Mục lục
Dạ Thiên Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Triển Ngưng Nhi đến huyện nha, bên ngoài đã đông nghịt người, còn náo nhiệt hơn cả cảnh rao bán thức ăn ngoài chợ. Tình cảnh như vậy tất nhiên càng khiến Triển Ngưng Nhi thêm xấu hổ và tức giận không chịu nổi. Khoản nợ này nàng đương nhiên tính lên đầu Diệp Tiểu Thiên, cũng vì thế mà càng hận Diệp Tiểu Thiên thấu xương.

Dựa vào tính cách dữ dằn kia của Triển Ngưng Nhi, quả quyết không âm thầm bỏ chạy vì xấu hổ, đổi ngày khác tìm Diệp Tiểu Thiên tính sổ. Cách làm của nàng rất trực tiếp, nàng trực tiếp ra lệnh cho tùy tùng của mình:

- Lên gõ cửa, muốn huyện nha lập tức giao tên khốn kia ra đây, nếu không, bổn cô nương sẽ xông vào.

Triển Ngưng Nhi còn chưa nói xong, cửa huyện nha vốn đóng chặt liền ầm ầm mở ra. Diệp Tiểu Thiên để vai trần, rất lưu manh mà đi ra.

Triển Ngưng Nhi vừa thấy Diệp Tiểu Thiên, quả nhiên là đỏ mắt khi nhìn thấy kẻ thù, rất nhanh nàng phóng đao về phía Diệp Tiểu Thiên, lại không nghĩ tới tốc độ của Diệp Tiểu Thiên còn nhanh hơn nàng, vừa nhìn thấy nàng, lập tức xông về phía nàng, đột nhiên dừng lại cách xa nàng ba trượng, kêu lớn:

- Ta nhớ ra rồi!

Một câu nói không đầu không đuôi này, đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Triển Ngưng Nhi. Triển Ngưng Nhi đột nhiên dừng bước, hỏi:

- Ngươi nghĩ ra cái gì?

Khí thế Diệp Tiểu Thiên nghiêm nghị chỉ vào mũi nàng nói:

- Ngươi, nuốt lời!

Triển Ngưng Nhi ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:

- Ta?

Diệp Tiểu Thiên dùng sức gật đầu nói:

- Không sai! Ngươi dùng chân rồi, ta nói sai sao?

Triển Ngưng Nhi:

- Ây...

Diệp Tiểu Thiên cường điệu nói:

- Hơn nữa còn không phải một lần, mà là ba lần!

Triển Ngưng Nhi:

- Chuyện này...

Diệp Tiểu Thiên tức giận lên án:

- Ngươi đã thề, tuyệt đối không động chân động tay với ta, nhưng ngươi nuốt lời. Ta đã làm gì nào? Chỉ vì bị chà đạp tôn nghiêm của mình, ta mới tức giận đánh trả một lần, kết quả thì sao? Ngươi rõ ràng đuổi giết không tha đến tận cửa huyện nha!

Diệp Tiểu Thiên cao giọng nói:

- Dầu gì ta cũng là quan lại, ngươi còn như vậy với ta, đối với người dân bình thường thì thế nào?

Triển Ngưng Nhi:

- Ta...

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Ta biết, có lẽ đối với dân chúng thấp cổ bé họng, ngược lại ngươi sẽ nho nhã lích sự. Vì ngươi không muốn người khác nói mình ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng đối với ta, coi như là không sợ cường quyền rồi? Ngươi nhìn kỹ một chút, trong huyện nha còn có người có cường quyền sao?

Triển Ngưng Nhi:

- Uy...

Diệp Tiểu Thiên vung mạnh tay lên:

- Được rồi! Ngươi không cần nói nữa, ngươi nói nhiều hơn cũng chỉ là nói dối. Cuối cùng, phải xem ngươi làm thế nào, mà không phải xem ngươi nói thế nào. Ngươi là người của Thủy Tây Triển tộc, ngươi có thái độ với quan viên triều đình như thế này, người khác sẽ nghĩ thế nào, sẽ xem Triển tộc của ngươi như thế nào?

Triển Ngưng Nhi:

- Cái đó...

Diệp Tiểu Thiên:

- Đàn ông tốt không đấu cùng phụ nữ! Lần này, ta tha thứ cho ngươi, ngươi không phải thề với thần của ngươi rồi sao, may mắn trong lời thề không nói là thực hiện lời thề ngay lập tức, con người ta rất độ lượng, ta cho phép cổ thần của ngươi một triệu năm sau mới phải ứng với lời thề. Nhưng chỉ có lần này, hiểu chưa?

Triển Ngưng Nhi:

- Ngươi...

Diệp Tiểu Thiên:

- Trên đỉnh Hoàng Đại Tiên, người mà ta và ngươi nói đến, nhà ở ngõ Thu Liễu, ngươi biết ta nói đến ai, đi vào ngõ Thu Liễu, chính là nhà thứ ba. Được rồi, cứ như vậy đi, ta không muốn đôi co với ngươi nữa, đi đi!

Diệp Tiểu Thiên xoay người bỏ đi, như lúc hắn đi ra, từ từ bước vào nha môn, quát:

- Đóng cừa!

Cửa lớn huyện nha “cạch” một tiếng đóng lại. Triển đại tiểu thư hùng hổ đến hỏi tội Diệp Tiểu Thiên từ đầu đến cuối không có cơ hội nói chuyện.

- Hắn nói giống như có đạo lý a..., từ từ đã, vì sao ta phải cùng hắn nói đạo lý? Uy... ta đã từng thề, chẳng qua hình như ta thề không tính toán những lần hắn lừa ta lúc trước, cũng không bao gồm chuyện sau này hắn mạo phạm ta, rốt cuộc ta có thể động tay hay không đây?

Triển đại tiểu thư đáng thương bị Diệp Tiểu Thiên liên tục chất vấn đến xây xẩm mặt mày, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu đạo lý trong đó.

Trong đám người, một nam tử áo bào trắng thò đầu ra nhìn, chính mắt thấy Diệp Tiểu Thiên tức giận đóng cửa, Triển Ngưng Nhi nhíu mày không nói, người này nghĩ nghĩ một lúc, rốt cuộc lớn gan đi tới, cười nói với Triển Ngưng Nhi:

- Biểu muội...

Hóa ra người này là biểu ca của Triển Ngưng Nhi, An Nam Thiên của An Thị gia tộc “Thổ Ty Vương”.

Triển Ngưng Nhi nheo mắt liếc gã một cái, không nói một lời xoay người rời đi. An Nam Thiên vội vàng đuổi theo hỏi nhanh:

- Biểu muội, muội đi đâu vậy?

Triển Ngưng Nhi lạnh lùng nói:

- Ngõ Thu Liễu!

***

Diệp Tiểu Thiên nhìn qua khe cửa, cần thận quan sát động tĩnh ngoài cửa, mắt thấy con cọp cái bị hù bỏ đi, vui mừng, vỗ ngực, thở ra một ngụm khí lớn.

Bỗng nhiên, Diệp Tiểu Thiên cảm thấy hình như bên cạnh có người, vội vàng quay người, chỉ thấy huyện thái gia Hoa Tình Phong đứng bên cạnh, cũng vỗ ngực, vẻ mặt vui mừng.

Nhất thời Diệp Tiểu Thiên sầm mặt lại, không vui nói:

- Huyện tôn đại nhân, cửa ải này ta may mắn tránh thoát, nhưng ta không biết kế tiếp còn có bao nhiên chuyện khó khăn chờ ta, thích khách kia đến nay vẫn bặt vô âm tín, Điển sử giả ta đây còn phải làm đến bao giờ?

Hoa Tình Phong thầm nghĩ: “Ngươi đóng giả Điển sử, tuy phiền toái liên tục, tốt xấu gì vẫn còn mạng để sống. Vội vã bỏ đi, ngươi là ngại sống quá lâu chắc?” Ngoài miệng lại nói qua loa:

- Được rồi được rồi, ngươi đừng gấp, chờ dăm bữa nửa tháng nữa, bổn huyện hứa để ngươi đi.

Hai mắt Diệp Tiểu Thiên sáng ngời, nói:

- Ngài là quan phụ mẫu, lời này là thật chứ?

Hoa Tình Phong nói:

- Ta không nuốt lời.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Ta chỉ là một người dân bình thường, chuyện trong quan phủ không có quan hệ với ta, ta đồng ý làm Điển sử giả cho các ngài coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, các ngài còn muốn ta làm nhiều việc nữa, đến lúc xảy ra việc thì các ngài lại không chịu trách nhiệm, giải thích thế nào đây?

Mặt Hoa Tình Phong xấu hổ, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi đã dám nhận chức vụ Điển sử, cũng không thể để người khác phát hiện ngươi là giả chứ? Được rồi được rồi, chốc nữa ta sẽ nói chuyện với Mạnh Huyện thừa, việc của huyện, ngươi không thể quản thì không cần quản, vừa hay sắp thu thuế rồi, ngươi phụ trách xuống các thôn thúc thu thuế phú đi, như vậy có thể tránh được nhiều phiền toái.

Diệp Tiểu Thiên đổi giận thành vui, nói:

- Vậy còn được, cái kia... ngươi nói rồi đó nha, nhiều nhất là một tháng, sau một tháng, mặc kệ thích khách kia có tới hay không, ta nhất định phải đi đấy.

Hoa Tình Phong thầm nghĩ: “Ngươi muốn chết, ta cũng không thích ngăn cản ngươi?”

Mồm lại qua loa:

- Nhất định, nhất định!

Triển Ngưng Nhi xông đến cửa huyện nha, Diệp Tiểu Thiên nhảy ra, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị bác bỏ, Triển Ngưng Nhi không đánh mà lui. Dân chúng đứng ngoài quan sát có thể không nghe rõ Diệp Tiểu Thiên nói với Triển Ngưng Nhi chỗ ở của Từ Bá Di, chỉ làm một trận náo nhiệt như vậy xong liền kết thúc, tiếc nuốt nhao nhao giải tán, ngược lại không có ai quan tâm đến Triển Ngưng Nhi.

Triển Ngưng Nhi cau mày, vừa suy nghĩ vừa đi lên phía trước, bỗng nhiên đổi giọng kêu:

- Biểu ca!

An Nam Thiên tranh thủ thời gian tiến lên trước mặt nàng, nói:

- Biểu muội!

Triển Ngưng Nhi nói:

- Muội gặp một vấn đề, nhất thời không rõ ràng lắm, huynh giúp muội nghiên cứu kỹ xem.

An Nam Thiên thụ sủng nhược kinh, vội nói:

- Được được được, biểu muội cứ nói!

Triển Ngưng Nhi ho khan hai tiếng, nói:

- Là như thế này...

Triển Ngưng Nhi kể lại từ đầu đến cuối một lần việc từng trải qua cùng Diệp Tiểu Thiên, hỏi An Nam Thiên một cách chân thành:

- Huynh nói bây giờ muội ra tay với hắn, có tính là vi phạm lời thề không?

Chẳng trách Triển Ngưng Nhi thận trọng như vậy. Nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với cổ thần lại kinh sợ đến mức khó hiểu.

Nếu như tìm đến Diệp Tiểu Thiên là vi phạm lời thề, nàng thực sự không dám, sợ chọc giận tới cổ thần, sợ tai nạn sẽ giáng xuống nàng.

An Nam Thiên nghe nàng nói, không khỏi cảm thấy đau đầu. Kỳ thật lời thề như lập hợp đồng, điều khoản phải nói rành mạch, ngàn vạn lần không thể lập lờ nước đôi. Nếu không giải thích như vậy sẽ thật sự thành vấn đề. An Nam Thiên cũng tin cổ thần, không dám suy nghĩ loạn kế cho nàng.

Triển Ngưng Nhi đợi cả buổi, không thấy An Nam Thiên trả lời, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc gã một cái, nói:

- Rốt cuộc huynh thấy thế nào?

An Nam Thiên ngượng ngùng nói:

- Ta thấy thế nào cũng không sao, quan trọng là..., cổ thần thấy thế nào.

Triển Ngưng Nhi cả giận nói:

- Nếu biết rõ cổ thần nghĩ thế nào, còn phải hỏi huynh?

An Nam Thiên kêu oan:

- Muội không biết cổ thần nghĩ thế nào, chẳng lẽ ta biết?

Triển Ngưng Nhi vừa trừng mắt, An Nam Thiên vội nói:

- Không bằng như vậy, chờ lúc muội đi Đồng Nhân, đến thăm Tôn Giả trong núi, lão nhân gia là tùy tùng của cổ thần, nhất định có thể giải đáp vấn đề của muội.

Triển Ngưng Nhi nói lầm bầm:

- Vậy không phải đợi rất lâu sao? Hơn nữa muội đi Đồng Nhân, hỏi Thanh Tôn Giả, sau khi có kết quả không phải vẫn phải quay về một chuyến.

Mắt An Nam Thiên xoay động, cười hắc hắc nói:

- Vậy chi bằng như thế này đi, nếu muội không tiện ra tay, để cho Cửu Cao cùng Cửu Đương thay muội giáo huấn hắn một chút là được rồi.

Cửu Cao và Cửu Đương mà An Nam Thiên nói đến là hai tùy tùng đi bên người Triển Ngưng Nhi, chớ nhìn hai người đó là người hầu, kỳ thật võ công của hai người còn cao hơn của Triển Ngưng Nhi vài phần.

Nếu không sao họ được tín nhiệm đi theo bên cạnh bảo vệ đại tiểu thư được.

Triển Ngưng Nhi nhìn biểu ca một cái nói:

- Nói nhảm, huynh cho rằng muội không nghĩ đến sao? Mượn tay người khác, cũng như mình ra tay, đây là những lời Tôn Giả nói qua. Muội không tự ra tay, để họ thay muội, vậy thì có gì khác muội tự ra tay?

An Nam Thiên cười hắc hắc:

- Cái này... là ta chỉ đưa ra ý kiến. Ai, nếu muội nhất định không thể động tay động chân, vậy thì trói tay trói chân mình lại, không thể động tay động chân, chẳng lẽ muội không thể động mồm, cắn chết hắn sao?

An Nam Thiên nói xong cũng thấy buồn cười, không nhịn được cười phá lên. Lại không nghĩ đến hai mắt Triển Ngưng Nhi sáng ngời, bật thốt ra:

- Đúng a! Sao muội lại không nghĩ tới! Không thể động tay động chân, muội có thể động mồm, ha ha, ý kiến hay! Biểu ca, chỉ có huynh mới nghĩ ra chủ ý hay như vậy.

An Nam Thiên ngây dại, ha ha mà nói:

- Muội sẽ không... thật sự muốn động mồm chứ?

Trong chốc lát, trong đầu An Nam Thiên liền hiện ra hình ảnh dùng miệng, quả thật là rất không thích hợp với trẻ em mà. Chẳng qua gã lập tức liền từ bỏ những ý nghĩ hoang đường này. Làm sao có thể chứ, thấy bộ dáng biểu muội hận tên tiểu tử kia thấu xương, kia, rõ ràng là muốn thu thập hắn. Dùng miệng thì làm sao thu thập hắn được? Hắn chết như thế thì thoải mái quá.

Trong lòng An Nam Thiên lạnh thấu, không muốn nghĩ tiếp nữa, đang định hỏi biểu muội, nhưng khi thấy vẻ tươi cười đắc ý thần bí của nàng, hiển nhiên sẽ không nói cho mình nghe, nên cũng thức thời không hỏi nữa.

Bỗng nhiên, thân hình Triển Ngưng Nhi dừng lại, vẻ tươi cười cũng ngưng lại. Thời gian dần trôi qua, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trên mặt lại vui vẻ như trước, nhưng càng ngày càng lạnh. An Nam Thiên thấy ánh mắt Triển Ngưng Nhi nhìn về phía trước, chỉ thấy một tiểu viện trong ngõ hẻm, nhìn qua không có gì lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK