• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên cơn gió dữ dội dừng lại, tất cả lưu huỳnh và mưa lửa trên bầu trời đều đọng lại trong chớp mắt.

Trường kiếm trong tay thiên sứ nổi lên hào quang vô cùng chói mắt, màu trắng bắt mắt xuất hiện trong địa ngục đỏ đen làm chủ đạo.

Những câu thánh ca cổ xưa lấy Thánh Val làm trung tâm, gợn sóng thành những vòng tròn, hùng vĩ và uy nghiêm, hệt như quân đoàn thiên sứ đã vượt qua ranh giới giữa thần quốc và nhân gian, giáng xuống địa ngục chết chóc này, bọn họ đứng sau Thánh Val, tuân theo ý chí tối cao và đưa ra thẩm phán trong lời tiên tri.

Ác ma lui ra, hắn cầm quyền trượng xương trắng, đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn ánh sáng càng lúc càng sáng kia.

Hắn không thử làm gián đoạn những điều thánh Val đang làm, vì "thẩm phán" là thứ mà hắn không thể làm gián đoạn.

Quyền năng thẩm phán không đến từ bản thân thánh Val mà là dấu ấn thần để lại trong thánh linh, sở dĩ thiên sứ là thiên sứ vì nguồn gốc sức mạnh của bọn họ, chính là nhờ dấu ấn đó mà bọn họ mới đứng trên người phàm tục.

Địa ngục không nằm trong ranh giới bị "luật lệnh" cấm, nơi mọi sức mạnh bí ẩn sẽ không bị đàn áp dưới bất kỳ hình thức nào.

Và thất bại ngàn năm trước đã cho thánh Val biết mình đang phải đối mặt với kiểu kẻ địch gì.

Mọi dụ dỗ và tấn công đều tốn công vô ích, nếu thần không muốn phải hoàn toàn ngã xuống, vậy nhất định phải dùng thẳng sức mạnh mạnh nhất của mình ngay từ đầu.

Hơi thở của thần xuất hiện trong địa ngục, hệt như một ngọn đèn đột nhiên được thắp sáng trong bóng tối dày đặc, chói mắt và rõ ràng như vậy. Ở những nơi khác trong địa ngục, từng vị lãnh chúa cổ xưa liên tục thức tỉnh. Trong bóng tối và hoang vu, bọn họ tự hỏi với vẻ bàng hoàng: "Tên điên nào đã trêu chọc thiên sứ tới đây?"

Đầm lầy cuồn cuộn, sóng biển tối tăm, vực sâu hỗn loạn... Địa ngục yên lặng hơn ngàn năm bắt đầu có hơi xôn xao.

Kẻ điên dẫn thiên sứ xuống địa ngục đang đối mặt với thẩm phán của thần.

Vô số bướm đen cuồn cuộn phía sau ác ma, lại tạo thành đám mây đen như biển cả, tiếng vỗ cánh của vô số bướm đen tập hợp với nhau, hình thành một giai điệu đối lập với thánh ca của thiên sứ, chói tai mà lại lạnh lẽo. Từng đám bướm đen uốn lượn từ trên trời xuống, hình thành một con đường nối giữa không trung và mặt đất.

Lúc này, không gian này xuất hiện một loại hỗn loạn quỷ dị.

Không gian xuất hiện vặn vẹo, trên bầu trời hạt mưa lưu huỳnh rơi vào trong khe nứt không gian rồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Hai quy tắc đang cạnh tranh với nhau.

Quy tắc của Thần quốc và quy tắc của Địa Ngục.

Bản thân "thẩm phán" ngang bằng với quy tắc.

Thẩm phán nắm giữ quy tắc, là người thống trị quy tắc và đưa ra phán quyết dựa trên cơ sở của quy tắc. Khi thiên sứ huy động dấu ấn của thần linh thì thần đã bắt đầu thay đổi quy tắc của địa ngục.

Thần dùng sức mạnh của thần linh đưa quy tắc của Thần quốc vào Địa Ngục, từ đó phủ định ý nghĩa tồn tại của mảnh Địa Ngục này.

Lấy thiên sứ làm trung tâm, áp lực vô hình nặng nề bao phủ xuống từ trên bầu trời, trên mặt đất cháy đen nham thạch bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, dung nham vàng đỏ liên tục bắn ra ngoài. Vách núi lởm chởm bắt đầu tan rã, từng tảng đá lớn đủ loại rơi xuống.

Địa Ngục đã bị kết án là "không nên tồn tại" và thiên sứ là người mang đến cái kết cho nó.

Trong tiếng ầm ầm, xe ngựa Nightmare xuyên qua dung nham đang phun ra, những chiếc đầu lâu trên bốn bánh xe ngựa phun ra vô số xương lớn nhỏ từ trong miệng giữa tiếng xương va chạm "rắc rắc".

Xương phun ra như suối từ miệng hộp sọ, ghép lại từng cây, tạo thành một tấm khiên xương lơ lửng quanh xe ngựa. Dung nham phun ra từ lòng đất, tảng đá lớn trên đỉnh đầu bị bốn tấm khiên chắn lại. Quạ đen đậu trên nóc xe ngựa vỗ cánh, sốt sắng mà kêu, giọng nó bị nhấn chìm trong sóng âm long trời lở đất.

Xe ngựa Nightmare đã đến con đường bướm đen trải dài từ giữa không trung.

Quốc vương đã tỉnh lại.

Cậu nhảy ra khỏi xe ngựa, đáp xuống một cách vững chắc trên con đường dài do bướm đen tạo thành. Trong nháy mắt khi quốc vương bước lên đó, con đường bướm đen nhanh chóng rút lại, dẫn cậu đến bên cạnh ác ma.

Ác ma trao quyền trượng xương trắng cho quốc vương, mở chiếc ô đen giấu thanh kiếm xương rồng.

Lúc này, thiên sứ lơ lửng trên bầu trời, bao phủ trong ánh sáng như mặt trời mọc trong địa ngục.

Một đàn bướm đen tạo thành một ngai vàng lớn, quốc vương tóc bạc ngồi trên ngai vàng, đối mặt với thiên sứ lơ lửng phía xa. Cậu đang cầm quyền trượng bằng xương, trên tay có chiếc nhẫn uy quyền "tham lam và lợi lộc bất chính" ở đỉnh quyền trượng. Rõ ràng chỉ là một người phàm, nhưng lúc này quốc vương lại uy nghiêm, hệt như nắm giữ quyền lực của cả thiên hạ.

—— cậu như vua của cả thiên hạ.

Một cơn gió mạnh thổi bay mái tóc bạc của quốc vương, hình dáng của thiên sứ in trong đôi con ngươi xanh lam của cậu.

Trong con ngươi của cậu, thiên sứ cũng trở nên nhỏ bé.

"Nơi đây tuân theo lệnh cũ."

Quốc vương thản nhiên ra lệnh, không chút tình cảm.

Mệnh lệnh lạnh lùng vang vọng đất trời như chuông đồng cổ bị gõ vang, âm thanh rung động cả thế kỷ.

Trên mặt đất đen kịt, dung nham chảy ngược, vết nứt khép lại lần nữa. Không gian vốn như một tờ giấy nhàu nát, có vô số nếp gấp bóp méo, lúc này có một đôi bàn tay vô hình lướt qua, vuốt phẳng từng nếp nhăn đó. Núi non không còn tan rã.

Trong mảnh địa ngục này, trật tự bị bóp méo và hỗn loạn do "thẩm phán" của thiên sứ đã được xây dựng lại bằng giọng nói của quốc vương.

"Khôi phục."

Sau khi nói xong mệnh lệnh đầu tiên, quốc vương cũng thấy như sức lực của mình thoáng chốc đã bị rút đi, cơn đau đầu dữ dội chừng như xảy ra ngay lập tức. Cậu cắn răng, ra mệnh lệnh thứ hai.

Đoạn sông xác sống tĩnh lặng đột nhiên sôi trào lên, hết con này đến con khác, lũ xác sống trắng bệch đều ngẩng đầu lên, thốt ra những tiếng khóc thảm đinh tai nhức óc. Tất cả xác chết bị treo trên những mỏm đá lởm chởm đó đều giơ tay cởi mình ra khỏi dây thừng, đôi cánh đen kịt vươn ra từ sau lưng bọn họ. Trên bức tường trăm sâu mai táng vô số xương trắng bắt đầu xuất hiện từng cái khe hở, những xương người trở thành hóa thạch giãy dụa bò ra khỏi đó.

Địa ngục này đã chết từ lâu rồi.

Nhưng theo lệnh của quốc vương, địa ngục này bắt đầu hồi sinh.

Nhưng, trong giờ khắc "hồi sinh" của địa ngục, đôi tay thiên sứ nắm chặt trường kiếm rốt cuộc cũng chém xuống. Ánh kiếm như dòng sông dâng trào, mọi thứ nó đi qua đều bị đốt cháy. Trên không trung để lại một ngọn lửa vàng rực rỡ, trong ngọn lửa đó có vô số hình ảnh thiên sứ mặc giáp.

Đây là một thanh kiếm, cũng là một nhánh đội quân.

Thần là chủ của vạn quân, khi thánh Val còn tại thế thì thần là người thân yêu của thượng đế, khi thánh Val sắp ngã xuống lần thứ hai, thần đã dùng dấu ấn trong thánh linh của thánh Val, vượt qua ranh giới giữa Thần quốc và Địa Ngục, giáng xuống một đội quân.

Ngày "thẩm phán" đã đến.

Ngọn lửa như nước lũ cuốn tới từ trên bầu trời, con ngươi quốc vương in ra ngàn vạn đao kiếm chứa trong những ngọn lửa vàng đó. Thượng đế trừng phạt thế gian... các tông đồ của Thánh Đình tuyên bố rằng "Thần phán quyết thế gian, còn kẻ ô uế và lầm lỗi, thì sẽ bị thanh tẩy bằng lửa và máu."

Đó là thanh kiếm của thần à?

"Đúng vậy, là nó."

Ác ma nhỏ giọng nói, hắn đứng bên cạnh quốc vương, hệt như đoán được quốc vương đang nghĩ gì. Ác ma cầm ô, vẻ mặt thờ ơ hiếm thấy, hắn nghiêng đầu nhìn quốc vương. Khi ngọn lửa của thần sắp thiêu rụi thế giới, hắn hơi cúi xuống như thường lệ.

"Còn thần là thanh kiếm của ngài, bệ hạ."

Quạ đen tên "Monla" vẫn luôn bay lượn quanh quốc vương, cất tiếng kêu lớn như tiếng tù của quân đội nhân loại.

Đằng sau quốc vương, những xác chết mọc ra đôi cánh đen và xương trắng bò ra khỏi bức tường trăm sâu phóng lên cao, có hàng vạn con như cát và biển, chúng giống như ác ma, lại dốc sức phục vụ cho cùng một người, chúng là quân đội của quốc vương. Ác ma bước ra một bước là người chỉ huy đội quân này, lễ phục đen của hắn lướt ra một dư ảnh mờ.

Ác ma bay lên trời như diều hâu, sau lưng là dòng nước lũ địa ngục.

Chúng nó chủ động đón nhận một kích của thiên sứ, hai dòng nước lũ rền vang va vào nhau giữa không trung, lúc va chạm âm thanh như vô số tiếng sấm nổ cùng lúc.

Hai luồng nước lũ va chạm, bóng mờ của thiên sứ và xác chết chiến đấu trong ngọn lửa và sương mù đen, ác ma nhảy từ trong chiến trường giằng co, trường kiếm xương rồng trong tay hắn nghiêng rủ xuống, tách tất cả cản trở dọc đường đi, ánh mắt nhìn chằm chặp vào thánh Val khoác giáp.

Làn sương đen dày đặc cuộn lên cơ thể ác ma, khi hắn đến gần thiên sứ, làn sương đen quanh hắn liên tục bị thánh quang chói lọi làm suy yếu.

Ác ma không quan tâm, hắn coi mình như như lưỡi dao sắc bén, chuẩn bị cho đòn chí mạng cuối cùng. Người cầm kiếm chỉ quan tâm cuối cùng có trúng mục tiêu hay không, mà không quan tâm bản thân kiếm gặp nguy hiểm gì. Ác ma quả thực cam tâm tình nguyện trở thành một thanh kiếm, nhưng cho tới bây giờ người điều khiển được thanh kiếm, chỉ có một người.

Người đó ngồi trên ngai vàng.

Trong địa ngục, nơi được coi là vực sâu và là ổ của tội ác, những bướm đen bay lượn quanh quốc vương, như hàng ngàn con dân đang triều bái. Mà đội quân đang chiến đấu theo ý chí của cậu.

Quốc vương ngẩng đầu.

Cậu nhìn xương trắng lẫn với ngọn lửa rơi xuống như mưa, những xác chết biến mất cùng với bóng mờ của thiên sứ, cũng nhìn ác ma va chạm với thanh kiếm của thánh Val.

Thế giới đột nhiên im bặt.

Lễ phục đen đã của ác ma đã đầy vết rách, hắn đóng đinh thanh kiếm vào ngực của thánh Val đã vỡ giáp. Ác ma rút ra trường kiếm, lửa và ánh sáng tán loạn ra từ cơ thể thánh Val, bóng mờ của đoàn thiên sứ lần lượt tan biến, giáp trên người của thánh Val bị tách và rơi ra, khuôn mặt của Thần bắt đầu thay đổi.

Khuôn mặt của thiên sứ đang mờ dần, hiện lên một khuôn mặt tuấn tú nhưng không hoàn mỹ thuộc về người phàm.

Đó là Warwick Blaye.

Con ngươi của tu sĩ áo trắng trẻ phản chiếu bầu trời đỏ sẫm, ngọn lửa vàng còn chưa tiêu tán, ánh mắt của hắn dần tan rã, đôi cánh sau lưng cũng đang biến mất. Hắn sắp ngã xuống, nhưng vẫn cứ ngước nhìn bầu trời.

"Thì ra... là vậy."

Hắn tự lẩm bẩm, hệt như rốt cuộc có được đáp án, sau một khắc thân thể đã vỡ thành ngàn vạn điểm sáng, hệt như cái lọ chứa không còn chịu nổi.

Trên đầu mũi kiếm của ác ma, một giọt máu vàng chầm chậm chảy xuống.

Giọt máu đó rơi xuống, rơi xuống mảnh đất nung cháy đen.

Quốc vương nghe thấy tiếng máu nhỏ giọt.

Tí tách.

Tiếng máu nhỏ giọt của thiên sứ hóa ra lại giống tiếng máu rơi của người phàm.

.........

Blaise, thánh đường thánh Val.

Một đại giáo chủ tóc bạc trắng đứng im lặng trước bức tượng thiên sứ.

Ông ngẩng đầu lên nhìn thánh Val thiêng liêng, nước mắt chầm chậm chảy xuống trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.

"Anil... ngươi nói đúng."

Đại giáo chủ già nước mắt tuôn đầy mặt.

Trên thế giới này, ai có thể không có tư tâm? Ai có thể kiềm chế được tình yêu và sự bất lực của mình? Warwick Blaye... là cháu trai của ông! Là máu mủ duy nhất của người anh em để lại trên cõi đời này. Đứa trẻ thành kính ấy, đến chết cũng không biết, đạo sư của hắn, thật ra là người thân duy nhất của hắn trên đời.

"Ngài giáo chủ."

Sứ giá Ferri III phái tới đứng sau lưng ông, nói bằng giọng điệu trầm trầm.

"Hiện tại, ngài bằng lòng tham gia với bọn ta chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK