Bạch Tiểu Bích hỏi thăm mới biết, nơi này cách hồ Thanh Long tới mười hai dặm. Bị thương nặng như thế mà hắn vẫn cố gắng đưa nàng đi xa như vậy.
Bạch Tiểu Bích nói dối về tình huống của hai người, người nhà lão đánh cá cũng hết sức thuần phác thiện lương nên cũng không nghi ngờ gì, Điều Bạch Tiểu Bích lo lắng nhất chính là, Diệp Dạ Tâm làm việc cẩn trọng, chỉ sợ hắn không tìm thấy thi thể hai người sẽ phái cao thủ đi điều tra, nếu vạn nhất bị hắn tìm được, Ôn Hải nhất định khó bảo toàn tính mạng, chỉ mong thương thế trên người hắn sớm chuyển biến tốt để còn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Trên hốc tủ đầu giường có đặt một cái chén đất, trong chén là một chất lỏng màu đen.
Ôn Hải không mở miệng, Bạch Tiểu Bích không tài nào đút thuốc được cho hắn, bao nhiêu thuốc đều chảy xuống gối hết cả, nàng nóng ruột đưa tay sờ trán hắn, thấy trán hắn nóng bừng, nhất thời càng thêm khẩn trương, quả thật là muốn khóc mà. Bạch Tiểu Bích không còn cách nào khác, đành phải ngậm thuốc mớm cho hắn.
Rất lâu sau đó, một tiểu cô nương mặc áo vải thô đẩy cửa bước vào hỏi: “Tỷ tỷ, ca ca đã uống thuốc chưa?”
Bạch Tiểu Bích vội vàng lau khóe miệng, cầm chén thuốc đưa cho tiểu cô nương nói: “Đã uống rồi, cảm ơn muội muội.” Gương mặt thanh tú nóng rực.
Sau khi mớm thuốc, nàng lại đắp khăn lạnh cho hắn, mắt thấy trời sắp sáng, Bạch Tiểu Bích mới ghé người vào đầu giường ngủ một lát. Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên nàng làm sau khi thức dậy chính là kiểm tra nhiệt độ của Ôn Hải.
Ôn Hải rốt cuộc cũng là người luyện võ, mặc dù còn chưa tỉnh nhưng nhiệt độ đã hạ rất nhiều, không còn nóng bừng như hôm qua nữa. Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu cô nương hôm qua lại mang thuốc đến.
Đợi cô bé đi ra ngoài rồi, Bạch Tiểu Bích đi tới đóng chặt cửa lại. Lần mớm thuốc này dễ dàng hơn hôm qua rất nhiều, Ôn Hải cũng rất phối hợp, toàn bộ thuốc nàng mớm đều nuốt xuống cả, thậm chí cuối cùng còn… Bạch Tiểu Bích có cảm giác như đôi môi lạnh băng của hắn như đang đáp lại, nhẹ mút lấy môi nàng…
Da đầu Bạch Tiểu Bích tê dại, theo bản năng rụt đầu lại.
Quả nhiên, Ôn Hải không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang mở mắt nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích sợ đến nỗi đánh rơi chén thuốc trên tay: “Sư phụ!”
Sắc mặt Ôn Hải không đổi, khẽ nâng người muốn ngồi dậy.
Bạch Tiểu Bích vội vàng nhặt chén thuốc đặt lên bàn rồi chạy qua đỡ hắn, lấy gối cho hắn dựa vào: “Hôm qua sư phụ hôn mê, không chịu uống thuốc, cho nên…”
Ôn Hải nhìn nàng hỏi: “Cho nên ngươi mới đút thuốc cho ta như vậy?”
Bạch Tiểu Bích quẫn bách quay người nói: “Ta… mang chén đi rửa!”
Ôn Hải kéo tay nàng nói: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Tạm không nhắc tới chuyện hai người, giờ phút này, tại vách núi đá cách xa Lý gia trang, một nữ tử che mặt khóc nấc lên, lão giả bên cạnh nhìn xuống vách núi đá, hiển nhiên cũng không mấy dễ chịu, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng.
Có người vội vã đi tới: “Hội chủ!”
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn người mới tới.
Lão giả lên tiếng trước tiên: “Như thế nào rồi?”
Người nọ cúi đầu đáp: “Đã tìm khắp hai bờ sông nhưng vẫn không thấy người, sợ rằng…”
Nữ tử nghe vậy, lớn tiếng cắt ngang lời hắn: “Sợ rằng cái gì? Mau đi tìm lại, tìm cho tới khi nào thấy người mới thôi!”
Vách đá cao như vậy, bên dưới còn là dòng nước chảy xiết, thi thể hai người có khi đã bị cuốn vào trong hồ rồi cũng nên, lão giả thở dài, vỗ vỗ lưng nàng nói: “Thôi, người sống trên đời đều có số, không cưỡng cầu được, nếu không cũng chỉ là công dã tràng, còn tưởng không nhìn ra tướng mệnh của hắn sẽ có chút may mắn, không nghĩ tới…”
Nữ tử cắn răng nói: “Ta không tin! Chỉ cần chưa tìm được người thì vẫn còn hi vọng!” Nói rồi khóc nấc lên nói: “Đều tại cha, ta đã nói nên phái thêm người bảo vệ huynh ấy!”
“Không được tùy hứng!” lão giả lớn tiếng quát nàng, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta đã sớm nói hắn quá trẻ, nay cục định đã thành, có thể thấy chúng ta đã nhìn lầm người, hôm nay Thiên Tâm làm việc cho Ngô Vương, nếu chúng ta không mau tính toán thì khó bảo toàn được, sau này Thiên Tâm… aizzz!” Ngô Vương hành sự không từ thủ đoạn, so với đương kim Hoàng thượng còn ác độc hơn, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho đối thủ được, bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết thôi.
Nữ tử không tin, lớn tiếng kêu lên: “Cha bỏ mặc huynh ấy sao?”
Hai người đang ầm ĩ, một người nữa vội vàng chạy tới: “Hội chủ!”
Lão giả nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì mà khẩn trương như vậy?”
Người kia nói: “Ngô vương… động thủ!”
Cỏ dại um tùm, những cây cổ mộc cao lớn che phủ bầu trời, giữa thiên nhiên núi rừng có một căn nhà gỗ nhỏ bỏ hoang, đối với người đào vong mà nói thì đây chính là chỗ trốn lý tưởng nhất, từ biệt nhà lão đánh cá, Ôn Hải liền dẫn Bạch Tiểu Bích tới đây, nơi này vốn là chỗ ẩn cư của một vị trưởng lão, sau này lão mất, chỗ này liền bỏ hoang, hôm nay trong lúc nguy cấp nhớ tới, tạm thời dùng làm chỗ ẩn thân.
Bạch Tiểu Bích cũng hiểu, với tình hình hiện nay mà trở về Lý gia trang thì hắn khó bảo toàn được tính mạng, thương thế của hắn không nhẹ, nếu lộ diện nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Khí trời đang tiết giao mùa, quả dại trong núi rất nhiều, hai người ăn trái cây hai ngày, Ôn Hải nhịn không được đi ra ngoài, lúc trở về mang theo hai con thỏ quăng cho Bạch Tiểu Bích.
Trong khe núi, Bạch Tiểu Bích đứng trên tảng đá lớn ở mép nước, tay cầm đoản, ánh mắt nhìn hai con thỏ có chút buồn bực.
Đoản đao tỏa ra ánh sáng lạnh, tuyệt đối không phải vật tầm thường, không nghĩ tới ngày thường hắn chưa bao giờ dùng tới, hôm nay lại dùng vào việc giết thỏ này.
Hai con thỏ đã bị đánh gãy chân, gục trên mặt đất thở gấp, Bạch Tiểu Bích càng nhìn càng cảm thấy không đành lòng, chần chừ mãi không dám hạ thủ.
“Lòng dạ đàn bà!” Một cánh tay vươn tới, đoạt đi đoản đao trong tay nàng.
Ánh đao chợt lóe, hai cái đầu thỏ lập tức phân ra.
Bạch Tiểu Bích chưa từng thấy cảnh giết thỏ máu me như vậy, vội vàng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
“Thịt thường ngày ngươi ăn từ đâu ra?” Ôn Hải ném đoản đao lại cho nàng, thản nhiên nói. “Tuy có chút bất đắc dĩ nhưng chẳng lẽ ngươi muốn ăn trái cây mà sống qua ngày mãi?”
Bạch Tiểu Bích thẹn thùng nói: “Sư phụ dạy rất đúng!”
Ôn Hải hỏi lại: “Thì ra ta là sư phụ ngươi?”
Bạch Tiểu Bích đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mớm thuốc hôm trước, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, hai gò má nóng ran, vội vàng ngồi xổm xuống xem xét hai con thỏ, không biết nên làm thế nào cho đúng: “Này… làm sao làm a?”
Ôn Hải nhìn hai con thỏ nói: “Ta cũng không biết!”
Bạch Tiểu Bích cúi đầu.
“Chê cười ta sao?” thanh âm mang theo ý cười, hắn đi tới ngồi xuống cạnh nàng, cầm hai con thỏ kia lên, “Ta mặc dù không hiểu nhưng biết làm a!”
Bạch Tiểu Bích chỉ điểm nói: “Ta đã thấy người ta giết gà rồi, hình như là vặt lông trước?”
…
Thỏ dĩ nhiên không thể nhổ lông được, Ôn Hải rất nhanh đã lột da xong, dùng đá đánh lửa lấy được từ nhà lão đánh cá ra, hiện tại chỉ còn thiếu củi khô, huống chi nửa đêm trong núi rất lạnh, muốn qua được đêm dài thì nhất định phải đốt lửa, thấy góc tường có một chuôi sắt rỉ, hắn liền cầm lên đi ra ngoài.
Bạch Tiểu Bích lo lắng thương thế của hắn, vội lên tiếng ngăn: “Sư phụ nghỉ ngơi đi, để ta đi cho!”
Bạch Tiểu Bích cầm búa chém xuống, nhưng mặc cho nàng hao tốn bao nhiêu sức lực đi chăng nữa, cái cây kia vẫn không hề suy suyển, hai tay nàng cầm búa đến đỏ cả, đành phải chuyển sang những cành cây nhỏ hơn, lúc này mới phát hiện mình đã đánh giá quá cao bản thân.
Ôn Hải ở bên cạnh nhìn nàng nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được đi tới hỏi: “Ngươi tính đốn tới lúc trời tối hay sao?”
Bạch Tiểu Bích đưa cây búa cho hắn.
Ôn Hải không nhận, nhưng lại di chuyển tới phía sau nàng, cầm hai cánh tay nàng nói: “Phải cầm như vậy,” vừa nói vừa cầm hai cánh tay nàng nhấc lên, cây búa trong tay chém xuống, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, cả thân cây cao lớn đổ ập xuống.
Bạch Tiểu Bích bị khí lực vốn không phải của mình dọa cho sợ run người, bên tai giống như có tiếng cười khẽ.
Tìm được đường sống trong chỗ chết quả thật chật vật, kiểu dạy như thế này thường ngày sao cso thể làm ra được, mùi đàn hương trên người hắn đã không còn nồng như trước nhưng vẫn như cũ khiến cho người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Bạch Tiểu Bích bị Ôn Hải ôm trong ngực, hô hấp có chút không thông, tay cầm búa cũng bắt đầu run lên, cảm thấy tình hình không ổn, nàng lắp bắp nói: “Tốt… tốt lắm!”
Ôn Hải quả nhiên buông nàng ra, thản nhiên nói: “Vậy ngươi tiếp tục đi!”
Biết hắn cố ý, Bạch Tiểu Bích nhìn gốc cây trước mặt, bực mình nói: “Sư phụ cần gì trêu đùa ta!”
Ôn Hải lại nói: “Vi sư thương thế không tốt, khí lực không đủ, đâu có thể tự mình động thủ được, dạy ngươi cách làm thì được.”
Bạch Tiểu Bích nghẹn họng.
Ban đêm, ánh lửa chiếu rọi bốn vách nhà tranh, không khí trong nhà ấm áp như mùa xuân. Buổi chiều nay, hai người dùng tư thế mập mờ đốn xong đống củi, đợi cho Bạch Tiểu Bích phát hiện tình huống khác thường thì thỏ cũng đã nướng xong.
Ôn Hải nhìn miếng thịt thỏ đã được nướng chín, khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng xé một miếng, chậm rãi ăn.
Bạch Tiểu Bích ngược lại ăn rất ngon: “Ngày thường theo sư phụ đi khắp nơi, ăn nhiều món ngon nhưng cũng không ngon bằng thịt thỏ hôm nay.”
Ôn Hải nói: “Trong tình huống nguy cấp, mọi thứ có thể lấp đầy bụng đều là mỹ vị.”
Bạch Tiểu Bích xấu hổ nói: “Sư phụ nói rất đúng, nhớ tới thật khiến người ta chê cười.”
Ôn Hải ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Bạch Tiểu Bích cười nói: “Lúc ta còn bé, nương ta có kể cho ta nghe một câu chuyện về một vị hoàng đế bị gian thần mưu phản nên phải lưu lạc trong nhân gian, một ngày đói bụng khiến ông ta không chịu được, đúng lúc có một lão đầu mang cho ông ta một chén canh đậu phụ với ngô non, hoàng đế ăn vào mà cảm giác như đang ăn mỹ vị nhân giân, sơn hào hải vị trong cung cũng không hơn được món canh đậu phụ sơn dã này, hoàng đế liền hỏi lão đầu kia về món canh, lão đầu cười nói với hoàng đế đó là món canh trân châu mã não. Sau này hoàng đế thuận lợi trở về hoàng cung, liền dặn đầu bếp…”
Ôn Hải cắt ngang lời nàng nói: “Là ngự trù!”
Bạch Tiểu Bích nói: “Đúng vậy, hoàng đế ra lệnh cho ngự trù làm món canh trân châu mã não, ngự trù trong cung trợn mắt nhìn nhau, trân châu bột ăn được thì không nói, nhưng mã não kia thì phải làm sao? Hoàng đế thấy bọn họ không làm được, mặt rồng giận dữ, hạ lệnh chém rất nhiều đầu bếp, ách, ngự trù, những người còn lại sợ hãi, vội vàng kéo nhau đi tìm lão đầu kia, van xin lão làm cho một chén canh trân châu mã não. Lão đầu nghe vậy chỉ cười nói, đó là món canh đậu phụ nấu với ngô non của người nghèo, bởi vì ngại nguyên liệu tầm thường cho nên mới lấy tên dễ nghe, hoàng thượng không ăn sơn hào hải vị lại đi ăn cái này làm gì. Ngự trù bất chấp tất cả, một đám người quì trên đất cầu xin, xin lão nhân người thương xót, nếu không làm được thì mạng bọn họ cũng khó bảo toàn. Lão đầu không có cách nào khác, đành phải làm một chén canh trân châu mã não cho bọn họ.” Bạch Tiểu Bích kể tới đây, cố ý dừng lại hỏi: “Sư phụ có đoán được kết quả không?”
Ôn Hải híp mắt nhìn nàng nhưng không đoán.
Bạch Tiểu Bích có chút mất hứng, tiếp tục kể: “Lão đầu dâng canh lên cho hoàng đế nhưng hoàng đế chỉ ăn một miếng rồi buông đũa, nói là mùi vị không giống ngày trước, quả thực là khó có thể nuốt trôi. Lão đầu cười nói, Hoàng thượng không biết đó thôi, canh này vốn là món ăn của người nghèo chúng ta, chỉ dùng để lót dạ. Người ta khi đói bụng, điều quan trọng nhất là phải lấp đầy bụng, làm gì có tâm tư nghĩ đến mùi vị, ngày trước Hoàng thượng cảm thấy ngon là bởi vì lúc đấy người đang đói bụng.” Bạch Tiểu Bích cười lớn nói.
Nàng kể sinh động như thật, vốn tưởng Ôn Hải sẽ cười, ai ngờ hắn chỉ ‘nha’ lên một tiếng rồi nói: “Hoàng đế cũng là người, từ nhỏ lớn lên trong cung, không thấy được cuộc sống gian khổ của người dân, khó có cơ hội được đi ra ngoài thể nghiệm thì người đi theo hầu hạ cũng có hàng chục hàng trăm, tận tâm chu toàn cho nên chẳng bao giờ trải qua cơ hàn, không hiểu cũng chẳng có gì là lạ, chẳng qua… thân là vua một nước mà ngay cả món canh đậu phụ nấu với ngô non mà cũng không biết, không biết được cuộc sống cơ cực của người dân thì thật sự quá ngu ngốc!”
Bạch Tiểu Bích có cảm giác nhụt chí, cúi đầu không nói.
Ôn Hải cũng không có ý định dừng lại: “Thiên tử muốn lấy mạng người quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng phàm là minh quân thì sẽ không vì một món ăn mà tàn sát người vô tội như vậy, quá mức hoang đường.”
Bạch Tiểu Bích giận đến quay đầu không nhìn hắn nói: “Được rồi được rồi, bất quá chỉ là kể chuyện cười, sư phụ cần gì nói một đống đạo lý như vậy chứ.”
Ôn Hải nhìn nàng cười nói: “Là… đồ đệ của ta thì phải biết những đạo lý này!” Không biết vô tình hay cố ý mà Ôn Hải dừng lại một lúc mới nói hết câu.
Bạch Tiểu Bích cũng không để tâm, nhớ tới bộ dáng phát hỏa vừa rồi của hắn, không nhịn được bật cười nói: “Sư phụ nói thuở nhỏ hành tẩu giang hồ là nói dối sao?”
Ôn Hải kéo tay nàng tới gần mình, “Chê cười ta sao?”
Bạch Tiểu Bích nghiêng mắt nhìn chuôi chiết phiến trong tay hắn nói: “Sư phụ nhất định không phải xuất thân từ nhân gian!”
Ôn Hải nhìn nàng cười: “Làm sao biết được?”
“Ta chỉ đoán thôi,” Bạch Tiểu Bích cúi đầu, chuyển chủ đề nói: “Ngày trước trách lầm sư phụ, sư phụ sẽ không giận ta chứ?” Nàng có chút không được tự nhiên, lấy tay gẩy gẩy mấy cành củi: “Lần trước có người bị rơi xuống sông, ta nghĩ sư phụ cố ý… thì ra sư phụ không biết bơi!”
Ôn Hải nghe vậy, cười lớn nói: “Ta vốn đang bế khí ở dưới nước, nếu không phải ngươi bắt được cái rễ cây kia thì mạng chúng ta đã xong từ lâu rồi, đồ đệ quả nhiên là phúc tinh của ta!”
Bạch Tiểu Bích ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Sư phụ…”, Bạch Tiểu Bích đột nhiên sững người, nụ cười phút chốc trở nên cứng ngắc.