Lúc này, dũng sĩ hai bộ lạc Sinh Miêu ở gần Cổ Thần điện dưới sự suất lĩnh của Tù trưởng cũng vội vàng chạy tới, nhận lệnh Tôn giả, đóng trại ngoài Thần điện. Dương Ứng Long thấy thế càng thêm lo lắng. Nếu 9 động 81 trại cũng chạy đến hết, thì làm sao y có thể ngăn cản Tôn giả đóng giả Cổ thần chỉ định tên người thừa kế.
Một khi Cách Mão Lão trở thành Tôn giả, bản thân lão sẽ có được thực lực và uy vọng rất lớn. Trong 81 trại thì có hơn 21 bộ lạc quan hệ thân thiết với lão. Dù Cách Đức Ngõa trung thành với Tôn giả, sẽ không vui nhưng chắc chắn lão vẫn tiếp nhận quyết định của Tôn giả, toàn lực phụ tá Cách Mão Lảo. Đến lúc đó, danh phận của Cách Cách Ôc đã mất, cho dù là kẻ mạnh nhất trong bát đại trưởng lão cũng không thể khống chế Cổ Thần giáo nữa rồi.
Bạch Tiểu Hiểu kia theo dõi Triển Ngưng Nhi như thế nào cũng không có kết quả. Dương Ứng Long tất nhiên không dám đặt toàn bộ nghi ngờ lên người Triển Ngưng Nhi, y liền phái người đi vào thôn tìm Diệp Tiêu Thiên, muốn hỏi xem tình hình Tôn giả khi phát bệnh.
Không ngờ người đi vào trong thôn tìm kiếm rất nhanh đã quay lại bẩm báo: Diệp Tiểu Thiên chẳng biết đi đâu, Triển Ngưng Nhi và đám thủ hạ cũng biến mất. Dương Ứng Long càng căng thẳng hơn. Đúng lúc đó, thấy An Nam Thiên và mấy tâm phúc đang bàn nhau xem có nên dời doanh trướng đến Thần điện để sớm biết tin tức về Tôn giả hay không, Dương Ứng Long liền dẫn người xông tới.
An Nam Thiên khoát tay ngăn cản thủ hạ không manh động, bên ngoài cười nhưng trong lòng khô, cười, chắp tay chào Dương Ứng Long, hỏi:
-Dương huynh có gì chỉ giáo?
Dương Ứng Long trầm mặt nói:
-Giao Diệp Tiêu Thiên ra đây!
An Nam Thiên thầm kinh hãi: “Diệp Tiểu Thiên? Hẳn là y đã phát hiện ra điều gì rồi”, ngoài mặt, vẫn tỏ ra kinh ngạc:
-Dương huynh nói gì?
Dương Ứng Long nói:
-Theo ta được biết, khi Tôn giả phát bệnh chỉ có Diệp Tiểu Thiên ở bên cạnh, hiện giờ Tôn giả bệnh nặng, Thần điện phong tỏa, trong ngoài không có tin của nhau. Ta muốn biết đến cuối cùng, Tôn giả đã xảy ra chuyện gì? Những người của ta đi tìm Diệp Tiểu Thiên thì lại chẳng biết hắn đã đi đâu rồi.
Dương Ứng Long nhìn chằm chằm vào An Nam Thiên, dằn từng câu một:
-Biến mất cùng một lúc với hắn còn có biểu muội của ngươi - Triển Ngưng Nhi, bọn họ đi đâu?
An Nam Thiên nói:
-Nhìn dáng vẻ của ngươi như là đang đối đầu với đại địch, ta làm sao biết có chuyện gì đã xảy ra. Ngươi muốn tìm bọn họ à? Ơ, bọn họ đi đâu được nhỉ?
Dương Ứng Long lạnh lùng:
-Chuyện liên quan đến đại sự của Cô Thân giáo, An Nam Thiên, hẳn là ngươi thông đồng với Diệp Tiêu Thiên, mưu mô giành ngôi vị Tôn giả?
Võ sĩ sau lưng Dương Ứng Long rút đao ra. Người của An Nam Thiên thấy thế cũng rút đao khiêu chiến, không khí lập tức căng thẳng. Nhưng An Nam Thiên vẫn tỏ ra bất cần, xì môi một tiếng cười nói:
-Dương Ứng Long, ngươi thật là uy phong. Xem điệu bộ này, ngươi đã tự xếp mình đứng hàng thứ nhất trong tứ đại gia rồi.
Dương Ứng Long phất tay ra hiệu thủ hạ, trầm giọng nói:
-Không dám nhận, ta chỉ không muốn việc truyền thừa bị ảnh hưởng. Triển Ngưng Nhi đi đâu?
An Nam Thiên dướn lông mày, nói vẻ giễu cợt:
-Haiz, biểu muội ta càng ngày càng lỗ mảng, ta đầu quản được nàng.
Nói không chừng nàng với Diệp Tiểu Thiên đầu mày cuối mắt chạy đến nơi nào tình tự rồi? Ngươi muốn biết, vậy thì đi tìm đi. An Nam Thiên nói thì nói thế, trong lòng cũng thót lên một cái. Diệp Tiểu Thiên cũng biến mất ư? Hắn đi đâu?
Triển Ngưng Nhi kéo Diệp Tiểu Thiên chạy như điên trong rừng, ngay từ đầu vẫn chạy về hướng trại Lạp Khoa, nhưng rất nhanh đã bị mất phương hướng.
Tuy Triển Ngưng Nhi đã nhiều lần đến tổng đàn Cổ Thần giáo, nhưng mỗi lần đến đều có ột đám người tiền hô hậu ủng, không cản nàng phải nhớ đường đi. Hơn nữa, màng đi qua đều là đường mòn trên núi, bây giờ là đường rừng.
Khi Triển Ngưng Nhi phát hiện mình lạc đường, thì bọn họ đã chạy đến ranh giới Lôi Thần cấm địa. Triển Ngưng Nhi đã nghe nói qua về Lôi Thần cấm địa nhưng nhìn từ xa thì có vẻ cảnh trí bên ngoài không giống lắm, lúc này ở tại chân núi Lôi Thần cấm địa, nàng vẫn không hề phát hiện mình sắp đi vào vùng đất đó.
-Tiêu Hiểu cô nương, bọn họ sắp đến Lôi Thần cấm địa.
Bạch Tiểu Hiểu cùng người áo đen che mặt đuổi theo càng ngày càng gần, mắt thấy Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên sắp chạy đến Lôi Thần cấm địa, lòng rất lo lắng. Bạch Tiểu Hiểu cũng biết rõ câu chuyện về Lôi Thần cấm địa. Nàng không muốn mạo hiểm xâm nhập, vừa thấy Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên chạy về hướng Lôi Thần cấm địa không hề do dự, lập tức cắn răng quát:
-Cản bọn họ lại.
Ngay sau đó, Bạch Tiểu Hiểu cũng không chờ thủ hạ, vận khí, thi triển khinh công, mũi chân chạm vào mặt đất, chạy ba bước dài, rồi bật người bay vút lên như chim, đuổi theo.
Đề Túng thuật là công phu hao tổn thể lực, bình thường, Bạch Tiểu Hiểu cũng không dễ dàng sử dụng, nếu không khi đuổi kịp người ta thì cũng hết sạch thể lực rồi, lúc đó còn ích gì? Lúc này nàng không thể nghĩ nhiều như vậy, đành phải dùng Đề Túng thuật, tốc độ tăng gấp ba, ngay khi Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên sắp xâm nhập vào Lôi Thần cấm địa, rốt cuộc, Bạch Tiểu Hiểu đã đuổi kịp.
-Giết!
Bạch Tiểu Hiểu quát khẽ một tiếng, đâm kiếm tới. Triển Ngưng Nhi vội dừng lại, xoay người, kiếm trong tay hóa thành một chùm ánh sáng, ngăn cản một đường kiếm kia.
Keng một tiếng, hai phần ba của hai thanh kiếm đồng thời bị gãy, hai người không hẹn mà cùng thối lui. Triển Ngưng Nhi nhảy ra ngoài ba bước, lảo đảo một chút rồi đứng lại. Bạch Tiểu Hiểu bởi vì mới thi triển Đề Túng thuật nên bị hao tổn nguyên khí, lùi hai bước ngã ngồi xuống đất.
Diệp Tiểu Thiên tận dụng thời cơ, lập tức nhào tới, hẳn không hiểu thuật vật lộn nhưng khi còn bé không ít lần ẩu đả với người khác, cũng biết đôi chút mẹo mực, lập tức động tay động chân ôm chặt lấy Bạch Tiểu Hiểu. Bạch Tiểu Hiểu đột nhiên bị nam nhân ôm chầm lấy, xấu hổ gào lên:
-Ngươi cút ngay cho ta.
Nhưng hai chân nàng bị hai chân Diệp Tiểu Thiên xoắn chặt, thân trên cũng bị hắn ôm chặt, nàng dùng eo dốc sức hất lên vài cái, chẳng những không đẩy hắn ra được mà ngược lại còn bị Diệp Tiểu Thiên quấn chặt hơn. Nhìn hai người lúc này chẳng khác nào đôi rắn đang giao cấu, quấn chặt lấy nhau.
Diệp Tiểu Thiên vội kêu lên:
-Ngưng Nhi cô nương, ra tay đi.
Bạch Tiểu Hiểu khí lực lớn hơn Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên cảm thấy sắp tuột tay không ôm được nàng ta nữa, trong lúc cấp bách, đột nhiên vớ được đầu chùy, đập vào mũi Bạch Tiểu Hiểu. Bạch Tiểu Hiểu cay xè cả mũi, nước mắt chảy dài, rõ ràng là một cao thủ, lại bị tên du côn Diệp Tiểu Thiên chơi trò vật lộn, chật vật không chịu nổi.
Triển Ngưng Nhi lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng phóng tới. Nhưng Diệp Tiểu Thiên và Bạch Tiêu Hiểu đang lăn lộn dưới đất, không ngừng lật tới lật lui, vị trí thay đổi liên tục.
Triển Ngưng Nhi cầm trong tay cây kiểm gầy, dưới tình huống cấp bách lại càng không dám ra tay, sợ lỡ tay đâm vào Diệp Tiểu Thiên.
Bạch Tiểu Hiểu ra sức giãy dụa, Diệp Tiểu Thiên sắp ôm không xuể, mười ngón tay sau lưng Bạch Tiêu Hiểu dân dân lỏng ra, vội kêu to:
-Mau ra tay đi.
Bạch Tiểu Hiểu cực hận, đột nhiên cắn vào tai Diệp Tiểu Thiên một cái. Đòn này сủа nàng ta chỉ có thể gọi là trò hơn thầy, công phu của lão sư Diệp phát huy hiệu quả, trong khi ẩu đả, Bạch Tiểu Hiểu quên mất thể diện, dùng ngay mẹo đánh nhau của mấy mụ đàn bà chanh chua, ai ngờ lại có hiệu quả lớn. Diệp Tiểu Thiên kêu thét lên, theo bản năng, hai tay buông lỏng ra.
Bạch Tiểu Hiểu dùng bụng hất mạnh Diệp Tiểu Thiên bắn lên cao hai xích, không đợi hắn kịp rơi xuống, liền tung một cước đạp hắn bay ra ngoài.
-Oa.
Diệp Tiểu Thiên hét thảm một tiếng, ngửa mặt ngã vào một lùm cây, được cành lá đón lấy, chỉ bị chà xước rớm máu.
Lúc này người áo đen bịt mặt đã đuổi tới, thấy tình cảnh trước mắt, lập tức hét to một tiếng, phóng về phía Triển Ngưng Nhi. Dù Triển Nhưng Nhi võ nghệ cao cường, nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu vật lộn sống còn, binh khí lại bị gãy, trường kiếm sớm đã biến thành đoản đao, nhất thời có chút bối rối, may mà võ công nào hơn xa đối phương nên mới không chịu thiệt hại nặng nề.
Hai bên động tác mau lẹ, giao thủ hơn mười hiệp, Triển Ngưng Nhi dần thích ứng với đấu pháp mới, kiếm trong tay mãnh liệt cuốn lấy trường đao của hắc y nhân, lưỡi đao đột nhiên chĩa xuống, chỉ nghe hắc y nhân hết thảm, bốn ngón tay dầm dề máu rơi xuống, đao cũng rơi xuống theo.
Triển Ngưng Nhi dùng một cước đá hắc y nhân lăn trên đất, Bạch Tiểu Hiểu thừa cơ lăn đến, cướp được trường đao, ra sức chém lên. Triển Ngưng Nhi vừa thấy bạch quang lóe lên, không kịp nghĩ ngợi lập tức thối lui, bị đao của Bạch Tiểu Hiểu cắt đứt đai lưng, nếu chậm một chút, chắc chắn nàng đã bị đâm thủng bụng bể ngực. Triển Ngưng Nhi đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Triển Ngưng Nhi lúc này không còn binh khí, không tự tin có thể giành chiến thắng. Diệp Tiểu Thiên bị mắc trên lùm cây đang ra sức chống chọi, dưới chân không có rễ Triển Ngưng Nhi bay vút lên, lôi hắn xuống, thi triển công phu Đề Túng thuật, tốc độ đột nhiên tăng lên, tháo chạy về phía trước.
Kỳ thật Bạch Tiểu Hiểu đã kiệt sức, nếu Triển Ngưng Nhi bổ xuống một kiếm, chắc chắn sẽ giết chết nàng ta. Nhưng Ngưng Nhi lúc này đã bị nàng hù dọa, vẫn tưởng nàng ta còn rất dũng mãnh, nên đã lựa chọn cách chạy trốn, bỏ lỡ cơ hội giết chết nàng ta trong chớp mắt.
Bạch Tiểu Hiểu chống đao quỳ một chân trên đất, hận hận nhìn Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiêu Thiên bỏ chạy, nhìn lại tên thủ hạ bị đứt bốn ngón tay miệng không ngừng kêu đau, nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của chủ nhân, không khỏi cắn răng, kiên trì đuổi theo.
Thủ hạ của nàng giờ đã thành phế nhân, Bạch Tiểu Hiểu cũng không còn trông cậy nhiều vào gã, nên bất chấp sự sống chết của gã, dốc sức đuổi theo.
Tay đứt ruột xót, người nọ bị Triển Ngưng Nhi cắt đứt cả bốn ngón tay, đau đớn không chịu nổi, gã kéo vạt áo, dùng răng xé rách một đoạn, bịt vết thương lại, đau đến độ đầu đầy mồ hôi.
Người này cũng đã biết mình không còn sức chiến đấu, đang muốn chạy về báo tin cho Dương Ứng Long, ánh mắt đảo một vòng, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một miếng ngọc bài. Gã vội vàng nhặt lên, nhìn kỹ hoa văn trên ngọc bài, lại lật ra phía sau nhìn mặt chữ, nhất thời vui mừng quá đỗi.
Dương Ứng Long mưu đồ Cổ Thần giáo đã lâu, những tử sĩ dưới tay y tất nhiên hiểu ý vị của miếng ngọc bài này là như thế này.
Người này cầm trong tay miếng ngọc bài, quay đầu lại chạy như bay...