Tuy người trong huyện, nhất là người của mấy bộ lạc kia đều không coi huyện nha ra gì, nhưng dù sao nơi đó cũng đại diện cho triều đình, ở những nơi khác vẫn được coi là Thần Cung. Ngươi có thể không quan tâm, họ cũng sẽ không tìm ngươi gây chuyện, nhưng nếu ngươi ương ngạnh đụng độ với huyện nha, có nghĩa là đã khiêu chiến với quyền uy của triều đình.
Người dám làm như vậy không phải là không có, nhưng cũng không nhiều. Ít nhất, sẽ không có ai vì chút chuyện nhỏ như vậy mà chọc vào phiền toái không cần thiết. Cho nên khi Diệp Tiểu Thiên chạy vào trong huyện nha thì đám “truy binh” đều hậm hực bỏ về.
Nghe nói hắn đồng ý giả làm Ngải Điển sử, Mạnh Huyện thừa và Vương Chủ bộ lập tức không tới Tề phủ dự tiệc nữa mà đưa hắn tới nhị đường, mời Huyện thái gia con rối Hoa Tình PHong ra, bắt đầu hợp lực xây dựng kế hoạch “Ngải Điển sử”.
Lý Vân Thông mang vào một bộ quan bào, một thanh yêu đao và thẻ bài. Hoa Tình Phong khoát tay chặn Diệp Tiểu Thiên lại:
- Bộ quan phục này, yêu đao này, thẻ bài này, lát nữa cái gì cần thay thì thay, cái gì cần đeo thì đeo. Từ giờ trở đi, ngươi họ Ngải, chính là Ngải Phong Ngải Điển sử mới vừa đến bổn huyện nhậm chức.
Diệp Tiểu Thiên hắng giọng:
- Đại lão gia, tiểu dân...
Mạnh Huyện thừa cười híp mắt ngắt lời:
- Diễn thì phải diễn cho ra. Từ giờ trở đi ngươi phải luôn nhớ mình là Ngải Điển sử, quên thân phận Diệp Tiểu Thiên kia đi. Ngươi phải tự xưng là hạ quan.
Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ thưa:
- Vâng! Huyện tôn đại nhân, hạ quan... còn hai muội muội, thân phận này nên giải thích thế nào ạ?
Vương Chủ bộ đáp:
- Ngải Điển sử trên đường đi nhậm chức đã gặp sơn tặc, hộ vệ cùng người nhà liều chết bảo vệ Ngải Điển sử trốn thoát, tất cả đều hi sinh tính mạng của mình. Khi lưu lạc trong núi, Ngải Điển sử được một cô nương nông thôn cứu giúp. Ngải Điển sử là người có ơn tất đáp, đã đưa cô nương theo vào huyện.
Diệp Tiểu Thiên liếc y một cái, thầm nghĩ: “Gã Chủ bộ này nói dối còn giỏi hơn ta ba phần. Nói dối một hồi mắt không buồn nháy”.
Mạnh Huyện thừa vỗ tay:
- Nói rất hay! Nghe nói bên cạnh phu nhân Huyện tôn đang cần hai người để sai vặt, đưa hai muội muội của ngươi tới bên cạnh phu nhân đi. Ngươi yên tâm, sẽ không bắt các nàng làm việc như hạ nhân đâu.
Diệp Tiểu Thiên thầm hận: “Thế này là muốn giữ con tin rồi”.
Nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, hắn cũng chẳng còn cách nào, đành phải nói:
- Hạ quan đã ở bổn huyện mấy ngày, có gặp không ít người. Nếu hạ quan nhận chức, gánh vác việc trị an cho bổn huyện, không thiếu được việc phải xuất đầu lộ diện. Vạn nhất trong đó có người nhận ra hạ quan, chẳng phải là sơ suất rồi sao?
- Ngươi không cần lo lắng về việc này. Ngải Điển sử gặp chuyện trên đường cả nhà không còn, rút kinh nghiệm xương máu, lần này vào thành sẽ không báo danh là người của huyện nha mà mặc thường phục vi hành, tìm hiểu dân tình, tìm hiểu tình hình bổn huyện. Sau khi tính toán đâu vào đó mới đến báo danh với Huyện tôn đại nhân.
Vương Chủ bộ lập tức tiếp lời Mạnh Huyện thừa:
- Ngày mai, Huyện nha, tuần kiểm ti, ti thuế khóa và các nha thự của huyện sẽ đều dốc toàn lực phối hợp, tạo thanh thế lớn cho nhà ngươi. Sẽ thông báo ra ngoài rằng sau khi Ngải Điển sử đến bổn huyện dùng hết sức chỉnh đốn trị an bổn huyện, nghiêm khắc trị tội các hành vi “khi thiên sát đế” của cả hai nhà hắc bạch.
- Ha ha, sau đó, không cần sợ những thích khách kia không biết ngươi còn sống.
Nghe vậy, cả ba vị đại nhân đã coi Diệp Tiểu Thiên thành khắc tinh của tội ác, là tiên phong cho xã hội pháp chế của huyện Hồ.
Hoa Tri huyện sợ hắn nghe vậy sợ hãi bỏ cuộc nửa chừng vội hỏi:
- Ngươi yên tâm, ba ban nha dịch sẽ nghe theo ngươi. Bên Tuần kiểm ti bổn quan cũng sẽ bảo bọn họ phối hợp Thường ngày sẽ có người bảo hộ bên cạnh ngươi, không lo gặp nguy hiểm đâu.
Mạnh Huyện thừa mỉm cười nghĩ thầm: “Cái thanh thế này càng lớn càng tốt, có vậy, tới khi hắn “bệnh chết” mới không có ai nghi ngờ.
Cho dù người nhà của Ngải Điển sử có đến, có nhiều người biết rõ chuyện của y, người nhà của y cũng sẽ không nghi ngờ. Bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ đi vẽ một bức tranh lang thang khắp nơi hỏi có phải vị Ngải Điển sử của bổn huyện là vị trong bức họa không?”
Kể cũng đúng dịp, Diệp Tiểu Thiên dùng thân phận của Ngải Điển sử vừa mới đăng tràng lóe sáng ở huyện Hồ, bên huyện lân cận đã xảy ra một vụ huyết án oanh động cả Quý Châu: Huyện lân cận có một vị thương gia giàu có, cả nhà ba mươi bảy người bị giết trên đường vận lương của dịch trạm, tiền bạc đều bị cướp sạch. Tin tức vừa ra, chấn động khắp nơi.
Vị thương gia giàu có này giao du cũng rộng lớn, có quan hệ mật thiết với mấy vị quan Tuyên Úy sử Quý Châu. Huyết án vừa xảy ra, mấy vị Tuyên Úy sử, Tuyên Phủ sử Quý Châu lập tức hạ nghiêm lệnh cho thổ ty các nơi phải nhanh chóng bắt hung thủ. Bố chánh sử ti Quý Châu cũng hạ lệnh tương tự cho các viên quan quản hạt châu huyện dưới quyền.
Nhiệm vụ đầu tiên của Diệp Tiểu Thiên là dẫn bọn bộ khoái đi khắp hang cùng ngõ hẻm thăm dò tin tức có liên quan tới án này.
Huyện Hồ, trong sân sau của một trạch viện.
Thời tiết ấm nóng, dưới bóng cây, tít sâu trong sảnh, ánh sáng lờ mờ.
Tám người ngồi hai bên một chiếc bàn thật dài, có người đang nhấp trà, có người đang nhàm chán gõ gõ hai ngón tay, còn có hai người đang thầm thì nói nhỏ, cố ép giọng nói nhỏ nhất như sợ ảnh hưởng đến người khác. Bỗng nhiên một người không cao lắm nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy y rất vĩ đại từ đằng sau tấm bình phong bước ra.
Tám người nọ, mặc kệ đang làm gì cũng vội đứng lên, ngay ngắn chắp tay chào y. Người nọ đi đến cuối chiếc bàn dài, đưa tay áp áp rồi chậm rãi ngồi xuống. Đợi y an tọa tám người kia mới ngồi xuống chỗ của mình.
Y ẩn thân tận cuối sảnh, đằng sau dãy người, ngay cả mặt mũi cũng bị bóng tối bao phủ, chỉ có đôi mắt sáng rực cực kỳ lợi hại, giống như đôi mắt dữ tợn một con thú ẩn nấp trong bóng tối. Tay trái y cầm hai hạt đào, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hai hạt đào thi thoảng cạ vào nhau.
Người nọ cười nhạt một tiếng, nhìn trái nhìn phải, hỏi:
- Quay về cả rồi, sạch tay sạch chân chưa?
Một người ngồi đầu bên trái cung kính đáp:
- Lão đại yên tâm, chúng ta làm việc rất sạch sẽ. Sau khi chuyện thành công, trước hết chúng ta sẽ giấu thứ đó đi, lập tức lệnh cho các nơi ẩn nấp bên ngoài vài ngày, lại vòng quanh vài phủ huyện rồi mới quay về. Không ai có thể theo dõi.
Người ngồi đầu bên phải nói:
- Lão đại, ngài cũng không cần quá cẩn thận. Những năm nay, trong mắt đám quan viên, chúng ta vẫn sạch sẽ. Mặc dù quan phủ có nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể nghi đám người cùng đi trên dịch trạm, sao có thể nghi ngờ tới chúng ta.
Lão đại liếc y, thản nhiên nói:
- Ừ! Các ngươi làm việc đương nhiên ta yên tâm. Nhiều năm như vậy các ngươi còn không xảy ra sơ suất gì, ta tin tưởng lần này cũng sẽ không có. Có điều, lúc nào nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận. Cẩn thận sẽ không mắc sai lầm.
Y dừng một chút, chợt cười nói:
- Được rồi, chia đồ đi!
Lời này y vừa cười vừa nói, mới dứt câu, bầu không khí cực kỳ nghiêm túc và trang trọng trong sảnh lập tức giãn ra. Khuôn mặt tám người đều có vẻ tươi cười, tư thế ngồi và hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Người bên tay trái cười:
- Cứ theo lệ đi, lão đại giữ ba phần, các huynh đệ chia đều bảy phần còn lại.
Người bên phải nói:
- Nhị ca, người phân như vậy sợ là không hợp lý.
Người bên trái nhíu mày hỏi:
- Lão tam, ngươi có ý gì?
Lão đại vẫn bình tĩnh:
- Cứ để cho lão tam nói.
- Lão đại, ngài giữ ba phần, đương nhiên các huynh đệ không có ý kiến gì. Nhưng những người khác chia đều là cách phân chia lỗi thời cách đây hơn hai mươi năm rồi. Thời thế thay đổi, đã hơn hai mươi năm, một vài quy củ cũng nên thay đổi rồi.
Lão đại mỉm cười:
- Quy tắc của thế gian có thể thay đổi. Vấn đề là thay đổi thế nào mới phù hợp. Nói suy nghĩ của ngươi đi.
Lão tam khom người một chút:
- Vâng! Lão đại, hơn hai mươi năm trước, các huynh đệ chúng ta đều mới ra đời, huynh đệ dưới tay cũng không chênh lệch là bao, có chênh lệch một chút, chia đều cũng không có vấn đề gì. Nhưng hơn hai mươi năm gần đây, một số huynh đệ vẫn chiêu binh mãi mã, thủ hạ cũng càng ngày càng nhiều, nhưng có người lại không hề tiến thêm, thậm chí còn có ý định về núi.
- Đến bây giờ, công sức mọi người bỏ ra không còn như nhau nữa, nhưng vẫn phải chia đều. Nếu chia đều, cùng một phần tiền, người nào có ít người thì thủ hạ sẽ được khoản lớn. Nhưng một số người chia xuống đến cuối cùng lại chẳng còn gì.
Lão đại mỉm cười:
- Ừ, nói có lý. Mấy năm gần đây, đều là các huynh đệ bôn ba bên ngoài, đại ca ta vẫn ngồi mát ăn bát vàng. Ta cũng biết, những năm nay thế lực của ngươi lớn mạnh nhanh nhất, hiện giờ mạnh hơn lão nhị không chỉ một phần. Vậy đi, ba phần kia ta chỉ lấy một, hai phần còn lại cho ngươi.
Lao tam dựng thẳng người:
- Lão đại, thế này... không ổn đâu. Chúng ta đều là do một tay lão đại đưa ra, mặc kệ lúc nào, người vẫn là lão đại của chúng ta. Tiểu đệ sao có thể lấy phần chia của đại ca...
Lão đại đưa tay ngăn gã lại, mỉm cười:
- Tuy thủ hạ của lão nhị không đông, nhưng để duy trì một sạp hàng như vậy cũng không dễ dàng. Chẳng lẽ lại lấy từ đó? Lại nói, ta làm lão đại nhưng những năm này cũng bắt đầu muốn về núi, bôn tẩu trong ngoài đều nhờ ngươi. Phần này là ngươi nên được.
Lão tam chần chừ:
- Chuyện này...
Lão đại ngắt lời:
- Quyết định như vậy đi!
Lão tam vội vàng chắp tay:
- Vậy... lão tam và các huynh đệ tạ ơn đại ca!
Lão đại mỉm cười, vỗ vỗ vai gã:
- Một đời người, hai huynh đệ, khách khí cái gì!
Dứt lời, bàn tay đang khoác trên vay gã lướt nhẹ xuống cổ, rắc một tiếng giòn vang như tiếng hạt đào bị bóp nát, lão tam há hốc miệng, trợn trừng hai mắt kinh hãi nhìn y, cổ họng phát ra tiếng khùng khục không ngớt, nhưng không thể nói nên lời.
Lão đại thu tay lại, thản nhiên:
- Giờ thì chia đi.
Lão tam trợn trừng hai mắt nhìn y, thân thể nghiêng sang một bên, trán dập xuống bàn nặng nề.