- Nhà Từ Bá Di không phải ở trong núi mà ngay trong thị trấn huyện Hồ. Y cũng không có phụ mẫu cao đường ở thâm sơn xa xôi, mà trong nhà đã có thê tử kết tóc. Ngưng Nhi cô nương, ngươi nghe có hiểu không?
Triển Ngưng Nhi ngây người, sắc mặt dần tái đi:
- Ngươi... nói gì?
- Ta nói, Từ Bá Di đã lừa ngươi! Y đã có lão bà!
Triển Ngưng Nhi như bị sét đánh, lảo đảo lùi lại hai bước, lại đột nhiên xông lên, gác đao lên cổ Diệp Tiểu Thiên quát to:
- Ngươi gạt ta! Nhất định ngươi đã gạt ta!
- Này! Ngươi đã thề với thần rồi đấy!
- Ai bảo ngươi gạt ta?
- Ta không nói dối.
- Ngươi là kẻ nói dối!
- Nói dối hay không ngươi chỉ cần kiểm tra là biết!
Sắc mặt Triển Ngưng Nhi lại càng tái đi, nước mắt dâng lên ầng ậng.
- Chuyện này rất nhiều người cũng biết, tất cả bạn học ở trong huyện học của y đều biết.
Đột nhiên hắn im lặng, nhìn nàng một cách kỳ lạ:
- Ngươi... chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu thêm về gia thế của y?
Triển Ngưng Nhi choáng váng:
- Bảo sao chàng không cho ta đến huyện học tìm chàng, nói rằng cái gì mà sợ người ta chê cười. Bảo sao chàng cũng không đưa ta về nhà chàng, nói rằng nhà chàng gia giáo quá nghiêm, trước khi trúng cử không dám nói chuyện cưới hỏi... Thì ra... thì ra tất cả đều là lừa ta.
Nàng đau lòng vô hạn, tay mềm nhũn, lưỡi đao rơi xuống đất.
Hai tay ôm mặt, nàng quỳ sụp dưới đất gào khóc.
Nàng khóc khiến cho tộc dân và người xung quanh đều ngẩn ra.
Mới đầu chỉ là một vài thiếu tộc trưởng, vài tù trưởng nhỏ của mấy bộ lạc Miêu gia nhận ra nàng nên thối lui, nhưng sau khi bọn họ lui lại đã nhắc nhau một lời, ai cũng biết thân phận đại tiểu thư của Triển thị Thủy Tây.
Không những các bộ lạc Miêu gia này kính sợ Triển thị, ngay cả các tộc mạnh mẽ khác như Dị, Ngọc, Bạch, Tráng cũng phải kiêng kỵ Triển gia ba phần. Dân tộc lớn nhất khu Quý Châu là tộc Di, nhưng không có nghĩa là một bộ lạc tộc Di nhỏ nhoi lại có gan khiêu khích Triển thị của Thủy Tây. Lực lượng của Triển gia chính là “Thổ ty Vương”, An thị cũng phải dùng quan hệ thông gia để lung lạc.
Nàng vừa khóc, ánh mắt đám đông xung quanh không rõ nguyên nhân nhìn Diệp Tiểu Thiên cũng khác đi. Bọn họ có thể không thèm để mắt đến triều đình người Hán, nhưng bọn họ vẫn không khỏi kính sợ kẻ thống trị ở nơi mình sinh sống.
Thổ ty quản lý một khu thực tế chính là một loại lãnh chúa phong kiến. Thổ ty tương đương với Lãnh chúa, trong lãnh địa có đẳng cấp cao nhất. Trong một xã hội phân chia giai cấp nặng nề như vậy, đối với người giai cấp dưới, giai cấp trên chính là “trời”, mà lúc này thì “trời” đang mưa...
Diệp Tiểu Thiên nhìn Triển Ngưng Nhi chẳng buồn để ý đến hình tượng mà quỳ xuống khóc tu tu trước mặt, khẽ lắc đầu:
- Ai! Người ta nói Miêu nữ đa tình, nhưng ngươi cũng không thể dễ dàng tin tưởng một nam nhân như vậy chứ! Người đọc sách, tâm cơ rất sâu...
Diệp Tiểu Thiên thông cảm, do dự một lát, lần mò trong tay áo một lúc mới phát hiện sáng nay thay đồ quên mang theo khăn tay, tính toán một chút, hắn rút chiếc quạt xếp giắt bên thắt lưng nhẹ nhàng gõ gõ vào tai nàng.
Nàng vẫn tiếp tục khóc.
Hắn lại gõ hai cái, nàng mới ngượng ngùng ngẩng đầu, mặt mũi tèm lem nước mắt hỏi:
- Tại sao?
- Ta không mang khăn tay, tặng ngươi cây quạt.
- Cho ta cây quạt làm gì?
- Thổi nước mắt đi...
- Đánh rắm!
Nàng trừng mắt mắng một câu, đột nhiên phụt một tiếng ngửa cổ cười như dã quỷ thăng thiên.
Diệp Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, nha đầu kia vừa khóc như lê hoa đái vũ, đột nhiên lại ngửa cổ cười cười đầy kinh diễm.
Nàng đứng dậy, quệt đi vệt nước mắt trên má, mở to mắt nhìn, chỉ thấy tứ phía tối đen, vô số ánh mắt đang nhìn mình. Nàng hơi lúng túng:
- Vừa rồi mình mềm yếu khó coi, người ta thấy hết rồi...
Nàng thẹn quá hóa giận, mặt mũi đỏ bừng, quát lên:
- Các ngươi nhìn cái gì? Không phải lên núi quyết đấu sao? Đến giờ vẫn chưa ra tay, chẳng lẽ các ngươi đều là hạng ham sống sợ chết!
- Giết! Giết!
Bị nàng mắng một hồi, những sơn miêu kia lập tức hưởng ứng, người của các bộ lạc khác cũng không chịu yếu thế, song phương giương đao, đại chiến hết sức căng thẳng. La Tiểu Diệp vừa mới khẽ thở phào vì Diệp Tiểu Thiên thoát được nguy hiểm, thấy vậy lại vội cuống lên. Còn Lý Vân Thông đã sớm trốn sau đám đông xem náo nhiệt.
Diệp Tiểu Thiên căng thẳng, cao giọng quát:
- Không được ra tay!
Triển Ngưng Nhi nói chuyện, mấy tú tài tập võ kia vẫn còn chịu nghe, nhưng Diệp Tiểu Thiên nói, bọn họ chỉ coi là đánh rắm nói láo. Người hai phe giật áo cởi trần, vung đao ào ào xông về phía đối phương.
Thấy vậy, Diệp Tiểu Thiên xông lên ngăn chính giữa hai phe, quát to như sấm mùa xuân:
- Bổn Điển sử mệnh các ngươi lui lại! Không ai được ra tay! Ai muốn đánh, phải bước qua ta đã!
Hắn nói những lời này đầy lẫm liệt khí phách, lời như sấm dậy! Tuy nhiên, những tú tài thích bạo lực này đều là người sống trên núi, không phải mấy con rùa, cho nên... Diệp Tiểu Thiên thực sự bị bọn họ đè bẹp, người ta thực sự dẫm lên người hắn...
Hỗn chiến một hồi, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngớt, một lát sau, một bóng người tơi tả thoát ra được khỏi hỗn chiến, bước tới trước mặt Triển Ngưng Nhi. Cuối cùng lúc này Diệp Tiểu Thiên cũng hiểu vì sao toàn bộ đám quan viên huyện Hồ đều là đám rùa đen rụt đầu. Quả nhiên đám mọi rợ này không thèm để quan viên triều đình vào mắt.
Khi Triển Ngưng Nhi là nữ nhân bạo lực, Từ Bá Di chính là thiên sứ cứu vớt nàng. Khi đám người trên núi nổi nóng muốn đánh nhau, không nghi ngờ gì nàng lại là thiên sứ cứu vớt bọn họ. Có thể Từ Bá Di chẳng mấy chốc sẽ trở thành thiên sứ quá hạn, nhưng Triển Ngưng Nhi vẫn còn là thần nhân thân tỏa hào quang, hắn rất sáng suốt mà chạy tới bên cạnh nàng.
Búi tóc của hắn cũng xô lệch, áo bị kéo rách, bẩn thỉu xốc xếch trên người. Hắn buồn bực cởi áo khoác ném mạnh xuống đất, chống lưng bất đắc dĩ nhìn song phương hỗn chiến. Triển Ngưng Nhi chắp hai tay liếc nhìn bộ dáng chật vật của hắn, khinh bỉ nói:
- Ngay cả lông ngực cũng không có, ngươi còn muốn đi so sức mạnh với người ta!
Diệp Tiểu Thiên nổi nóng, lập tức mỉa mai trả đòn:
- Ngươi cũng không có còn gì? Còn làm bộ cái gì. Oa!
Còn chưa dứt lời, hắn đã kêu thảm, bay lên ngang trời rơi vào giữa nơi hỗn chiến. Hai bên hỗn chiến chẳng buồn để ý đến thứ mới từ trên trời rơi xuống, vẫn đánh nhau khí thế ngút trời. Diệp Tiểu Thiên dùng cả tay lẫn chân vội vàng trốn ra ngoài, lại một lần nữa chạy tới bên cạnh Triển Ngưng Nhi, trước ngực sau lưng đều đầy dấu chân. Triển Ngưng Nhi thấy vậy mỉm cười.
Diệp Tiểu Thiên chạy đến bên cạnh nàng, giận dữ hét lên:
- Ta nói sai sao? Chẳng lẽ ngươi có lông ngực? Lại đây, cho ta xem... Oa!
Diệp Tiểu Thiên như đằng vân giá vũ, lại một lần nữa bay vào giữa đám người đang đánh nhau, sau đó lại như Tiểu Cường ca ca (con gián) ngoan cường bò ra. Triển Ngưng Nhi mím môi mỉm cười, nói với hắn đang thê thê thảm thảm:
- Xem ngươi còn dám nói hươu nói vượn không!
- Sĩ khả sát, bất khả nhục! (kẻ sĩ có thể bị giết, không chịu nhục)
Hai mắt hắn đỏ bừng, hơi thở hổn hển, như một con bò tót hung tợn trừng mắt nhìn nàng:
- Xú bà nương, ngươi dám đá ta một đá nữa xem ta có đánh chết ngươi không!
- Hứ!
Nàng mặc kệ uy hiếp của hắn, chỉ nhếch khóe miệng đầy khinh thường. Diệp Tiểu Thiên cực kỳ giận dữ đứng bên cạnh, thấy dưới đất có cành cây, không nói gì, bước tới nhặt lên đánh nàng.
Khi cái tính con lừa phát tác, lý trí của Diệp Tiểu Thiên cũng không khống chế nổi cơn giận. Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn nổi điên lên chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cho đến giờ hắn vẫn còn nhớ. Khi đó, hắn chẳng sợ ai hết, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng đánh!
Triển Ngưng Nhi biết hắn không biết võ công, mặc dù thấy hắn mặt mày méo mó, hai mắt đỏ bừng nhìn rất đáng sợ nhưng lại hoàn toàn không sợ chút nào. Không những không sợ, nàng thậm chí còn cố ý không tránh né, chắp tay ngạo nghễ lạnh lùng nhìn hắn bước lại gần.
Diệp Tiểu Thiên vọt tới bên cạnh nàng, hét lên một tiếng, quất mạnh cành cây.
Không kiềm được con lừa, bây giờ nó đang xung lên, tuyệt đối hắn không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc.
Nàng khẽ cười một tiếng, bờ eo thon nhẹ nhàng vặn một cái đã tránh được một đòn như lôi đình của hắn.
Nhưng nàng lại quên mất một điều, trong tay hắn không phải một cây đao hay một cây thương, mà là một cành cây um tùm, giống như sừng một con rồng, trên cành còn mấy cành con nữa. Nàng tránh được cành chính, lại không tránh được cành con.
Soạt một tiếng, chân váy xanh của nàng theo cành cây của hắn bay lên không trung, giống như một lá cờ đang đón gió tung bay...
Triển Ngưng Nhi sợ ngây người.
La Đại Hanh cầm theo cục gạch, rất vất vả mới thoát khỏi đám đông, lúc này lại sợ đến ngây người.
Quan binh, bộ khoái, dân tráng đều luống cuống tay chân. La Tiểu Diệp vẫn không ngừng ngăn cản hai bên, nhấn mạnh điều kiện tiên quyết là không được làm người khác bị thương cũng sợ ngây ra.
Lý Vân Thông trốn sau đám người nhìn cũng sợ ngây người.
Song phương đang trong trận hỗn chiến thoáng chậm lại một chút, lá cờ tung bay giữa không trung này thực khiến cho người ta chú ý.
Bọn họ thấy lá cờ, lại thấy Triển Ngưng Nhi chỉ mặc một chiếc khố bên trong đứng chết trân tại chỗ, đám tú tài bạo lực đang hô đánh hô giết cũng sợ ngây người.
Đám đông hoàn toàn lặng đi, tất cả mọi người đều sững ra như cọc gỗ.
Mặc khố đương nhiên cũng không lộ gì, nhưng một nữ nhi con nhà tử tế lại chỉ mặc một chiếc khố đứng trước mặt mọi người thì không ổn. Đây là trang phục trong khuê phòng khi ở chung với trượng phu. Tuy phần lớn Miêu nữ không tuân theo tập tục Trung Nguyên, nhưng Triển gia là thổ ty thế gia mấy chục năm, sao có thể so với Miêu nữ bình thường được?
Trong tất cả, phản ứng nhanh nhất là Diệp Tiểu Thiên. Khi phát hiện toàn bộ không gian xung quanh đều lặng đi, ngay cả tiếng gió cũng có thể nghe thấy rõ ràng, máu nóng của hắn lập tức nguội đi, tuy đang phát điên, nhưng khứu giác của hắn lại đặc biệt linh mẫn với nguy hiểm có liên quan đến tính mạng. Không nói hai lời, hắn quay đầu bỏ chạy.
Trên Hoàng Đại Tiên lĩnh, tất cả mọi người đều đứng ngẩn ra nhìn theo Điển sử bổn huyện Ngải đại nhân tay cầm một chiếc cờ chạy như bay xuống núi, chỉ một lát sau đã không thấy bóng người, chỉ có tiếng lá cờ bay phần phần. Rõ ràng tên ngốc này khi chạy trối chết đã quên không vứt lại “binh khí”.