Vô số ngọn tháp nhọn của thành Bomari đâm thẳng lên bầu trời, những hoa văn Tường Vi cổ xưa khắc trên những ngọn tháp đã được lau sạch bụi, xuất hiện trở lại dưới ánh sáng bầu trời.
Binh sĩ của tướng quân Kền Kền và Langtoft gần như đều chết trong cuộc nội chiến ngày hôm qua, tướng quân Skien dẫn binh tiến hành thanh tẩy và lục soát toàn diện tòa thành, quốc vương thì thấy được "kho báu" đã chất lên xe ngựa của tướng quân Kền Kền trước đó.
Đó là một chiếc rương kim loại không rõ nguyên liệu.
Nghe nói là để khai quật cái rương này, binh sĩ Langtoft đã chết rất nhiều.
Hầu tước bang Chavos báo cáo những gì lão đã tìm thấy, chiếc rương này đã được Langtoft lấy ra từ tháp chính ở giữa thành, nhưng dường như có lời nguyền kỳ lạ tồn tại trong tòa tháp đó, các binh sĩ tham gia khai quật sẽ chết trong vòng ba ngày. Nếu không phải Langtoft đã lấy mạng người phe mình để lấp đầy tòa tháp đó, thì vẫn chưa rõ liệu cuộc nội chiến ngày hôm qua có thành công hay không thì vẫn còn là một ẩn số.
Vào đêm nội chiến, hầu tước và tướng quân Kền Kền đã cướp chiếc rương từ tay thân binh của Langtoft.
Cả thân rương hiện ra màu vàng sậm, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác lộng lẫy lạ thường. Trên chiếc hộp màu vàng sẫm có khắc vô số Tường Vi vừa chớm nở, mặt trước của chiếc rương là sườn núi chạm nổi, trên sườn núi khắc hoa văn dữ tợn mà lại kỳ dị —— đó là một cự long đang chiếm giữ trên sườn núi. Tường Vi quấn quanh xương rồng, khi lần đầu tiên vừa thấy chiếc rương này, sẽ làm cho người ta liên tưởng đến những truyền thuyết cổ xưa hoang đường, hơi thở xa xưa phả vào mặt.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết nó chắc chắn có liên hệ quan trọng với gia tộc Tường Vi.
"Ông đã từng nghe chưa, đây là kho báu có thể khiến thiên sứ giáng lâm, giúp ông một tay."
Quốc vương đi vòng quanh chiếc rương nặng, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn hầu tước.
Lão hầu tước cười khổ nói: "Tướng quân Arrout và Langtoft còn trẻ nhiều sức, còn có sức tung hoành, lão đây chỉ muốn được tản bộ săn bắn trên lãnh địa."
"Hình như lãnh địa của ông ở gần rừng rậm và cánh đồng tuyết? Ta từng nghe người ta nói phong cảnh cánh đồng tuyết rất kỳ lạ." Quốc vương đưa tay gõ nhẹ lên chiếc rương, phát ra âm thanh trầm đục.
"Cánh đồng tuyết quanh năm đều như vậy, nếu bệ hạ muốn đến, đó là vinh quang của tiểu bang Chavos."
Lão hầu tước cẩn thận lựa lời, vị quốc vương trước mặt lão cũng không phải là người dễ đối phó. Hầu tước có hơi đắn đo khó xác định, mục đích câu hỏi của quốc vương là tiện thể san bằng bang Chavos hay không, phải biết tình hình hiện tại có thể nói là chẳng thể cản nổi Legrand.
Quốc vương liếc nhìn lão hầu tước: "Trong phòng này có phải quá nóng không?"
"Legrand giành lại Bomari, để cho Bomari đã chìm lâu trong tro tàn khôi phục lại vinh quang, cũng xua tan cái lạnh buốt giá của mùa đông." Lão hầu tước cười đáp, lão giơ tay lau trán: "Không phải sao, ngay cả xương già của lão cũng đổ mồ hôi."
Quốc vương như cười mà không phải cười, cậu rút tay về: "Newcastle và Balbo sẽ trở thành quận thành mới của Legrand, kế tiếp sự ổn định của cánh đồng tuyết miền Bắc thì phải xem Chavos."
Lão hầu tước cúi đầu: "Xin bệ hạ yên tâm, tiểu bang Chavos luôn dốc sức cho ngài."
Sau khi ra khỏi đại sảnh xa hoa, lão hầu tước đứng bên ngoài, gió thổi khiến lão rùng mình. Lúc này sau lưng lão đầy mồ hôi lạnh, vừa nãy quốc vương rõ đang mỉa bang Chavos. Lời tưởng như thản nhiên của quốc vương đã chứa đủ tin tức khiến người ta kinh hãi.
Lần này, hai bang hùng mạnh nhất trong Liên minh Phản loạn sẽ không còn tồn tại nữa.
Đế quốc Legrand sẽ không còn bang Newcastle, cũng không còn bang Balboa nữa, thay vào đó là các quận Balboa và Newcastle. Lão hầu tước không khỏi nghĩ tới tòa thành quân sự do hoàng tộc Tường Vi xây dựng ở miền Bắc, khi đó tòa thành này trực tiếp lấy "Newcastle" đặt tên.
Việc này không khỏi khiến người ta nảy ra một ít suy đoán:
Có phải Legrand đã sớm quyết tâm lấy lại vùng đất đã mất của nó, đặt nó hoàn toàn dưới sự thống trị của vương quyền?
Lão hầu tước hít sâu một hơi, không khí lạnh tràn vào phổi. Lão như thấy một chiếc chiến xa, một chiếc chiến xa sắt thép đang chậm rãi tiến về phía trước, tất cả người cản trở đều bị nghiền thành nát bấy. Quốc vương trẻ tuổi đang điều khiển chiếc xe này bằng thủ đoạn đáng sợ, đó là quốc vương thuận theo thì sống, nghịch ta thì chết.
Kế tiếp, bang Chavos nên làm như thế nào đây?
Trong đại sảnh.
Sương mù dày đặc như thủy triều tuôn ra từ trong góc, ác ma mặc lễ phục đen bước ra với đóa tường vi cài trên cổ áo, hắn phong độ nhẹ nhàng cúi đầu với quốc vương: "Một ngày tốt lành, bệ hạ thân yêu của ta."
"Đây chính là kho báu mà ngươi nói?"
Quốc vương gõ tay vào chiếc rương bèn hỏi.
Langtoft và tướng quân Kền Kền từng chiếm được chiếc rương nặng này, nhưng quốc vương chỉ đi vòng quanh nó. Phát hiện cái rương dường như còn nguyên vẹn, không có lỗ khóa trên đó, hệt như chiếc rương không có ý định mở lại từ ngày đầu tiên đúc.
Ác ma đến gần: "Tất nhiên không phải, nó chỉ là chìa khóa để mở kho báu, bệ hạ."
"Chìa khoá?"
"Có lẽ ngài có thể mang nó theo, đến tòa tháp cao nơi nó được khai quật, dùng chiếc nhẫn của gia tộc Tường Vi có thể mở ra kho báu thực sự." Ác ma không trả lời thẳng mà cúi đầu nhìn hoa văn xương rồng trên chiếc rương vàng sậm, hệt như đang suy nghĩ điều gì: "Thứ cho thần có một yêu cầu quá đáng, khi ngài mở nó ra, có thể cho phép thần đứng ngoài quan sát?"
Quốc vương nhìn ác ma, khuôn mặt hắn vẫn giữ nụ cười giả dối.
Cậu dời mắt, khẽ gật đầu, xem như đồng ý yêu cầu của ác ma.
"Vậy thì, chúng ta hãy đến đó bằng một cách thuận tiện hơn nào." Ác ma nhẹ nhàng nói, hắn búng ngón tay một cái, xe ngựa Nightmare đi ra từ trong sương mù. Ác ma giải thích thêm: "Xin hãy tin tưởng ta, bệ hạ, thứ ngài mở ra có thể không phù hợp để người bình thường thấy lắm... Tất nhiên, thiết kỵ Tường Vi của ngài không nằm trong phạm vi này."
Hắn lấy quạ đen ngu ngục kia đánh cuộc, thiết kỵ Tường Vi của quốc vương quả thực chính là đám cuồng tín bị bệ hạ tẩy não. Không gì tốt hơn việc tạo dựng sự tin tưởng và trung thành giữa vua và kỵ sĩ là cùng nhau trải qua sinh tử...
y! Đáng tiếc việc này hình như không thể đặt lên người hắn và bệ hạ.
Nghĩ tới đây, ác ma nửa đùa nửa thật bằng giọng điệu oán trách: "Bệ hạ thân yêu của ta, ngài rất công bằng công chính, vậy ta có thể xin ngài hãy tin tưởng một chút vào kỵ sĩ địa ngục trung thành của ngài được không?"
"Nếu kỵ sĩ này không phải miệng đầy dối trá, đúc thành từ mưu mô và xảo quyệt." Quốc vương trả lời.
Ác ma đành nhún vai bất lực.
Việc này khó thiệt.
Xe ngựa Nightmare chở chiếc rương nặng và quốc vương, lướt nhẹ qua những tòa nhà bằng đá đen cứng rắn.
Điệu hát dân gian là lạ, lộ ra một loại âm trầm và hoa mỹ.
Quốc vương nghe, chẳng mấy chốc, xe ngựa Nightmare dừng lại trước tòa tháp chính ở trung tháp cao, tướng quân Skien đã phái thiết kỵ Tường Vi tiếp quản tất cả tháp cao trong thành. Ác ma ân cần vén rèm xe giúp quốc vương, đưa tay đỡ quốc vương xuống.
Quốc vương ngẩng đầu quan sát tòa tháp cao này.
Không giống như các tòa thành khác, khi thiết kế và xây dựng tất cả tòa thành của gia tộc Tường Vi đều không có nhà thờ.
Thật ra gần như tất cả nhà thờ trong thành hoàng gia Legrand đều được xây dựng sau "cuộc chiến Thần phạt", Thánh Đình mở rộng thêm quyền lực mới xây dựng lên. Thành Bomari cũng không ngoại lệ.
Toà tháp cao trước mặt quốc vương là tòa tháp cao nhất trong cả thành.
Tháp nhọn cao ngất ở trên đá đen, góc cạnh và đường cong thon dài mà sắc bén, làm cho người ta cảm giác như đó là sừng giương lên của ác long, phía sau lưng là những ngọn núi nhấp nhô trải dài đến tận chân trời, xung quanh là những tòa tháp cao thấp khác. Ánh sáng bầu trời rơi xuống tảng đá đen, ngay cả ánh sáng cũng bị nó hấp thụ.
Thảo nào hầu tước Chavos tin rằng đây là "vùng đất bị nguyền rủa", nó thực sự không giống như tạp vật của nhân gian.
Lạnh lẽo, lộng lẫy như thế.
Ác ma mang theo chiếc rương nặng dẫn đường cho quốc vương.
Tòa tháp có hai tầng hầm ngầm, chiếc rương được khai quật từ tầng hầm thấp nhất, trong tầng hầm vẫn có thể nhìn thấy dấu vết do lần khai quật trước để lại, còn có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Ở giữa tầng hầm ngầm, có một căn phòng tối đã được dọn sạch, bùn đất đã được dọn đi, giữa căn phòng tối om là một bệ đá với những chạm nổi phức tạp, ác ma đặt chiếc rương lên bệ đá rồi hơi cúi đầu, tỏ ý quốc vương có thể mở nó ra.
Quốc vương bước tới, dán chiếc nhẫn Tường Vi trên tay lên hộp.
Ác ma đứng thẳng, nhìn chăm chú vào cảnh tiếp theo.
Khoảnh khắc chiếc nhẫn Tường Vi của quốc vương dán vào hộp, trong nháy mắt màu đỏ trên mặt nhẫn Tường Vi như dòng sông lao nhanh lên, thiêu đốt những nụ hoa Tường Vi trên rương sắt, sau đó là tiếng bánh răng kim loại chuyển động bên trong rương. Đó có lẽ là vô số bánh răng rậm rạp, chúng chuyển động ngay ngắn trật tự, âm thanh ma sát giống như khúc nhạc du dương.
Màu đỏ tươi chảy từ mặt nhẫn đến từng nụ Tường Vi vàng sẫm, hệt như ma thuật của thời gian đang phai nhạt, tất cả nụ Tường Vi trên chiếc rương sống lại cùng một lúc, chúng lại có được mạng sống của mình. Khi nụ hoa cuối cùng nhuốm máu, giai điệu bánh răng bùng nổ đến cao trào.
Đó là trò ảo thuật tuyệt vời nhất mà ngay cả nhà ảo thuật giỏi nhất thế giới cũng không thể tái hiện.
Tất cả Tường Vi nở cùng một lúc, những đóa Tường Vi đỏ tươi như nối liền thành một đại dương, nhấn chìm xương rồng trên sườn núi.
Vào thời điểm Tường Vi nở rộ, bệ đá chuyển động, toàn bộ vách tường tầng hầm ngầm bắt đầu rơi bụi bặm xuống, giữa tiếng những tảng đá va vào nhau, bức tường đối diện với quốc vương từ từ nhô lên, để lộ một lối đi dài.
Quả nhiên là như vậy.
Ác ma thầm thở dài.
Hắn mở chiếc ô đen để che cho quốc vương khỏi bụi rơi xuống từ đỉnh đầu.
Không khí tràn vào lối đi đã bị phong tỏa quá lâu, khi không khí tràn vào, những ngọn nến thắp sáng cả hai bên lối đi. Đó là cây nến bằng sắt đen cắm trên tường của lối đi, không biết cây nến làm bằng thứ gì mà giữ nguyên hình dạng lâu như vậy, những ngọn nến ấy tự động bốc cháy, hệt như những hồn anh hùng trong đêm tối soi đường cho quốc vương.
"Bệ hạ."
Ác ma và quốc vương dừng lại ở lối vào lối đi, hắn hơi cúi người.
"Xin ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Dường như hắn biết thứ gì đang cất giấu sau lối đi, mà cũng biết bản thân không nên sóng vai bước vào cùng quốc vương —— đó là thứ thuộc về gia tộc Tường Vi.
Quốc vương nhìn hắn một cái, cất bước vào lối đi.
Ác ma đứng thẳng người, nhìn bóng lưng của quốc vương hòa vào trong ánh lửa ấm áp, những ngọn lửa kia khẽ lay động, hệt như đang mừng rỡ.
Ác ma khẽ cười, đi theo.
...
Cuối lối đi là một cánh cổng sắt màu đen, khắc những pháp trận dày đặc, giống hệt như pháp trận trong cung điện Tường Vi. Quốc vương lờ mờ cảm thấy đằng sau cánh cổng sắt là một góc lịch sử xa xưa đang ẩn giấu.
Cậu đưa tay, dán chiếc nhẫn Tường Vi lên cánh cổng sắt đen.
Cánh cổng mở ra.
Luồng khí mạnh mẽ trào ra từ bên trong, vương bào của quốc vương bị gió thổi bay, tiếng gió như vó ngựa, như hồn anh hùng hô vang, như đội quân đã chết đang sống lại.
Con ngươi của quốc vương bị ánh sáng lạnh chiếu rọi, trong không gian rộng lớn phía sau cánh cổng sắt, từng cây cột đá trắng xám sừng sững đứng thẳng, hệt như chống đỡ một không gian ẩn giấu khác.
Giống như sự thật về cung điện Tường Vi tiết lộ trước mặt quốc vương vào thời điểm đó. Giờ đây, truyền thuyết xa xưa lại vượt thời đại mà đến.
Trước mặt quốc vương, trong không gian dưới lòng đất, là một đội quân.
Đội quân đó như nhà thơ điên nhất mới có thể soạn ra, sự kết hợp giữa giáp nặng và bộ xương trắng bệch tạo thành một đội quân đáng sợ chỉ tồn tại trong ác mộng. Bộ giáp của kỵ binh hạng nặng Gulundi đã đủ dữ tợn, nhưng trước những bộ giáp này, hệt như sự khác biệt giữa thú dữ và chó săn. Tất cả bộ giáp đều được chạm khắc với những trận pháp phức tạp và tinh xảo, ánh sáng lưu chuyển trên trận pháp, chiếu sáng cả không gian.
Quốc vương nhìn lên những bộ giáp này.
Bộ xương, kỵ binh, bộ giáp, trận pháp...
Tất cả những điều này rõ ràng rất đáng sợ, nhưng lại khiến quốc vương cảm thấy ấm lòng xiết bao.
Hơi ấm này từ đâu mà có?
Ác ma phía sau khẽ thở dài: "Quả nhiên gia tộc Tường Vi vẫn bảo tồn lại."
Quốc vương quay sang nhìn ác ma, hắn không còn cười nữa, cũng nhìn chằm chằm vào đội quân xương cốt vẫn còn đang ngủ mà thủ thỉ: "Phải nói sao đây, gia tộc Tường Vi là kẻ diệt rồng, cũng là người bảo vệ."
"Ngài còn nhớ tàu ma mà hải tặc của ngài sở hữu không?" Ác ma xoay chiếc ô đen trong tay, hắn nói như thể bản thân đã từng trải qua mọi chuyện: "Đây là sức mạnh mà những người ở thời đợi truyền thuyết để lại cho những người đến sau."
"Tàu ma" mà hải tặc Walway sở hữu thực ra là di tích của thuật giả kim cổ đại. Khi đó quốc vương biết được, vào thời đại truyền thuyết khi Thánh Đình chưa mở rộng, các nhà giả kim còn chưa biến mất khỏi thế gian, những tàu thuật giả kim nửa sinh mệnh qua lại eo biển Abyss.
Thời đại truyền thuyết rốt cuộc là một thời đại như thế nào?
Có kẻ diệt rồng, cũng có tàu nửa sinh mệnh... Phải chăng đẹp và lãng mạn như tranh vẽ?
"Các nhà giả kim của thời đại truyền thuyết đã cố gắng vượt qua những điều cấm kỵ."
Ác ma nói.
Trong thời đại truyền thuyết, có những người phàm đã nhận được sức mạnh từ các vị thần. Nhưng bản thân người phàm có hạn chế quá lớn, sức mạnh mà bọn họ nhận được rất có hạn. Thế là có một số người đã cố thử dùng kiến thức và trí tuệ để làm cho những sức mạnh phát huy được tác dụng lớn hơn nữa, những người đó chính là các nhà giả kim thời bấy giờ.
Chính họ đã tạo ra chiếc tàu nửa sinh mệnh mà hải tặc Walway đã ký khế ước.
Các nhà giả kim của thời đại đó là đồng minh của những kẻ diệt rồng, họ đã sát cánh cùng nhau chống lại các vị thần và tất cả các thế lực phi thường.
Vào cuối thời đại truyền thuyết "vương quốc ngàn năm" giáng lâm, thần quốc, địa ngục, nhân gian đều bị cuốn vào ngọn lửa chiến tranh. Cuộc phản kháng trực diện đầu tiên của người phàm đã thất bại, vì thế thời đại truyền thuyết hoàn toàn biến thành truyền thuyết, luật lệnh bao trùm cả thế giới, các nhà giả kim rút lui khỏi sân khấu lịch sử.
Ban đầu, trong số những kẻ phàm tục phản kháng, kẻ mạnh nhất không kẻ diệt rồng đại diện cho gia tộc Tường Vi, mà là nhà giả kim. Nhưng sức mạnh của nhà giả kim bắt nguồn từ các vị thần, họ không ngờ sức mạnh của mình lại dễ dàng bị thần linh tước đoạt, vì thế trong ngọn lửa chiến tranh, họ đã trở thành nhóm người phản kháng đầu tiên hy sinh.
Từ đó về sau, thế gian không còn bóng dáng của nhà giả kim nữa.
"Sức mạnh của những chiếc giáp này đến từ chính linh hồn của họ, không phải từ thần linh."
Ác ma cầm ô, thản nhiên nói.
Trong lần thất bại đó, cuối cùng các nhà giả kim cũng hiểu mình sai chỗ nào, sức mạnh được thần linh ban tặng là chiếc hộp Pandora chứa đầy sự dối trá. Số người còn lại đã tạo ra những sản phẩm giả kim cuối cùng, một đám giáp hiện tại chính là một phần trong đó.
Họ cũng tự đúc mình thành một phần của bộ giáp, khi kết thúc đợt giáp cuối cùng, họ cũng tự ném bản thân vào lò lửa, biến thành những chiến binh xương xẩu mặc giáp.
Đây là ngọn lửa của nền văn minh do những kẻ phản kháng của thời đại truyền thuyết để lại.
Những nhà giả kim thất bại đã chứng minh vào giây phút cuối cùng của số phận rằng, họ cũng hùng mạnh như vậy, họ đủ mạnh để được gọi là anh hùng. Họ phơi mình trong lửa đỏ, biến thành những bộ xương, chỉ để con đường phản kháng của dũng sĩ diễn ra được thuận lợi hơn một chút.
"Họ đã chọn gia tộc Tường Vi."
Quốc vương khẽ nói.
Cậu chậm rãi đi tới phía trước, đi về phía chiến sĩ xương thứ nhất.
Phía trước có một cột đá do người đến sau đặt, trên đó có khắc một đoạn giới thiệu ngắn gọn, nhà giả kim đã biến thành một bộ xương tên là "Aiur Alpha", gia tộc Tường Vi đã khắc tượng đài này cho ông ấy.
"Ta nguyện giao mình cho kẻ diệt rồng, ta nguyện trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay nhân loại, ta nguyện vì người phàm ngủ mãi trong đêm đen mãi mãi, cho đến khi ta tỉnh lại và chết trong trận chiến lần nữa."
Đó là di ngôn của ông ấy.
Ác ma nhìn quốc vương đọc những dòng chữ khắc trên cột đá.
Con người thật kỳ lạ, họ thật nhỏ bé, cuộc đời cũng thật ngắn ngủi. Một hơi thở của thần linh chính là cả đời của người phàm, họ có hình dạng như con kiến hôi, nhẹ nhàng nghiền một cái thì sẽ hóa thành tro bụi, nhưng vì sao con kiến hôi như vậy lại có thể vùng vẫy đứng dậy hết lần này đến lần khác trong đống tro tàn?
Quốc vương đi qua từng cây cột đá.
Cuộc phản kháng đã bùng cháy từ rất lâu rồi. Nó chưa bao giờ lụi tàn.
Cuối cùng quốc vương cũng hiểu tại sao thành Bomari được gọi là "viên ngọc quý trên vương miện", tại sao Phong Vương Henri, Sư Vương Charles, William III, công tước Buckingham đã dành cả đời mình để giành lại vùng đất đã mất.
Vì, ở thời đại trước, có một số người, họ tín nhiệm gia tộc Tường Vi, giao mọi thứ cho gia tộc Tường Vi và họ cũng khắc huy hiệu của gia tộc Tường Vi lên giáp của họ.
"Đến ngày cần bọn ta nhất, xin hãy để bọn ta khôi phục."
"Bây giờ ta có phải cũng xem như một kỵ sĩ gia tộc Tường Vi rồi không?"
"Nếu có thể, trong cuộc chiến tiếp theo, chúng ta hãy sát cánh bên nhau một lần nữa."
...
Hết câu này đến câu khác.
Đó là thời đại như thế nào đây.
Các thiên tài kiêu ngạo đã lập lời thề ngàn năm không đổi.
Vì thế có người mãi ngủ yên trong đêm tối, hóa thân thành kiếm, một gia tộc sừng sững trên thế gian, truyền lời thề từ đời này sang đời khác.
Sau khi biến thành bộ xương, các nhà giả kim không còn ý chí của riêng mình, họ đã hoàn toàn biến thành những thanh kiếm cho người sử dụng, mà gia tộc Tường Vi chưa bao giờ sử dụng thanh kiếm này cho bản thân. Đây là sức mạnh dành riêng cho người phàm, chỉ được sử dụng cho cuộc chiến cuối cùng, gia tộc Tường Vi đã chứng minh bản thân không phụ lòng tín nhiệm thuở ban đầu của đồng minh.
Không ai phản bội lời thề của mình.
Từ ngày tận thế đến hưng thịnh, từ tăm tối đến ánh sáng, biết bao người dùng chính máu xương của mình để lấp đầy khoảng trống cho người đến sau, chỉ vì những hy vọng mờ mịt đó.
Thật ngu ngốc, thật bướng bỉnh.
Quốc vương đứng trước cột đá cuối cùng.
Đây là nhà giả kim trẻ nhất trong tất cả chiến binh xương, người yêu của nàng là một kỵ sĩ của gia tộc Tường Vi. Người khắc bia mộ cho nàng là chồng chưa cưới đã trao nhẫn cho nàng.
"Weno thân yêu:
Khi thiếp đang ngủ say, xin chàng hãy đàn một khúc Tường Vi trước giáp của thiếp, thiếp sẽ ngủ mãi trong đêm đen cho đến khi tỉnh lại trong một thế giới không có chàng... Phải, thiếp biết khi thiếp tỉnh lại, chàng sẽ không còn bên thiếp nữa, nhưng thiếp sẽ bảo vệ thế giới của chúng ta.
Chỉ cần có đóa Tường Vi nở rộ ở thế giới kia, thiếp sẽ cảm nhận sự tồn tại của chàng.
Hai ta từng có mâu thuẫn, thiếp đã từng không tin tưởng các chàng như đa số các nhà giả kim.
Chàng biết đấy, vào lúc đó trong mắt bọn thiếp thì kẻ diệt rồng đồng nghĩa với kiêu ngạo, âm mưu, không từ thủ đoạn. Hết cách rồi, Weno, kẻ diệt rồng các chàng đều quá kiêu ngạo, chẳng buồn giải thích thứ gì. Hiện tại, thiếp phải thành thật nói rằng, các chàng đã đúng —— trong cuộc chiến này, nếu không có công bằng đáng nói, như vậy chúng ta chỉ có thể không từ thủ đoạn.
Nhưng thiếp rất vui, vì kẻ diệt rồng và nhà giả kim cuối cùng đã giải quyết hiểu lầm, cuối cùng cũng kề vai sát cánh chiến đấu.
Chắc chàng sẽ ngạc nhiên nhỉ, khi tất cả nhà giả kim đều khắc Tường Vi lên giáp của họ... Nó đẹp lắm, bọn thiếp bằng lòng chấp nhận nó.
Weno, xin đừng cô đơn, thiếp ở đây với chàng.
—— yêu chàng, Hisey.
Dưới dòng chữ này, còn có một dòng chữ khác, là do kỵ sĩ gia tộc Tường Vi để lại:
"Vì em yêu ta, ta sẽ không bao giờ lẻ loi."
Vượt qua khoảng cách giữa tư tưởng và thủ đoạn, vào cuối thời đại ấy, những người không thể hiểu nhau cuối cùng đã sát cánh bên nhau, họ lấy Tường Vi làm biểu tượng, khắc ghi lời thề vượt qua sinh tử.
Quốc vương nhắm hai mắt lại.
Một gia tộc kiêu ngạo mà thầm lặng, một gia tộc gánh vác tất cả, một gia tộc đứng vững như tảng đá trong dòng sông thời gian... Khi thế hệ trước của cậu bảo vệ tòa thành này, có cảm thấy quá đỗi ấm áp hay không?
Họ là kẻ diệt rồng, cũng là người bảo vệ.
Hồn anh hùng đồng hành kề bên trong đêm dài, dù cho dũng sĩ hi sinh chỉ còn lại một người cuối cùng thì chắc chắn hắn cũng không hề đơn độc.
Weibo: 洛夏葚