Cứ đến thời điểm này, dân chúng các tộc tám thôn liền mang theo các loại thổ sản vùng núi, như cây nấm, quả dại, món ăn dân dã, chiếu trúc giỏ trúc các loại đưa tới huyện thành đổi cho nhau, dùng vật đổi vật.
Đương nhiên cũng có một số thương nhân nơi khác mang theo vải vóc, muối ăn, rượu và son phấn, đồ trang sức các loại tới tòa thành nhỏ này, trao đổi một số đặc sản miền núi cùng người miền núi địa phương, lại vận chuyển tới nơi khác kiếm giá chênh lệch.
Trong huyện thành có hai khách điếm nhỏ, chủ yếu là chuẩn bị cho người miền núi không kịp về trong ngày và đám thương nhân nơi khác tới, điều kiện nơi này rất đơn sơ.
Mã đại thẩm bình thường không 'làm ăn' trong thành, tuy rằng quan phủ ở nơi này không uy phong bằng quan phủ Trung Nguyên, nhưng trong mắt những tiểu dân này họ vẫn rất uy hiếp, gây án ở nơi này sẽ nguy hiểm hơn nhiều.
Chẳng qua điều kiện mẹ con Tiết Thủy Vũ tốt như vậy, nếu bán cho người trên núi làm công cụ sinh dục không khỏi quá đáng tiếc, cũng nên bán cho nhà giàu có hoặc thanh lâu mới kiếm được cái giá tốt.
Trông các nàng là người xứ khác không rành thế sự, Mã đại thẩm chỉ ngẫu nhiên tới huyện thành, cũng không lo lắng gì.
Mã đại thẩm tới thị trấn, trước tiên thuê một gian phòng trong khách điếm nhỏ, nói với Tiết Thủy Vũ:
- Tiểu nương tử, trong huyện thành này không thiếu lưu manh vô lại không đứng đắn ức hiếp người lương thiện, ngươi xinh đẹp như hoa, cũng không nên đi lại linh tinh. Trước tiên đại thẩm sắp xếp ngươi ở nơi này, rồi đi tới nhà thân thích trong thành một chuyến, thứ nhất thăm người thân, thứ hai cũng muốn nhờ họ liên lạc giúp ngươi một thương nghiệp, mới tiện dẫn ngươi tới Quý Châu đạo, nếu không tiểu nương tử xinh đẹp như ngươi căn bản không có khả năng bình an mà đi.
Tiết Thủy Vũ vô cùng cảm kích, liên tục cảm ơn mụ. Mã đại thẩm mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng. Tiết Thủy Vũ buông con gái, vừa mới rót chén nước, chợt nghe cạch một tiếng, vội vàng đi ra kéo cửa phòng, cửa phòng lộ ra khe hở rộng cỡ bàn tay liền không mở được nữa, đã bị người khác khóa ở bên ngoài.
Tiết Thủy Vũ nhất thời có cảm giác xấu trong lòng, nàng cao giọng hô vài câu 'Mã đại thẩm', không nghe tiếng Mã đại thẩm đáp lại, trái lại dẫn tới mấy người khách ở trọ. Các vị khách kia nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp qua khe cửa, cả đám châu đầu ghé tai thần sắc quỷ dị.
Tiết Thủy Vũ thấy thế trong lòng sợ hãi, cũng không dám lộ mặt ra nữa, cảm giác xấu ngày càng mãnh liệt trong lòng:
- Không phải gặp bọn buôn người chứ?
Nghĩ tới bộ dạng chất phác của Mã đại thẩm, Tiết Thủy Vũ không tin tưởng phán đoán của mình lắm, nhưng cục diện quái lạ hiện giờ, lại khiến kẻ khác khó có thể an tâm.
Nhạc Diêu vốn đã mất hứng thú với trò con mèo đi trốn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói với Tiết Thủy Vũ:
- Mẫu thân, tại sao Tiểu Thiên ca ca không tìm được chúng ta.
Tiết Thủy Vũ nhẹ nhàng kéo cô, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Nàng biết rõ, Diệp Tiểu Thiên vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt nàng.
Nếu như nàng có thể thuận lợi đưa Nhạc Diêu tới Quý Châu, giao cho người cần phải giao, có lẽ Diệp Tiểu Thiên trong lòng nàng chỉ là một tiếc nuối. Nhưng hiện giờ nàng nhớ tới người đàn ông kia hơn bất cứ lúc nào.
***
Sau khi Mã đại thẩm rời khỏi khách điếm, liền hào hứng bắt đầu đi loanh quanh trong thành. Mụ rất ít khi gây án ở huyện thành, ở đây không có người quen nào thủ tiêu tang vật giúp mụ, nhưng mụ coi như là nửa người địa phương, đại khái có thể biết nhà ai giàu có.
Mã đại thẩm chú ý tìm nhà giàu sang đầu tiên. Nhà như vậy bỏ ra nhiều tiền nhất, nếu như không được mới tới thanh lâu. Chỉ là thanh lâu nơi này là nơi dã kỹ hội tụ, chuyên kiếm tiền của đám người nghèo khổ, sợ rằng sẽ không đưa ra được cái giá khiến người ta cảm thấy lý tưởng.
Mã đại thẩm đi lại trong huyện thành, không hề chú ý có một bóng người từ đầu tới cuối đều đi theo mụ...
Năm nay Quan Nhị khoảng 50 tuổi, tóc bạc thưa thớt hơn nửa, cuộn tóc cài bằng một cây trâm gỗ hòe. Trên người mặc áo ngắn vải đay cũ nát, lão ngồi xổm dưới bóng cây ven đường, trước mặt đặt một bao hạnh đào, một bao hạt dẻ, còn có quả hồng, táo đỏ các loại.
Bởi vì trời nóng, lão ôm áo choàng, lộ ra đôi chân gầy teo, đang ngồi xổm ở đó giống như một con khỉ lớn. Mỗi khi có nữ nhân có vài phần tư sắc đi qua trước mặt, lão liền nhìn chằm chằm người ta, trước xem ngực sau xem mông, đôi mắt như lồi ra, đầu quay từ trái qua phải từ phải qua trái.
Lão là người thu hoạch thổ sản vùng núi. Đó là chuyện rất cực nhọc, mặc dù chuyển ra ngoài núi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên lão là người có vẻ giàu có nhưng thực ra không có nhiều tiền.
Trên chợ rất hỗn loạn, quầy hàng không chỉnh tề, người đi đường cũng không có quy củ, cho nên cực kỳ lộn xộn, dù như vậy ánh mắt Quan Nhị vẫn có thể chuẩn xác đuổi theo cặp mông yểu điệu bước đến từng bước, ánh mắt lão thâm thúy giống như một triết nhân.
Quan Nhị đã từng rất nghèo. Lão vốn chỉ là tiểu nhị của Lý chưởng quỹ thu hoạch quả khô. Lão làm tiểu nhị lâu năm vẫn không kiếm được mấy đồng tiền, cũng không có tiền lấy vợ.
Cả đời này lão nếm mùi vị làm nam nhân duy nhất một lần, đó là hơn hai mươi năm trước, lần đó lão cầm chặt số tiền tích lũy rất lâu, băn khoăn đi tới cửa Diêu tỷ, giao hơn hai mươi lăm văn tiền mồ hôi nước mắt tích góp rất lâu, bị nữ nhân kia kéo vào nhà giống như đứa trẻ, đổi lấy cái khẽ run rẩy kia.
Thật sự chỉ khẽ run rẩy, chỉ nằm sấp xuống thân thể trắng bóng kia, lão còn chưa kịp động vài cái đã tiết ra như rót. Sau khi tỉnh táo, Quan Nhị bỗng hơi đau lòng xót số tiền kia, nhưng có đôi khi cảm thấy loại cảm giác cực lạc này, hết thảy bỏ ra đều là đáng giá.
Từ đó về sau lão không còn chạm qua nữ nhân, chỉ có thể nằm mơ nhớ lại cho tới hiện giờ. Lý chưởng quỷ vẫn keo kiệt như vậy, trên người lão luôn không có đồng nào, mãi đến trước đó không lâu, Lý chưởng quỹ trượt chân trong khe núi vào một ngày mưa, đầu nặng nề đập vào tảng đá, đi đời nhà ma.
Chưởng quỹ chết rồi, lão cả đời nhát gan đàng hoàng bỗng lớn gan làm một chuyện xấu, nuốt hết hàng hóa và tiền của chưởng quỹ, tự mình làm chưởng quỹ. Từ đó trở đi, giấc mộng của lão đã không chỉ là ăn cơm no, mà là có được một nữ nhân của mình.
Quan Nhị vẫn luôn mơ ước làm thêm vài cuộc mua bán, có thể tích lũy đủ tiền lấy vợ, có lẽ xấu một chút, già một chút, đã gả cho người khác, nhưng dù sao cũng là một phụ nữ. Chẳng qua lão thực không ngờ ngày đó tới nhanh như vậy, đến nỗi nhiều năm sau lão nhớ lại ngày đó, lão vẫn cho rằng người đàn ông cười tới xấu xa kia là sứ giả trời xanh phái tới.
Lại một cặp mông chập chờn đi qua trước mặt lão, ánh mắt Quan Nhị như rơi vào vũng bùn, không rút ra được, đột nhiên có một thiếu niên có miệng đẹp giống như nữ nhân chặn trước mặt lão, cắt đứt tầm mắt lão.
Lão nhớ rõ lúc ấy lão không cao hứng mà nhíu mày hỏi:
- Ngươi mua thổ sản hay là bán thổ sản?
Thiếu niên kia mỉm cười giống như chúc phúc, nói với lão:
- Chưởng quỹ, ta không mua đồ, trái lại muốn bán một số đồ.
Thiếu niên cúi người, nhỏ giọng nói bằng giọng nói chỉ hai người nghe thấy:
- Có một nữ nhân, ngươi muốn hay không?
***
Nhiều năm sau, Mã đại thẩm ôm Lục tiểu tử và Tam nha đầu trên gối mụ, mở hàm răng đã mất sạch của mụ, liên miên nói về trượng phu đã qua đời của mụ, rồi không tự chủ mà nghĩ tới một tiểu tử cả đời mụ cũng khó quên.
Mụ nhớ mang máng, tiểu tử kia có cái miệng còn đẹp hơn nữ hài, cười rất xấu xa.
Chẳng qua mụ vĩnh viễn cũng không biết, thật ra sau đó mụ từng nghe qua tên tuổi của đại nhân vật như sét đánh bên tai kia, chính là thiếu niên mụ từng gặp, thiếu niên cả đời chỉ một lần buôn người, bán đúng là mụ.
- Vùng này không quen, khó làm ăn được.
Mã đại thẩm liên tục gặp trắc trở liền nhíu mày tự định giá. Nếu như là nơi mụ quen thuộc, mụ biết rõ nhà ai có tiền, nhà ai thiếu nữ nhân, trực tiếp đến thăm, cuộc làm ăn này sẽ thành. Nhưng ở huyện thành này mặc dù mụ tới mấy lần, lại chỉ tới đi chợ, cũng không rõ lắm tình hình trong thành, đến nỗi đi lung tung như người mù cưỡi ngựa mù.
Lại nghĩ tới tiểu nương tử xinh đẹp non bấm ra nước kia, nếu tìm được một nhà khá giả trong huyện thành này, ít nhất giá tiền bán được cao hơn bốn năm lần so với bán trên núi, mụ lại cảm thấy vất vả một chút cũng đáng. Mã đại thẩm đang tính toán có nên đi tìm một vài tài chủ hỏi một chút hay không thì phía sau bỗng nhiên có người gọi mụ:
- Đại cô, vị đại cô này, xin dừng bước.
Mã đại thẩm quay người lại, liền trông thấy một thiếu niên cái miệng rất đẹp đang nhanh chóng chạy tới, bộ dạng thành thật, chỉ là bị mụ xem xét, khuôn mặt hắn hơi đỏ lên. Thiếu niên ngại ngùng hỏi thăm:
- Đại cô, có phải là... có một… có một cháu gái muốn lập gia đình?
Mã đại thẩm nghe ra khẩu âm của hắn tới từ xứ khác, lại thấy quần áo cũ nát của hắn, còn có hai chiếc giày tuột chỉ thì cau mày hỏi:
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn lấy vợ? Ngươi cưới được vợ hay sao?
- Không không không!
Thiếu niên sợ đến nỗi liên tục khoát tay, sắc mặt đỏ lên. Hắn co quắp xoa tay, nhìn chân mình nói:
- Tiểu tử chỉ là một đứa ở, đâu có cưới được vợ, là... là lão gia nhà ta muốn nạp thiếp...
Mã đại thẩm bừng tỉnh ngộ, nhưng trông thấy bộ dạng nghèo hèn của hắn, nghĩ tới ông chủ hắn cũng là kẻ cực kỳ cay nghiệt, không biết có bỏ được tiền mua nữ nhân hay không, liền hỏi:
- Lão gia nhà các ngươi muốn nạp thiếp? Ta nói cho ngươi biết, cháu gái này của ta vô cùng xinh đẹp, giá tiền không rẻ.
Thiếu niên khịt họng nói:
- Lão gia nhà ta có tiền, đại cô cứ yên tâm đi, hắn vừa nghe nói đại cô có một cháu gái xinh đẹp muốn gả, liền sai ta tới gặp đại cô, ta... ta nói không rõ ràng, đại cô đi nói với lão gia của ta đi.
Thiếu niên này thực sự là người trung hậu, không giỏi mồm mép, chỉ một đoạn như vậy cũng nói lắp bắp, mặt còn đỏ lên, trán đổ mồ hôi, thỉnh thoáng dùng tay áo lau mồ hôi. Mã đại thẩm cười rộ lên:
- Được! Ta đi với ngươi một chuyến.
Mã đại thẩm đi chuyến này, liền bị cất vào bao tải, sau đó bị chất lên một chiếc xe lừa cùng với hạnh đào, mận và các loại thổ sản, rời khỏi vùng núi. Chờ lúc mụ được thả ra, đã là vợ của Quan Nhị, mãi đến lúc mang thai mới được đi ra khỏi nhà lá kia, biết rõ chỗ mụ tới là nơi nào.