"Ầm ——"
Tiếng sấm nổ vang đinh tai nhức óc, tia chớp giống như muốn xé rách màn trời tối om om, Nam Cung Thiển Trang thức tỉnh từ trong giấc mộng trằn trọc bất an.
Đột nhiên ngồi dậy, mắt phượng đang khép chặt bỗng mở ra không có tiêu cự nhìn thẳng về phía trước màn tơ bị gió thổi chập chờn lay động, một tay ôm lấy trái tim đang đập dồn dập, lý trí dần dần quay về, đưa tay lau đi một vốc mồ hôi lạnh, phun ra một hơi khí hỗn loạn.
Quỷ tha ma bắt, lại là ác mộng!
Sau khi từ am miếu trở về, mỗi ngày đều nằm mơ thấy cùng một dạng tình tiết, nhưng hôm nay, mộng cảnh đã trở nên quá rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến cho cô cảm nhận được sự thấp thỏm lo sợ của cô gái nhỏ cùng rơi xuống vực sâu cả lúc tim ngừng đập vì tuyệt vọng.
"Ào ào ——"
Cơn mưa to xối xả tầm tã đột nhiên trút xuống, diễn tấu ở trên song cửa sổ, phát ra âm thanh ‘lộp bộp’, hơi nước có tí chút lạnh lẽo xuyên thấu qua khung cửa sổ không đóng chặt, lan tràn vào trong phòng.
Vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang thoáng lộ ra hoảng hốt trong tích tắc, chống vào mép giường, chân không đi xuống giường, đi tới mở cánh cửa sổ ra, cái lạnh lẽo thấu tim đánh chụp tới, theo bản năng khép chặt vạt áo lại, xòe lòng bàn tay, hứng lấy những hạt nước mưa lạnh thấm tận xương, ngón tay có phần co lại.
E rằng cái kinh đô này cũng giống như trận mưa vào hạ này, nói thay đổi liền lập tức biến đổi, chẳng biết liệu có hoành hành dữ dội kịch liệt như vậy không nữa.
Ánh mắt liếc về phía thánh chỉ màu vàng sáng bị ném ở trên bàn, từ từ bước tới, thoải mái ngồi co tròn ở trên ghế, liếc nhìn xấp tài liệu do Lãnh Sương đưa tới, những đại thần quan lại khác cũng được viết lẻ tẻ lác đác qua vài nét bút, phần lớn đều là tin tức của Dạ Vương và Cần vương.
Nhanh chóng đọc xong, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, hướng về phía phòng ngủ trống không mở miệng gọi: "Lãnh Sương !"
Bóng dáng màu tím chợt lóe hiện ra trước mặt Nam Cung Thiển Trang, thần sắc trên gương mặt lạnh lùng có hơi hòa hoãn lại, đáy mắt hàm chứa sự cung kính: "Chủ tử có gì sai bảo ?"
"Lần sau khi hai vị Vương gia xuất hiện tại Linh Lung Các, báo qua ta một tiếng !" - Nam Cung Thiển Trang chợt hiện lên sự hứng thú quan tâm, ngay sau đó lại hỏi: "Lúc này là giờ gì rồi ?"
"Giờ Thân (15h-17h) !" trong lòng Lãnh Sương biết cô nói về hai vị Vương gia kia, âm thầm ghi nhớ tính toán, phải thông báo cho những người khác cực kỳ đặc biệt chú ý tới hai vị Vương gia.
"Hả ? Đã trễ đến thế ư ? Tốt lắm, trước khi trời tối ta muốn thấy tư liệu về công chúa Mộng Ly !" Nếu hoạt động tình báo có hiệu suất cao lại thích được dùng, cô cũng không nên lãng phí.
Lãnh Sương ngước mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang, nhủ thầm trong lòng: có phải chủ tử không muốn nàng đi theo, cho nên tìm cơ hội tách rời khỏi nàng hay không ?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cũng không cãi lệnh, bóng dáng nhanh chóng bay vút ra khỏi cửa sổ, Nam Cung Thiển Trang chứng kiến mà thấy thật hâm mộ, cô có luyện Thương Diễm Chân Kinh theo phương pháp của Bách Lý Ngọc chỉ bảo, nhưng chỉ cảm thấy hơi khí tràn đầy, lại không thể vận dụng linh hoạt được luồng nội lực hùng hậu.
Ngồi tĩnh tọa thư giãn trong chốc lát, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa đã tạnh, cầm cuộn thánh chỉ màu vàng sáng bỏ vào trong ống tay áo thùng thình, đi tới phía sau nhà trèo tường ra bên ngoài.
Lá trúc mảnh hẹp, dài nhỏ đọng mấy hạt nước óng ánh trong suốt, không khí âm u ẩm ướt, khẽ cau mày, nhìn chung quanh, thấy không có người, liền thử vận số, xem xem liệu người có thể nhẹ như chim yến bay đi tự nhiên giống Lãnh Sương hay không.
Lặp lại động tác đã luyện tập nhiều lần, đều chỉ có thể bật nhảy tại nguyên một chỗ, Nam Cung Thiển Trang cảm thấy hơi nhụt chí, nghĩ tới bộ dáng bay lượn của Lãnh Sương, bất ngờ mạnh mẽ vận luồng khí, thoắt cái liền bay lên không trung, lòng thầm vui mừng, vừa ngẩng đầu lên thấy chỗ đỉnh tường có một nam tử áo đen đang ngồi nghiêng người đang cắn ngược ngọn cỏ đuôi chó. Cô bị dọa sợ đến nỗi há to mồm, thả lỏng nội công mà rơi xuống, hai tay nhanh nhẹn chống xuống đất, tránh khỏi rơi vào tư thế lấy miệng gặm bùn đáng xấu hổ.
"Ngươi là ai ?" Nam Cung Thiển Trang bực mình nhìn chằm chằm nam tử áo đen, lau chùi bùn đất trên tay, âm thầm mắng: nam nhân này không có việc gì đến chỗ vắng lặng này làm chi?
Tâm tình của nam tử dường như rất tốt, khuôn mặt tuấn mỹ kiểu yêu nghiệt treo lên nụ cười, đung đưa cái chân rũ xuống phía dưới tường, chế nhạo nói: "Tại hạ đi ngang qua, tình cờ thấy cảnh lạ, ngồi xuống thưởng thức, vừa nhìn thoáng cho là gà rừng học bay, cẩn thận nhìn lại vậy mà là một mỹ nhân trẻ đang ‘khiêu vũ’, thế nhưng tư thế thì không quá đẹp !" - Nói xong, khoa tay múa chân hai cánh tay vỗ phành phạch bắt chiếc bộ dáng Nam Cung Thiển Trang, miệng chậc chậc, lắc đầu.
Nam Cung Thiển Trang thoắt cái nổi giận, mặt đen lại chỉ vào hắn uất nghẹn nửa ngày chỉ nói ra được một câu: "Ta còn tưởng rằng ngồi trên bờ tường là một con quạ cơ đấy !" - Cả người đen không sót một mảng nào, quả thực là mặt người dạ thú!
"Hả ? Mới vừa rồi tiểu thư khiêu vũ cho kẻ hèn này nhìn là để tìm bạn phối ngẫu (1) à ?" - Nam tử tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, trong con mắt hẹp dài đào hoa lấp lóe tia sáng rạng rỡ, đường nét hoàn mỹ lộ ra nụ cười sáng lạn: "Tiểu thư chỉ cần nói ra nỗi nhớ mong ôm ấp trong lòng đối với Mặc là được rồi, Mặc sẽ xuống ngay, đừng nên để tiểu thư bị ngã đau, Mặc là người thương hoa tiếc ngọc mà !"
Gà rừng phối cùng với quạ đen sao?
Nam Cung Thiển Trang vô cùng tức giận vì gã cố tình xuyên tạc ý nghĩ. Người này không đứng đắn nghiêm chỉnh. Da mặt sao mà còn dầy hơn của cô nữa vậy!?
Đáy mắt thoáng hiện qua một ánh rét lạnh, cố đè nén một câu ác khẩu xuống dưới đáy lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử áo đen, cô chưa từng gặp qua, phỏng đoán nếu kẻ đối đầu là bạn, tại sao gã vô duyên vô cớ xuất hiện tại hậu viện ? Thật sự là tình cờ ư?
Cô không tin!
"Ngươi là ai ?" – Rút lại vẻ mặt luống cuống, sẵng giọng hỏi.
"Ta ư ?" - Quân Mặc U đôi môi mỏng hơi vén lên, khạc ra mấy chữ. "Là phu quân tương lai của nàng!" - Đột nhiên phát hiện chuyến đi Tuyết Lâm quốc lần này không hẳn không thú vị, ít nhất thì cũng được gặp người có dáng vẻ thú vị như vậy.
Nam Cung Thiển Trang giận quá hóa cười, người này căn bản chính là tới kiếm chuyện, cố ý trêu tức cô!
"Phu quân mà ta muốn tướng mạo phải sánh với Phan An, tài năng làm kinh động bốn nước, trước phải lên được phòng khách sau phải xuống được phòng bếp, hơn nữa chỉ có thể vâng lệnh nghe theo ta, xin hỏi ngươi có thể làm được chứ ?" - Nam Cung Thiển Trang nhìn thái độ kinh ngạc của hắn, lòng thầm cười lạnh, cái lúc ngươi còn rong chơi ấy, năm đó bà đây đã đi ra ngoài lăn lộn rồi, ngươi còn không biết đang ở đâu “đi mua xì dầu” (2) nữa…..
Quân Mặc U không hiểu rõ với mấy từ ngữ phía trước, mấy từ phía sau lại khiến cho gã muốn ngã đổ nhào trước nhận thức của nữ nhân này, dõi mắt khắp cả bốn nước hai thứ này không phải là điều mà các cô gái nên tuân thủ nghiêm ngặt ư, cô thì đảo lộn tất cả, suy nghĩ trái ngược điên đảo, chỉ có điều còn có ý tứ không ổn thì phải ?
"Phan An là ai ? Nói tới tài, ai không biết Công tử Ngọc ‘trí tuệ có một không hai, tài năng bao trùm thiên hạ’? Sao tiểu thư làm khó Mặc vậy ?" - Quân Mặc U vén lọn tóc mai xõa xuống đôi lông mày lưỡi mác, từ bờ tường cao một trượng nhảy xuống.
"Hắn ấy à, dáng dấp cực đẹp, đi ra đường đều bị các cô nương dùng hoa quả ném tặng để bày tỏ sự ái mộ, chỉ cần ngươi ra đường có người ném cho trái cây, vậy ta liền thừa nhận ngươi đẹp sánh ngang với hắn, chỉ cần một quả là coi như ngươi vượt qua cửa ải trót lọt !" - Nam Cung Thiển Trang rất cẩn thận suy nghĩ điểm mấu chốt, nếu như hắn đi thật, bà đây tìm quả sầu riêng liều mạng nện vỡ cái bản mặt muốn bị ăn đòn này. Bĩu môi, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta cũng không phải là người xấu xí khó coi, cái tài này không phải chữ tài kia, ta muốn chính là vàng thật bạc trắng thật, chứ không phải là tên tài tử đầy một bụng chữ Nho, hủ lậu nghèo hèn !"
Quân Mặc U bị lời nói này của cô chọc cười, sự hứng thú trong mắt càng thêm đậm, tương lai ngày sau có dạng nữ nhân thế này ở bên cạnh thì cũng không còn cô đơn trống vắng nữa.
"Mấy điều này ta đều có thể làm được, ngày mai Mặc liền đến quý phủ xin cầu hôn !" - trong mắt Quân Mặc U lướt qua tia sáng sâu xa, từ trên cao hạ mắt nhìn xuống nữ nhân tản ra luồng hào quang rực rỡ khác thường, hơi lúng túng một chút, cái mục thứ nhất này gã mới nghe thấy lần đầu, nếu như thật sự phải làm, vậy phải cho thuộc hạ đi thu mua vài cô nương ném hoa quả vào gã mới được.
Nam Cung Thiển Trang tóm được vẻ do dự dưới đáy mắt của gã, xấu bụng hỏi."Ngươi chắc chắn chứ ?"
"Xác định !" Quân Mặc U vì đạt tới mục đích, phối hợp gật đầu.
"Vậy ngươi sẽ là nam nhân đầu tiên bị bỏ của Tuyết Lâm quốc, thậm chí còn là kẻ đầu tiên của Thương Minh Đại lục !" - Nam Cung Thiển Trang trợn mắt một cái, không ngờ tới người này lại tưởng thật. Hừ! Cho dù bộ dạng của gã đẹp đẽ thì sao nào, cô sẽ không vì một thân cây mà lập tức buông tha cả một cánh rừng rậm.
------ lời tác giả ------
Động vật khiêu vũ để tìm phối ngẫu, a ha ha ha, chẳng lẽ nam nhân này cũng là xuyên qua ?! (─. ─|||
Chú thích:
(1) Trong thế giới động vật, các con chim đực thường phải múa may, khiêu vũ, xòe lông vỗ cánh, hót lên để quyến rũ chim cái cùng giao phối.
(2) nguyên văn là打酱油. Đây là một thuật ngữ hiện đại của TQ rất phổ biến. Nó xuất phát từ câu chuyện “Tiếu khẩu thường khai” của Cổ Bình Ao gia đình sống trong căn nhà 10m vuông, sau 1 tháng đi công tác, nên 2 vợ chồng muốn thân mật xxx mà lại vướng cậu con trai, vợ liền bảo cậu con đi mua xì dầu về làm món ngon cho bố. cậu con xách chai ra cửa, ông bố bảo “Mang cái chai miệng to đáy mỏng, đừng có làm đổ!”. Cậu con đi mua, 2 vợ chồng ở nhà lập tức khóa cửa hành động. Xong xuôi thì chạy vội ra bến xe thấy cậu con đang đi từng bước một cẩn thận bưng cái chai xì dầu. Sau đó thuật ngữ này đến năm 2008 trở nên phổ biến từ 1 buổi phỏng vấn của đài truyền hình Quảng Châu thăm dò ý kiến người dân về vấn đề “Khiêu dâm”. Nữ phóng viên phỏng vấn ý kiến của 1 người đàn ông thì anh ta trả lời là: “không liên quan đến tôi, tôi chỉ đi mua xì dầu thôi!”. Cụm từ này mang ý nghĩa: 1- chỉ giai đoạn trẻ con dễ bị lừa không biết cái gì, 2- chỉ hành động, thái độ sống không liên quan, mình vô can, thờ ơ. 3- Chỉ 1 sự vật sự việc, 1 hành động, 1 người chỉ xuất hiện ngang qua.