Mục lục
Dạ Thiên Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 4 – Chương 84: Là Phật cũng không vui vẻ gì.

Diệp Tiểu Thiên sợ hãi nói:

- Ngài...ngài biết “Tha tâm thông”? *

Nếu có người động tâm niệm trong đầu trước mắt lão, lão đều lập tức biết rõ, đây là một việc đáng sợ đến nhường nào?

(*khả năng đọc/biết suy nghĩ của người khác)

Tôn giả giật mình đáp:

- Tha Tâm thông?

Ngay sau đó lại mỉm cười nói:

- Phật gia lục thông.

* Lục Thông là thanh tịnh 6 căn trong kinh Phật: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Khi tâm bị ô nhiễm thì 6 căn là lục tặc, là 6 tên giặc làm tâm xao động, vọng tưởng. Nhưng khi đã chế ngự 6 căn không bị ô nhiễm, tâm không động, không khởi vọng tưởng. Chúng ta cũng gọi đó là Lục Thông (6 phép thần thông) là có đầy đủ thần thông nhất, bao gồm: Thiên Nhãn thông, Thiên Nhĩ thông, Tha Tâm thông, Thần Túc thông, Thần Cảnh thông, Lậu Tận thông. Tôn giả năm đó từng đi khắp thiên hạ, đều có hiểu biết qua về tam giáo cửu lưu, chậm rãi nói:

- Ừ, Tha tâm thông. Như lai tri tha chúng sinh tâm trung sở niệm. Như thực tri chi. Hữu dục tâm tri hữu dục tâm. Vô dục tâm tri vô dục tâm. Hữu sân khuể tâm tri hữu sân khuể tâm. Vô sân khuể tâm tri vô sân khuể tâm, tri thiên, tri địa, tri nhân, tri vật, tri linh...

(*Đại ý: Như Lai biết được suy nghĩ trong lòng chúng sinh. Tâm có ham muốn hay không ngài sẽ biết. Tâm có oán hận hay không ngài cũng hay.)

Tụng hết đoạn kinh Phật này, tôn giả cười nhẹ lắc đầu:

- Ta không biết “Tha tâm thông”, nhưng ta có Tâm cổ.

Diệp Tiểu Thiên hỏi:

- Tâm cổ? Đó là cái gì?

Tôn giả nói:

- Nhân lực hạn chế, bởi bản thân có chỗ thiếu hụt nên mới phát minh ra các loại công cụ phụ trợ. Từ đó đã làm được những chuyện mà không thể tưởng đến. Tâm cổ, chính là một công cụ giúp chính mình hiểu được tâm tư của người khác.

Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:

- Trên đời còn có loại công cụ như vậy sao?

Tôn giả mỉm cười nói:

- Thế gian vạn vật, có nhiều điều kỳ diệu, có một số việc nhân loại chúng ta không làm được nhưng không có nghĩa những sinh vật khác không thể. Chúng ta không thể bay, chim chóc có thể, chúng ta không thể hô hấp trong nước, con cá lại làm được; mũi chúng ta không thính nhưng mũi chó săn thì có; không nghe được sóng âm thanh nhưng con dơi lại được. Cũng có côn trùng kỳ dị có thể cảm nhận được ý nghĩ của ngươi đấy, nhưng là ngoại tộc dù nó cảm ứng được cũng không hiểu. Nếu chúng ta có thể mượn loại năng lực này, tự nhiên chúng ta minh bạch đồng loại đang nghĩ gì, ta nói vậy ngươi có hiểu không?

Tôn giả đã giải thích rõ ràng như vậy Diệp Tiểu Thiên đương nhiên nghe hiểu, bèn ước ao đáp:

- Cái kia...đây chẳng phải là nói...trong thiên hạ vô luận người nào có tâm tư gì, cũng sẽ không giấu được ngài?

Tôn giả lắc đầu, nghiêm nghị nói:

- Lúc trước tu tập Tâm cổ không có chú ý, ta cũng cho rằng nắm giữ được môn Độc Tâm thuật này liền có thể tung hoành thiên hạ, không gặp bất lợi gì. Nhưng khi ta đã học được nó, ta mới hiểu được đây chính là căn nguyên của thống khổ, thà không học sẽ tốt hơn.

Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:

- Sao lại như vậy?

Tôn giả đáp:

- Trong thiên hạ có vài thứ không thể làm được, Độc Tâm thuật cũng như vậy. Ta nắm giữ Độc Tâm thuật, cũng chỉ khi đứng trước mặt hắn, lúc hắn suy nghĩ thì ta mới đọc được hắn đang suy nghĩ cái gì. Nhân tâm vô cùng khó dò, giờ khắc này nghĩ như vậy, nhưng giây phút sau lại nghĩ khác ngay, có ai có thể đo lường được chính xác đâu? Ngươi một khi cho rằng hắn có ý định muốn làm như vậy, toàn lực ứng phó với ý nghĩ của hắn. Nhưng sau một khắc hắn rất có thể sẽ cải biên chủ ý, khi đó ngươi sẽ mắc sai lầm. Càng làm cho ta bi ai nhất, chính là những người vốn xem là vĩnh viễn luôn bên cạnh ngươi, thân nhân của ngươi, bạn thân, tùy tùng bộ hạ...Mỗi người đều có tư tâm tạp niệm. Nhưng bọn hắn đều biết dùng lý trí, cảm tình đối với ngươi và lòng trung thành để áp chế. Tuy những suy nghĩ trong đầu bọn hắn không biến thành hành động, nhưng ngươi lại biết bọn hắn nghĩ gì. Lại sẽ không minh bạch bọn hắn có thể hay không trở mặt, ngươi sẽ không vui. Không biết gì hết có khi sẽ tốt hơn. Một khi bọn hắn có một ý niệm trong đầu mà ngươi nhìn thấu, vậy ngươi còn có thể đối xử với bọn hắn như trước được không? Thái độ của ngươi với bọn hắn sẽ biến hóa, bọn hắn thấy vậy sẽ còn như trước nữa không?

Diệp Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, không khỏi kinh hãi, hắn hiểu được rồi...

Nắm giữ loại năng lực này hoàn toàn không phải một điều hạnh phúc mà chỉ toàn là ác mộng. Nếu như hắn có loại năng lực này, hắn và cha mẹ huynh đệ, có thể tương thân tương ái như xưa được sao? Nếu như hắn có năng lực này, hắn còn có thể có một người bằng hữu nào khác sao?

Khó trách Dương Ứng Long nói Tôn giả vài chục năm nay hiếm thấy nụ cười, chưa từng có bằng hữu nào, là lão nhân vô cùng cô độc tịch mịch. Có lẽ những người tu tập Cổ thuật này từng thời, đều rơi vào kết cục như vậy, giãy dụa cả đời cũng không thể thoát khỏi thống khổ.

Tôn giả mỉm cười nhìn Diệp Tiểu Thiên, trên mặt có một loại thần sắc an tường mà vui mừng:

- Ngươi là hài tử thông minh, đã minh bạch ý tứ của ta rồi chứ? Người khác suy nghĩ gì ngươi cũng biết, rất thú vị sao? Không! Cực kỳ không thú vị, tin tưởng ta, cái kia cũng không phải là một loại năng lực làm cho người ta hâm mộ, niềm vui cuộc sống của ngươi sẽ biến mất. Người thường nói, Phật có thể nhìn rõ nhân tâm, nếu đây là sự thực, như vậy Phật nhất định không vui sướng gì. Thần nếu có năng lực này, Thần cũng sẽ không khoái hoạt. Cho nên, ta từ ba mươi năm trước khổ tu, người khác đều cho rằng ta nghiên cứu Cổ thuật, xác thực đúng vậy, ta chính là nghiên cứu Cổ thuật. Nhưng ta biết làm thế nào để phong bế năng lực này của mình, nếu không, ta sống một ngày, liền thống khổ một ngày...

Diệp Tiểu Thiên:

-...

Tôn giả thở dài nói:

- Sáu năm trước, cuối cùng ta đã phong bế Độc Tâm thuật thành công, từ đó trở đi, mới cảm giác mình được sống như một con người.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Cơ mà...Tôn giả vừa rồi...

Tôn giả mỉm cười đáp:

- Ngươi đem mọi ý nghĩ đều viết trên mặt kìa, ta còn nhìn không ra sao?

Lúc này, người làm vườn kia đã rửa hoa quả xong, dùng một cái khay bạc đựng mang đến trước mặt bọn họ. Tôn giả mỉm cười nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Nào, nếm thử đi, cái này là hoa quả đặc sản của Tây phương mà ngươi nói.

Trái cây màu đỏ trong khay bạc, vừa dùng nước suối rửa qua, trong veo như hình trái tim, lớn chừng ngón cái, bên trên chấm nhỏ màu vàng. Diệp Tiểu Thiên nhặt lên một quả cho vào miệng, nước nhiều mà ngọt ngào, hơn nữa không có hạt, xác thực mỹ vị phi thường.

Người làm vườn đặt chén đĩa trên bàn nhỏ giữa hai người, Tôn giả cũng bốc một quả nhai nuốt lấy hoa quả thơm ngọt, mỉm cười nhìn về phương xa. Nơi đó là một thảm thực vật rất thưa thớt, hiện lên núi cao màu đỏ. Tôn giả thấy Diệp Tiểu Thiên cũng đưa mắt nhìn về chỗ đó, lộ ra vẻ tò mò, nhân tiện nói:

- Chỗ ấy của chúng ta là một cái cấm địa, gọi là “Lôi thần cấm địa”. Bởi vì vùng núi kia thường xuyên bị sét đánh. Không biết ngươi có từng nghe chưa, có câu cách ngôn “Hán sợ quan, Miêu sợ lôi”. Người Hán các ngươi ấy, sợ nhất là gặp quan, “Chết đói không ra khỏi cửa, chết oan không cáo trạng”. Mà người Miêu chúng ta, lại rất sợ Lôi thần, chỗ kia thường xuyên bị sét đánh, cho nên bộ tộc chung quanh đều xem chỗ đó là cấm địa.

- Trước kia đã từng có người dạn dĩ xông vào. Nhưng là vùng biên cương phi thường phức tạp, phương hướng khó có thể phân biệt. Mặc dù là thợ săn cực kỳ có kinh nghiệm, một khi xông vào cũng rất khó đi lại, từ đó về sau chỗ này không ai dám tới nữa.

Nói đến đây, Tôn giả đột ngột hỏi:

- Ngươi cảm thấy Đức Ngõa là người như thế nào?

Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ:

- Đức Ngõa?

Tôn giả nói:

- Đúng vậy! À, ngươi nên xưng gọi hắn là ngài Đức Ngõa, hắn là một trong bát đại trưởng lão của Thần điện.

Diệp Tiểu Thiên chợt nhớ tới chuyện khi Mao Vấn Trí trúng Cổ độc, thủ lĩnh bộ lạc Cách Đóa Lão chạy đến nói là phải phải tìm ngài Đức Ngõa trưởng lão khám và chữa bệnh. Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, nói:

- Vị trưởng lão này, ta chưa từng thấy qua, chỉ nghe Đóa Lão nói qua.

Tôn giả cười nói:

- Ừm! Hắn gần đây yên phận không ra ngoài đi đi lại lại, tự nhiên không giống Cách Cách Ốc rêu rao như vậy. Ha ha, đây là sở trường của hắn, cũng là khuyết điểm.

Diệp Tiểu Thiên đang kinh ngạc, Tôn giả lại thay đổi chủ đề, cười hỏi:

- Ngươi nói người Tây Dương, lão phu chưa thấy qua, bất quá loại trái cây Tây Phương này, tin chắc là ngươi lần đầu nếm qua, vị như thế nào đây?

Tôn giả có đôi khi cho người ta cảm giác rất cơ trí, tinh minh, có đôi khi lại giống một lão nhân bình thường.

Đột nhiên nhớ tới một đề tài liền nói với ngươi vài câu, chờ ngươi tập trung ở đề tài đó thì lão lại không nói gì nữa mà chuyển sang đề tài khác.

Diệp Tiểu Thiên chỉ có thể theo ý tứ của vị lão nhân này, cùng lão nói nhăng nói cuội, thẳng đến lúc trời chiều ngã về Tây, mây ngũ sắc đầy trời, Tôn giả mới thỏa mãn đứng lên, nói:

- Người ở trước mặt ta đều căng thẳng, chỉ có ngươi không giống, cùng ngươi nói chuyện phiếm lão phu thật sự rất vui vẻ. Hy vọng ngươi có thể thường xuyên đến bồi một lão nhân tịch mịch như ta.

Diệp Tiểu Thiên vội vàng đứng dậy nói:

- Vâng! Vậy vãn bối liền cáo từ.

Tôn giả gật đầu nói với người làm vườn đứng hầu kế bên:

- A Bảo, thay ta đưa tiễn khách.

Tên của người Miêu bất luận là nam hay nữ, khi trưởng bối gọi vãn bối chỉ cần gọi một chữ tên như “Bảo” “Ông” hay “Lý”...Tôn giả chu du thiên hạ nhiều năm, nên đối với tên một chữ có vẻ không quen lắm, nên mới thêm vào một chữ A.

A Bảo gật đầu, làm động tác “xin mời” với Diệp Tiểu Thiên, dẫn hắn đi ra ngoài. A Bảo này tựa hồ không thích nói chuyện. Diệp Tiểu Thiên lặng lẽ đi sau y cũng không lên tiếng. A Bảo dẫn hắn đến hành lang cuối cùng, Thần Phi xinh đẹp kia cùng tùy tùng đã đứng sẵn ở đó để chờ.

A Bảo mặt không thay đổi gật gật đầu với Thần Phi, xoay người lại.

Thần Phi cười nói với Diệp Tiểu Thiên, làm động tác mời.

Có lẽ bên trong Thần điện này, chỉ có Tôn giả mới có thể nói Hán ngữ, cho nên những người khác đều dùng tứ chi để trao đổi với Diệp Tiểu Thiên. Đến lúc này Diệp Tiểu Thiên giống như đi vào một cái viện câm điếc, muốn nói chuyện cũng không tìm được người để nói, chỉ có thể buồn bực theo sát mỹ nhân kia đi ra Thần điện.

Đi phía sau thân thể xinh đẹp của mỹ nhân, rình coi dáng người hương diễm như tuyết, ngửi ngửi hương thơm từ nàng, tâm tình khẩn trương của Diệp Tiểu Thiên mới dần nới lỏng.

Thần Phi kia dẫn hắn đưa đến bên hồ, không tiễn hắn qua hồ mà chỉ dùng Miêu ngữ dặn dò vài câu với người lái thuyền, rồi mỉm cười mời Diệp Tiểu Thiên leo lên thuyền nhỏ.

Trên Thần điện cao cao, có vô số cửa sổ hình vòm, trên cửa sổ đều trang trí tượng mãnh thú bằng đá. Thạch thú sừng sững trến đó, cánh thu lại, móng vuốt sắc bén bám vào tường, một dáng như vận sức chờ phát động. Bên trong một cánh cửa sổ, Cách Cách Ốc trưởng lão mặc bộ hắc bào nhìn Diệp Tiểu Thiên đang rời đi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt kia, tương tự như thạch thú trên cửa.

Diệp Tiểu Thiên rời khỏi Thần điện, căng thẳng trong lòng tiêu tan, nhưng tâm tình của hắn chỉ tốt được đến lúc lên bờ. Hắn leo lên bờ đi vào hướng trong thôn, vừa qua khỏi một cái cầu nhỏ thì có một thân ảnh từ trong lùm cây vọt ra.

Diệp Tiểu Thiên lại càng hoảng sợ:

- Không phải là lại có người đến nhận cha nuôi chứ?

Đợi hắn thấy rõ người này, tinh thần thật vất vả mới trầm tĩnh lại nhất thời khẩn trương. Đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặt hoa da phấn, mắt phượng mày ngài. Diệp Tiểu Thiên không biết tên của nàng, nhưng lại biết nàng là người của Dương Ứng Long. Thiếu nữ này đúng là một trong hai vũ cơ trong bữa tiệc của Dương Ứng Long.

Người thiếu nữ này cũng dùng tư thế xin mời giống như Thần Phi quyến rũ mời hắn, nhưng nàng lại biết nói tiếng Hán. Hơi thở nàng đầy mùi đàn hương, giọng dịu dàng nói:

- Bạch Tiểu Hiểu bái kiến Diệp đại ca, chủ nhân nhà ta cho mời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK