Lần này phản loạn ở miền Bắc do bang Newcastle lãnh đạo, bang Balbo và bang Chavos hỗ trợ, trở thành đồng minh của bang Newcastle. Bang Balbo phái ra "Kền Kền", tiểu bang Chavos thì phái ra một lão hầu tước. Lúc này ba bên ngồi xuống có ranh giới rõ ràng, hội nghị không còn vui vẻ như ngày xưa.
Tướng quân Kền Kền có gò má rất cao, hốc mắt sâu, trông hệt như con diều hâu đang rình mồi một cách máu lạnh, khiến người ta có cảm giác nham hiểm, hôm nay cảm giác u ám này càng nặng nề hơn.
Lúc này kền kền đang giằng co với rắn độc.
Quốc vương của Newcastle - Langtoft với bộ râu đỏ, tay phải nắm chặt tay vịn của chiếc ghế, hơi nghiêng người về phía trước, nụ cười thân thiện thường ngày trên khuôn mặt ông ta đã sớm biến mất không còn tăm tích. Giọng nói của ông ta đã mất đi vẻ vui vẻ, lạnh lùng như rắn độc phun chữ: "Không phải ta nghi ngờ tướng quân Arrout, nhưng chim ưng lừng lẫy của tiểu bang Balbo lại dễ dàng đánh mất pháo đài đá đen quan trọng như vậy, thật sự khiến ta lo lắng, thành ý của Balbo trong lần phản loạn này."
"Thành ý của Balbo?" Tướng quân Kền Kền giận quá hóa cười, chỉ vào bộ giáp nhuốm máu mà gã còn chưa cởi ra: "Ta suýt nữa mất mạng, đây không phải thành ý à? Ngay từ đầu khi Balboa và Newcastle cùng nhau tham gia vào cuộc phản loạn đã ký kết giao ước là cùng tiến cùng lùi, sống chết cùng nhau, nếu Newcastle đã muốn buộc tội bọn ta thua trận thì ta phải hỏi một điều —— nếu đã là đồng minh, tại sao Newcastle lại trơ mắt nhìn đồng minh diệt quốc?!"
Tướng quân Kền Kền vừa thốt ra, tất cả thân binh bên trái bàn dài của gã đều đồng loạt đứng dậy rút kiếm. Ngay khi thân binh tướng quân Kền Kền rút kiếm, hộ vệ phía sau Langtoft cũng rút kiếm ra.
Ánh kiếm lạnh lẽo làm người ta chói mắt, yên bình ngắn ngủi thoáng chốc bị xé nát, trong phòng hội nghị nhất thời giương cung bạt kiếm.
Langtoft râu đỏ nhìn chằm chằm tướng quân Kền Kền, trong mắt thoáng hiện vẻ hung ác độc địa.
"Vương thành Balbo đang bị quân Legrand bao vây, sao ông không nói với bọn ta?" Tướng quân Kền Kền không có ý lùi bước, hung hăng nói: "Khi tiểu bang Balbo của ta sống chết bảo vệ pháo đài, lính tinh nhuệ Newcastle ở đâu? Để bọn ta và Chavos làm khiên thịt cho vòng ngoài, Newcastle các người lại không lo gì hết, tính hay thật!"
Lão hầu tước bang Chavos nghe được "Chavos", khóe mắt lão giật một cái, ánh mắt đảo qua giữa Langtoft và tướng quân Kền Kền, nhưng cũng không lập tức bày tỏ thái độ.
Việc mất đi pháo đài đá đen ở nhánh chính của sông Lessy tương đương với việc mất đi một cánh tay quan trọng của thành Bomari. Bởi vậy cũng không trách được Langtoft vội triệu tập mọi người. Lantovt tức giận là chuyện bình thường, nhưng tướng quân Kền Kền của bang Balboa cũng không phải kẻ tốt lành gì, cũng đầy lửa giận một bụng.
Nghe được tướng quân Kền Kền nhắc tới vương thành Balbo bị bao vây, cơ mặt Lantoft hơi lo lại, ánh mắt ông ta nhanh chóng đảo qua khuôn mặt của lão hầu tước bang Chavos, thấy lão vẫn bình tĩnh hệt như không nghe thấy gì.
Cáo già.
Langtoft thầm mắng một tiếng.
Binh sĩ hai bên giằng co, chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân, một cuộc trở mặt thành thù có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Khi bầu không khí căng thẳng nhất, tiếng kim loại rơi xuống đất có vẻ rất chói tai.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng phát ra âm thanh, đó là một tướng lĩnh thủ hạ của hầu tước Chavos đã vô tình làm đổ ly rượu.
Lão hầu tước tiểu bang Chavos hơi khom người: "Người trẻ tuổi chưa từng thấy việc đời, thất lễ rồi."
Dây đàn sắp bị căng đứt lại vì khúc nhạc dạo ngắn mà hòa hoãn.
Langtoft rời mắt khỏi lão hầu tước điềm tĩnh, vẫy tay ra hiệu cho hộ vệ của mình cất kiếm trước: "Nếu mất bang Balboa, liên minh sẽ không còn tồn tại, lẽ nào tướng quân Arrout nghĩ ta sẽ làm điều ngu ngốc vậy chăng?"
Langtoft nói xong thì đứng dậy, giật lấy thanh kiếm của một hộ vệ rồi chỉ lên trời:
"Nhân danh Thánh Chủ, ta xin thề, ta chưa bao giờ nhận được tin gì về thành Balboa bị bao vây!"
Ông ta vừa dứt lời bèn nhìn tướng quân Kền Kền: "Chẳng lẽ ngay cả Thánh Chủ cũng không đáng tin sao?"
Tướng quân Kền Kền lạnh lùng nhìn ông ta, vung tay lên, các thân binh cũng thu kiếm lại.
"Vậy là đúng rồi." Langtoft râu đỏ lại lộ ra vẻ tươi cười thân thiện, ông ta vỗ tay, ý bảo thị nữ đi lên rót rượu cho mọi người: "Chúng ta là đồng minh đã tuyên thệ trước mặt Thánh Chủ, thân như anh em, giữa anh em nào có hiểu lầm nào mà không nói ra được, tướng quân Arrout anh dũng uy danh thế nhân đều biết, là ta hiểu lầm tướng quân, ta sẽ tự phạt một chén."
Rượu mạnh rót vào ly rượu vàng, Langtoft nâng ly lên cao, kính mời với tướng quân Kền Kền từ xa rồi uống cạn.
"Ngẫm lại, có lẽ ta đã hiểu lầm ngài." Tướng quân Kền Kền ngoài cười nhưng trong không cười cũng giơ ly rượu lên, kính với Langtoft, hai bên lại trở lại vẻ giả lả vui vẻ hòa thuận: "Lần này pháo đài chiến bại, phòng thủ không tốt quả thực là trách nhiệm của ta. Nhưng ông cũng biết, Balboa không đông dân như Newcastle, binh sĩ mà ta mang theo muốn trấn giữ vòng ngoài cũng quá khó, ta nghe nói đội kỵ binh tuyết của hoàng gia Newcastle anh dũng hơn người, ta nghĩ, không bằng để Newcastle canh giữ pháo đài, Balbo bọn ta canh giữ bên trong?"
Nụ cười trên mặt Langtoft hơi thu lại, ông ta chậm rãi lắc đầu: "Bomari là vương thành của Newcastle, không ai quen thuộc kết cấu nơi này hơn binh sĩ Newcastle, phòng thủ bên trong cần nhiều nhân thủ hơn phòng thủ bên ngoài, các ngươi thiếu nhân thủ, giao cho các ngươi thủ thành e rằng không ổn."
Không khí lại bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Hầu tước Chavos ho nhẹ một tiếng.
Tướng quân Kền Kền hơi sững sờ.
Trong các hội nghị tương tự của ba bang, lão hầu tước tiểu bang Chavos thường là người ít nói, đóng vai trò hòa giải, ít khi chủ động bày tỏ ý kiến.
Nhưng, tướng quân Kền Kền nhanh chóng tỉnh ngộ, sắc mặt của gã hơi khó coi.
Trước đây lão hầu tước Chavos không lên tiếng vì trong ba bang miền Bắc phản loạn, Newcastle có sức mạnh quân sự mạnh nhất, tiếp theo là Balboa và bang Chavos yếu nhất.
Nhưng, Newcastle đã bị Legrand đoạt lại hơn phân nửa lãnh thổ, chỉ còn lại chút sức mạnh cuối cùng co đầu rút cổ tại thành Bomari, chính vì điều này mà gã dám đối đầu trực diện với Langtoft, nhưng gã đã bỏ qua một điều:
Không chỉ mỗi bang Newcastle bị suy yếu sức mạnh.
Gã đã mất pháo đài đá đen và vương thành Balbo bị bao vây.
Trong liên minh phản loạn hiện tại, bang Chavos không bị ảnh hưởng quá nhiều vì nằm ở phía sau hai quốc gia, sức mạnh lại tương đương với bọn họ.
Langtoft cũng ý thức được loại chênh lệch này, nụ cười trên mặt dường như có chút cứng ngắc.
"Ôi... pháo đài đá đen đã đánh mất, quân đội của Legrand vượt trội hơn chúng ta, sớm muộn gì thành Bomari cũng không giữ được nữa." Lão hầu tước chậm rãi nói: "Nếu để ta nói thì chúng ta có thể rút về thành Cauchy, chỉ cần chúng ta giữ được hẻm núi bên ngoài thành Cauchy, cho dù họ có bao nhiêu binh linh cũng vô dụng."
Cáo già...
Chừng như đồng thời, Langtoft và tướng quân Kền Kền thầm chửi.
Thành Cauchy thuộc bang Chavos, lúc đầu trụ sở của quân phản loạn đặt tại thành Bomari ở bang Newcastle vì nó là bang mạnh nhất. Bây giờ lão hầu tước đề nghị bọn họ rút lui và dời tổng bộ về phía Bắc, rõ là muốn mượn cơ hội để cho bang Chavos giành được ưu thế trong Liên minh Phản loạn một lần.
Nhưng giờ này, cái tên già bảo sao nghe vậy cũng là giả, một khi có cơ hội lão cũng là một kẻ tham lam sánh với Langtoft.
Hội nghị nhất thời giằng co, ba bên đều giữ ý kiến của mình, xem ra ai cũng không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng, Langtoft chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn, nhượng bộ với tướng quân Kền Kền: Ông ta không chấp nhận đề nghị thay đổi vị trí phòng thủ giữa bang Newcastle và Balbo, nhưng cho phép binh lính của Balboa và Chavos cùng tiến vào nội thành Bomari, ba liên bang trấn giữ nội thành.
Trong lúc đó hầu tước Chavos lờ mờ thấy bang Balbo và Newcastle mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm đã đạt thành hiệp nghị, lão kiêng dè thế lực bí ẩn đằng sau Langtoft nên cũng nhượng bộ.
Hội nghị kết thúc tại đây, ba bên đứng dậy ra về với những trăn trở riêng.
Đi trong gió lạnh như băng, trưởng thân vệ bên cạnh tướng quân Kền Kền nhịn không được nhỏ giọng hỏi gã: "Tướng quân, chúng ta thật sự phải..."
Tướng quân Kền Kền khoát tay với anh ta.
Trưởng thân vệ ngậm miệng không nói.
Đoàn người đi qua chỗ ngoặt, bước chân của tướng quân Kền Kền chợt dừng lại.
Chỉ thấy lão hầu tước đáng lẽ phải quay về bảo vệ ngoại thành đang đợi bọn họ ở phía trước. Lão thấy tướng quân Kền Kền bèn nở nụ cười, bước nhanh về phía trước: "Một ngày tốt lành, ngài tướng quân. Xin ngài đừng trách, vừa nãy ta không phải cố ý nhắm vào ngài đâu."
Tướng quân Kền Kền cũng nở nụ cười, gã chào hỏi: "Một ngày tốt lành, ngài hầu tước, ngài tới đúng lúc lắm, ta cũng có chuyện gấp muốn nói với ngài."
"Ồ?" Lão hầu tước lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tướng quân Kền Kền hạ giọng: "Thật ra, ta đồng ý với ngài hầu tước, thành Bomari rõ không giữ được lâu hơn nữa rồi. Sở dĩ ta ép Langtoft đổi phòng thủ là vì ta nghi ngờ có một lý do khác khiến ông ta không cho người của chúng ta vào nội thành ngay từ đầu."
"Lý do gì?"
"Cách đây không lâu ta cũng mới biết trong thành Bomari có cất giấu..." Tướng quân lộ ra vẻ mặt thần bí: "Kho báu!"
...
Trung tâm sông Lessy, pháo đài đá đen.
Trong đêm tối, pháo đài này cách xa pháo đài đá đen ở phía đối diện. Dưới bầu trời mờ ảo, binh sĩ đang tuần tra dưới chân tháp nghe thấy một tiếng vang nhẹ. Anh ta theo tiếng nhìn lại, một mũi tên rơi cách xuống cách mình không xa. Binh sĩ cầm đuốc đi qua, nhặt mũi tên lên.
Chỉ thấy một dải lụa buộc vào mũi tên.
Binh sĩ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy một lỗ bắn cung ở pháo đài đối diện, ánh đuốc lung lay.
Mười phút sau.
Quốc vương mở ra tơ lụa được cuộn kỹ, chữ viết dày đặc và ngay ngắn trên tơ lụa. Quốc vương lướt nhanh qua một lần rồi đưa cho tướng quân Skien bên cạnh.
Sau khi đọc bức thư, tướng quân Skien mỉm cười ngẩng đầu nhìn quốc vương: "Xem ra chúng ta có thể dễ dàng chiếm lại Bomari, kế hoạch của ngài đã thành công."
"Chưa tới nỗi kế hoạch và thành công gì." Gương mặt quốc vương không có vẻ vui mừng, cậu thản nhiên nói: "Đám ô hợp chó cắn chó."
Tướng quân Skien nhún vai, thu thư lại: "Ba ngày sau... xem ra bọn họ cũng không đợi được nữa rồi."
"Chuẩn bị đi."
Quốc vương khép cuốn sách mình đang đọc lại rồi đứng dậy.
"Ba ngày sau, ta muốn đưa bác vào thành."