Khi quốc vương Legrand dẫn binh chinh chiến miền Bắc, Blaise cách một eo biển với Legrand, quốc vương của nó cũng đang chiến đấu.
Gần đây tân vương Blaise tóc vàng sẫm cũng không được vui vẻ cho lắm.
Sau khi giáo hoàng tuyên bố thu hồi lời thề trung thành của thần dân Blaise với anh ta, em trai thân yêu của anh ta, hoàng tử Charles đã nóng lòng muốn khởi binh chinh phạt anh ta, lấy danh nghĩa là "trừng phạt" nhưng thực chất là một cuộc soán ngôi. Thế lực của Thánh Đình Blaise đã ăn sâu bén rễ, dù Ferri III đã sớm cố gắng nhiều lần, nhưng tình hình chẳng tốt hơn.
"Bệ hạ."
Tướng quân Karl võ trang đầy đủ đứng sau lưng Ferri III.
Chờ đợi gần Ferri III là một đội kỵ sĩ tinh nhuệ, bọn họ lẳng lặng đứng trước cung điện Blaise.
Ferri III cũng như bọn họ, mặc giáp.
Anh ta nhìn lên cung điện của hoàng tộc Blaise, một cung điện được đánh dấu bằng Uất Kim Hương, trong đêm tối, ngọn tháp thẳng như thanh kiếm.
Qua đêm nay, nơi này sẽ không còn nữa.
Hoàng tử Charles với sự hỗ trợ của Thánh Đình và đa số các quý tộc, đã vượt qua sông Cobia quan trọng và chiếm được lâu đài hoàng gia ở Nader. Sau khi mất thành Nader, khu vực do Ferri III kiểm soát nhanh chóng bị thu hẹp, bây giờ người anh em tốt của anh ta đang ráo riết áp sát thủ đô.
Tướng quân Karl gửi thư cho các đại gia tộc, yêu cầu bọn họ xuất binh trợ giúp.
Ferri III cười nói với thầy mình, cầu cứu những đại quý tộc này là điều ngu ngốc nhất trên đời, nếu bọn họ không án binh bất động, vậy thì cũng đang trên đường đến đây thảo phạt anh ta. Sự thật đã chứng minh phán đoán của Ferri III chính xác hơn thầy mình, hoặc anh ta sáng suốt hơn thầy mình.
"Thật sự phải rời khỏi đây, cứ cảm thấy không nỡ."
Ferri III giơ bó đuốc, nhìn quanh cung điện quen thuộc của mình bèn thở dài.
Khi còn nhỏ, anh ta biết một ngày nào đó mình sẽ thừa kế ngai vàng nên nửa đêm đã từng chạy đến ngai vàng để xem thử. Người cha đi tới từ phía sau, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ta, hỏi anh ta thấy chiếc ghế này có đẹp không? Khi đó anh ta thoáng lưỡng lự, sau đó thẳng thắn trả lời cảm thấy nó rất uy phong. Cha bế anh ta lên, đặt anh ta lên ngai vàng bằng đá cẩm thạch, nói cho anh ta biết cái ghế này lạnh lẽo hơn những chiếc ghế trên đời, muốn ngồi vững thì phải chuẩn bị sẵn sàng lấy thân bước vào lửa.
Cha anh ta không phải một vị vua có triển vọng, thường nhẫn nhịn với quý tộc và Giáo Hội, nói là rộng lượng khoan dung chẳng bằng nói là nhu nhược.
Khi Ferri III còn trẻ đã nghĩ vậy, nhưng mãi sau này anh ta mới hiểu được ngai vàng uy phong đó cũng là giả.
Một vị vua thực sự không phải chỉ dựa vào cái ghế và vương miện. Nếu làm vua còn phải khúm núm trở thành tay sai của Thánh Đình như thằng em đốn mạt, một vị vua như vậy còn là vua thật à?
"Bệ hạ..." Tướng quân Karl muốn nói điều gì.
Ferri III cười ngắt lời ông ta: "Khỏi phải khuyên ta."
Anh ta nhận mũi tên lửa từ tay người hầu, dùng hết sức bắn thẳng vào cung điện. Trong cung điện Blaise, lúc này dầu đã đổ trên sàn, tên lửa vừa rơi xuống đất, ngọn lửa đã nhanh chóng phừng lên.
"Đi thôi."
Ferri III ném cung, thúc ngựa tiến lên.
Sau lưng anh ta, cung điện hoàng gia ngàn năm tuổi của Blaise in ra bóng dáng huy hoàng trong ngọn lửa hừng hực —— phồn vinh giả tạo đang bị lửa đỏ thiêu rụi.
"Sau khi Charles chiếm được Aselli, phát hiện mình lấy được một tòa cung điện bị thiêu hủy, chắc sẽ giận tím mặt nhỉ?"
Đội quân do Ferry III chỉ huy đi ra khỏi cổng phía Bắc của lâu đài và tiến về phía Đông Bắc. Trên lưng ngựa, Ferri III nói đùa với tướng quân Karl.
Tướng quân Karl không đoán được người đã từng là học trò của mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ông ta đành phải hơi cúi người: "Bệ hạ, ngài cảm thấy họ đáng tin thật sao?"
Nụ cười trên gương mặt FerrI III biến mất.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: "Sài lang và rắn độc chẳng có bên nào đáng tin."
"Vậy chúng ta...?" Tướng quân Karl lo lắng hỏi.
Bọn họ phóng hỏa cung điện, nửa đêm dẫn theo đội quân tinh nhuệ nhất rời khỏi thủ đô Blaise, điều này chẳng khác chắp tay nhường lại cả quốc gia cho Charles và Thánh Đình. Mà mục đích chuyến đi này của bọn họ là đến vùng Đông Bắc rét lạnh, nơi đó có một lãnh thổ thuộc về bản thân Feri III.
Ở đó như tiểu bang của Legrand, địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công.
"Chỉ cần có người ắt sẽ không cùng chung tiếng nói." Ferri III thản nhiên nói: "Ngai vàng của giáo hoàng không phải cũng là ngai vàng tối cao trong thế giới của thánh đồ sao? Tôi tớ của các đầy tớ, vua của thế giới... một ngai vàng như vậy, ai mà không muốn? Người chết vì nó còn nhiều hơn cả ngai vàng thế tục đúng không?"
Dưới vinh quang của ngai vàng, xương trắng và máu tươi càng nhiều.
Việc lựa chọn giáo hoàng cũng khốc liệt như việc lựa chọn một vị vua thế tục. Chỉ trong ba trăm năm gần đây nhất thì đã có sáu vị giáo hoàng chết vì ám sát hoặc các lý do khác. Trong Thánh Đình cũng có các hệ thống thần học khác nhau, ý định lập quốc hiện tại của giáo hoàng tất nhiên đã nhận được ủng hộ chung của toàn bộ Thánh Đình, nhưng điều này không có nghĩa là mọi người sẽ muốn mọi thứ diễn ra theo ý muốn của giáo hoàng.
Hôm nay Thánh Đình giống như chiến xa sắt thép đang di chuyển, giáo hoàng Eutian đã lái chiến xa sắt nghiền ép khắp nơi, nhưng trong chỗ tối của bánh xe, vô số thứ đang nổi lên, tất cả đều tham gia vào dòng chảy hỗn loạn cỡ lớn này.
"Bây giờ Legrand thế nào rồi?" Ferri III hỏi, anh ta biết tướng quân Karl mới nhận được mật thư của Legrand mấy ngày trước.
"Ảnh hưởng của việc công tước Buckingham chết trận đã hoàn toàn bị chiến thắng của Purlan đè xuống, chỉ cần cậu ta chiếm được thành Bomari, phản loạn ở Legrand sẽ chấm dứt." Tướng quân Karl trả lời.
Ferri III nghe vậy: "Hi vọng cậu ta thuận lợi."
Bọn họ là trứng chọi với đá, hay là bị bánh xe sắt nghiền thành tro?
...
Legrand, thành Bomari.
Trong công sự bên ngoài của tòa thành, tất cả vệ binh của tiểu bang Balbo đều có nhiệm vụ riêng. Tướng quân Kền Kền của tiểu bang Balbo đứng trên pháo đài đá đen ở trung tâm sông Lessy, nhìn từ trên cao quan sát nơi đóng quân của Legrand ở bờ bên kia sông.
Mấy ngày nay, thủ lĩnh của quân phản loạn - quốc vương tiểu bang Newcastle, tính tình Langtoft bắt đầu có vẻ hơi nóng nảy, tướng quân Kền Kền thờ ơ nhìn, gã cảm thấy ông ta vốn có kế hoạch nắm chắc trong tay nhưng giờ đây có lẽ đã thất bại.
Mà sáng nay, Langtoft sai người đưa tới mệnh lệnh tử thủ.
Khi nhận được mệnh lệnh này, tướng Kền Kền không khỏi bất giác nhớ lại bức thư bị tên bắn vào pháo đài. Mấy ngày nay, tướng quân Kền Kền suy nghĩ về bức thư đó, nhưng vẫn chưa quyết định được.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh báo chói tai truyền khắp pháp đài.
Tướng quân Kền Kền thầm giật mình, lập tức nhìn ra ngoài từ lỗ bắn tên.
Chỉ thấy mấy ngày nay quân đội Legrand vẫn án binh bất động đột nhiên nhổ trại đi về phía trước, một đội thuyền gỗ làm tạm bị đẩy xuống sông. Các binh sĩ trên thuyền đều mặc áo khoác đỏ tươi, hiển nhiên là quân đội tiên phong của Legrand.
Mấy ngày nay, binh sĩ Legrand vẫn cứ khai thác gỗ gần đó, còn lại cũng chỉ là mấy hành vi thăm dò nho nhỏ. Tướng quân Skien cũng đã nhiều lần phái một đội quân được trang bị rìu đến Lessy và trung tâm, bất chấp cơn mưa tên trên đầu để chặt từng cái cọc gỗ mà quân phản loạn đặt dưới nước.
Mấy lần hành động nhưng đều không có kết quả.
Tướng quân Kền Kền cũng vì thế mà giảm bớt cảnh giác.
Kết quả là hôm nay, không hề báo trước, Legrand dã bắt đầu tấn công pháo đài!
Đội tiên phong ngồi bè trúc nhanh chóng tiếp cận những hàng cọc gỗ dựng thẳng lên kia, các cung thủ liên tục tiến về phía trước, bắn thẳng vào những binh sĩ từ lỗ bắn cung trên tháp pháo đài cao bằng đá đen, hệt như một trận mưa xối xả bao trùm cả đoàn thuyền kia. Nhưng không ngờ, đội thuyền không hề đến gần pháo đài và những cọc gỗ kia.
Khi còn cách cọc gỗ một đoạn, binh sĩ cầm khiên vội ném đống cành cây và cỏ khô chở trên bè xuống nước. Dòng nước chảy xiết cuốn thẳng những mảnh vụn xuống, cành cây và cỏ khô nhanh chóng bị những chiếc cọc gỗ sắp xếp trong nước chặn lại.
"Bọn họ đang làm gì?"
Ngay khi tướng quân Kền Kền không hiểu ra sao, chỉ thấy trong mưa tên, từng binh sĩ nhấc những chiếc thùng gỗ khỏi thuyền, hợp tác đổ những thứ trong thùng xuống sông. Chất lỏng bị đổ ra trôi nổi trên mặt nước, nhanh chóng được mang đi lao tới trước hàng phòng ngự bằng cọc gỗ.
Cho đến lúc này, tướng quân Kền Kền mới hiểu binh sĩ ném cành cây và cỏ khô xuống để làm gì.
Chỉ thấy những thùng chất lỏng mà họ đổ xuống đã bị cành cây và cỏ khô trước tuyến phòng thủ bằng cọc gỗ, không bị dòng nước chảy xiết của sông Lessy cuốn trôi.
Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy, tướng quân Kền Kền lập tức ra lệnh dùng hết sức bắn chết đoàn thuyền tiên phong kia.
Trên một chiếc bè giữa sông Lessy, từng binh sĩ bắn ra mũi tên nhóm lửa.
Tên lửa rơi xuống lớp chất lỏng không rõ bị cành cây và cỏ khô ngăn cản trước cọc gỗ kia, tướng quân Kèn kền như không thể tin vào mắt mình —— chỉ thấy ngọn lửa bắt đầu bốc cháy rừng rực trên mặt nước.
Bên kia sông, tướng quân Skien đang chỉ huy binh lính chuẩn bị sẵn cầu phao đã được dựng sẵn. Lúc anh ngẩng đầu lên bèn thấy quốc vương đang ghìm ngựa đứng yên lặng trước đội quân, một hơi nghẹn mấy ngày nay rốt cuộc cũng thở ra nhẹ nhõm
—— chỉ có rất ít người biết, mấy ngày nay, quốc vương không hề ở trong lều!
Tướng quân Skien không có nghĩ quốc vương rời đi mấy ngày nay đã làm gì, anh chỉ cẩn thận làm trọn những việc tướng quân nên làm, cũng nghiêm ngặt chặn tin tức này.
Nhưng may mắn thay, trước khi cuộc chiến chính thức bắt đầu, quốc vương đã trở lại.
James cầm trong tay một bản vẽ dày đầy những con số và ký hiệu, đứng bên cạnh quốc vương và chỉ về phía tòa thành và pháo đài đối diện. Sau khi lấy lại tòa thành Newcastle, quốc vương không để anh ta tiếp tục chủ trương việc xây dựng tòa thành ở đó mà đưa anh ta làm cố vấn kiến trúc quân sự trong chiến tranh.
Lúc trước đánh giá của quốc vương về James chẳng sai ——
Người này thật sự nên thuộc về viện khoa học tâm thần.
"Lửa thiêng cổ xưa dù mạnh mẽ, nhưng có quá nhiều hạn chế." James bất mãn lắc đầu, anh ta nhìn bản thiết kế trong tay rồi nhìn lỗ bắn tên trong pháo đài. Nếu giảm được độ nguy hiểm của pháo và tăng sức sát thương nổ mạnh, thì chúng ta hoàn toàn có thể chế tạo ra một pháo đài không gì phá nổi! Chắc chắn tốt hơn đám rác này gấp ngàn lần!"
Nghe James lải nhải, quốc vương hơi nhướng mày.
"Sẽ có."
Cậu trầm ngâm trả lời.
Trong lúc nói chuyện, cọc gỗ mà quân phản loạn cắm giữa sông Lessy để ngăn cản đã bị lửa thiêng cổ xưa phá hủy gần hết.
Cọc gỗ bị thiêu hủy, lửa thiêng cổ xưa dần không còn bị chặn lại một hàng, bắt đầu bị nước sông cuốn trôi, những đốm lửa lớn nhỏ vàng ấm áp trôi nổi trên trên một khúc sông, hiện ra một loại vẻ đẹp không chân thật, đẹp mà thơ mộng.
Quốc vương ra lệnh tấn công.
Weibo: 洛夏葚