Công thành đại thắng. Lữ Phục mặc khôi giáp, đứng trước tam quân, cả người toát ra hào khí nói hôm nay mới chỉ đoạt lại thành, đợi tới ngày Vương gia diệt trừ được nghịch tặc thì mọi người đều sẽ được phong thưởng. Chúng tướng sĩ nghe vậy, nhiệt huyết sôi trào.
Ôn Hải cùng mấy vị tướng lãnh ở bên trong uống rượu, Bạch Tiểu Bích không tiện đi vào, đành ngồi một mình trước bậc cửa.
Vài tên lính tuần đi ngang qua, vừa đánh thắng trận nên cần bố trí nhân lực canh phòng cẩn mật, dần dần cũng có dân chúng qua lại, thập phần chỉnh tề. Bạch Tiểu Bích nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi kính phục Lữ Phục.
Có thể khiến bao nhiêu trung thần lương tướng thề chết đi theo, bản thân người này cũng không đơn giản, nhưng tương lai hắn sẽ là Hoàng thượng. Bạch Tiểu Bích chưa từng biết đến cuộc sống trong hoàng cung nhưng đã tận mất chứng kiến cảnh tuyển cung nữ. Triều đình từng cử một quan viên tới huyện Môn Tỉnh tuyển chọn cung nữ phục vụ trong cung, phàm là những cô nương chưa lập gia đình đều phải tiến cung làm cung nữ khiến huyện Môn Tỉnh nhỏ bé phút chốc hỗn loạn không tả được, phàm là nhà có con gái tới tuổi cập kê đều vội vàng gả con gái đi, nếu không thể thành hôn kịp thì tùy tiện trao tín vật đính ước, lễ vật cầu thân,… may mà lúc ấy Bạch Tiểu Bích mới chỉ nên ba, miễn cưỡng tránh được.
Có thể thấy được ở trong mắt người đời, tiến cung cũng không phải chuyện tốt lành gì, cho dù vận khí tốt, đạt được vinh hoa phú quí, có danh phận thì sao chứ? Tam cung lục viện có vô số tần phi, bọn họ sẽ là ai trong số đó? Đợi đến lúc nhan sắc phai tàn, cúi đầu nhìn tóc trắng than thở? Những chuyện này trong sách đâu có thiếu, hoàng cung có khác gì lồng giam hoa lệ, vào được mà không thể ra được.
Ánh trăng vàng dịu chiếu xuống, Bạch Tiểu Bích thấp thỏm không yên. Bất luận là Vương gia hay Quận vương gia, đều không phải người nàng muốn, nàng thà rằng gả cho một người bình thường, hàng ngày cực khổ lo chuyện nhà, phu xướng phụ tùy.
Ba vị tướng lĩnh từ bên trong đi ra, ước chừng đang cao hứng vì thắng trận, thanh âm nói chuyện cũng rất lớn, có chút bông đùa, “Không nghĩ tới hôm nay lại có chuyện vui, Cửu vương gia anh mình như vậy, tương lai lên ngôi nhất định khiến nước nhà hưng thịnh, nữ nhi của Thần vũ tướng quân đương nhiên sẽ có điểm hơn người, rất thích hợp làm chủ hậu cung.”
“Ngươi uống nhiều quá rồi, để Cửu vương gia nghe được hai từ ‘lên ngôi’ nhất định sẽ nổi giận.”
“Các ngươi sợ cái gì chứ, ai mà chẳng biết đó chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện tại Cửu vương gia không chịu lên ngôi là vì muốn giữ lòng tôn kính với Tiên hoàng, đủ thấy người là một người rất có hiếu.”
“Chuyện Lữ tiểu thư chẳng lẽ không phải nói đùa?”
“Ngươi thật ngu ngốc, tuy là nói đùa nhưng là do chính Thạch tướng quân nói ra, chẳng lẽ không phải ý tứ của Cửu vương gia? Ngươi nhìn sắc mặt Lữ tướng quân xem, ta thấy trong lòng đã sớm đồng ý rồi. Ta còn nghe nói tứ tiểu thư lớn lên rất xinh đẹp.”
…
Bạch Tiểu Bích ngẩn người, một trong ba vị tướng nhìn thấy nàng, lớn tiếng quát: “Chỗ này mà ngươi cũng dám ngồi, không biết quân pháp sao?” vừa nói vừa nhấc chân định đá nàng.
Vừa khéo lúc này có vị Dương hiệu úy ngày trước bảo vệ nàng đi ngang qua, vội vàng ngăn cản nói: “Sở tướng quân xin dừng tay, người đó là đường đệ của Lữ phó tướng!”
Bạch Tiểu Bích hoàng hồn, vội vàng đứng dậy, “Là ta không hiểu qui củ, xin tướng quân tha tội!” Vị tướng quân này nàng biết, hắn chính là ái tướng dưới trướng Lữ Phục, tên Sở Chí Trung, tuổi cũng xấp xỉ Lữ Kiền, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen.
Sở Chí Trung sửng sốt, cười lớn nói: “Hóa ra là Lữ tiểu huynh đệ, một mình ngươi ngồi đây làm cái gì, còn không vào uống rượu?!” vừa nói vừa phát mạnh lên vai nàng, nhíu mày nói: “Ngày thường thấy ngươi mảnh mai không có mấy lạng thịt, ưu nhã còn hơn cả nữ nhân, nếu không phải vì ngươi, ta còn tưởng Lữ gia người nào cũng là thần tướng hết cả.”
Dương hiệu úy cười nói: “Sở đại ca nhanh mồm nhanh miệng, Lữ huynh đệ đừng giận!”
Bạch Tiểu Bích lúng túng, “Thật ra ta chưa từng luyện võ.”
“Cho dù vậy cũng không thể mảnh mai như vậy chứ?!” Sở Chí Trung tóm lấy cánh tay nàng kéo vào trong, “Còn không đi vào chúc mừng thúc phụ ngươi, Vương gia đang cầu hôn đường muội ngươi kìa.”
Đại sảnh chỉ có mấy người đang ngồi uống rượu. Ôn Hải ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt thản nhiên như không có chuyện gì, bên phải hắn theo thứ tự là Lữ Phục, Lữ Kiền, một vài vị tướng lãnh nàng có biết mặt nhưng không biết tên.
Đám người đang uống rượu nói chuyện thì thấy có người đi vào, nhất loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Sở Chí Trung bỏ qua Bạch Tiểu Bích, cười nói: “Ta thấy Lữ huynh đệ một mình ngẩn người ngoài kia nên bảo hắn vào, chuyện vui như vậy, làm cháu nhất định phải kính rượu thúc phụ mới đúng.”
Hắn nháo như vậy khiến chúng tướng bên trong cũng ồn ào theo.
Bạch Tiểu Bích căn bản không ngờ tới mình sẽ bị kéo vào, nàng đứng giữa đám người, nhìn chén rượu bị nhét vào trong tay mà không khỏi luống cuống.
Người khác không biết thân phận nàng, Lữ Phục với Lữ Kiền đương nhiên hiểu, nhất thời không biết phải làm sao.
Lữ Phục họ nhẹ một tiếng, trách cứ Sở Chí Trung, “Trước mặt Vương gia, sao có thể càn rỡ như vậy được?”
Thật ra thì trong quân doanh, các tướng sĩ vốn rất rộng rãi, nhất là trong yến tiệc mừng công, rất ít khi giữ lễ tiết. Các tướng lĩnh mơ hồ phát hiện có gì không đúng lắm nhưng cũng không ai dám lên tiếng, chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Lữ Phục bất an, nhìn Ôn Hải, “Chuyện này…”
Sắc mặt Ôn Hải thản nhiên như không, “Hiếm khi nàng có lòng, Lữ tướng quân không cần từ chối!”
Bạch Tiểu Bích biết tràng diện càng lúc càng khó kiểm soát, nhẹ hít một hơi, khẽ mỉm cười, cũng không nhìn Ôn Hải, nâng chén lên nói: “Thúc phụ chinh chiến nửa đời, chiến công vô số, chất nhi luôn luôn kính trọng, hôm nay người theo minh chủ, mong người sớm ngày giúp Vương gia bình định giang sơn, bắt được nghịch tặc, đến lúc đó chất nhi lại xin kính lão nhân gia người một chén!”
Chúng tướng lúc này mới hoàn hồn, không ngừng khen tốt.
Thấy nàng thật lòng mời rượu, Lữ Phục có chút tán thưởng, nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Bạch Tiểu Bích rót thêm một chén nữa, đi tới trước mặt Ôn Hải, “Chén này thảo dân xin chúc mừng Vương gia, mong Vương gia sớm thành đại nghiệp!”
Ôn Hải nhìn nàng trong chốc lát, nhận lấy chén rượu để sang một bên, gật đầu ý bảo nàng có thể lui ra.
Sở Chí Trung vác theo bầu rượu tới vỗ vai nàng, “Sự ưu nhã của ngươi đúng là bất đồng, lời nói của Lữ huynh đệ quả nhiên dễ nghe, chúng ta cùng uống một chén!”
Bạch Tiểu Bích nào dám uống rượu cùng hắn, vội từ chối nói: “Ta không uống được rượu!”
Sở Chí Trung cười nói: “Sợ cái gì, cùng lắm lúc ngươi say đại ca cõng ngươi về, ngươi xem thường đại ca sao?”
Chúng tướng sĩ nghe vậy cười lớn.
Lữ Kiền thấy vậy, vội vàng đứng dậy, đoạt lấy chén rượu trong tay hắn nói: “Sở đại ca uống nhiều rồi, đường đệ ta hay xấu hổ, ngươi đừng khó dễ hắn, muốn uống rượu thì tới tìm ta.”
Sở Chí Trung đang định nói gì đó thì Ôn Hải đột ngột lên tiếng, “Lữ huynh đệ không uống rượu thì tới phòng ta dọn dẹp thư án đi!”
Ngày trước bị Trương công tử từ hôn, nàng thương tâm là vì sợ mất mặt; chứng kiến Diệp Dạ Tâm thân mật với các cô nương khác, nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên là vì tức giận; hôm nay nghe được tin hắn cầu hôn người khác, nàng cũng không kích động như mình tưởng, ngược lại cảm thấy thản nhiên, bởi vì… chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của nàng.
Bạch Tiểu Bích lui ra ngoài cửa, tiếng cười đùa lượn lờ trong không trung. Đột nhiên, một cánh tay không biết từ đâu vươn ra bịt miệng nàng.
Bạch Tiểu Bích hoảng hốt, cực lực giãy dụa, trước mặt ngày càng trở nên mơ hồ, một mùi hương kỳ dị gay nồng xộc vào khoang mũi khiến nàng mất đi tri giác.
Đợi tới lúc Bạch Tiểu Bích tỉnh lại thì bản thân đã ở trên xe ngựa, một nữ tử áo đen bộ dáng lãnh khốc canh giữ bên cạnh. Thấy nàng tỉnh lại, nữ tử áo đen lạnh lùng phân phó thủ hạ, “Cho nàng uống nước!”
Bạch Tiểu Bích đương nhiên nhận ra nàng ta, sau một hồi nghi hoặc, đáy lòng không khỏi trùng xuống. Nàng ta là người bên cạnh Diệp Dạ Tâm, nhưng chính hắn đã thả nàng đi, sao có thể phái người tới bắt nàng được? Trừ khi… nàng ta nghe lệnh của Ngô vương!
Bạch Tiểu Bích đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại chắc nàng đã bị đưa ra khỏi thành?
Quả nhiên, nữ tử áo đen mang theo nàng giục ngựa đi mấy ngày liên tục, cuối cùng đi vào một tòa thành.
Bạch Tiểu Bích lần nữa bị chuốc thuốc mê, khi tỉnh lại, nàng vô cùng bất ngờ khi mình không bị tống vào lao ngục, ngược lại là trên giường một gian phòng sạch sẽ, màn lụa thượng hạng, vừa nhìn cũng đủ biết nơi đây không tầm thường.
Đây là đâu?
Bạch Tiểu Bích còn đang nghi hoặc, trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói.
“Nàng quả nhiên không chết, nếu không phải Thất Nga báo tin, ngươi còn muốn gạt ta đến bao giờ?” thanh âm có chút già nua.
“Nhi tử biết sai, phụ vương không nên tức giận!” giọng nói thập phần quen thuộc.
“Ngươi tự chủ trương, trong mắt ngươi còn có người phụ vương này?” có tiếng cười lạnh.
“Phụ vương quá lời, chỉ là…” giọng hắn có chút bất đắc dĩ, “Nhi tử thật sự có chút thích… không muốn hại nàng nên mới giấu phụ vương, nếu không tính mạng nàng nhất định khó bảo toàn.”
Lão nhân cười lớn, bao nhiêu nghi ngờ đều bị câu nói này của hắn xóa tan, “Ta chờ ngươi nói những lời này thật lâu,” nói rồi hừ lạnh một tiếng, “Ta còn tưởng ngươi đủ lông đủ cánh rồi, dám lừa dối ta!”
Hắn cười nói: “Nhi tử không dám!”
Thanh âm của lão nhân phút chốc trở nên nghiêm nghị, “Có thích đến mấy thì cũng chỉ là một nữ nhân, sao có thể vì nàng ta mà làm trễ đại sự? Đợi giang sơn này thuộc về phụ tử chúng ta, muốn loại nữ nhân nào mà không có? Ngươi thật hồ đồ!”
Bạch Tiểu Bích nghe thấy hắn nói: “Phụ vương dạy dỗ rất phải!”
“Rớt xuống vách núi mà không chết, ngay cả Tạ Thiên Hải cũng thoát được, nha đầu này quả nhiên có chút vận khí, lão phu cũng muốn nhìn xem lần này Tạ Thiên Hải làm sao cứu được nàng ta.” Lão nhân nói rồi thong thả bước đi, giọng nói ngập tràn đắc ý, “Phái người trông chừng cẩn thận, nếu có sai sót ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Tiếng bước chân xa dần, Bạch Tiểu Bích ngồi trên giường khẽ thở phào nhẹ nhõm, thân phận lão nhân là điều không cần nghi ngờ, người được hắn gọi là phụ vương thì còn có thể là ai được chứ? Hôm nay rơi vào trong tay Ngô vương, thật sự là khó thoát thân nổi, gặp được hắn ở đây không biết là may mắn hay đáng lo nữa.
Hắn lại nói thích nàng?
Trong đầu không tự chủ xuất hiện hình ảnh đêm đó, Bạch Tiểu Bích vội vàng nhắm chặt mắt, lắc đầu cố gắng rũ bỏ vọng tưởng. Hắn nói vậy chẳng qua là muốn xóa tan nghi ngờ của Ngô vương, hắn xuất thủ tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác, cô nương bên cạnh thay như thay áo, lần nào cũng thân mật cùng các nàng, chỉ sợ hắn còn không nhớ nổi tên của các nàng là gì, gương mặt ôn nhu, nội tâm lại vô tình hơn bất kỳ ai.
Có khi, hắn không hoàn toàn vô tình như vậy, ít nhất hắn thật sự không đành lòng giết nàng. Chuyện đó thật sự rất khó tin, hôm nay nàng nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn?
Bạch Tiểu Bích khẩn trương, hai bàn tay nắm chặt, nhìn bóng người bên ngoài màn lụa mà không dám thở mạnh.
“Còn muốn giả bộ bao lâu?” Một cánh tay nhấc màn lụa lên, gương mặt tuấn mỹ ôn nhu quen thuộc xuất hiện.
Giường là nơi rất nhạy cảm đối với nữ hài tử, Bạch Tiểu Bích hoảng sợ ngồi bật dậy, “Diệp công tử!”
Diệp Dạ Tâm cúi đầu nhìn nàng, “Nhanh như vậy đã gặp lại, vận khí của tiểu nha đầu thật tệ!”
“Ta đã nói mình không có phúc khí đến vậy, đi đến đâu xui xẻo đến đó, các ngươi tìm nhầm người rồi!” Bạch Tiểu Bích lúng túng cười nói, giọng nói thập phần lo lắng, “Phụ thân ngươi biết ta còn sống, có trách phạt ngươi không?”
Diệp Dạ Tâm không đáp, “Đói bụng chưa? Tới dùng cơm đi!” Nói rồi đưa tay kéo nàng dậy.
Bạch Tiểu Bích nhạy cảm tránh né, bước nhanh xuống đất, “Phụ thân ngươi… định xử trí ta thế nào?”
Diệp Dạ Tâm cũng không so đo, “Ngươi nghĩ sao?”
Thấy hắn như vậy, Bạch Tiểu Bích dần dần cảm thấy tự nhiên hơn, “Hắn muốn dùng ta uy hiếp sư phụ ta?”
Diệp Dạ Tâm hỏi ngược lại: “Dùng ngươi uy hiếp Tạ Thiên Hải lui binh, có thể nắm được mấy phần thành công?”
Bạch Tiểu Bích không đáp.
Diệp Dạ Tâm lại nói: “Sẽ bị uy hiếp tính mạng, ngươi có sợ không?”
Bạch Tiểu Bích miễn cưỡng cười nói: “Ta còn sống tới bao giờ?”
Diệp Dạ Tâm mở chiết phiến, thay nàng quạt, “Nơi này là Đều Châu, bọn họ nhanh nhất cũng phải mất một đến hai tháng mới đánh tới được, ngươi tạm thời chưa chết được đâu.”
Thấy bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của nàng, hắn nhịn không được cười nói: “Được chăng hay chớ, vì sao không cầu xin ta thả ngươi?”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu, “Ta không muốn thiếu nợ nhân tình Diệp công tử nữa, huống chi, thả ta rồi công tử làm sao ăn nói với phụ thân người?” Quan hệ phụ tử bọn họ dường như cũng không mấy thân thiết.
“Hiện tại ta không thể thả ngươi đi.” Diệp Dạ Tâm ngồi xuống nói: “Ăn cơm trước đi, ta ở biệt viện đối diện, muốn gì thì sai người tới báo ta.”
Trên bàn đặt một phong thư, nội dung không nhiều lắm, ý tứ rất rõ ràng. Sắc mặt Ôn Hải không đổi, nhìn không ra tốt xấu, trong trướng vô cùng tĩnh lặng, một tướng lĩnh quì một gối trên đất.
Lữ Kiền cả giận nói: “Trong quân có gian tế, vậy mà không người nào phát hiện!”
Vị tướng quì trên đất vội dập đầu nói: “Mạt tướng biết tội, nguyện chịu trách phạt.”
Lữ Phục bên cạnh cũng đứng dậy, bước về phía trước nói: “Cựu thần trị quân không nghiêm mới khiến Bạch cô nương rơi vào tay quân địch, phụ sự kỳ vọng của Vương gia.”
Ôn Hải nhìn Lữ Phục, cười nói: “Mỹ nhân dễ kiếm, lương tướng khó cầu. Hành quân tác chiến có gian tế trà trộn cũng không phải chuyện lạ, ai không có lúc sơ xuất, Lữ tướng quân không nên tự trách mình.” Vừa nói vừa quay sang vị tướng quân quì trên đất, “Lần sau đừng viện lí do này nữa.”
Vốn tưởng rằng sẽ bị trừng phạt theo quân pháp, không nghĩ tới có thể thoát được, vị tướng kia vừa mừng vừa sợ, càng thêm xấu hổ.
Ôn Hải ra hiệu cho Lữ Kiền đỡ hắn đứng dậy, “Chuyện này không cần nhắc lại nữa, các ngươi lui xuống hết đi.”
Lữ Phục bất bình nói: “Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, bọn chúng lại muốn chúng ta lui binh, nghịch tặc sao có thể giữ lời hứa thả người được, nếu để bọn hắn đắc ý, sau này nhất định sẽ được voi đòi tiên.”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Đó là ý của hắn, bổn vương lại không đáp ứng!”
Tinh thần Lữ Phục chấn động, “Ý Vương gia là…”
Trong trướng lần nữa lâm vào trầm mặc.
“Công thành!”