Mục lục
Dạ Thiên Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật nói tới đánh, cho dù thế nào Tiểu Vũ cô nương cũng không thể đánh thắng Chu Ban đầu, nhưng Chu Ban đầu không có ý tứ thực sự ra tay đánh nữ nhân, nhiều lắm dùng tay chống đỡ công kích của cô nương Đường Tiểu Vũ, muốn bắt được cánh tay của Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ mười ngón tay nhọn, hàm răng sắc bén, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không mất một lúc, không chỉ trên mặt, dù là hai tay Chu Ban đầu cũng đều bị Tiểu Vũ tạo ra nhiều vết cào.

Lúc Chu Ban đầu bị Tiểu Vũ cào đầy mặt, Từ Lâm mang theo mấy tên lưu manh xuất hiện ở Thanh Sơn câu.

Trong rừng cây phía sau nhà trên sườn núi của Hoa Vân Phi, Từ Lâm ngậm một cọng cỏ, nhàm chán nằm trên mặt cỏ, bắt chéo hai chân lẩm bẩm hát. Một loạt tiếng sột soạt vang lên trong bụi cỏ, bỗng có người nói:

- Tường ca đã trở về rồi!

Từ Lâm càu nhàu đứng dậy, liền thấy một người thanh niên gầy gò chừng 25-26 tuổi không hơn hắn là mấy chạy tới từ dưới sườn núi, Từ Lâm lập tức nghênh đón hỏi:

- Thế nào?

Người được xưng là Tường ca hưng phấn hổn hển nói:

- Đắc thủ, bà ngoại ơi, ta cho toàn bộ ba bao mông hãn dược vào trong chum nước nhà bọn hắn, cho dù hắn là một con trâu lớn, cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống cho ta.

Từ Lâm cười ha ha hai tiếng, nói:

- Các huynh đệ, đi thôi!

Tường ca ngăn gã lại nói:

- Chậm đã, Hoa gia chỉ có hai vợ chồng, con họ không có nhà, đại khái là đi săn bắn rồi.

Từ Lâm nao nao, tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc, tuy nói hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, chỉ là còn phải phiền toái chúng ta ra tay lần nữa, thực con bà nó.

Từ Lâm nói xong, phất tay nói:

- Làm việc!

Sáu bảy người chui ra khỏi bụi cỏ, mỗi người mặt mũi không chính đáng, không giống người lương thiện. Tướng mạo bọn họ cũng phải thực sự như thế, chỉ là bình thường quen những biểu lộ không giống người đứng đắn này, dần dà đã trở thành bộ dạng như vậy.

Ngay sau đó Tường ca dẫn đường, Từ Lâm theo sát phía sau, mấy người khác phân biệt khiêng một chiếc túi không biết có thứ gì xuống núi. Tường ca thả mông hãn dược vào chum nước Hoa gia, hai vợ chồng Hoa lão dùng nước trong chum này nấu cơm, lúc này đã té xỉu bên cạnh bàn cơm.

Mấy tên lưu manh vô lại xông vào Hoa gia, trước tiên dùng gân trâu trói vợ chồng Hoa lão lại, sau đó tìm tòi trong phòng. Tấm da hổ kia tuy cất kỹ, nhưng Hoa gia tổng cộng chỉ lớn như vậy, họ nhanh chóng tìm được tấm da hổ. Từ Lâm nhận da hổ vào tay, cẩn thận vuốt ve da lông bóng loáng xinh đẹp kia, cười ha ha.

Từ Lâm nắm chặt da hổ, dùng một cái mền bọc lại vác lên vai, nói với mấy người:

- Ra tay!

Mấy tráng hán lập tức đào một cái hố to ngay trong sân Hoa gia, lại gánh hơn mười gánh nước từ bò sông nhỏ trước nhà, rót vào cái rãnh to kia.

Từ Lâm cười lạnh, phân phó:

- Kéo hai vợ chồng kia tới đây!

Mấy tên lưu manh cùng ra tay, kéo vợ chồng Hoa lão hán ném vào hố to. Hai vợ chồng Hoa lão hán vừa rơi xuống nước, dược lực của mông hãn dược đã bị rửa trôi, nhưng tay hai người đều bị trói ngược sau lưng, gân trâu dính nước vừa mềm dai vừa trơn trượt, làm sao có thể cởi được. Cũng may nước kia không tính sâu, chỉ ngang thân thể hai người, Hoa lão hán cố gắng ngẩng đầu, tức giận kêu lên:

- Các ngươi làm gì?

Từ Lâm cười gằn nói:

- Làm gì? Hôm đắc tội Tề đại gia, ngươi nên biết có ngày hôm nay!

Từ Lâm vỗ tay thành tiếng, đám người Tường ca không nói một lời, quay người đi mang những chiếc túi họ gánh từ trên sườn núi tới, Từ Lâm phân phó:

- Đổ vào!

Mấy người Tường ca mở những cái túi kia, bắt đầu đổ vào vũng nước.

Một luồng khói trắng bay lên, lúc đồ kia đổ vào, vợ chồng Hoa lão hán liền nhắm mắt lại, họ lập tức cảm thấy nước nhanh chóng nóng lên.

Hoa lão hán đột nhiên hiểu được, không khỏi hoảng hốt, buột miệng kêu lên:

- Vôi! Những tên súc sinh các ngươi... khụ khụ khụ...

Tuy rằng lão nhắm mắt, cúi đầu, nhưng những bột vôi kia vẫn chui vào miệng lão, khiến lão sặc không nói ra lời.

Nhiệt độ nước tăng lên cao, vợ chồng Hoa lão hán chỉ mắng vài tiếng, liền cảm thấy nóng không chịu nổi, nhịn không được lêu lên thảm thiết.

Đám người Từ Lâm đứng bên bờ hố cười ha ha, phương pháp ngâm vôi này là phương pháp thường dùng nhất khi thổ ti trừng phạt tội phạm hoặc người mạo phạm mình. Những thứ khác như moi tim, cắt lưỡi, lột da, cắt mũi các loại cũng đều là thủ đoạn thổ ti thường dùng để trừng

phạt người khác.

Những tuy rằng những phương pháp khác trông máu tươi dầm dề, sự đau đớn mà người trong cuộc thừa nhận lại kém xa ngâm vôi. Vôi gặp nước, phát ra nhiệt năng lớn, giống như nước sôi đun người, khiến người ta da tróc thịt bong, đau đớn, nhưng một lúc lại không chết được, loại đau đớn này tàn nhẫn nhất.

- Lão già kia, bảo ngươi không biết tốt xấu, đối đầu với Tề gia, đây chính là kết cục của các ngươi!

Từ Lâm hung hăng nói, nghe tiếng kêu thê lương tê tâm liệt phổi của vợ chồng Hoa lão hán, tuy rằng chỗ ở những người miền núi này đều có một khoảng cách, nhưng vẫn lo lắng có người nghe thấy gây ra phiền toái không cần thiết, gã phất tay hô:

- Đi thôi!

Từ Lâm nâng da hổ lên, mang theo một đám lưu manh rẽ đường nhỏ trở lại huyện thành. Vợ chồng Hoa lão hán quay cuồng kêu la thảm thiết trong hố vôi, giống như hai con cá chạch rơi vào nồi nước sôi, da thịt tróc ra từng khối, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ vôi trắng. Thân thể của họ ma sát với tường đất thô ráp, da thịt chín rụng xuống, lộ ra xương trắng.

Chờ khi một gia đình ở gần Hoa gia mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương, chạy tới Hoa gia nhìn xem, vợ chồng Hoa lão hán đã xịu lơ trong nước vôi màu máu, khí nóng bốc lên, xương trắng ơn ởn, đã bỏ mình.

***

Diệp Tiểu Thiên ở Huyện nha chờ rất lâu rồi, bệnh cười kia đã qua rồi, còn chưa thấy được Huyện Thái gia cùng em vợ y trở về, lúc này Chu Ban đầu mang theo đám bộ khoái Mã Huy trở về.

Diệp Tiểu Thiên nhìn Chu Ban đầu, cánh mũ đã mất, búi tóc rối tung, áo choàng xé rách bay múa trên không, giống như dây tua nữ thần khoác trên vai bay lên trời, mặt trái trái một vết máu phải một vết máu, vết thương ở sống mũi sâu nhất, máu tươi đã kết sẹo rồi.

Diệp Tiểu Thiên vừa sợ vừa giận hỏi:

- Chu Ban đầu, ngươi đây là... bị Từ Lâm đánh sao?

Chu Ban đầu ủ rũ nói:

- Điển sử lão gia, Từ Lâm không ở nhà, ty chức muốn hỏi một chút hắn đi đâu, muội tử của hắn liền chửi ầm lên, miệng đầy ngôn ngữ ô uế. Ty chức nhất thời không kiên nhẫn, cãi cọ vài câu với nàng, kết quả...

Diệp Tiểu Thiên giận dữ:

- Một nữ nhân đánh ngươi thành như vậy sao? Nàng biết võ công?

Chu Ban đầu lắc đầu nói:

- Cuối cùng là nữ nhân, ty chức sao tiện vung quyền đánh lại, cho nên...

- Đánh rắm! Đáng đời ngươi bị đánh!

Diệp Tiểu Thiên giận tím mặt, chỉ mũi Chu Ban đầu mắng to:

- Ngươi muốn phong độ cũng phải biết phân biệt địa phương, phân biệt với người nào! Phàm là nữ nhân thì không trừng phạt được sao? Vậy lúc chiến tranh phái một đám nữ nhân đi lên là tốt rồi! Trên chiến trường không phân biệt nam nữ, trên luật pháp sẽ phân biệt nam nữ sao? Ngươi là Ban đầu Huyện nha, bị một nữ nhân đánh như vậy, rất vẻ vang sao? Ngươi có biết ngươi đang thi hành công vụ hay không?

Chu Ban đầu mặt mày xấu hổ, Diệp Tiểu Thiên hung hăng nói:

- Nếu ngươi đánh lão bà vì việc vặt trong gia đình, ông xem thường ngươi! Nhưng lúc ngươi chấp hành công vụ bởi vì đối phương là nữ, không thể không chấp pháp, với tư cách người chấp pháp còn bị người ta đánh thành như vậy, ông cũng xem thường ngươi!

Chu Ban đầu cúi thấp đầu, đàng hoàng nói:

- Vâng, ty chức nhớ kỹ!

Diệp Tiểu Thiên nhìn những bộ khoái phía sau, cuối cùng đưa mắt nhìn Mã Huy đang cười lạnh:

- Nói như vậy, chưa bắt được Từ Lâm sao?

Mã Huy nói:

- Từ Lâm không có nhà, cũng không biết hắn đi đâu, sao có thể bắt được.

Diệp Tiểu Thiên lạnh lùng nói:

- Không bắt được vậy cứ tiếp tục bắt, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, ta cũng không tin hắn không trở về nhà. Ngươi, mang theo mấy người, tới gần nhà hắn chờ đợi, chỉ cần hắn vừa xuất hiện lập tức bắt hắn cho ta!

Mã Huy hơi ngoài ý muốn nhìn Diệp Tiểu Thiên, hỏi:

- Đại nhân ngài thật sự muốn bắt hắn?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Không sai! Ta mất thời gian với hắn rồi, ta cũng không tin, Điển Sử một huyện không trị được một tên lưu manh!

Mã Huy nói:

- Được! Ta Đi! Chỉ là bắt bọn chúng tới, đại nhân ngài cũng đừng hối hận!

Diệp Tiểu Thiên lạnh lùng nói:

- Bổn quan sẽ không để ngươi chế giễu!

Mã Huy cười lạnh không nói. Diệp Tiểu Thiên nhìn vẻ chật vật của Chu Ban đầu, lại không yên tâm dặn dò bộ khoái mềm yếu vô năng này:

- Các ngươi bắt người, chỉ phân biệt nên bắt và không nên bắt, nên bắt cho dù là nữ nhân trẻ con hay người già cản trở, mặc kệ hắn khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại hay giả vờ hấp hối, nên làm gì thì các ngươi cứ làm cái đó cho ta!

Đám bộ khoái vô lực lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Chờ đám bộ khoái đi theo Mã Huy, Diệp Tiểu Thiên lại nhìn Chu Ban đầu, nói:

- Được rồi, ngươi nhanh về nhà tìm lang trung đắp ít kim sang dược, cho phép ngươi ở nhà ba ngày nghỉ ngơi một chút.

Chu Ban đầu đáp ứng một tiếng, quay người rời đi.

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, lại tới đại đường, tìm được già trẻ Quách gia còn chờ ở đò, nói cho họ biết sau khi Từ Lâm đánh chết người dĩ nhiên bỏ trốn, chẳng qua cũng không trốn xa, hắn đã sắp xếp người truy nã, bảo Quách gia tạm thời để người chết ở Ngỗ Tác phòng, trở về chờ tin tức.

Người Quách gia căn bản không trông cậy vào Huyện nha thật sự có thể làm chỗ dựa cho họ, nhưng dân chúng thấp cổ bé họng như họ thực sự không còn biện pháp, đành ký thác hy vọng giải oan vào quan phủ, hiện giờ thấy Diệp Tiểu Thiên thực sự thật lòng phá án giúp họ, đương nhiên mang ơn, ngàn ân vạn tạ rời đi.

Diệp Tiểu Thiên đứng ở cửa đại đường, kinh ngạc thất thần một lúc, cảm thấy toàn bộ Hồ huyện, có vẻ như người thực sự làm việc chỉ có một mình kẻ giả làm quan như hắn, những mệnh quan triều đình thực sự kia, người nào cũng không có lý tưởng, không khỏi tự giễu cười cười. Lúc này Hoa Tri Huyện dẫn em vợ của gã trở về. Hoa Tri Huyện quay đầu dặn dò Tô Tuần Thiên:

- Triển cô nương đã dặn dò rồi, nàng giải cổ cho ngươi, nhưng không muốn giải cho Diệp Tiểu Thiên, ngươi thấy Diệp Tiểu Thiên, chỉ nói cổ độc chưa giải là được rồi, tránh cho hắn lại đi dây dưa Triển cô nương.

Tô Tuần Thiên liên tục đồng ý, chợt nhớ tới một tâm sự, nghiêm mặt nói:

- Tỷ phu, cô em gái của Diệp Tiểu Thiên kia, đệ... ta thật sự thích. Tỷ phu xem đệ đến giờ còn chưa thành gia, bên người cũng không có ai biết nóng biết lạnh...

Hoa Tri Huyện thầm nghĩ: "Vì che giấu nguyên nhân cái chết của Ngả Điển sử, Diệp Tiểu Thiên sắp quy thiên, chính là lúc Thủy Vũ cô nương này mất mạng, ngươi muốn lấy nàng làm vợ, ta còn không muốn nhanh chóng xử lý tang phụ cho em dâu như vậy".

Hoa Tri Huyện ừ à đáp, cũng không biết đáp ứng hay không, vừa ngẩng đầu trông thấy Diệp Tiểu Thiên đứng ở cửa đại đường, Hoa Tri Huyện lập tức hắng giọng một cái, Tô Tuần Thiên giương mắt nhìn, lập tức ra bộ khóc tang, hai người đi tới chỗ Diệp Tiểu Thiên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK