Quốc vương ngồi bên cửa sổ, nhìn đường phố và hỏi.
“Không có thân phận gì cả, thưa bệ hạ.” Trưởng kỵ sĩ nở nụ cười khổ rồi nói: “Thật ra, trước khi được ngài công tước cứu, ta có một cái tên là Modia Leverin,”
“Leverin?” Quốc vương bắt được chữ mấu chốt: “Ngươi là thành viên của hoàng tộc Anghel?”
“Đúng thế.” Trưởng kỵ sĩ trả lời: “Là hậu duệ của một hoàng tử bị lưu đày. Bệ hạ, chuyện này thực sự không có gì đáng để khoe khoang cả.”
Quốc vương nhanh chóng hiểu tại sao trưởng kỵ sĩ lại nói như vậy.
Vấn đề phải được đẩy lên mười một năm trước, đó là một cuộc đấu tranh giành quyền lực trong bang quốc Anghel.
Cha của trưởng kỵ sĩ, một trong những hoàng tử Anghel đã thất bại trong cuộ cạnh tranh rồi bị buộc tội: “Mưu đồ sát hại anh trai mình”, thế là bị lưu đày và phải chạy trốn khỏi Anghel.
Đây không phải là chuyện hiếm gặp, những câu chuyện như vậy có thể tìm thấy ở mọi nơi trong thời đại này.
Trước mắt, không phải bản thân quốc vương đang trải qua chuyện như vậy sao?
Điều khác biệt duy nhất là sau khi cha của trưởng kỵ sĩ đưa anh ra khỏi nơi đau lòng kia thì không may mắc phải bệnh sốt. Trước khi chết, trưởng kỵ sĩ được cha giao cho công tước Buckingham của Legrand, có lẽ là vì lý do chính trị, công tước đã sắp xếp một thân phận mới cho trưởng kỵ sĩ.
Nhưng chuyện này đáng lẽ ra quốc vương phải biết.
Sau khi nghe những lời của trưởng kỵ sĩ, quốc vương không những không thất vọng mà còn mỉm cười.
Cậu nghĩ, cậu đã có một ứng cử viên phù hợp.
Ân oán giữa Anghel và hoàng gia có từ xưa đến nay.
Nó nằm ở phía tây nam của Legrand.
Vị vua đầu tiên của Legrand mang theo kỵ binh và trường cung thủ của mình tiến sâu vào vùng bụng của bang quốc Anghel, dùng vũ lực khiến cho kẻ thống trị Anghel đầu hàng. Kể từ đó, hoàng gia Anghel và Legrand lặp đi lặp lại bị “đầu hàng” và “nổi loạn” liên tục.
Điều khiến hoàng gia Tường Vi khó chịu nhất là ba trăm năm trước, quốc vương Anghel đã tham gia vào một vụ mưu sát và hợp lực với những kẻ thù của gia đình hoàng gia để giết chết thái tử lúc bấy giờ. Thế là vào năm 1134, vương thất đã triệu tập quốc hội và thông qua luật hình sự thiết lập địa vị thấp kém của bang quốc Anghel.
Từ đó, mâu thuẫn giữa hai bên ngày càng gay gắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ thống trị Anghel là người luôn mang trong mình lòng thù hận với vương thất Legrand, chắc chắn sẽ nhúng tay vào sau khi Legrand hỗn loạn vì “Cái chết của quốc vương.” Nhưng mà so với những kẻ rắp tâm làm loạn như đại công tước Grice, Anghel chỉ là gậy quấy phân heo. (*)
(*) Gậy quấy phân (搅屎棍): Ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, làm người khác chán ghét.
Bọn họ không có mục tiêu cụ thể nào ngoài việc làm cho Legrand khó chịu.
Đây cũng là một trong những lý do khiến quốc vương chọn Anghel.
Ai có thể ngờ được rằng ngày thường quốc vương lại đoàn kết với những người Anghel khó ưa nhất?
Ngoài ra, quốc vương có những cân nhắc của mình.
Cảm ơn công tước Buckingham vì đã chăm sóc tốt cho cháu trai của mình. Mặc dù Purlan I lớn lên như một bạo quân, cậu ta vẫn nhận được một nền giáo dục thái tử ưu tú có hệ thống và có hiểu biết nhất định về lãnh thổ của mình. Nhờ đó, quốc vương đã có thể rút ra những thông tin liên quan đến Anghel từ trí nhớ của mình.
Nếu nói quý tộc trong rừng rậm phương Bắc nhiều lần bị tầng lớp thượng lưu chế giễu, vậy thì Anghel trực tiếp coi như không thể lên mặt bàn.
Phong cảnh thiên nhiên của Anghel rất đẹp —— những khu rừng rộng lớn chưa được khai thác, những dòng sông chảy xiết, những ngọn núi cao chót vót. Chính những ngọn núi, những thung lũng khổng lồ, rừng rậm và những con sông đó đã hạn chế sự phát triển của Anghel. Đất đai ở nơi đó cằn cỗi, giao thông đi lại khó khăn.
Một trò đùa “Thuế quan một năm của Anghel không thể mua được một chiếc cúc áo trên tay áo của quốc vương Legrand.”
Các quý tộc chỉ coi Anghel trở thành một trò cười, nhưng quốc vương đã nhìn thấy những thứ có thể mượn được vào lúc này.
Đó chính là binh sĩ Anghel.
Điều kiện tự nhiên nghèo nàn gây khó khăn cho việc phát triển nông nghiệp của Anghel. Nhiều người trong số bọn họ vẫn coi săn bắn như một phương tiện quan trọng để kiếm sống. Những người Anghel săn gấu và giết báo ở dãy núi Taikoo là những chiến binh chiến đấu hết sức xuất sắc vì điều này, đó là lý do vì sao Anghel có thể gây ra các cuộc nổi loạn hết lần này đến lần khác.
Điều mà quốc vương muốn là mượn con dao này có thể tàn sát gấu và báo.
Các chiến binh của Anghel không có điều kiện tài chính hùng hậu để chế tạo áo giáp, cũng không cần giống như quý tộc bình thường phải chuẩn bị rất nhiều tùy tùng và kỵ sĩ mới có thể chiến đấu. Do đó, tốc độ hành quân của bọn họ đủ để tiến sâu vào chiến trường ở trung tâm Legrand từ vùng núi phía tây nam trong thời gian ngắn nhất.
Vậy, có một vấn đề cần hỏi.
Làm sao quốc vương có thể làm cho Anghel dùng con dao săn này cho mục đích của mình?
—— cậu đưa cho trưởng kỵ sĩ một bức thư.
Từ khi kỵ sĩ bước vào cửa, bức thư đã nằm trong tay quốc vương, sau khi nghe những lời của trưởng kỵ sĩ, quốc vương viết thêm vài dòng vào bức thư. Sau đó cậu đã tự tay niêm phong bức thư bằng sáp niêm phong.
Không ai biết trong đó viết gì ngoại trừ chính quốc vương.
“Mang theo hắn ta tới, nhanh chóng trở lại Anghel càng sớm càng tốt để gặp anh trai của ngươi.” Quốc vươngnói với một giọng điệu bình tĩnh: “Nói với hắn ta, chỉ có một tuần.”
Trưởng kỵ sĩ bối rối nhận bức thư.
Anghel là nơi mang lại thống khổ cho anh, anh thề với quốc vương rằng dù có ném mạng sống ở đó thì anh cũng sẽ trao bức thư cho người anh trai của mình.
“Nhớ rõ.”
Trưởng kỵ sĩ đi tới cửa, quốc vương chợt mở miệng.
“Người là trưởng kỵ sĩ thệ ước của quốc vương Legrand, là người đại biểu của hoàng gia Tường Vi.”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ.”
Trưởng kỵ sĩ hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
…
“Thật lợi hại đó nha, bệ hạ của ta.”
Sau khi trưởng kỵ sĩ rời đi, tên ác ác từ trong bóng tối của căn phòng bước ra. Hắn dường như có một sở thích mới, chính là xuất quỷ nhập thần.
“Hãy nhìn kẻ ngốc đáng thương bị lợi dụng, dù ngài có đưa cho hắn một con dao, chỉ cần ngài ra lệnh, hắn có thể cắm dao vào ngực mình mà không hề do dự.”
“Vậy chỉ sợ ngươi sẽ thất vọng.” Quốc vương nói, “Nếu có một con dao như vậy, chắc chắn không phải đâm vào người kỵ sĩ của ta.”
Ác ma giả vờ không hiểu ý của lời quốc vương: “A…, thế nhưng ta là kỵ sĩ địa ngục trung thành nhất của ngài.”
Quốc vương cười lạnh một tiếng.
Ác ma ở đây để nhắc nhở quốc vương rằng cậu nên rời đi.
Lúc này, kỵ sĩ thệ ước bên cạnh quốc vương, ngoại trừ trưởng kỵ sĩ, một người khác cũng lặng lẽ ra đi vào buổi sáng. Cũng theo mệnh lệnh của quốc vương để hộ tống một mật thư.
Sau khi xe ngựa khởi hành, đi theo con đường hướng tới cung điện.
Trên đường đi, ngày càng nhiều kỵ binh chạy vội qua đường. Đúng như dự đoán của quốc vương, tin tức về “Quốc vương đã chết” đã lan ra khắp vùng đất Legrand với tốc độ như vũ bão vào ngày thứ ba sau cuộc công kích bất ngờ.
Khi cỗ xe ngựa của quốc vương dừng lại trong quán rượu, người ta có thể nghe được cuộc thảo luận về vấn đề này.
Ngọn lửa ấm áp, đàn hạc nhỏ ở phía nam gần như bẩn thỉu và quán rượu đang hớn hở vui mừng.
Đúng vậy là hơn hở vui mừng.
Trái ngược với hoàn cảnh khi William III qua đời, mọi người không có vẻ gì là đau buồn.
Nói trắng ra, hầu hết mọi người đều vô cùng vui mừng. Cái chết của tên bạo quân này quả thật là tin vui nhất đối với bọn họ trong năm nay.
Nhà thơ hát rong nghịch ngợm với dây đàn bị đứt, những chú hề vui tính cũng ngồi ở đây lần lượt ném những quả bóng màu cho đám đông. Hầu hết mọi người ở đây đều say khướt, mọi người nâng ly chúc tụng nhau “Amen” và “Chúa phù hộ.”
Chỗ thanh tỉnh duy nhất là chiếc bàn của quốc vương ở trong góc.
Quốc vương và các kỵ sĩ của cậu đã cải trang và ngồi yên lặng ở đó. Ác ma trông không khác gì những thanh niên bình thường. Ít người chú ý đến bàn của bọn họ, nhưng tiếng ồn ào của mọi người vẫn có thể truyền đến tai quốc vương một cách rõ ràng.
Ác ma xoay ly rượu bằng đầu ngón tay để khiến mình trông giống như một con ma men say sỉn, hắn quan sát quốc vương bằng ly rượu.
Nhưng đã định sẵn để cho hắn thất vọng.
Quốc vương không có phản ứng gì cả.
Lúc này, một đứa bé lanh lợi đã hát một bài thánh ca chuyển thể:
“Chúa nhân từ phù hộ cho đức vua của ta,
Cầu Chúa phù hộ cho nhân dân và hạnh phúc của y
Hãy để y sống một cuộc sống không quá vĩ đại, nhưng hãy chết một cách vinh quang,
Hãy để chúng ta hát lên bài ca vui vẻ,
Tạ ơn Chúa!” [1]
Bài hát này ban đầu được hát vào ngày quốc vương được sinh ra, hy vọng cậu cũng vĩ đại và vẻ vang như cha của mình. Tại thời điểm này, nó được hát với một chút thay đổi, điều trớ trêu là nó đơn giản như ý nghĩa —— phải đấy, cái chết của bạo quân, đối với Legrand, là sự phù hộ của Chúa.
Các kỵ sĩ ở bàn này không thể chịu nổi nữa, đưa tay lên chuôi kiếm.
Quốc vương đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống và dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại.
Các kỵ sĩ đang ngồi trên bàn ăn bừng bừng cơn thịnh nộ, quốc vương lắng nghe tiếng ồn trong quán rượu như bình thường, như thể đây không phải đang ăn mừng cái chết của bản thân cậu.
Lúc này lại có ai đó tiếp tục hát một đoạn khác:
“Chúa nhân từ phù hộ cho đức vua của ta,
Cầu Chúa phù hộ cho thẩm phán và trưởng cảnh sát của y,
Cầu Chúa ban phước cho quan chức rừng và các chấp sự của y,
Tốt hơn là để bọn họ và đức vua,
Để cho chúng ta có thể hát lên bài ca vui vẻ,
Tạ ơn Chúa!” [2]
Sau đó, họ đồng thanh hô lên “Tạ ơn Chúa.”Quốc vương bình tĩnh lắng nghe toàn bộ quá trình.
…
Nhưng mà vẫn có những người sẽ đau buồn trước tin tức “Quốc vương đã chết”.
Công tước Buckingham chắc chắn là người đau khổ nhất.
Nhưng nỗi đau của công tước nhanh chóng bị dồn nén trong lòng, trong thời gian nhanh nhất, ông bắt đầu điều tra các chi tiết cụ thể của vấn đề, cũng bắt đầu giữ vững cục diện cho cháu trai của mình.
Ông không tin cháu mình thực sự đã chết.
“Dòng máu của gia tộc Tường Vi không thể chết dễ dàng như vậy.”
Người công tước đã từng giết qua eo biển Abyss trở thành cơn ác mộng của người Bressi nói như thế.
Công tước Buckingham vì cháu trai của mình mà cẩn thận nội liễm nhưng bây giờ đã từ bỏ, để lộ ra cổ tay sắt máu lạnh. Vào ngày nhận được tin dữ, công tước Buckingham đã cử binh lính đến, tất cả những ai dám tuyên truyền “Quốc vương đã chết” trên đường phố đều bị ông tống vào ngục.
Nhà tù của Legrand được lấp đầy trong vài ngày ngắn ngủi.
Kiểu thủ đoạn tàn nhẫn như vậy chắc chắn sẽ làm tổn hại danh tiếng của công tước, nhưng công tước không thèm quan tâm.
—— ngài biết không?
—— người bây giờ ta có thể tin tưởng, chỉ có ngài.
Lão công tước nhớ lại cảnh tượng ngày quốc vương lên đường, trong lòng mơ hồ có lẽ lúc đó quốc vương đã đoán trước được điều gì đó. Ông có một cảm giác mơ hồ rằng, có lẽ lúc đó quốc vương đã đoán trước được điều gì đó.
Lúc đo ông trả lời thế nào?
“Ta sẽ bảo vệ Legrand cho ngài.”
Mười mấy năm trước ông đã trả lời như vậy, mười mấy năm sau ông vẫn trả lời như cũ.
“Mang kiếm của ta lại đây.”
Công tước ra lệnh.
Công tước Buckingham khoác lên chiếc áo choàng màu đỏ do quốc vương ban tặng, chiếc huy hiệu tường vi sắt được đính trên áo choàng. Tùy tùng bước nhanh tới dâng thanh kiếm, ông lấy thanh kiếm treo ngang hông, áo choàng đỏ rực che lại nó.
Ông sẽ tham gia vào hội nghị khẩn cấp sắp diễn ra.
Nội dung của hội nghị ——
Ai sẽ thừa kế ngai vàng?
Tác giả có lời muốn nói:
[1] [2] Được sửa đổi từ một bản ballad của Anh vào thế kỷ 15, văn bản gốc có nội dung “Thượng Đế hãy phù hộ cho quân vương, phù hộ cho dân tộc và hắn được hạnh phúc, để hắn sống một cuộc sống vĩ đại và chết một cách vinh quang, để chúng ta hát lên bài ca vui sướng, tạ ơn Thượng Đế”, dưới thời trị vì của Henry V, đất nước phát triển mạnh mẽ và thịnh vượng.
Công tước Buckingham nói: Lấy kiếm.