“Cô nương còn thức chứ ạ?” ngoài xe có tiếng người hỏi.
Bạch Tiểu Bích hoàn hồn, vội lên tiếng đáp, tiện tay vén màn cửa sổ lên.
Mặc dù tiết trời đã sang xuân nhưng buổi đêm phương Bắc vẫn rét lạnh như mùa đông, ở phía xa, màn đêm bao phủ, hàng vạn ngọn đèn dầu được thắp sáng, cao thấp không đều xua tan đi sương mù cùng giá lạnh của đêm tối.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này, đầu óc đang mơ màng của Bạch Tiểu Bích cũng dần thanh tỉnh, nội tâm bất giác sinh ra kính sợ. Một đoàn người mặc quan phục cưỡi ngựa đến, nhìn thấy chiếc xe ngựa liền thở phào nhẹ nhõm, giục ngựa đến trước xe ngựa nói: “Mạt tướng Hỗ Hướng, là bộ hạ dưới trướng Lữ tướng quân, phụng quân mệnh chờ ở đây đã lâu, cô nương đi đường bình an chứ ạ?”
Bạch Tiểu Bích vội đáp “Rất tốt!” rồi lại nói: “Làm phiền mọi người rồi!”
Đoàn người đi được nửa dặm, xe ngựa lần nữa dừng lại, có người lên tiếng nói: “Đại tướng quân có lệnh, xe ngựa không thể đi vào trong doanh trại, mạt tướng không dám làm trái, xin cô nương hạ mình xuống xe.”
Bạch Tiểu Bích đáp ứng xuống xe.
Hỗ Hướng đã xuống ngựa từ lâu, thấy thái độ nàng ôn hòa, sắc mặt không khỏi hòa hoãn hơn chút ít, ra hiệu cho tùy tùng mang đến một cái áo choàng đen rộng, “Trong quân doanh không cho phép nữ quyến ra vào, chỉ sợ sinh lời đồn đãi không hay, xin cô nương chớ trách.”
Bạch Tiểu Bích nhận lấy áo choàng mặc vào người, mỉm cười nói: “Làm phiền tướng quân rồi!”
Hỗ Hướng gật đầu, dẫn nàng đi vào quân doanh, những người còn lại tự tản ra.
Hai người chưa đến gần doanh trại đã bị ngăn lại, Hỗ Hướng lấy ra quân bài mới được cho qua.
Bạch Tiểu Bích vốn tưởng sẽ được thấy cảnh các binh sĩ vây quanh đống lửa uống rượu cuồng tiếu, không ngờ đi một đoạn dài mới phát hiện nơi đây không náo nhiệt giống như trong tưởng tượng, ngoại trừ binh lính tuần tra qua lại thì không thấy người nào nữa. Một dặm đường đi tới, bọn họ bị ngăn lại hỏi rất nhiều lần.
Cuối cùng, Hỗ Hướng dẫn nàng tới một doanh trướng bình thường, ngoài cửa có hai binh lính canh gác, một người đi vào thông báo, rất nhanh đi ra mở cửa trướng cho hai người đi vào.
Ánh đèn chiếu sáng bên trong trướng, Ôn Hải bình yên ngồi trên ghế, đối diện còn có hai vị tướng quân nữa, cả ba nhìn vào bản đồ trên bàn.
Hỗ Hướng bước đến hành lễ: “Mạt tướng tham kiến Vương gia, Thạch tướng quân cùng Lữ phó tướng!”
Ôn Hải gật đầu.
Vị tướng quân mặc áo bào màu bạc lên tiếng: “Ngươi lui xuống trước đi!”
Hỗ Hướng chắp tay hành lễ lần nữa rồi lui ra.
Bạch Tiểu Bích yên lặng đứng một bên chờ đợi, ai ngờ mới đứng được một lúc đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vị tướng quân vừa lên tiếng khi nãy đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt ẩn hiện ý cười.
Tuấn mi cong vút, gương mặt tú lệ dưới sự trợ giúp của bộ chiến bào màu bạc trở nên cao lớn uy vũ hơn cả, không còn chút nữ tính nào, nhìn thế nào cũng chỉ thấy một cỗ anh khí của nhà thông thái.
Khó trách giọng nói sao lại quen đến vậy, không nghĩ tới hắn thay đổi trang phục lại khiến nàng nhất thời không nhận ra. Bạch Tiểu Bích vui mừng, gật gật đầu, nhịn không được thấp giọng chào hỏi: “Hạ… Lữ công tử!”
“Là Lữ phó tướng!” Ôn Hải cắt ngang lời nàng, quay sang nhìn hai người Lữ Kiền, “Hôm nay tới đây thôi, báo cho Lữ đại tướng quân xem qua đi!”
Lữ Kiền cùng Thạch tướng quân đồng thanh đáp ứng rồi cũng rời đi, lúc ra ngoài cũng không nhìn Bạch Tiểu Bích một lần.
Dưới ánh đèn dầu, Ôn Hải thong thả bước tới trước mặt nàng, “Đã lâu không gặp, vi sư thật nhớ ngươi!”
Bạch Tiểu Bích đang mải nhìn theo bóng Lữ Kiền rời đi, nghe tiếng hắn liền hoàn hồn, “Sư phụ!”
Ôn Hải ôm lấy nàng, “Mấy ngày nay ủy khuất ngươi rồi!”
Bạch Tiểu Bích cứng ngắc, mấy ngày nay trên xe ngựa, chỉ cần nàng nhắm mắt, cảnh tượng đêm hôm đó lại hiện ra khiến nàng đến cơm cũng nuốt không trôi, nàng thật sự không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được, cũng không thể dễ dàng tha thứ những chuyện người kia đã làm.
Nhớ đến tư thế dâm đãng của nữ nhân kia, vẻ mặt vui sướng đến cực độ, tiếng rên rỉ thống khổ mà hưởng thụ, trong lòng Bạch Tiểu Bích như có tảng đá đè nặng khiến nàng lần nữa muốn nôn mửa.
Ôn Hải lập tức phát hiện có gì không đúng, cất tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Người trước mặt chỉ cần không cười sẽ lập tức trở nên lãnh khốc, Bạch Tiểu Bích rốt cuộc cũng hiểu ngày đó ở trong núi, bộ dáng khẩn cấp của hắn khi ôm nàng có ý gì, thì ra nam nhân đều muốn làm những chuyện xấu xa đó!
Bạch Tiểu Bích không thể chấp nhận được việc mình cùng hắn phát sinh kiểu quan hệ kia, vội vàng thoát khỏi cánh tay hắn, lui về phía sau.
Ôn Hải không phải là Diệp Dạ Tâm, làm gì có chuyện hắn nhân nhượng nàng. Ôn Hải dễ dàng chế trụ cổ tay nàng, “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tiểu Bích sợ hãi, buột miệng nói: “Nam nhân các ngươi đều chán ghét như nhau! Vô sỉ!”
Ôn Hải ‘nga’ một tiếng, kéo khuỷu tay nàng, “Trước thì bảo ta không giống sư phụ, sau lại mắng ta vô sỉ, ngươi nói xem ta vô sỉ thế nào?”
Bạch Tiểu Bích không nói gì nhưng cũng không ngừng giãy dụa.
Ôn Hải lạnh mặt, “Hắn đã làm gì ngươi?”
Lực đạo trên tay đột nhiên tăng mạnh, Bạch Tiểu Bích bị đau, không kìm được nói: “Buông tay!”
“Hắn đã làm gì ngươi?”
“Không có làm gì cả! Chẳng qua là hắn thân mật với các cô nương kia!” Vừa nói ra những lời này, Bạch Tiểu Bích hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Thấy nàng không giống như đang nói dối, sắc mặt Ôn Hải hòa hoãn, buông lỏng tay nàng nói: “Ngươi đã biết những gì?”
Bạch Tiểu Bích thấy không thể gạt được hắn, vội vàng rút tay để sau lưng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
Ôn Hải nhìn nàng trong chốc lát rồi phá lên cười, “Ngươi nói tới cái này sao?” Hắn nhanh chóng cúi xuống hôn môi nàng, “Chẳng phải ta cũng đối với ngươi như vậy sao?”
Bạch Tiểu Bích vội vàng dùng tay che miệng mình, “Sư phụ!”
“Những chuyện này không thể nói là vô sỉ được,” Ôn Hải đẩy tay nàng, “Nam nhân thích một nữ nhân, sẽ thành thân với nàng, nếu không làm như vậy thì làm thế nào nối dõi tông đường đây?”
Bạch Tiểu Bích im lặng không nói.
Ôn Hải nhìn nàng hói: “Ngươi thấy hắn thân mật với người khác nên mất hứng?”
Bạch Tiểu Bích quẫn bách, vội vàng nói sang chuyện khác, “Sư phụ không phải là Thập vương gia sao, từ lúc nào lại biến thành Cửu vương gia?”
“Ngày thường là Thập vương gia Tạ Thiên Thành, hôm nay là Cửu vương gia Tạ Thiên Hải.” Ôn Hải nhìn nàng, chậm rãi thu hồi ý cười, “Vội vàng lên đường như vậy ngươi nhất định rất mệt mỏi, tối nay ở trong trướng của ta nghỉ ngơi, trong quân doanh cấm nữ nhân, ngày mai ngươi đổi trang phục đi.”
Trong phòng, Diệp Dạ Tâm đứng vẽ tranh lên mặt quạt dưới ánh nến.
Cửa phòng bị mở ra, một người áo đen vội vàng đi tới, “Thiếu chủ không nên để nàng đi!”
Diệp Dạ Tâm nhìn người nọ hỏi: “Ý của ngươi là?”
Người áo đen không chút do dự nói: “Ngựa tốt thì nên giành lấy!”
Diệp Dạ Tâm lại nói: “Chỉ là một nha đầu thôi mà, cần gì phải phí sức như vậy.”
Người áo đen không cho là đúng nói: “Một người bị trọng thương, một người không có võ công, từ trên vách núi cao trăm trượng rơi xuống mà không chết, chẳng lẽ không đủ để chứng minh nàng ta chính là phúc tinh của Tạ Thiên Hải? Lẽ ra người nên giao nàng ta cho chủ công, dẹp đi sự nghi ngờ trong lòng chủ công đối với thiếu chủ chỉ có trăm lợi mà không hại.” dừng lại một chút lại nói: “Nếu thiếu chủ không muốn hại tới tính mạng nàng ta thì có thể tìm một chỗ giấu đi là được, sao lại thả nàng trở về!”
“Cho dù phụ vương không biết, Tạ Thiên Hải cũng sẽ nói cho người biết!”
“Thiếu chủ làm việc lần này thật không thỏa đáng!”
Diệp Dạ Tâm nhìn hắn.
Nguời áo đen cúi đầu nói: “Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, để nàng trở về hậu hoạn vô cùng, thiếu chủ không nên vì một nha đầu mà làm trễ đại sự.”
Diệp Dạ Tâm lại nói: “Ngươi lo lắng rất đúng, nhưng ta cũng không quá tin tưởng việc nha đầu kia là phúc tinh của hắn!”
Người áo đen kiên trì nói: “Thiếu chủ được người Thiên Tâm giúp đỡ, như thế nào lại không tin tiên đoán của bọn họ?”
Diệp Dạ Tâm nhàn nhạt nói: “Chuyện con người làm trái ý trời còn thiếu sao?”
Người áo đen nghe vậy, thở dài rồi lui ra.
Ngọn cờ tung bay trong gió, giữa tâm cờ thêu một chữ ‘Lữ’, thập phần khí thế, binh sĩ dàn trận chờ đợi.
Mấy tháng trôi qua, Bạch Tiểu Bích cũng quen dần cuộc sống trong quân doanh, trên người mặc trang phục nam nhân, lấy danh nghĩa là họ hàng xa của Lữ Kiền ở lại trong quân doanh. Trải qua kinh biến, nàng cũng tự ý thức được mình không nên nói nhiều, mọi người biết tuổi của nàng nên cũng không nghi ngờ. Hôm nay Bạch Tiểu Bích tới đây xem cuộc chiến, Ôn Hải chỉ phái vài người theo bảo vệ nàng.
Trống trận vang lên, một nam tử mặc áo bào đen không ngừng chém về phía tướng địch, rất nhanh thu đao xoay người, từ bên hông rút bảo kiếm chỉ lên trời, binh mã phía sau như thủy triều lao về phía trước, dưới bầu trời Mật Ma, binh mã hai bên chính thức giao chiến.
Vó ngựa bụi mù, chiến bài đẫm máu, thế công của quân địch ngày càng tan rã, tinh thần quân ta tăng mạnh, tiếng hô vang dội trời xanh, binh mã đạp lên thi thể quân địch, thừa thắng xông lên.
Nửa canh giờ trôi qua, tiếng đao kiếm yếu dần, chỉ có thây người la liệt trên mặt đất.
Bạch Tiểu Bích sợ đến nhũn chân.
“Lữ phó tướng tự mình ra trận sao lại không thắng được!” vị hiệu úy bên cạnh Bạch Tiểu Bích đầy tự hào nói, “Năm đó, uy danh của Lữ đại tướng quân có người nào mà không biết, nếu không phải Hoàng thượng tự mình chặt đi cánh tay phải này, tước đi binh quyền của lão nhân gia ngài, nghịch tặc kia làm sao có thể sống mà làm phản được!” Nói rồi quay đầu nhìn Bạch Tiểu Bích, thấy mặt nàng trắng bệch, nhất thời nghi ngờ gọi: “Lữ huynh đệ?”
Bạch Tiểu Bích nhanh chóng trấn định lại, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, đại ca nói có lý, chúng ta đi xuống thôi.”
Hai người đang định xuống núi thì bỗng nhiên một đội nhân mã từ bên cạnh xông tới. Nơi hai người đứng xem cuộc chiến không dễ dàng phát hiện, Ôn Hải cũng chỉ phải mấy chục binh lính bảo vệ đi theo, vậy mà lại bị đối phương tấn công bất ngờ, nhất thời không cách nào phản kháng được.
Vị hiệu úy kia kinh hãi, vội vàng phân phó mọi người: “Ta sẽ đối phó với bọn họ, các ngươi mau đưa Lữ huynh đệ xuống núi!”
Hắn vừa dứt lời, đội nhân mã kia đã xông lên, dẫn đầu là một nam nhân mặc áo bào đen, hắn cười lạnh, không nói hai lời, giơ ngọn thương đâm ngã binh lính bên ngoài, tiến thẳng về phía người hiệu úy.
Vị hiệu úy nhanh chóng đẩy Bạch Tiểu Bích ra, bản thân lăn một vòng tránh khỏi mũi thương, rút thanh đao bên hông chém thẳng về phía đùi ngựa, “Mau đưa Lữ huynh đệ đi!”
Trong chớp mắt, hơn mười binh lính bị chém gục.
Nam nhân mặc áo bào đen giục ngựa đến trước mặt hắn, cười to nói: “Họ Lữ? Qủa nhiên không uổng công sức, bắt về cho ta!”
Vì tránh quân địch chú ý nên Ôn Hải đã cố tình đưa nàng tới đây xem cuộc chiến, không nghĩ tới đối phương đã sớm theo dõi nhất cử nhất động của hắn, phái tiểu đội này tới ắt hẳn là muốn bắt sống làm con tin. Bạch Tiểu Bích thầm hối hận, Diệp Dạ Tâm mặc dù không có ý định hại nàng nhưng Ngô vương thì chưa hẳn, nàng trăm triệu lần không thể để bản thân rơi vào tay hắn. Nghĩ vậy, nàng bất chấp những người còn lại, xoay người chạy nhanh xuống núi.
Vừa mới chạy được mấy bước đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang dội, một cánh tay vươn tới kéo nàng lên ngựa, thuận thế lao xuống núi.
Bạch Tiểu Bích bị vắt ngang ngựa, liều mạng giãy dụa, bất quá thì khí lực người quá quá lớn mạnh, nhất thời không thể cử động được.
Bạch Tiểu Bích đang hoảng sợ thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một con ngựa nữa.
Tuấn mã với bộ lông đen tuyền, hồng kim giáp của tướng sĩ bình thường mặc ở trên người hắn lại phá lệ bất đồng, dưới ánh mặt trời, kim giáp sáng lóe, oai hùng chói mắt khiến hắn trông giống như một thần tướng, người chưa đến mà khí thế đã bao trùm.
Nam nhân mặc hắc bào cũng bị khí thế của hắn dọa cho ngây người, hồi lâu mới phát hiện đối phương đang mặc trang phục của lính thường, không biết là người nào mà ngay cả vũ khí cũng không mang theo, chậm rãi trấn tính lại, lớn gan nhấc ngọn thương đâm tới.
Người mặc hồng kim giáp mỉm cười, chậm rãi giơ tay lên, dễ dàng đoạt được ngọn thương từ nam nhân mặc hắc bào.
Nam nhân mặc hắc bào chưa kịp phản ứng, mũi thương đã quay ngược lại đâm về phía hắn, cả người hắn bị nhấc lên không trung rồi nặng nề rớt xuống.
Người mặc hồng kim giáp thuận tay ném cây thương xuống đất, thấy quân địch bỏ chạy cũng không đuổi theo, chỉ kéo Bạch Tiểu Bích tới, ôm chặt trong lòng, gương mặt tuấn tú vẫn bình thản như ngày thường, “Vốn tưởng lá gan ngươi lớn, hôm nay xem ra vẫn còn kém lắm!”
Cảnh tượng máu me trước mắt khiến Bạch Tiểu Bích không đành lòng, liếc nhìn thi thể nam nhân mặc hắc bào trên đất, “Hắn…”
“Ở trên chiến trường, nếu người không chết thì chính là ta chết!” Ôn Hải xoay mặt nàng, “Nếu không phải ta kịp thời tới cứu thì ngươi đã bị người của Ngô vương bắt đi rồi, nếu sau này hắn dùng ngươi uy hiếp ta thì sẽ ra sao? Ngươi có lòng thương xót hắn là tốt rồi, giết hay không giết, ta tự có đạo lý!”
Bạch Tiểu Bích gật đầu, im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu hắn thật sự dùng ta uy hiếp ngươi, ngươi có cứu ta không?”
Ôn Hải không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi sang vấn đề khác: “Không gọi sư phụ nữa sao?”
Bạch Tiểu Bích lần nữa hỏi, “Nếu hắn dùng ta uy hiếp sư phụ…”
Ôn Hải cắt ngang lời nàng, “Ngươi cho rằng ta nên làm thế nào?”
Bạch Tiểu Bích trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Người đi theo ngươi quá nhiều, không thể vì một người mà mạo hiểm tính mạng bọn họ.”
“Lẽ ra nên làm thế, nhưng sao ta có thể bỏ ngươi được?” Ôn Hải nhìn nàng cười nói, “Không nên suy nghĩ bậy bạ, sau này không cho phép ngươi ra ngoài xem cuộc chiến nữa, tránh gặp chuyện không may.”
Bạch Tiểu Bích cúi đầu nhìn tay mình, muốn nói lại thôi. Lời này của hắn bất luận là thật hay giả cũng khiến nàng cảm thấy thật ấm áp.
Rất lâu sau đó, nàng quay đầu nhìn nên ngọn núi, thấy vị hiệu úy mang theo ba binh lính xuống núi mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới những binh sĩ vì bảo vệ mình mà mất mạng, trong lòng không khỏi khổ sở.
Ôn Hải đưa nàng về quân doanh, sau khi xuống ngựa cũng không để ý đến nàng nữa, chậm rãi đi về phía trước.
Biết hắn đang tránh tị hiềm, Bạch Tiểu Bích im lặng theo sát phía sau.
Lữ Kiền lúc này cũng đã đại thắng trở về, đang báo cáo tình hình với một nam nhân mặc hắc bào, “Quân địch chết hơn tám trăm binh sĩ, bị thương hơn sáu trăm tên, quân ta bắt sống được nhị tướng quân địch, hi sinh mười chín binh sĩ, bị thương có ba mươi lăm người. Hiện tại quân địch đã lui quân vào trong thành.”
Vị tướng quân mặc hắc bào trầm ngâm trong chốc lát rồi phất tay nói: “Cắm trại ngay tại chỗ, bao vây bên ngoài thành, không được để bọn chúng thoát.” Lữ Kiền lĩnh mệnh, lập tức đi phân phó tướng sĩ dưới quyền.
Ôn Hải bước đến nói: “Lữ phó tướng vũ dũng hơn người, qủa là hổ phụ sinh khuyển tử. Lữ tướng quân dụng binh như thần, thậm chí còn hơn cả năm xưa.”
Vị tướng quân mặc hắc bào cười lớn hành lễ, thanh âm đầy hào khí, “Vương gia khen nhầm rồi, thần không dám nhận.”
Đây chính là vị Thần vũ tướng quân Lữ Phục trong truyền thuyết? Bạch Tiểu Bích yên lặng đánh giá, vị tướng quân trước mặt nàng chỉ ngoài bốn mươi tuổi, hàm râu rậm, mày kiếm xếch ngược cho thấy phong thái lúc còn trẻ, bộ dáng khá giống Lữ Kiền, chẳng qua là thêm vài phần chững chạc, lão thành. Khó trách Tiên hoàng lại ban cho tên hiệu ‘Ngọc diện tướng quân’, tiếc là người đi theo Trấn quốc công nam chinh bắc chiến, sau này vào triều tuy có được phong thưởng nhưng thủy chung vẫn không được trọng dụng. Sau khi Trấn quốc công mất, Hoàng thượng cố gắng bồi dưỡng thân tín, đường đường là Thần vũ tướng quân lại bị phái đi Nam Hải thanh trừng giặc cỏ, cho đến lúc kinh thành nguy cấp mới được triệu về, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội, không cách nào đảo ngược tình thế kịp. Nghĩ đến hôm nay người có thể thi triển thân thủ trên chiến trường lần nữa, một chút khổ cực cũng được coi là niềm kiêu hãnh.
Ôn Hải nói: “Trận chiến này toàn thắng, Lữ tướng quân nghĩ thế nào?”
Lữ Phục lắc đầu, “Thứ cho thần nói thẳng, trong thành lương thảo đầy đủ, vây thành chỉ là một hạ sách, nếu để lâu mà không công thành thì sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của binh lính, nếu quân địch có viện binh thì quân ta sẽ gặp bất lợi; thêm nữa, tháng sáu sắp qua đi, tháng bảy tháng tám trời vào thu, tiết trời chuyển lạnh sẽ khó bảo toàn được thế thắng.”
Ôn Hải cười nói: “Lữ tướng quân nói vậy hẳn là đã có diệu kế, bổn vương cũng không hỏi nhiều nữa.”
Lữ Phục vội nói: “Thần sẽ cố gắng hết sức có thể, nhất định không để Vương gia thất vọng!” Nói xong chần chừ một lát rồi lại nói, “Hôm nay Vương gia dựng cờ khởi nghĩa, nhưng nước không thể một ngày không có vua, xin Vương gia lấy đại cục làm trọng, sớm ngày lấy hoàng mệnh hiệu lệnh thiên hạ để củng cố ba quân.”
Ôn Hải không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt nói: “Hoàng huynh bị loạn thần làm hại, sự việc mới chỉ qua mấy tháng, bổn vương sao có thể làm vậy được.” Hắn giơ tay ý bảo Lữ Phục không cần nói nữa, “Chuyện này để sau hãy bàn, Lữ tướng quân không cần nói nữa.”
Lữ tướng quân nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài.
Ôn Hải nói thêm hai câu, chợt thấy Lữ Kiền đang đi tới, mà vị hiệu úy lúc trước bảo vệ Bạch Tiểu Bích đi theo sau lưng hắn, gương mặt đầy vẻ xấu hổ.
Lữ Kiền hành lễ với Ôn Hải, nhìn Bạch Tiểu Bích cười nói: “Dương hiệu úy vô cùng bất an.”
Dương hiệu úy ôm nón sắt, quỳ một chân trên đất, xấu hổ nói: “Mạt tướng vô năng, suýt nữa hại tới tính mạng Lữ huynh đệ, may mắn được Vương gia cứu giúp.”
Ôn Hải trấn an hắn mấy câu.
Thì ra hắn vốn đang thị sát trong quân doanh, thấy Bạch Tiểu Bích gặp nạn nên mới cưỡi chiến mã chạy tới. Vương gia tự mình mạo hiểm cứu người, hơn nữa người được cứu chỉ là một tiểu tốt quả thực là chuyện chưa từng có, nhưng nếu người này là cháu Thần vũ tướng quân thì có thể hiểu được, đủ thấy Vương gia thật lòng ái hộ thần tử. Chúng tướng cảm khái không thôi, lại nhìn bộ dáng Bạch Tiểu Bích nhu nhược, nhịn không được than thầm: Lữ tướng quân có bốn người con, người nào cũng anh dũng thiện chiến, người nhỏ nhất mới mười bốn tuổi cũng đã lập được hai chiến công, Lữ phó tướng mười ba tuổi đã ra chiến trường, không ngờ lại có chắt nhi yếu đuối vô dụng như vậy, trói gà không chặt thì đã đành, lại còn khiến Vương gia tự mình xuất thủ cứu giúp, quả thật là mất hết thể diện Lữ gia mà.
Trong quân doanh ẩn giấu nữ nhân là chuyện không thể không nói cho Đại tướng quân biết, Lữ Phục sớm đã biết thân phận Bạch Tiểu Bích, cũng hiểu rõ nguyên nhân phía sau mọi chuyện, nghiêm mặt nói: “Sự tồn vong của đất nước này hôm nay đều nằm trong tay Vương gia, Vương gia vì một người mà mạo hiểm như vậy thật sự không ổn.”
Ôn Hải liếc Bạch Tiểu Bích một cái, cười nói: “Lữ tướng quân nói có lý, bổn vương chỉ là tình thế cấp bách, lần sau sẽ không viện dẫn lí do này nọ nữa. Nơi này giao cho tướng quân, bổn vương về trướng nghỉ ngơi trước.” Nói rồi xoay người rời đi.
Bạch Tiểu Bích biết mình đã gây thêm rắc rối cho hắn, dứt khoát theo sau, chợt nhớ tới bản thân hiện tại đang lấy thân phận bà con xa của Lữ Kiền, hôm nay ‘thúc phụ’ cùng ‘đường huynh’ đều ở đây, đi như vậy thật không phải nên đành phải đứng lại.
Làm thần tử, đặc biệt lại là trung thần, đối với nữ nhân của thiên tử trước giờ đều không mấy hảo cảm, nhất là nữ nhân có thể ảnh hưởng tới tương lai của thiên tử cùng giang sơn xã tắc, Lữ Phục nặng nề bỏ lại một tiếng ‘hừ’ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Lữ Kiền nhịn cười nói: “Vương gia tự mình xuất thủ cứu ngươi, còn không mau đi tạ ơn, về sau nhớ chăm chỉ học tập.”
Bạch Tiểu Bích vội vàng đáp ứng rồi quay người đuổi theo Ôn Hải.
Thấy bước đi lung lay của nàng, chúng tướng lần nữa ngẩng đầu thở dài.
Bạch Tiểu Bích đi vào trướng, Ôn Hải đã ngồi trên thư án đọc tin từ kinh thành.
Nàng đi tới, rót một chén trà để trước mặt hắn nói: “Hôm nay sư phụ không nên mạo hiểm đến cứu ta như vậy.”
Ôn Hải kéo tay nàng, mắt vẫn không rời khỏi thư tín, “Hôm nay ta cứu là đồ đệ ta sao?”
Bạch Tiểu Bích đường nhiên hiểu được hàm ý của hắn, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thập vương gia chết là giả, nhưng chẳng lẽ Thập vương phi cũng là giả sao?”
Ôn Hải nghiêng đầu nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích cũng nhìn hắn.
Ôn Hải bỏ thư tín trong tay xuống, nhìn nàng nói: “Hoàng huynh phái nàng ta tới giám thị ta, nàng ta biết quá nhiều chuyện, ta vốn định cứu nàng ta ra ngoài nhưng cha nàng lại là lão thần trong triều, cực kỳ ngoan cố, nếu ông ấy biết chuyện của chúng ta, hậu hoạn vô cùng.”
Chân tướng được chứng thực, Bạch Tiểu Bích khó khăn cúi đầu nói: “Cho nên ngươi… giết nàng rồi giá họa cho Ngô vương? “
Ôn Hải thản nhiên nói: “Mềm lòng khó thành đại sự!”
Cho nên phái Đang Nguyên mới thành vật hy sinh? Sắc mặt Bạch Tiểu Bích phút chốc trắng bệch, muốn rút tay về, “Ngươi đáp ứng nhận ta làm đồ đệ cũng chính vì muốn lợi dụng ta thu hút sự chú ý của bọn họ, để Ngô vương cùng phe phái của Hoàng thượng chú ý tới ta, theo chân ta tìm ra người sinh giờ Thìn kia, còn ngươi thì âm thầm chuẩn bị đại sự?”
Mặt Ôn Hải không đổi sắc, “Ngươi nghĩ nhiều rồi!”
“Thật vậy chăng?” Bạch Tiểu Bích chớp mắt, “Phó tiểu thư có đến gặp ngươi chưa?”
Đáy mắt Ôn Hải chợt lóe, “Ngươi đã gặp nàng?”
Bạch Tiểu Bích nói: “Nàng thoát thân được, trước đây không lâu còn đi hành thích Diệp công tử, suýt nữa bị người bắt được, có lẽ có vài chuyện nàng… đã suy nghĩ kỹ lại.”
Ôn Hải nhíu mày, có chút khó chịu nói: “Trước giờ nàng làm việc vẫn luôn lỗ mãng như vậy.”
Bạch Tiểu Bích không nhịn được nói: “Nàng là biểu muội của ngươi, Đang Nguyên xảy ra chuyện cũng là vì ngươi!”
“Những chuyện này là chuyện của nam nhân, không phải chuyện nữ nhân nên quản.” Ôn Hải kéo nàng vào trong lòng, giọng nói cũng dịu hơn hẳn, “Nhiều trung thần lương tướng theo ta như vậy, ta không thể vì hai người bọn họ mà bỏ mặc sống chết của những người kia được, tình thế bất đắc dĩ thôi. Ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ đi theo ta chịu chết, hôm nay ta cứu ngươi là do ta thích ngươi, muốn bảo vệ ngươi!”
Lần đầu tiên nghe hắn thừa nhận ‘thích’ mình, Bạch Tiểu Bích xấu hổ nghiêng đầu né tránh ánh nhìn của hắn, “Ta chỉ là một dân nữ bình thường, không xứng được Vương gia coi trọng.”
Ôn Hải cười nói: “Không xứng với Vương gia, chẳng lẽ xứng với Quận vương gia sao?”
Bạch Tiểu Bích thất kinh, “Vương gia nói gì vậy?”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Người này giấu diếm dã tâm, trí kế còn hơn cả Ngô vương, không thể giữ lại được.”
Bạch Tiểu Bích kinh ngạc nhìn hắn.
Ôn Hải cũng nhìn nàng.
“Diệp công tử đã cứu ta!”
“Ta đã cứu ngươi!”
Ngày đó hắn nói không sai, là nàng quá ngây thơ, ảo tưởng những điều không thực tế, cuối cùng rơi vào thất vọng. Bạch Tiểu Bích trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng hỏi: “Mới vừa rồi sư phụ nói cái kia, là nói thật?”
Ôn Hải nhướng mày nhìn nàng, “Sư phụ?”
Bạch Tiểu Bích đỏ mặt.
Ôn Hải hài lòng nhìn nàng xấu hổ, buông nàng ra nói: “Không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ trước đi, tối nay chắc chắn sẽ không bình yên, Lữ tướng quân tự có sắp xếp.”
Bạch Tiểu Bích nghĩ tới một chuyện, dè dặt hỏi: “Không phải Trầm gia cũng đầu quân cho ngươi sao, sao không thấy Trầm công tử?”
“Ta đã phái hắn ra ngoài làm việc rồi!” Ôn Hải lần nữa đọc thư tín, “Nếu đã quyết định ở lại mà còn tơ tưởng tới nam nhân khác, ta sẽ không buông tha đâu.”