Công tước Buckingham thét lên ra lệnh cho họ quỳ xuống, quốc vương ngăn ông lại.
“Nếu như ta không nhớ lầm.” Ngón tay tái nhợt hơn người bình thường của quốc vương vuốt ve gáy sách “Các ngươi hẳn là cũng ở giữa đám đông vào buổi sáng, mang theo thanh kiếm của các ngươi.”
Khi lời của cậu thốt ra, không chỉ các kỵ sĩ mà cả công tước Buckingham cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.
Có hơn hai trăm người chứng kiến cuộc hành quyết, ba tên kỵ sĩ lẫn trong đó, bọn họ đã bị công tước chặn lại trước khi rút kiếm ra. Lúc quốc vương đến, bọn họ trốn trong đám đông, không ai nghĩ rằng quốc vương sẽ nhớ rõ họ.
“Đúng thế.”
Thủ lĩnh kỵ sĩ trả lời, ngắn gọn mà thờ ơ.
Công tước bị chọc giận bởi thái độ khi đối mặt với quốc vương của hắn ta, quốc vương đặt tay mình lên trên bàn tay già nua của ông.
“Ngươi, ăn nói đàng hoàng.”
“… Vâng thưa bệ hạ.”
Kỵ sĩ hơi miễn cưỡng, không tình nguyện thêm kính ngữ.
“Nói đi, nói chuyện tốt các ngươi dự định làm, nói hết một lần.”
Cả vẻ ngoài và giọng điệu đều không thể phân biệt được cảm xúc của quốc vương lúc này. Cũng giống như cậu có thể khen ngợi bá tước Walter vì lòng dũng cảm của mình và sau đó vung ra cây roi thật ác nghiệt, sắc mặt cậu luôn thay đổi và khó đoán. Một khắc trước nhìn dịu dàng và bình tĩnh thì một khắc sau sẽ bùng nổ ra lửa giận kinh khủng.
“Chúng ta sẽ ám sát ngài trong bốn ngày tới.”
Sau khi bắt đầu nói, hắn ta giải thích phần còn lại của câu chuyện một cách trôi chảy.
Thủ lĩnh kỵ sĩ là một quý tộc đến từ vùng núi phía bắc, tử tước Merl. Hắn đã từng bị lưu đày vì anh trai của Merl đã chọc giận thánh giáo, chính lão công tước Buckingham là người đã phát hiện ra tài năng quân sự trên người của hắn và giúp hắn ta khôi phục lại tước vị và danh hiệu của mình. Kể từ đó, hắn ta trung thành với công tước.
Quốc vương không hề bất ngờ khi bọn họ muốn trả thù cho công tước bằng cách ám sát mình.
Sau khi công tước Buckingham bị quốc tống vào ngục giam thì bọn họ muốn cướp ngục. Nhưng bọn họ đi theo công tước nhiều năm, biết được lòng trung thành của công tước đối với quốc vương —— ông ấy thà chết trong tù còn hơn để cháu trai mình nhìn ông rồi chế nhạo “Nhìn đi, ngay cả chú ruột cũng muốn mưu phản với cậu.”
Bọn họ quyết tâm bắt quốc vương phải trả giá đắt cho sự tàn ác của mình sau khi công tước bị xử tử.
Thời gian được ấn định vào ngày 21 tháng 9 là ngày đàm phán cách đây không lâu của sứ đoàn Bressi và Legrand. Quốc vương sẽ rời khỏi hoàng cung và đích thân đến thành Teru nơi gần chiến tuyến.
Bọn họ cũng có mặt trong đoàn đàm phán với tư cách là những người chứng kiến cuộc phòng thủ của quân viễn chinh Bressi. Khi đó bọn họ có cơ hội tiếp cận quốc vương và hoàn thành vụ ám sát.
Vì thế bọn họ thậm chí đã chuẩn bị xong vũ khí.
“Vũ khí gì?”
Quốc vương thờ ơ với nguyên nhân của toàn bộ hành động, cậu nghiêng đầu nhìn các kỵ sĩ trước mặt, dường như càng cảm thấy hứng thú, quan tâm hơn đến việc họ lên kế hoạch giết cậu như thế nào.
Merl, người có thể không sợ hãi giải thích sự phản bội của mình trước quốc vương một cách can đảm thì đột nhiên hắn ta có chút chột dạ, ánh mắt nhìn qua công tước Buckingham đang ngồi ở một bên.
“Nói.”
Các đường nét trên khuôn mặt của công tước trở nên cứng rắn như thể ông đang đeo một chiếc mặt nạ sắt. Đây là khúc nhạc dạo cho cơn thịnh nộ sắp xảy ra của ông, năm đó trên chiến trường, ông đã lao vào quân địch như thế này, chém đầu hết tất cả.
Merl cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, không nói lời nào.
Quốc vương vỗ nhẹ vào tay người chú của mình: “Ta muốn hỏi riêng họ một vài câu hỏi.”
Ngừng một chút, cậu hơi không được tự nhiên nghiêng đầu và nói thêm: “… Chú thân mến.”
Kể từ khi chính thức lên ngôi, cậu hiếm khi gọi chú mình một cách trìu mến như vậy. Nghe thấy xưng hô đã lâu chưa nghe này, lửa giận của công tước Buckingham như tan biến, thoạt nhìn trông vẫn rất nghiêm khắc nhưng đôi mắt xanh của ông rõ ràng lóe lên một chút nước: “Nếu đây là ý muốn của con.”
Ông đứng dậy, nhìn ba kỵ sĩ một cái cảnh cáo rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Chúc Trì và ba tên kỵ sĩ.
“Nói đi.”
Bóng lưng của công tước biến mất ở cửa và quốc vương thu hồi ánh mắt.
“Ngài không lo lắng về việc bọn ta nhân cơ hội mưu sát?”
“Nếu như các ngươi dám.” Quốc vương lạnh lùng trả lời, cậu dựa lưng vào chiếc ghế nhung màu đỏ tía, kim ghim trên vai sáng rực rỡ: “Ta ở ngay chỗ này.”
Merl im lặng một lúc, sau đó dẫn đầu chậm rãi quỳ một chân xuống. Hắn ta lấy thứ gì đó từ trong ngực và dâng nó bằng hai tay. Nhìn thấy một thứ như vậy, quốc vương biết tại sao hắn ta không muốn lấy nó ra trước mặt công tước.
Đó là một chiếc nỏ tinh xảo.
Và một mũi tên trùng khớp với bộ phận nỏ, đầu mũi tên còn tẩm thuốc độc.
Không khó để tưởng tượng, là một kỵ sĩ trung thành với quốc vương bằng cả linh hồn và mạng sống của mình, công tước Buckingham sẽ tức giận như thế nào khi chứng kiến thuộc hạ của mình thực sự dùng “thứ bị nguyền rủa” này để đối phó với quốc vương. Điều này có nghĩa là thuộc hạ của ông không chỉ vi phạm tinh thần hiệp sĩ mà ông hết lòng tuân thủ, mà còn ác độc hy vọng rằng linh hồn của quốc vương sẽ xuống địa ngục sau khi chết.
Đây là một trong những lý do tại sao Thánh Giáo cấm dùng nỏ.
Các thánh nhân đã tuyên bố rằng thứ đáng nguyền rủa này là vũ khí của ma quỷ và linh hồn của những người bị giết bởi nó sẽ bị ác ma bắt đi, từ đó sẽ bị hành hạ bởi lửa đỏ của địa ngục.
Ở thời đại này, những hậu quả đó đáng sợ đó chắc chắn khiến cho người người e ngại.
“Linh hồn bị quỷ dữ bắt đi? Xuống địa ngục?”
Merl cúi đầu, nghe thấy nụ cười trầm thấp của quốc vương. Hắn ta gần như bị vị vua khó đoán này làm cho mơ hồ rồi, không biết đối phương có ý gì.
“Độc gì?”
Quốc vương giơ nỏ lên rồi dựa vào ánh lửa trong lò sưởi đánh giá. Cung / nỏ dùng để ám sát nhỏ gọn hơn rất nhiều so với thứ cậu tìm thấy trong tình huống khẩn cấp trước đây, quả thực rất thích hợp để ám sát trong khoảng cách rất ngắn.
“Mạn đà la.”
“Báo thù? Không tồi, rất lãng mạn đấy.” Quốc vương nói.
Chúc Trì hạ thấp mắt và nhìn chiếc nỏ trong tay.
Cậu giống như đang tán thưởng nhưng trên khuôn mặt cậu thật lạnh lẽo dưới ánh lửa chiếu xuống của lò sưởi. Độc tố của la mạn đà có thể cướp đi sinh mạng của một con chiến mã trong thời gian rất ngắn, vì thuộc hạ của Công tước Buckingham chuẩn bị một thứ như thế này để đối phó với mình, nếu bọn họ thành công, cậu chắc chắn sẽ chết, chứ không chỉ là mất đi đôi mắt.
Nói cách khác, họ không phải sát thủ thực sự đã làm cho quốc vương mất đi đôi mắt.
Manh mối bị gián đoạn.
Chúc Trì đưa tay lên và bóp chuôi nỏ.
Merl nghe thấy một chút chuyển động từ nỏ. Hắn ta vô thức nhắm mắt lại, sẵn sàng chào đón cái chết của mình —— Khi bước vào căn phòng này, hắn ta không còn hy vọng gì về việc mình có thể sống sót thoát ra ngoài hay không.
m thanh của những mũi tên sắc nhọn xuyên qua không khí.
Merl có thể cảm thấy gió lạnh gần như thổi vào da đầu của mình.
Sau một lúc im lặng, hắn ta mở mắt ra.
Quốc vương đang nghịch nỏ, mũi tên trên cung không còn nữa. Merl quay đầu lại, với tầm nhìn phi thường của mình, nhìn thấy một mũi tên ghim vào bức tranh tường phía sau,. Đó là bức họa một bữa tiệc tối, với cung tên tẩm độc cắm vào cổ họng của người kỵ sĩ.
Merl khẽ nhúc nhích cổ họng, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của quốc vương.
Khi đối diện với đôi mắt băng lam đó, Merl nhận ra rằng quốc vương thực sự là cháu trai của ngài công tước và đôi mắt của bọn họ có cùng độ sắc bén.
“Ngài là người duy nhất trên thế giới không… nên giết ngài công tước.” Merl nhịn không được nói, “Ông ấy vì ngài, vì đế quốc Legrand, hao phí tâm huyết cả đời, niên cao đức huân.” (*)
(*) 年高德勋: Người lớn tuổi có phẩm chất cao quý.
“Đây không phải là lời nói của chính ngươi.”
Quốc vương bỗng nhiên nhạy bén bắt được thứ gì, đôi mắt của cậu nhìn xuyên qua như một con dao găm.
“Ai nói với ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
La mạn đà có danh hiệu là “bông hoa của quỷ” và ngôn ngữ của loài hoa này chứa đựng “sự kinh hoàng, cái chết và sự trả thù.”
___________________
曼陀羅花: Cà độc dược lùn hay mạn đà la, tên khoa học: Datura stramonium, là loài thực vật có hoa trong họ Cà. Loài này được L. mô tả khoa học đầu tiên năm 1753