Quốc vương xác nhận điều đó.
Ở thành phố cảng cuối cùng cần được quốc vương đích thân xử lý, một mật thám còn chưa kịp chải chuốt đã được quốc vương tiếp kiến.
Anh ta là mật thám hải ngoại mà Legrand đã phái tới Blaise.
Và là người duy nhất thành công trở về Legrand.
Vào đầu năm mới, quốc vương đã ra lệnh triệu tập một nhóm mật thám hải ngoại có liên hệ với Blaise Ferri III. Nhưng cho đến hôm nay mới có một người trong số họ trở lại Legrand, còn những người khác đều bị chặn giết ở nửa đường.
Anh chàng mật thám còn sống đã đưa cho quốc vương một bức thư được niêm phong bằng sáp.
Bức thư đến từ tướng quân Karl, người cầm đầu quân viễn chinh Blaise đã đàm phán với quốc vương. Nội dung bức thư vô cùng ngắn gọn, sau khi quốc vương đọc xong, cậu bèn nhìn anh chàng mật thám trước mặt: "Trước khi anh rời khỏi Blaise, tình hình của tướng quân Karl thế nào?"
Anh chàng mật thám cẩn thận nhớ lại: "Cũng giống như trước đây, ông ta cũng phụ trách lễ lên ngôi cho Ferri III, nhưng... quản gia của tướng quân Karl lại đổi thành hai người mới."
Quản gia mới đổi hai người...
"Hãy đi nhận những gì anh xứng đáng." Quốc vương khẽ gật đầu: "Và những phần còn lại."
Mật thám hành lễ, tránh những người khác rồi đi ra ngoài.
Quốc vương đặt bức thư lên bàn.
Trước khi mật thám trở về, lễ lên ngôi của Ferri III đã bắt đầu. Thời điểm đó là ngay sau khi Legrand bị tàu dịch bệnh tấn công và vụ nổi loạn ở miền Bắc. Và Ferri III đã viết mật thư này thông qua tướng quân Karl, truyền đạt tin anh ta không bị kiểm soát bởi phương pháp rửa tội bí mật do Thánh Đình làm lễ ngôi.
Đó là một tin tốt.
Chỉ cần quân chủ thực sự của Blaise không bị khống chế, vậy thì Thánh Đình muốn chiếm Blaise lập quốc thì chiến tranh sẽ không thể tránh khỏi.
Nhưng đây cũng là một tin xấu.
Với sự thận trọng của Ferri II đã thể hiện khi liên lạc với cậu trước đó, anh ta sẽ không để tướng quân Karl thân cận của mình giao thẳng bức thư này cho mật thám của Legrand. Việc này quá dễ dàng bại lộ —— nói cách khác dù bí pháp không thành công, nhưng đoàn sứ giáo hoàng vẫn nắm quyền kiểm soát rất cao ở thủ đô Blaise.
Quản gia của tướng quân Karl liên tục đổi hai người... Tất cả những người ủng hộ Ferri II đều bị giám sát.
"Thần quốc..."
Quốc vương cười lạnh, ném bức thư vào trong lò sưởi.
Nếu cậu đoán không sai, khi mật thám Legrand vượt mọi khó khăn, thuận lợi trở về thì có lẽ Blaise ở bên kia eo biển Abyss đã chìm trong khói lửa chiến tranh.
Tổng quản nội vụ đã chuẩn bị xong các hạng mục công việc và trở về cung điện Tường Vi.
Dịch bệnh ở Đông Nam đã được kiểm soát, mà lúc này theo lệnh gọi nhập ngũ, các lãnh chúa đã mang theo kỵ sĩ của bọn họ từ khắp nơi trên cả nước đến điểm hẹn. Lúc này "bộ phận giao thông Legrand" do quốc vương thành lập trước đây đã phối hợp vận chuyển lương thực và vật tư.
Lúc này các thương nhân không thể buôn bán trên biển phong tỏa không thể cũng nhận được nhiệm vụ do hoàng gia giao phó.
Những tàu thuyền đã neo đậu đã lâu lại bắt đầu hoạt động trở lại, dưới sự phối hợp của bộ giao thông đường bộ, các thương nhân đã hoàn thành nghĩa vụ của mình và vận chuyển vật tư lên phía Bắc với tốc độ nhanh nhất thông qua đường thủy nội địa.
Khi quốc vương trở về cung điện Tường Vi, công tác chuẩn bị gần như đã hoàn tất.
"Đi thôi."
Quốc vương nói với tổng quản nội vụ đến xin chỉ thị.
Thậm chí cậu không định đợi đến trời sáng.
Đêm tối.
Trên tòa tháp cao nhất của thành phố, một bóng người lặng lẽ đứng đó.
Người bình thường không thể an toàn đứng ở một nơi cao như vậy trong gió lạnh, hắn không phải người bình thường thật.
Gió lạnh lau động lễ phục đen của ác ma, một tay hắn đang cầm một chiếc ô đen, kể từ khi quốc vương xuống địa ngục, dường như lúc nào bên người hắn cũng mang theo chiếc ô cất giấu một thanh kiếm. Mấy ngày nay hắn chấp hành mệnh lệnh của quốc vương, thanh tẩy dịch bệnh ở một khu vực nhỏ dọc theo bờ biển phía Đông Na, dường như hắn cũng rất bận rộn nên chưa có hiện thân trước mặt quốc vương.
Nhưng lúc này hắn lẳng lặng đứng ở chỗ này, chứng tỏ mọi chuyện hình như cũng không phải vậy.
Hệt như hắn không cần phải tự đi đến mọi địa điểm để mở cánh cổng địa ngục như trước nữa.
Những chim chóc đậu xung quanh tòa tháp đều biến mất, những con chim nhỏ thường trốn dưới mái hiên ấm áp nhạy cảm hơn nhân loại, ác ma đứng ở đây, vì vậy xung quanh đã im lặng ngay.
Ác ma dõi mắt nhìn theo xe ngựa của quốc vương xa dần trong tuyết lớn, lao tới cuộc chiến tranh thuộc về quân vương.
Trong tay hắn vẫn cầm đóa tường vi đỏ thắm.
"Ngài vẫn bướng bỉnh như mọi khi."
Ác ma trông có vẻ hơi rầu rĩ, hắn giơ đóa tường vi về hướng quốc vương đang rời đi.
"Tiếp theo ta tạm thời không thể đi theo bên ngài, vậy nên..."
"Chúc ngài may mắn."
Hắn nói xong thì hơi cúi người, hóa thành một đàn bướm đen.
Thoạt nhìn bướm đen bị gió thổi bay, bay lên bầu trời như một đám sương đen, theo luồng không khí mạnh mẽ mà nhanh chóng đi về hướng Blaise. Khi Thánh Đình chuẩn bị thành lập một quốc gia ở bên kia eo biển, ác ma thuộc về địa ngục đã bước vào thần quốc tương lai.
Hắn đi lấy lại thứ lẽ ra phải thuộc về quốc vương.
Dù sao...
Hắn đã từng nói với quốc vương thân yêu của mình một lời nói dối nho nhỏ: chẳng có đường định mệnh, chẳng có cái gì gọi là vận mệnh vốn thuộc về Purlan.
Bởi vì ——
Đó vốn là những số phận của quốc vương, một số phận khác.
...
Miền Bắc, tòa thành Newcastle.
Quân phản loạn đã vây chặt tòa thành hoàng gia này.
Quân phản loạn tham gia vào cuộc bao vây này có trang bị vô cùng tốt. Lúc này trên chiến trường ngoài thành, những chiếc máy ném đá lớn và nặng đã bị đẩy lên chiến trường, các binh sĩ hét lên xoay bàn tời, chậm rãi hạ cần câu trống xuống, sau khi chất đá lên thì người cầm rìu bên cạnh chặt đứt dây thừng.
Chiếc tời bằng gỗ quay nhanh, máy ném đá phát ra tiếng kẽo kẹt, đầu bên kia chất đầy vật nặng trĩu rơi xuống. Cùng lúc đó nương theo tiếng rít lớn, những tảng đá khổng lồ bị ném lên cao rồi đập vào tòa tháp có những lỗ thủng của tòa thành Newcastle.
Có trời mới biết thằng điên nào chịu trách nhiệm thiết kế tòa thành Newcastle!
Hệt như anh ta muốn vũ trang tận răng cho tòa thành này, tốt nhất xây thành một con nhím —— may mắn thay, tòa thành vẫn còn lâu mới hoàn thành, bây giờ tòa tháp phía Bắc mới chỉ xây sơ thôi.
Nếu không, bọn họ cũng đừng hy vọng có thể chiếm được tòa thành trong thời gian ngắn.
Khi tướng lĩnh quân phản loạn chửi tòa thành không ngớt miệng thì gã sẽ không bao giờ tưởng tượng được, anh chàng thiết kế ước gì có thể võ trang tòa thành này đến tận răng trong miệng gã lại đang đứng trên tường thành ngay lúc này.
"Một nhà thiết kế như anh làm cái quái gì trên tường thành thế!"
Quan chỉ huy vừa dùng khiên chặn sỏi rơi xuống vừa kéo James suýt bị tảng đá lớn đập chết tới nơi an toàn hơn.
Khi những binh sĩ bảo với anh rằng James cũng đã đứng trên tường thành, quan chỉ huy suýt nữa nổi điên với anh chàng này.
Tảng đá khổng lồ đập tới liên tục, bất cứ lúc nào người thủ thành và người trong tòa tháp đều có thể bị đập chết, một nhà thiết kế như anh ta lại chạy tới đây?! Chán sống rồi hả?
James vừa phun mấy ngụm cát trong miệng, vừa cầm bút nhanh chóng viết rồi lại vẽ lên bản vẽ của mình: "Có sai sót trong thiết kế và thực chiến! Chỉ có tận mắt chứng kiến thì mới có thể tạo ra những thay đổi thích hợp hơn... vị trí của tòa tháp này chưa đủ hợp lý."
Quan chỉ huy giật lấy cây bút trong tay anh ta rồi ném ra ngoài.
"Ầm" lại là một tiếng nổ lớn khác.
Mọi người đứng sau bức tường phòng hộ đều cảm nhận được chấn động dưới chân. Mấy tảng đá lớn đập vào tường thành. Quan chỉ huy mắng một tiếng, nhìn thoáng qua ngoài thành qua lỗ, khi máy ném đá liên tục ném mấy tảng đá to, kẻ địch đã lao lên như thủy triều, từng chiếc thang công thành cao lớn bị đẩy lên chiến trường, nhanh chóng áp sát tường thành.
Với sự áp bức của máy ném đá, kẻ địch đã lên kế hoạch tấn công mạnh mẽ vào điểm yếu hại của tòa thành.
Khi thấy thang tháp đã đẩy qua chiến hào được lấp đầy ngày hôm qua, đầu tường sắp biến thành chiến trường đánh trực diện, quan chỉ huy chả thèm nói James nữa. Anh chỉ điểm cho hai thân binh
战壕: Chiến tranh giao thông hào hoặc chiến tranh chiến hào là một loại chiến tranh trên bộ sử dụng các tuyến chiến đấu chiếm đóng chủ yếu bao gồm các chiến hào quân sự, trong đó quân đội được bảo vệ tốt khỏi hỏa lực vũ khí nhỏ của kẻ thù và được bảo vệ cẩn thận khỏi bị pháo kích.
"Đưa tên này xuống cho ta! Ném anh ta xuống hầm!"
Quan chỉ huy nói.
Lúc này có người mang theo dầu nóng tới, đổ dầu nóng lên thang gỗ trên tường, quan chỉ huy cầm lấy ngọn đuốc đang cháy từ người bên cạnh, ném về phía thang tháp.
Ngọn lửa quấn quanh thang công thành từ trên xuống dưới như rắn, kẻ địch đứng trên thang hét lên rồi rơi xuống từ giữa không trung.
"Đưa anh ta cút ngay!"
Quan chỉ huy ném tấm khiên, chộp lấy cung rồi bắt đầu bắn kẻ thù.
"Ta không có tiền để thuê thêm một nhà thiết kế thứ hai cho quốc vương đâu!"
Trong không khí đầy mùi gỗ cháy khét, mùi máu tanh nồng và mùi thịt người cháy khét... bầu trời đầy khói bụi tràn ngập ngọn lửa chiến tranh. Lại có một tiếng động lớn khác, một tòa tháp bên cạnh ầm ầm sụp đổ, ngay cả binh sĩ trong tháp cũng bị nhấn chìm trong đống đá lớn đổ nát.
Tòa thành vẫn chưa xây xong, không thủ được bao lâu nữa.
Quan chỉ huy giơ khiên lên, nhưng vẫn bị một cục đá vụn sượt qua má, máy chảy xuống, anh tự liếm máu của mình.
Anh chờ tòa tháp thứ hai sụp đổ.
Nhưng sự sụp đổ trong dự đoán không hề xảy ra.
"Là quân tiếp viện!"
"Quân tiếp viện đến rồi!"
"Quân tiếp viện tới ——"
Tiếng la hét vui mừng vọng khắp tường thành, các binh sĩ hò reo.
Quan chỉ huy sững sờ, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Chiến mã lao nhanh, móng sắt giẫm lên mặt đất, tuyết đọng như khói bụi bay lên không trung. Trong làn khói trắng như tuyết, vương kỳ đỏ rực lao tới như thủy triều dữ dội tàn sát bừa bãi, giáp sắt kêu leng keng, dòng thác bạc và đỏ tươi xuất hiện trong tầm mắt mọi người từ đường chân trời.
Kỵ binh này như cơn lốc máu lướt qua khắp nơi, trong nháy mắt tới gần chiến trường.
Quân phản loạn đã ngừng bao vây thành Newcastle, nhanh chóng thu nhỏ rồi tập trung lại muốn nghênh đón kỵ binh đột nhiên giết tới này.
Mũi tên nhọn xé gió.
Đó là cung thủ ưu tú nhất của Legrand, họ đã bắt đầu phát động tấn công sau khi bọn họ tiến vào tầm ngắm.
"Phòng —— ngự —— "
Trong nháy mắt chiến trường thay đổi, một giây trước còn là người tấn công đảo mắt cái đã trở thành con mồi của người khác.
Đúng vậy, là con mồi!
Kỵ binh mang theo vương kỳ màu máu xếp thành đội hình thành chiến trận như trăng khuyết, bao vây quân phản loạn ngoài thành Newcastle. Sau khi kỵ binh mặc giáp sắt đến chiến trường, họ không hề nghỉ ngơi mà trực tiếp tấn công, làm cho người ta cảm giác đây hệt như một con thú bạo ngược và quân nổi dậy là con mồi dưới nanh vuốt của nó.
Giáp sắt tung hoành, máu bắn tung tóe như vương kỳ hung hãn giương lên.
"Là ai!"
Tướng lĩnh quân phản loạn dốc hết sức muốn tổ chức phản kích, nhưng kẻ địch đến bất ngờ, tiến công mau lẹ, quân của gã đã không kịp đề phòng bất ngờ tách ra, lúc này đang bị kẻ địch tùy tiện giẫm đạp.
Ai chỉ huy đội kỵ binh này?
Loại người nào lại dẫn dắt một đội quân đầy sát khí như vậy?!
Một chiến mã lướt qua trên chiến trường, đi qua nơi nào thì những kẻ cản đường đều bị chặt đầu. Kỵ sĩ kia giống như một thanh trường đao hiên ngang tiến bước trên chiến trường, máu tươi bắn lên khắp áo giáp của kỵ sĩ nọ.
Người nọ cưỡi ngựa lao đến trước thành dùng kiếm chém vào tướng lĩnh quân phản loạn.
Trong nháy mắt đó, tướng lĩnh quân phản loạn thấy đôi mắt băng lam dưới mặt nạ mũ giáp của người nọ.
Trước khi mất ý thức, tướng lĩnh quân phản loạn này đã biết là ai đang dẫn dắt đoàn kỵ binh này.
Tuyết tháng giêng vẫn còn rơi.
Lửa vẫn cháy, xác người xác ngựa chất đống trên tuyết, quân phản loạn rút về phương Bắc. Các kỵ binh đến trợ giúp không truy kích, trên bộ giáp của họ dính đầy máu tươi, giơ cao vương kỳ tập hợp lại với nhau.
Chỉ huy đứng trên tường thành ra lệnh hạ cầu treo xuống.
Tướng lĩnh kỵ sĩ dẫn đầu đoàn kỵ binh đã chém đầu tướng lĩnh phản loạn kia cởi mũ giáp xuống. Gió lay động mái tóc bạc của ông, ông lạnh lẽo cứng rắn tựa sắt.
Chỉ huy nhận ra ông.
Đó là hùng sư của đế quốc.
Công tước Buckingham.