Trên đời này có mấy ai đắm chìm trong ánh hào quang ngày xưa đến nỗi quên nhìn lưỡi hái tử thần sắp rơi xuống đây?
- --
Tháng 10 năm 1432, bến cảng Kossoya.Gió lạnh thổi qua từng tòa nhà bằng đá cao thấp từ eo biển Abyss. Đây là trụ sở chính của anh em Liên minh Năm cảng. Thành phố này là thành phố giàu có nhất dọc theo bờ biển phía Đông Nam Legrand, nó có bến cảng tốt nhất, nhiều tàu nhất và những thương nhân khôn khéo nhất đế quốc này.
Từ ngày này sang đêm khác, những tàu buôn đủ mọi màu sắc liên tục ra vào mà vàng bạc đang chảy trong những chiếc tàu như mạng lưới đó.
Thành Kossoyan cũng như Liên minh Năm cảng, thành Kossoya có một vị trí chính trị đặc biệt trong đế quốc Legrand.
Nó là thành phố tự trị lớn nhất ở Legrand.
Hôm nay bến cảng lớn nhất Kossoya đã bị phong tỏa, các tàu buôn thông thường chỉ có thể neo đậu ở những nơi khác. Tộc trưởng của gia tộc Gourros trấn thủ thành Kossoya đích thân chờ ở bến cảng. Liên minh Năm cảng lấy năm thành phố thương mại nằm ở ven biển phía Đông Nam làm trung tâm, mỗi thành phố sẽ có một gia tộc âm thầm kiểm soát riêng.
Gia tộc quyền lực nhất ở Kossoya là gia tộc Gourros.
Tộc trưởng Gourros cũng là hội trưởng của hội anh em.
"Bọn họ đến rồi."
Thảm đỏ rực rỡ trải dài từ bến đỗ đến bờ biển, tộc trưởng Gourros với mái tóc bạc phơ hơi híp mắt, ông ta chống cây gậy gỗ được khảm nhiều đá quý. Ông ta có chiếc mũi ưng đặc trưng và biệt danh là "mỏ ưng", trên thương trường ông ta là một con đại bàng săn mồi đáng sợ.
Thư ký phía sau nhẹ nhàng nhắc nhở ông già nghiêm khắc này.
Ông ta mở mắt ra.
Bốn con tàu vô cùng lộng lẫy xa hoa từ từ lái vào cảng, mỗi con tàu như một pháo đài nhỏ trôi nổi trên biển. Nếu không sơ tán sớm thì lúc này bến cảng chắc chắn đã trở nên chật chội. Nhưng dù vậy, sự xuất hiện của chúng vẫn làm cho cả khu cảng bừng sáng.
Bốn con tàu như hiểu ngầm với nhau đều đến bến cảng cùng một lúc. Khi chúng xếp thành hàng, dường như trong không khí nổi lên một loại khí thế nào đó.
Bàn đạp đặt xuống.
Bước xuống tàu với biểu tượng mạng nhện là một phu nhân xinh đẹp mặc bộ váy màu đen lộng lẫy, xuống tàu với biểu tượng những con rắn lượn quanh là một quý ông trung niên với khuôn mặt bình thường, từ chiếc tàu có biểu tượng chim hồng hạc giương cánh là một chàng trai nữ tính với mái tóc buộc sau đầu. Người xuống tàu cuối cùng là người trẻ nhất, tóc nâu, mắt nâu, đơn giản hơn với những người khác một chút.
"Chào mừng mọi người tới."
Tộc trưởng Gourros chậm rãi lộ ra một nụ cười, cho dù nụ cười kia cũng không dễ thân mà trái lại hơi u ám.
Chuông lớn bị gõ vang ở bến cảng.
Mọi người đều biết rõ, Liên minh Năm cảng đã bắt đầu khẩn cấp triệu tập hội anh em.
Trụ sở Liên minh Năm cảng.
Trong đại sảnh sang trọng, các tộc trưởng của gia tộc đủ đại diện cho toàn thể Liên minh Năm cảng và các chấp sự tương ứng ngồi trên chiếc bàn dài. Cuộc họp được tổ chức như thường lệ, bắt đầu bằng việc bàn về lượng thương mại của mỗi cảng và các tranh chấp cả ngoài lẫn trong liên minh gần đây. Liên minh Năm cảng được thành lập vào thế kỷ 11, sau ba thế kỷ phát triển, bọn họ đã mở rộng một mạng lưới lớn dọc theo bờ biển Đông Nam.
Năm 1312 là thời kì đỉnh cao của Liên minh Năm cảng, nghị viện Legrand đã thông qua các "quy định liên quan đến Liên minh Năm cảng", kể từ đó Liên minh Năm cảng đã có thẩm quyền pháp lý là quyền quản lý thị trường cá và quan trọng nhất là quyền tự trị.
Hội anh em được tổ chức hôm nay là một mô hình thu nhỏ về quyền tự trị của Liên minh Năm cảng.
Hội nghị vẫn diễn ra liên tục, nhưng bầu không khí luôn có vẻ căng thẳng bồn chồn. Những người tham dự hội nghị là những người cầm quyền thương nghiệp quan trọng trong gia tộc, bọn họ đều thầm biết rõ hội nghị ngày hôm nay được tổ chức làm gì, nhưng chẳng có ai trong mấy tay lão luyện trên thương trường chịu trở thành người đầu tiên nhắc đến chủ đề này.
Ánh mắt tộc trưởng Gourros lướt qua từng đồng minh của mình, ông ta thất vọng khi thấy ngay cả tộc trưởng Dawson trẻ tuổi nhất cũng đang mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, Gourros với tư cách là hội trưởng, ông ta khẽ ho một tiếng.
"Ta nghĩ mọi người đều biết mục đích thật sự của ngày hôm nay."
Cuối cùng cũng nhắc tới.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Gia tộc Grew đã nương náu quốc vương." Gourros nói với vẻ thờ ơ: "Bọn họ đã chọn phản bội tôn chỉ của Liên minh Thương hội và bán rẻ quyền từ do tối cao của chúng ta. Mọi người có mặt ở đây đã bằng lòng vội vã tới thì có lẽ đều đang lo lắng một chuyện —— quốc vương sẽ xử lí chúng ta như thế nào."
Ông ta không nói luôn nhưng mọi người ngồi ở cái bàn này đều tự biết rõ lúc trước bọn họ đã làm chuyện tốt gì.
Cho kỵ binh hạng nặng Gulundi vượt biên, vận chuyển vũ khí và cung cấp vật tư cho đại công tước Grice, đưa đón đặc sứ của giáo hoàng... những việc này đủ để khiến quốc vương tức giận.
"Ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Phu nhân mặc chiếc váy đen nhẹ nhàng mở miệng, ả nóng bỏng như gái bao ở mọi buổi tiệc đêm, nhưng nếu ai đó thực sự coi "nhện độc" nổi tiếng này là gái điếm thì chỉ sợ kết cục sẽ rất thê thảm.
"Các quý tộc của đảng tân vương nộp rất nhiều tiền chuộc, gia tộc Grew đã trao lòng trung thành thì quốc vương mới khoan dung cho họ."
"Thế không tốt sao?" Nhện độc mỉm cười: "Chúng ta cũng có thể giao tiền cho nhóc quốc vương, nếu cậu ấy muốn thì thậm chí gia tộc Deakin có thể chế tạo cho cậu ấy một chiếc xe ngựa bằng vàng thứ thiệt. Chẳng lẽ ông lại muốn xảy ra xung đột khác với bệ hạ?"
Giọng điệu ả nhẹ nhàng nhưng lời nói lại ẩn dao.
"Nếu các ngươi nghĩ rằng tạo một chiếc xe bằng vàng đã đủ để làm cho quốc vương khép lại cái túi tham lam của mình thật, thì ta cũng không còn gì để nói." Vẻ mặt tộc trưởng Gourros vẫn không thay đổi: "Xin cho phép ta được nhắc lại, quốc vương đã lên kế hoạch sửa đổi "luật hạn chế cảng" từ lâu. Các ngươi nghĩ chúng ta phải trả cái giá gì để được quốc vương khoan dung? Quyền tự trị? Quyền quản lý? Giống như gia tộc Grew, giao ra tất cả quyền tự do mà chúng ta nên có?"
Không khí bỗng nhiên căng thẳng.
Sắc mặt mọi người trông rất khó coi.
Liên minh Năm cảng được mệnh danh là "vua không ngai trong thương nghiệp và trên biển" đây là chuyện mà bọn họ lấy làm tự hào. Mạnh mẽ nhất là vào giữa thế kỷ 14, các hạm đội hải quân mà bọn họ cung cấp cho hoàng tộc đã liên tục đánh bại các lực lượng viễn chinh của Blaise, khi đó hễ là thỏa thuận đình chiến đối nội đối ngoại nào của Legrand đều sẽ được gửi đến liên minh để hỏi ý kiến. [1]
Chuyện này đã thay đổi từ William III cho đến nay.
Trong thời kỳ của William III, đặc quyền của Liên minh Năm cảng đã bị thu hồi bởi quốc vương và vương hậu, không còn trao danh hiệu nam tước cho người đứng đầu Liên minh Năm cảng. Nếu không phải William III qua đời sớm thì "luật hạn chế cảng" [2] đã được thông qua. Đối với các gia tộc nồng cốt của Liên minh Năm cảng mà nói, đó đúng là một thảm họa.
Trong "biến cố của Tường Vi", sở dĩ bọn họ chọn đại công tước Grice không chỉ vì đại công tước đưa ra những lợi thế, mà còn bởi vì năm gia tộc đang cố gắng hết sức để tự cứu mình.
Nhưng, bọn họ thua cuộc.
Mọi việc trở nên gay go hơn.
Quốc vương "quên béng" chẳng phải êm đềm, mà mang ý nghĩa khủng bố đáng sợ hơn. Nó đại biểu cho, quốc vương không hề muốn hòa giải với bọn họ, mà có ý định đánh chìm hoàn toàn chiếc tàu lớn của Liên minh Năm cảng.
Đừng nhìn mọi người cố tỏ ra xán lạn khi đến, nhưng đó chỉ là tránh để lộ lo lắng của bọn họ mà thôi.
"Các ngươi bằng lòng chấp nhận những luật hạn chế không? Các ngươi có sẵn sằng từ bỏ quyền quản lý và quyền tự trị mà chúng ta nên có không? Hàng trăm năm qua chúng ta đều trung thành cung cấp hạm đội cho hoàng tộc, lần nào cũng giúp hoàng gia chiến đấu vượt biển, nếu không có chúng ta thì cậu ta sẽ lấy gì để xây lâu đài ở phía Bắc, dùng thứ gì để chống lại Blaise?!" Gourros trầm thấp gầm lên giận dữ, trong âm thanh ẩn chứa đầy lửa giận đáng sợ.
"Các ngươi cam lòng không?"
Phần lớn khuôn mặt của mọi người trong phòng họp đều sáng tối không rõ ràng.
Tộc trưởng trẻ tuổi nhất Dawson liếc qua khuôn mặt của những người khác, đúng như dự đoán đều nhìn thấy tham lam và không cam lòng trên khuôn mặt của bọn họ —— lợi ích là quỷ dữ khủng khiếp nhất trên thế giới, nó có thể khiến mọi người gần như điên loạn.
Tộc trưởng Dawson thầm thở dài một hơi.
Đột nhiên anh đứng dậy, tộc trưởng Gourros nhìn anh một cách âm u lạnh lẽo, nói: "Tộc trưởng Dawson muốn bày tỏ ý kiến gì sao?"
Tộc trưởng Dawson mỉm cười, anh khom người với mọi người để không mất vẻ lịch sự: "Ta có ý kiến nào đâu, ta chỉ là một thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch với mọi người. Chỉ là ta nhớ tới mình có việc gấp nên xin phép nói lời tạm biệt trước."
"Ta nhớ hội anh em cũng không bắt buộc các thành viên rời khỏi đây sớm đúng không?"
Anh mỉm cười, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Hội trường yên tĩnh, sắc mặt của Gourros âm u đến mức có thể nhỏ ra nước.
Tộc trưởng Dawson lại cúi đầu như thể không thấy ông ta, anh rời đi với các chấp sự của mình.
"Còn ai muốn rời đi nữa không?" Tộc trưởng Gourros hỏi bằng chất giọng lạnh lẽo.
Mọt người thì thầm bàn tán, ánh mắt đều lấp lóe.
Nhưng cuối cùng cũng không có ai rời đi.
Gourros lộ ra nụ cười: "Vậy thì chúng ta tiếp tục."
Dưới ánh nến.
...
"Cái ông già chết tiệt đó."
Khi đi bộ đến bến tàu, chấp sự phía sau tộc trưởng Dawson nhỏ giọng rủa một câu.
"Tất nhiên lão không dám mong quốc vương khoan dung —— đứa con riêng của tên ngu đó vẫn còn đang bị giam giữ trong ngục giam của hoàng gia. Ông ta không còn đường lui nên muốn kéo tất cả mọi người xuống nước. Bộ những người khác vứt não rồi hả?"
Chấp sự đang nhắc đến việc đứa con riêng của Gourros sai người đi cướp bóc tàu buôn, ai ngờ lại cướp ngay tàu buôn của hoàng tộc.
Dù ai cũng biết Liên minh Năm cảng cũng tham gia vào các hoạt động hải tặc nhưng ngang nhiên cướp bóc tới tàu buôn của hoàng gia, đó chính là một ví dụ điển hình cho tìm chết. Nhưng mà có trời mới biết sao Gourros lại coi trọng đứa con riêng kia của mình đến vậy, thậm chí còn không chút do dự gia nhập đội Grice đầu tiên.
"Bọn họ không phải không có não."
Tộc trưởng Dawson lạnh nhạt nói.
"Chỉ cần lợi ích đủ lớn."
Trên đời này có mấy ai đắm chìm trong ánh hào quang ngày xưa đến nỗi quên nhìn lưỡi hái tử thần sắp rơi xuống đây? Các thương nghiệp nhỏ và tàu tự do đang phát triển mạnh mẽ, vị trí độc quyền của Liên minh Năm cảng đang bị thách thức, trong khi lợi nhuận thương mại đang tăng lên.
Hoặc, không phải họ không nhìn thấy mà là bọn họ không muốn từ bỏ đặc quyền đã dành được bấy lâu nay.
"Chúng ta nên làm thế nào?"
Tộc trưởng Dawn trẻ tuổi ngẩng đầu, gió biển thổi vào mặt lẫn theo mùi tanh ươn ướt: "Đi tìm hiểu xem, các chuyên viên của quốc vương đang làm gì."
Không hiểu vì sao, anh luôn cảm thấy quốc vương không chỉ đang tính sổ về chính trị với những kẻ đã phản bội cậu. Rốt cuộc quốc vương muốn làm gì? Lẽ nào gia tộc Dawn phải quỳ gối trước huy hiệu Tường Vi như gia tộc Grew sao?
Quốc vương của họ đang trở nên đáng sợ và khó đoán hơn trước, vinh quang cổ xưa của gia tộc Tường Vi như đang dần khôi phục.
Anh nhất định phải đưa ra lựa chọn.
—— trước khi tổ chức hội nghị cả nước.
...
Trong tuyết mùa đông những chuyên viên của quốc vương đang chạy hết tốc lực.
Tất cả đều mặc áo choàng đen, điều tra càng chi tiết hơn trước. Không biết từ bao giờ thì tin đồn bắt đầu lan truyền trong dân chúng.
Nghe nói lần này quốc vương rất tức giận với đảng tân vương, sau khi thu thập bằng chứng thì có ý định tiến hành một cuộc thanh trừng lớn chưa từng có trước đây. Mà những người tinh ý đã bắt đầu bàn tàn, họ cũng không mong đợi quốc vương lấy lại lợi ích cho dân thường, nhưng có thể lợi dụng cuộc thanh trừng của quốc vương.
Báo cáo tất cả những "chuyện tốt" đã làm của các quý tộc lãnh địa mà quốc vương vốn căm ghét, sau đó tận dụng cơ hội quốc vương đang thanh trừng kẻ thù mà có thể thay đổi một quận trưởng mới.
Cách nói này nhanh chóng lan truyền như cảm cúm, khi các quý tộc lãnh địa phát hiện ra có điều gì đó không ổn thì đã không khống chế được rồi. Những người dân thường ngày bị áp bức kia sẽ luôn chờ đến đêm tối, họ lặng lẽ bước vào quán rượu nơi chiếc xe ngựa của gia tộc Grew dừng lại, trút hết bất mãn của mình như các chuyên viên của quốc vương khi báo cáo những việc ác của quan viên.
Chỉ cần trả cho các chuyên viên một ít phí dịch vụ thì các chuyên viên sẽ vui lòng giúp họ ghi những điều này vào sổ ghi chép.
Các quan chức muốn ngăn chặn việc này xảy ra, họ trục xuất thường dân gần quán rượu của chuyên viên với danh nghĩa bảo vệ an ninh.
Nhưng những chuyên viên tham lam như chính quốc vương đã phát hiện ra điều này, họ dứt khoát ở trong xe ngựa. Chiếc xe dừng lại ở đâu thì sẽ nhận phản hồi từ thường dân đến đó. Lúc này những thứ được in trên tấm rèm xe ngựa của gia tộc Grew không phải là biểu tượng của gia tộc mình, mà là biểu tượng Tường Vi của hoàng tộc.
Đám quan chức không dám chặn chiếc xe tượng trưng cho ý chí của quốc vương nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.
Do đó các chuyên viên còn được gọi là "Hắc Dực" của quốc vương, có nghĩa là họ giống như cái bóng phủ xuống từ quốc vương quyền lực.
Nhưng điều mà cả dân thường và quý tộc địa phương đều không thể tưởng tượng được là, khi những người dân thường báo tin trong đêm tối rời đi thì các chuyên viên đều thống nhất giao ngay số tiền thu được cho thành viên gia tộc Grew đảm nhận vai trò giám sát và ghi chép lại rõ ràng.
Thật ra, tin đồn lợi dụng lửa giận của quốc vương lấy lại lợi ích cho dân thường là do cậu tự lan truyền.
Quốc vương biết rõ danh tiếng của mình trong dân chúng ra sao, tất nhiên cậu cũng biết rõ tâm lý cảnh giác và ngờ vực của dân thường với chính quyền. Chỉ có thông qua cách này thì họ mới có thể yên tâm mạnh dạn báo cáo.
Mà đây chính là những gì quốc vương cần nhất vào lúc này.
Các chuyên viên phụ trách việc này đều tỏ ra thán phục trước sự sáng suốt của quốc vương. Họ là người thực hiện chính của cuộc điều tra nên đã tận mắt chứng kiến cảnh người đại biểu cho dân chúng câm như hến ở quảng trường, nhưng lại không ngớt miệng "báo cáo" vào ban đêm.
Quốc vương có được thứ mình muốn, nhân tiện góp ít thành nhiều được một khoản tiền nhỏ.
Còn người gia tộc Grew thì...
Cảm ơn tộc trưởng sáng suốt, họ thật may mắn vì đã thành tâm cống hiến sức lực sớm như vậy. Họ không muốn phải đối mặt với tính toán của vị quốc vương vừa mang dòng máu anh hùng của William III vừa xảo quyệt như rắn độc. Tin họ đi, đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Nghe nói đồng đội cũ của họ, Liên minh Năm cảng đến bây giờ vẫn giữ im lặng?
Người gia tộc Grew chân thành hy vọng họ tốt nhất nên ngu dốt đừng thay đổi, vậy chú ý của quốc vương không còn đổ dồn vào họ nữa, mà họ sẽ có ít đối thủ cạnh tranh hơn còn có thể biểu hiện tốt trước mặt quốc vương.
Thà người khác xuống địa ngục còn tốt hơn là bản thân xuống địa ngục đúng không?
Gia tộc Grew ôm tâm tư như vậy càng nỗ lực chăm chỉ tìm kiếm những "nhân tài" đó cho quốc vương.
Không nói thêm nữa, thế mà họ thật sự tìm được.
Vài ngày sau, quốc vương nhìn thấy "nhân tài" mà cậu muốn.
—— trong ngục giam của tòa thành Metzl.
___________________