Sau đó là mấy đôi quan hàm bài (một trong những món đồ nghi trượng như cờ, quạt, dù... đội hộ vệ mang theo khi quan lại ngày xưa xuất hành) treo trên đỉnh kiệu phản hồn. (chỗ này hơi khó hiểu, đại để là nghi thức tang lễ ở vùng huyện Hồ thời cổ xưa)
Sau kiệu là đệ tử hai phái tăng ni, đạo sĩ, sau khi niệm kinh, chiêu hồn lại có vô số cờ màu trắng, tiền giấy tung lên như là tuyết rơi vậy. Trên con đường dài không ít dân chúng nhìn theo quan tài mà khóc lớn, quỳ xuống đất tế bái.
Nói là quan tài tốt nhất, là do Hồng đại thiện nhân quyên tặng, nhấc hòm quan tài chứa đầy gạch là huyện nha bộ khoái hoặc tạo lệ, tổng cộng ba mươi hai người, trong đó Chu Ban đầu cùng với Tô Ban đầu khiêng đầu hòm. Đây là lễ an táng chôn cất theo tiêu chuẩn cao nhất rồi, phải là người có tước vị mới có được.
Người giấy, hàng mã chừng trên trăm cái đều có người khiêng, phía trước quan tài Lý Vân Thông eo thắt khăn tang, tay cầm linh vị, phía trên khắc: Linh vị Hồ huyện Điển sử Ngải Phong.
Bởi vì Ngải Điển sử là người nơi khác, đợi người nhà hắn đến còn phải khiêng quan tài trở về quê hương, lúc này mai táng chỉ là một chút tấm lòng thành của huyện Hồ. Cho nên chọn địa điểm mai táng không quá xa, ở ngoại thành, cách mười dặm dưới chân núi Hoàng Đại Tiên, thanh sơn lục thủy bao quanh.
Hố chôn đã sớm đào xong rồi, vùi hòm quan tài, lấp đất, lập bia, cúng tế hoa quả, chút hương hỏa, sau khi xong xuôi, hòa thượng, ni cô, đạo sĩ lại đi quanh ba vòng, miệng niệm lẩm bẩm, rồi đem hàng trăm người giấy, ngựa giấy đốt thành ngọn lửa lớn cháy hừng hực. Vương Chủ bộ vịn vào Huyện thái gia đi phía trước mà khóc không thành tiếng, lệ rơi đầy mặt, tuyên đọc điếu văn.
Phần eo của Hoa Tri huyện thắt một dải lụa trắng, mở tờ văn điếu, giàn dụa nước mắt còn nóng hổi thì thầm:
- Y! Ngày tháng năm này. Kính gửi rượu thịt tế trước vong linh Ngải Điển sử! Y! Quân có nghe thấy lời ấy. Ô hô ai tai...
Trong đám người phụ lễ, một tên tiểu quỷ đánh nhạc chiêu hồn đứng ở đằng kia, nghe thấy huyện thái gia đọc điếu văn giọng trầm bổng du dương, khe khẽ thở dài, quay ra nhìn tên đại đầu quỷ ở bên cạnh hạ giọng nói:
- Đệ nói xem, lúc ta thực sự chết đi, liệu có được phong quang thế này không?
Đại đầu quỷ nói:
- Theo lý mà nói, không có khả năng! Sau này đại ca có khả năng làm quan sao? Không thể! Tương lai sẽ có quan lại toàn huyện, trăm dân vì huynh mà lo tang sự sao? Không thể có chuyện ấy! Vì vậy tang sự của huynh chỉ có thể làm như giống một người bình dân mà thôi.
Tiểu quỷ:
-...
Đại đầu quỷ nhìn hắn lại an ủi:
- Có điều đại ca người cứ an tâm. Hiện tại đệ sẽ kiếm tiền, đợi lúc huynh chết nói với đệ một tiếng, đệ nhất định giúp huynh làm một lễ tang còn phong quang gấp thế này mười lần.
Tiểu quỷ:
-...
Tên tiểu quỷ này dĩ nhiên là Diệp Tiểu Thiên, đại đầu quỷ dĩ nhiên là La Đại Hanh rồi. Ngày hôm đó, Diệp Tiểu Thiên không sợ mà xông vào tam đường huyện nha, đẩy cửa đại môn, dưới hoàng hôn chiều máu đỏ, đám người u mê trong đó lập tức như sư tử tuyết gặp lửa, rốt cuộc chuyện không thành rồi.
Bọn hắn thương lượng là làm thế nào để không phải gặp một người nữa, làm sao chịu nổi cảnh người mình đang suy tính âm mưu ám hại lại đột nhiên đàng hoàng xông tới, chưa kể tới mấy ngày nay đây là tên quan khiến bọn họ bị chấn động tâm lý rất mạnh, cũng là người đem đến cho bọn họ uy vọng chưa từng thấy. Bọn họ cũng không rõ Diệp Tiểu Thiên đã biết đến âm mưu này chưa, còn có tay sau nào không? Nếu đã như vậy, sao còn dám đẩy hắn vào chỗ chết?
Diệp Tiểu Thiên cũng không thèm để ý đến Hoa Tri huyện, và đám người Vương Chủ bộ đang lúng túng như gà mắc tóc, trực tiếp đề cập cách giải quyết vấn đề. Người nhà của Ngải Điển sử chẳng mấy chốc sẽ đến. Cái chức Điển sử này của hắn cũng sẽ chấm dứt. Hắn sẽ rời đi, tuyệt đối không đem chuyện mạo danh Điển sử lưu truyền đến hậu thế.
Đương nhiên chuyện sự tình đã đến bước này, đám người Hoa Tri huyện đối với lời hứa hẹn của Diệp Tiểu Thiên cũng đành phải tin, không tin cũng phải tin, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Vì vậy, hai ngày sau đó, một đoạn đường nguy hiểm ở dịch trạm Hồ huyện lại vì cơn mưa gột rửa mà sụp xuống. Ngải Điển sử tự mình dẫn người tiến về phía trước giải nguy, trong lúc ấy, vách núi đá vụn ở trên lăn xuống, Ngải Điển sử tránh không kịp, bị tảng đá to đè nát, vì nước quên thân.
Chuyện này Diệp Tiểu Thiên không có gạt Đại Hanh, vốn là hắn muốn lén lút mà trốn đi, nhưng nghĩ đã đi thì phải quang minh chính đại, thêm một người biết cái bí mật này cũng không sao cả.
Ngải Điển sử chết rồi, hơn nữa lại bị chết như thế..., bi tráng, cho dù người nhà Ngải gia có nghi ngờ, bọn họ muốn điều tra ra điều gì? Một thi thể đã bị nghiền nát, ai có bản lĩnh hoàn nguyên?
Về phần hai tiểu muội của Diệp Tiểu Thiên, trong quan phủ, những người tham dự bàn mưu biết đó là muội muội của hắn, thế nhưng bên ngoài đều truyền tin vì họ đã từng cứu Ngải Điển sử (lần tới nhậm chức gặp nạn trên đường), Ngải Điển sử nhớ ơn nên mang về huyện thành. Hai cô thôn nữ này rất được lòng Tri huyện phu nhân, đã ở lại nhà sau của huyện nha. Cho dù Ngải gia có hứng thú đối với hai cô nương này, nhưng nào có biết được hai cô nương đó từ lúc đến Hồ huyện rồi sống ở nha huyện dáng vẻ ra sao nữa?
Hoa Tri huyện đọc đến câu cuối cùng, dang hai cánh tay, hô lên một tiếng lớn:
- Ô hô! Ngải công đột ngột ra đi, thăng đường không còn nghe thấy tiếng của người nữa, bước vào nhà cũng không thấy người, thấy tình cảnh này thật chán nản, bi thương đau lòng. Nhắc đến vài câu, dùng hơi thầm, linh hồn có biết đến hưởng.
Đại Hanh vịn vào cờ phan, thở dài một cái, nói thì thầm với Diệp Tiểu Thiên:
- Nếu như một ngày kia đệ chết đi, nhất định dặn dò con cháu tùy ý đào một cái hố đem chôn đệ là xong việc.
Diệp Tiểu Thiên thấy lạ mà hỏi:
- Chuyện gì đây?
Đại Hanh nói:
- Như thế này giày vò quá, sẽ làm ta mệt chết mất.
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Đại Hạnh trầm lặng một lát rồi đột nhiên nói:
- Đại ca, huynh đi lần này, sẽ còn trở lại không?
Diệp Tiểu Thiên cũng yên lặng một hồi, nhẹ nhàng đáp:
- Lần này đi, e là không có cơ hội quay lại nữa.
Đại Hanh duỗi một tay, khoác lên vai Diệp Tiểu Thiên, động lòng nói:
- Đại ca, đệ sẽ nhớ huynh lắm.
Diệp Tiểu Thiên chứng kiến cảnh Đại Hanh trong mắt lòe nhòe nước mắt, cũng đưa tay nắm chặt lấy bàn tay béo mập của gã đáp:
- Hàng ngày quen nghe đệ nói rồi, lần này đi ta vẫn sẽ nhớ, ta chắc sẽ không có cơ hội quay lại Hồ huyện, đợi đệ làm ăn lớn, lúc muốn đi ra ngoài, hãy nhớ đến thăm ta, đệ đến kinh thành, hỏi thăm Diệp gia ở phố Hình bộ, những người ở chỗ đó đều biết.
Đại Hạnh dùng sức gật nhẹ đầu:
- Ừ.
Vốn dĩ muốn cố gắng kìm những giọt nước mắt nhưng cuối cùng không tự chủ được mà rơi xuống. Chỉ là, trong lúc vô cùng thương cảm này, Đại Hanh không thể ngờ được, Diệp Tiểu Thiên lại quay về nhanh như vậy, hơn nữa là dùng một thân phận không thể tưởng tượng được.
Hoa Tri huyện, đám người Vương Chủ bộ xấu hổ nhìn Diệp Tiểu Thiên. Tang lễ kết thục, bọn họ liền nhao nhao trở về thành. Tham gia toàn bộ quá trình tang lễ của chính mình, Diệp Tiểu Thiên cùng Đại Hanh, Lý Vân Thông, Tô Tuần Thiên lệ rơi cáo biệt, bước chân chạy về hướng đường đi Đồng Nhân.
Một cỗ xe nhẹ đang chờ bên ven đường, ở trên xe, Thủy Vũ và Nhạc Diêu đang chờ hắn. Phúc Oa Nhi vốn thích ứng trong mọi tình cảnh, nhấc cái thân thể béo mập lên hòm xe, giơ một cành măng lên trước mặt, gặm lấy gặm để.
- Ta biết ngay trong đó tất có gì đó kỳ quặc.
Dương Tam Sấu đang đứng ở mảnh núi cao trên sườn núi trong một khu rừng rậm rạp. Nhìn đám người đưa tang lục đục tản đi, phát hiện ra Diệp Tiểu Thiên liền cất tiếng cười lạnh không ngớt.
Lúc mới đầu y còn chưa nhận ra Diệp Tiểu Thiên, nhưng khi y nhìn thấy trên xe ngựa là Thủy Vũ và Nhạc Diêu làm sao mà đoán không ra cái chiêu hồn tiểu quỷ, nam nhân trên môi dán hai bên ria mép kia là ai.
Dương Tam Sấu đem theo hai tùy tùng, kiên cường bám lại huyện Hồ.
Bởi vì cái gọi là sói đi ngàn dặm ăn thịt, cẩu đi ngàn dặm ăn phân, như một người có bản lĩnh giống quản gia Tam Sấu, chuyện muốn sống ở nơi đất khách quê người làm sao có thể làm khó được hắn?
Dựa vào thân thủ của Nhạc Minh và sự tàn bạo của Hình Nhị Trụ, Dương Tam Sấu chinh phục thành công đám ăn mày ở Hồ huyện, vinh dự trở thành thủ lĩnh đám ăn mày.
Y không cần mỗi ngày ra ngoài ăn xin, hơn nữa có rất nhiều tai mắt, chỉ là những tên tai mắt này có thân phận bình thường, không thể giúp y nghe ngóng quá nhiều tin tức. Bọn chúng chỉ nghe ngóng lúc Ngải Điển sử đến nhậm chức, tất cả người nhà đều gặp nạn, may được hai tỷ muội ở chốn thôn quê cứu giúp, Ngải Điển sử tri ân, có ân tất báo, đem hai tỷ muội họ vào thành, hiện đang làm việc trong phủ huyện thái gia.
Sau khi Dương Tam Sấu hỏi qua tuổi đại khái của tỷ muội hai thôn nữ kia, trong lòng mối nghi ngờ càng nhiều hơn. Sau khi nghe ngóng tin Ngải Điển sử chết tại hiện trường dịch lộ đang sửa chữa, y đương nhiên nảy sinh nghi ngờ. Vì vậy lập tức lệnh cho đám ăn mày giám sát chặt huyện nha.
Diệp Tiểu Thiên bất luận thế nào cũng không thể ngờ Dương Tam Sấu không từ bỏ, kiên nhẫn mà đuổi tới Hồ huyện, hơn nữa đã trở thành thủ lĩnh đám ăn mày. Đối với những tên ăn mày ở đầu đường nào có đề phòng. Những tên ăn mày kia tuy không canh chừng được hắn, nhưng muốn canh chừng hai cô nương một lớn một nhỏ lại là điều rất dễ dàng, huống chi hai nữ nhân này còn đem theo một con gấu trúc béo mập nữa.
Dương Tam Sấu cười gằn:
- Cái tên này bản lãnh lớn, không hiểu dùng thủ đoạn gì để mạo danh thế thân làm chức Điển sử lâu như vậy, hôm nay lại giả chết để rời đi. Lần này xem hắn có thể chạy đi đâu.
Nhạc Minh nhíu mày nói:
- Đại quản gia, chúng ta đứng chỗ này không đúng rồi, nhìn xe ngựa thì thấy đang đi về hướng Đồng Nhân, chúng ta đứng ở trên ngọn núi hướng ngược lại, đợi đến khi chúng ta đuổi theo, xe ngựa của bọn chúng đã sớm chạy đến nơi nào rồi.
Dương Tam Sấu không vui đáp:
- Đồ ngu! Gần đây chỉ có chỗ này thích hợp, không đứng ở đây, chúng ta có thể nhìn thấy hành tung của hắn sao? Đi, vòng xuống núi, theo hướng đó chỉ có thể là đi Đồng Nhân, biết nơi chúng muốn đi, bọn chúng có thể chạy thoát sao? Chúng ta mau đuổi theo.
Hình Nhị Trụ nghe xong lập tức lo lắng:
- Tam cữu, chúng ta còn phải đuổi đến Đồng Nhân à, đến nơi đó chúng ta sẽ ăn gì?
Diệp Tiểu Thiên hồn nhiên không hề hay biết ba người Dương Tam Sấu đang âm thầm bám sát hắn, hắn ngồi trên càng xe ngựa, vung roi lên, nghe móng ngựa kêu lộc cộc tậc, trong lòng rất thoải mái.
Mặc dù nói đi đường phong ba không ngừng, nhưng hôm nay cuối cùng cũng sắp thành chính quả rồi, đến được Đồng Nhân rồi gặp phụ mẫu của Thủy Vũ, thuyết phục bọn họ gả con gái cho hắn, thì có thể đem tân nương xinh đẹp quay về kinh thành rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Tiểu Thiên vui mừng không thôi, hất roi ngựa lên, đánh xuống càng xe kêu cái chát, vui vẻ hát sơn ca:
- Không thấy nữ tình nhân, trong lòng đau, dùng tâm mô phỏng cũng bình thường thôi, nhắm mắt lại nhìn trời hôn nhẹ, liên tiếp gọi câu xinh đẹp tâm can...
Trên xe Thủy Vũ nghe thấy được bài hát này, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, âm thầm mắng hắn một câu. Tiếng ca quanh quẩn giữa sơn cốc, trong rừng cây rậm rạp, đang có một bóng người bám theo họ không rời, một nam nhân vai đeo chiếc cung săn, trong bụi cây ngải như ẩn như hiện...