, Diệp Dạ Tâm nhẹ mút cắn môi nàng, hài lòng nhìn nàng vì kinh hãi mà mở to hai mắt.
Bạch Tiểu Bích trăm triệu lần cũng không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, lần đầu tiên nàng thân mật với nam nhân như vậy, sau cơn khiếp sợ, lửa giận phừng phừng bốc lên, chỉ là bao nhiêu lời kháng nghị đều bị hắn nuốt hết cả, dù nàng có dốc hết sức lực cũng chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô không rõ nghĩa.
Nhận thấy nàng đang kháng cự, Diệp Dạ Tâm càng thêm càn rỡ, bàn tay chế trụ cằm nàng dùng sức, ép nàng mở miệng, đầu lưỡi trơn mềm lập tức tiến vào trong miệng nàng thăm dò, cánh tay kia dùng sức khiến nàng phải dựa sát vào hắn.
Đầu lưỡi hắn không ngừng trêu chọc lưỡi nàng, khinh bạc mà bá đạo.
Bạch Tiểu Bích dựa sát vào lồng ngực hắn, vòng tay ấm áp không có nửa điểm dung túng cùng nhân nhượng như ngày thường, mạnh mẽ giữ lấy nàng, vô luận giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được. Bạch Tiểu Bích liều mạng đấm vào ngực hắn, đáng tiếc khí lực nàng có hạn mà thể hình đối phương quá cao lớn, chút phản kháng của nàng chỉ giống như mèo đang gãi ngứa cho cọp vậy.
Chờ nàng bị hôn tới mức choáng váng hắn mới rời khỏi môi nàng.
Hắn cũng làm vậy với những cô nương kia sao? Bạch Tiểu Bích không tài nào hiểu nổi tâm tình mình lúc này thế nào, trong đầu ngập tràn tức giận, thở dốc một lúc lâu mới vùng ra khỏi ngực hắn, vung tay lên muốn tát hắc: “Đồ vô sỉ!”
Diệp Dạ Tâm dễ dàng chế trụ cánh tay nàng: “Tiểu nha đầu không thích, làm thêm lần nữa nhé?”
Bạch Tiểu Bích không nói hai lời, nhấc chân lên muốn đá.
Diệp Dạ Tâm dễ dàng chặn được chân nàng.
Bạch Tiểu Bích không thể động đậy tay chân, nghiêng đầu nhắm mắt nói: “Mạng cảu ta là do Diệp công tử cứu về, muốn giết cứ giết!”
Thấy nàng trưng ra bộ dáng thấy chết không sờn, Diệp Dạ Tâm không nhịn được cười thành tiếng, buông nàng ra nói: “Ta sao lại muốn giết ngươi kìa, trưng ra bộ dáng này là muốn cho ta biết ngươi không thích ta sao?”
Bạch Tiểu Bích bị hắn nói trúng tim đen, cả người đơ như bị sét đánh, trước giờ chưa từng cảm thấy thẹn như vậy, cả người nàng khẽ run lên, mở mắt nhìn hắn nói: “Thích thì thế nào mà không thích thì thế nào, có gì khác biệt nhau? Diệp công tử chẳng qua là muốn lợi dụng ta, những việc ta làm cũng chỉ là vì muốn báo ân cứu mạng của công tử, ta rất chán ghét cách làm việc của công tử, đợi đến khi tìm được người kia rồi, chúng ta đường ai lấy đi, không có bất cứ quan hệ gì cả!”
Diệp Dạ Tâm không nói gì nữa.
Bạch Tiểu Bích quay đầu chạy ra khỏi rừng cây.
Diệp Dạ Tâm đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, đột nhiên nhíu mày nói: “Ra đi!”
Nữ tử áo đen từ phía sau cây đi ra: “Vì sao Thiếu chủ không hạ thủ?”
Diệp Dạ Tâm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hạ thủ? Hạ thủ với ai?”
Nữ tử áo đen nói: “Người kia tới bây giờ còn chưa tới tìm nàng cho thấy là chúng ta đã tìm nhầm người rồi, vì vậy thuộc hạ đã tự tiện làm chủ báo cho chủ công biết, chỉ thị của chủ công đều viết rất rõ ràng trong thư, thiếu chủ nên xem.”
Diệp Dạ Tâm ‘nha’ lên một tiếng, cũng không để ý nhiều nói: “Ngươi quá nóng vội rồi, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không muộn!”
Nữ tử áo đen không nhịn được nói: “Chúng ta muốn dùng nàng để dụ người kia ra, nhưng nếu nàng thật sự không phải người chúng ta cần, tiếp tục chờ nữa sẽ làm lỡ đại sự, xin thiếu chủ nghĩ lại.”
Diệp Dạ Tâm nhướn mày hỏi: “Ý của ngươi là?”
Nữ tử áo đen cứng rắn nói: “Mệnh nàng nhiều phúc đức, cho dù thật sự có liên quan tới người kia, nàng chết đối với chúng ta cũng là chuyện tốt!”
Diệp Dạ Tâm trầm ngâm nói: “Không giết nàng thì sẽ có cơ hội tìm được người kia!”
“Thiếu chủ cho rằng nàng sẽ tin người sao?” Nữ tử áo đen châm chọc nói: “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, dường như thiếu chủ đã quên mất chính người thường nói câu này rồi.”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Là ta nói, thì sao?”
Nữ tử áo đen lại hỏi: “Người không nỡ hạ thủ với nàng ta?”
Diệp Dạ Tâm quay đầu nói: “Chuyện này ta tự có tính toán, ngươi trở về trước đi.” Hắn làm như vô tình vỗ nhẹ lên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi lo lắng chuyện này, còn ta thì lo lắng chuyện khác.” Nói rồi chậm rãi đi ra khỏi cánh rừng.
Nữ tử áo đen có chút ngạc nhiên, vội đi theo hắn hỏi: “Người lo lắng chuyện gì?”
“Lai lịch của Ôn Hải kia!”