Nghe xong lời nói của Phó Cầm, trong lòng Phùng Vinh Quý giống như tro tàn dấy lên một ánh lửa nhỏ, hơi buông lỏng.
Mặc dù Thủy Khanh Y nằm lòng tất cả lời nói của Phó Cầm, vậy thì thế nào, nàng ta cũng là kẻ thù của Thiến Thiến, hôm nay, ông chỉ muốn lợi dụng Phó Cầm để đối phó Thủy Khanh Y và Hoàng hậu, đến lúc Hoàng thượng tức giận, Phó Cầm còn có thể yên ổn không?
"Nương nương, chuyện báo thù cho Thiến Thiến... Không làm phiền ngài." Trong lòng Phùng Vinh Quý biết, nếu lúc này ông đồng ý một tiếng, có chắc sau này Phó Cầm sẽ tươi cười với ông hay không? Chỉ cần đánh lừa Phó Cầm, mới có thể phát huy hiệu ứng tốt hơn.
"Cữu cữu, người một nhà sao nói hai lời? Năm đó, Cầm Nhi cũng là dựa vào sự giúp đỡ của cữu cữu mới có thể đứng vững ở hậu cung, hôm nay, Cầm Nhi có quyền thế vinh hoa, há có thể quên đại ân của cữu cữu? Cầm Nhi nhìn Thiến Thiến lớn lên, nghe thấy tin dữ của nó, cũng sinh lòng thương tiếc, Hoàng hậu thật không coi ai ra gì, không đặt Bổn cung và cữu cữu vào trong mắt, làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm được? Nếu làm như vậy, sau này nàng ta sẽ trèo lên trên đầu làm mưa làm gió." Lệnh Quý phi vừa buồn vừa than thở, chau mày lo lắng, nói: "Tiếc rằng Cầm Nhi không được Thánh sủng ái, bên cạnh không có mấy người có thể dùng được, cho dù muốn đối phó, cũng là có lòng mà không có sức, mặc dù bề ngoài vô cùng nở mày nở mặt ở trong cung, nhưng người nào có thể hiểu được nỗi chua xót khổ sở sau lưng cơ chứ? Không dám kể khổ với nhà mẹ đẻ, chỉ sợ làm bừa một cái, sẽ kéo hai nhà Phùng Phó xuống nước, tất cả gian khổ đều nuốt ở trong bụng, hôm nay thật đúng lúc, cữu cữu cai quản tử sĩ, chúng ta lo gì người vô năng chứ? Sau này cũng không cần phải nuốt giận."
Trong lòng Phùng Vinh Quý không có cảm giác, năm đó là ông vội vàng đưa Phó Cầm vào cung.
Phùng Vinh Hoa tinh mắt nhìn thấy vẻ áy náy chợt lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt của Phùng Vinh Quý, bà vặn khăn, há mồm gào khóc to: "Con của ta, uất ức cho ngươi, mẫu thân vì phồn vinh của gia tộc nên đẩy ngươi vào trong hố lửa, vào trong thâm cung ăn thịt người này, mỗi bước đi tiếp nối gian nan, còn phải chăm sóc nhà mẹ đẻ, những năm này thật vất vả cho ngươi."
Nói xong, bà liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt, chỉ trích Phùng Vinh Quý: "Ca ca, lúc trước cũng là huynh xui khiến ta đưa Cầm Nhi vào cung, lỗ tai ta mềm, nghe lời khuyên của huynh, trong lòng nghĩ vẫn còn một nữ nhi nữa, nhưng mà, Trinh Nhi cũng bị tiện nhân Thủy Khanh Y kia hại chết, đừng nói là Thiến Thiến, tiện nhân Thủy Khanh Y kia cũng muốn xử lý cả chúng ta, tại sao huynh có thể đâm một đao vào trái tim của bọn ta chứ? Hai nhà chúng ta gẫy xương còn nối liền gân, vinh nhục hưng suy cùng tồn tại, sau này không cần nói ra lời nói khốn kiếp như thế."
Phùng Vinh Quý nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt nhất trước kia, trong lòng dâng lên áy náy, nhưng lại bị mối thù hận mãnh liệt chôn vùi, đáy mắt vẩn đục hiện lên tâm tình phức tạp, do dự nói: "Là ta hổ thẹn với Cầm Nhi, nếu Cầm Nhi thiếu người, vậy thì ta sẽ cấp một ít người cho ngươi."
Dứt lời, Phùng Vinh Quý nhấc giấy và bút mực ở bên cạnh viết một tờ mệnh lệnh điều động, ông thổi một hơi, vết mực hơi khô lại, rồi đưa cho Lệnh Quý phi: "Ba trăm người cũng đủ rồi."
Móng tay sắc nhọn của Lệnh Quý phi đâm thật sâu vào trong ghế bành gỗ lê, đáy mắt âm nhu thoáng qua tia sáng rét lạnh, lão già kia, vậy mà còn phòng bị nàng!
"Cữu cữu, những người này..." Lệnh Quý phi không cam lòng, đây chỉ là một phần mười của đám tử sĩ trong tay ông ta, chỉ cho từng này, làm sao có thể thỏa mãn ham muốn của nàng?
"Cầm Nhi, đây đều là quân tinh nhuệ, đối phó một võ tướng thô lỗ, vẫn là dư xài, những tử sĩ còn lại, cữu cữu muốn giữ lại phòng thân, thời loạn thế này, người nào cũng có thể ngấm ngầm hãm hại ở sau lưng!" Nói xong, Phùng Vinh Quý bày tỏ rằng phải về phủ xử lý hậu sự của Chân Thiến, liền thở dài cáo lui.
"Choang!" Vẻ mặt Lệnh Quý phi tức giận, phất tay quét ly trà trên bàn xuống đất, vỗ bàn dài, lạnh lẽo nói: "Người nhìn xem, lão già này, cho lão ta chút thể diện, liền bò lên đầu Bổn cung tác oai tác quái, nếu không phải vì đám tử sĩ kia, Bổn cung nhất định sẽ làm cho lão không ra khỏi cửa cung này!"
Phùng Vinh Hoa thò đầu nhìn bốn phía, đóng cửa lại, nói khẽ: "Xuỵt, ngươi nói nhỏ một chút, tai vách mạch rừng!"
"Nương, người cũng nhìn thấy đấy, nói cơn giận trong lòng nữ nhi làm thế nào trút ra được chứ?" Phó Cầm cau mày không vui, móng tay sắc nhọn vạch hai vết xước sâu và dài ở trên bàn.
"Ngươi ngốc hả, tử sĩ ở trong tay Phùng Vinh Quý, chắc chắn Hoàng thượng biết, ngươi có thể lợi dụng ba trăm người này ra tay với tiện nhân Thủy Khanh Y kia, lưu lại chút dấu vết, đến lúc Hoàng thượng tra ra được là do tử sĩ ra tay, sẽ truy xét đến Phùng Vinh Quý, chúng ta chờ xem trò vui là được!" Đôi môi đỏ như máu của Phùng Vinh Hoa lộ ra nụ cười thâm độc, trong lòng tràn đầy tính toán, nói: "Đến lúc muốn thu hồi tử sĩ, tử sĩ vốn đều do tam công phụ trách quản lý, đợi đến khi Phùng Vinh Quý rời khỏi, để cho phụ thân của ngươi tiến cử đệ tử của hắn, không phải là tử sĩ đều trở lại trong tay chúng ta hay sao?"
Phó Cầm nghĩ lại, cảm thấy cũng có lý, nhưng, trong lòng mơ hồ lo lắng, đám tử sĩ này thực sự sẽ rơi vào trong tay của nàng sao?
"Chúng ta phải làm như thế nào?" Phó Cầm lo lắng hỏi Phùng Vinh Hoa, chuyện mấy ngày gần đây đã làm cho đầu nàng choáng váng, não căng ra, do dự không quyết định được.
"Việc cấp bách trước mắt là nghĩ cách đối phó tiện nhân Thủy Khanh Y kia, giữ lại nàng ta là một tai họa, Hoàng thượng dự định để cho nàng ta làm Nữ Đế, về công về tư, đều không thể giữ lại nàng ta." Phùng Vinh Hoa nghĩ đến bộ dạng chết thảm của nữ nhi, thù hận trong lòng giống như kiến đang gặm nhấm trái tim của bà, cắn cho trái tim đau đớn từng trận.
Đương nhiên Phó Cầm biết rõ tính toán trong lòng mẫu thân của nàng, ở trong tối Thủy Khanh Y là kẻ thù của Tần Ngọc Trinh, ở ngoài sáng nàng ta là kẻ địch tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Mặc Nhi, cho dù là loại nào thì nàng ta đều phải chết, mà điều làm cho nàng quan tâm chính là chuyện của Mặc Nhi không so sánh được với mối thù của Tần Ngọc Trinh trong lòng Phùng Vinh Hoa.
Phùng Vinh Hoa tích cực muốn đối phó Thủy Khanh Y như vậy, chỉ là vì mối thù của Tần Ngọc Trinh. Nếu chỉ là vì ngôi vị Hoàng đế của Mặc Nhi, e rằng bà sẽ tìm lý do lấp liếm cho qua, hừm... Ở trong lòng mẫu thân của nàng, chỉ có Tần Ngọc Trinh mới là nữ nhi của bà phải không?
Nàng vì Phó gia, hy sinh nhiều như thế, làm sao có thể cam tâm không kiếm được thứ gì, nàng phải may áo cưới cho người khác ư?
"Mẫu thân, người phải nhớ lời hứa người hứa với ta lúc tiến cung năm đó, nếu không, rút dây động rừng, Phó gia cũng đừng nghĩ không đếm xỉa đến!" Lời nói âm nhu của Phó Cầm lộ ra uy hiếp.
Trong lòng Phùng Vinh Hoa chấn động, sắc mặt đại biến nhìn Phó Cầm, bà siết chặt khăn gấm, sở dĩ bà không yêu thích nữ nhi này, là vì tâm tư của nàng quá sâu, thủ đoạn quá tàn nhẫn, xem ra hôm nay, thật sự là đã nuôi một con rắn độc, chẳng lẽ quyết định ban đầu là sai lầm ư?
Bên ngoài cung Thần Hi, vẻ mặt của Phùng Vinh Quý ủ rũ, ông lượn quanh cây cột trụ ở hành lang, nhìn chăm chú vào cánh cửa khép chặt kia, không ngờ ông đã tính toán sai kế hoạch, bị lấy đi một nhánh quân, trước mắt không thể đòi lại tử sĩ, kế sách hiện giờ là phải tìm Thủy Khanh Y giúp đỡ.
Dứt khoát quyết định, Phùng Vinh Quý liền cởi áo tơ trắng trên người ra, mặc quan phục bên trong đi tới Điện Tử Uyển.
"Hạ quan muốn cầu kiến Công chúa Trường Nhạc, kính xin cô cô vào thông báo." Trên mặt Phùng Vinh Quý nở nụ cười gượng ép, lấy một thỏi bạc ra nhét vào trong tay Lãnh Vụ.
Cô cô?
Mặt Lãnh Vụ tối sầm, nàng già đến vậy à?
Mặc dù các cung nữ có thân phận trong cung đều được gọi là cô cô, nhưng nàng có như vậy sao?
Trong lòng Lãnh Vụ bất mãn, nhưng vẫn không quên lời dặn dò của chủ tử, nàng nhận lấy bạc, trực tiếp dẫn Phùng Vinh Quý vào điện: "Công chúa đang ngắm hoa, ngài đi vào là được."
Sân sau của Điện Tử Uyển trồng đầy hoa hồng, một vùng đỏ rực, vô cùng lôi kéo hồn người.
Thủy Khanh Y đặt mình trong biển hoa, dùng kéo tỉa cành hoa, ngắt những cánh hoa hồng mỏng manh dịu dàng bỏ vào trong rổ trúc nhỏ, trông thấy Phùng Vinh Quý đi tới, nàng đưa giỏ trúc cho cung nữ bên cạnh, để Thư Thúy ở lại hầu hạ.
Ban đầu, Thư Thúy là người Lệnh Quý phi gài vào, hãm hại Thủy Khanh Y hạ hàng thuật lên người Thái hậu, Thủy Khanh Y vẫn chưa xử lý nàng ta, thậm chí còn cầu xin giữ lại nàng ta, không phải Thủy Khanh Y rộng lượng, mà là nàng lười, thiếu Thư Thúy, sẽ lại có một cung nữ khác được sắp xếp thế thân nàng ta, không bằng giữ lại, để cho nàng ta mỗi ngày hầu hạ trong lo sợ, lo lắng cái mạng nhỏ của nàng ta có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào.
Mới mấy ngày không gặp, Thư Thúy vốn đầy đặn nõn nà, tinh thần đã trở nên tiều tụy, gầy đi rất nhiều.
Thấy mình bị chỉ đích danh ở lại, đáy mắt Thư Thúy lộ vẻ lo lắng, cúi đầu nhìn mũi chân, dựng lỗ tai lên thám thính tin tức Thủy Khanh Y và Phùng Vinh Quý nói với nhau.
"Thừa tướng không có việc gì thì sẽ không đến!" Thủy Khanh Y lau giọt sương dính trên tay, ngồi xuống ghế đá, hơi lạnh đánh úp về phía cơ thể, nàng quay đầu nhìn về phía Thư Thúy, nổi giận nói: "Lót đệm gấm!"
Phùng Vinh Quý vốn định mở miệng thì hơi ngượng ngùng ngậm miệng lại, dường như Thủy Khanh Y nhận thấy được vẻ không được tự nhiên của Phùng Vinh Quý, lại cười nói: "Hiện giờ trong cung xảy ra nhiều chuyện, người không an phận chồng chất, tỳ nữ trong cung người này so với người kia càng làm cho người ta không bớt đi lo lắng, một chút việc nhỏ cũng không làm được, Hoán Y Cục đang thiếu người, phải đuổi những người này đi, tránh cho chướng mắt, nhìn thấy lại làm cho trong lòng chán ghét đến phát hoảng."
"Công chúa nói phải, bây giờ người nào cũng đều khiến người ta không bớt lo lắng." Phùng Vinh Quý suy nghĩ tỉ mỉ về ý tứ trong lời nói của Thủy Khanh Y, nàng không thể nào vô duyên vô cớ nói với ông chuyện xử phạt người làm.
"Thừa tướng tìm Bổn cung có chuyện gì quan trọng sao? Là vì chuyện của Lệnh Quý phi ư?" Thủy Khanh Y bưng trà nóng lên uống cạn, xuyên qua hơi nước lượn lờ, nhìn thấy vẻ mặt không mấy phấn chấn của Phùng Vinh Quý, trước khi mọi chuyện xảy ra ở cung Thần Hi, đã sớm có người đến bẩm báo với nàng, xem ra Phùng Vinh Quý muốn một mũi tên trúng ba con chim, muốn diệt trừ Hoàng hậu, Lệnh Quý phi và còn thêm cả nàng, kế hoạch vô cùng tuyệt vời, nhưng sự thực lại rất tàn khốc, chẳng những mất cả chì lẫn chài, còn phải lo lắng Lệnh Quý phi tính kế, hoảng hốt chạy loạn nên mới đến cửa tìm nàng!
"Thần giao tử sĩ cho..." Phùng Vinh Quý đấu tranh một phen, suy nghĩ, đang định nói sự thật, vừa mới mở miệng, thì bị Thủy Khanh Y ngắt lời, hơi không vui.
"Phụt ——" Thủy Khanh Y phun nước trà trong miệng ra, lạnh lùng quát: "Ngươi muốn Bổn cung bỏng chết hả? Mau đi pha bình trà mới rồi bưng tới đây."
"Công chúa..." Trực giác của Thư Thúy nói rằng cuộc đối thoại này rất quan trọng, có hơi không cam lòng rời đi.
"Mau cút —" Sắc mặt Thủy Khanh Y u ám, nhấc bình trà trên bàn lên đập xuống đất, nước trà nóng bắn lên chân của Thư Thúy, bỏng đến nỗi làm nàng ta nhảy loạn khắp nơi.
"Dạ, nô tỳ xin cáo lui!" Thư Thúy chịu đựng nỗi đau ở chân, cắn môi uất ức liếc mắt nhìn Phùng Vinh Quý, xoay người lui ra, thấy trong điện có cung nữ bưng điểm tâm đi tới hậu viện, liền gọi lại, kéo đến chỗ không có người, nói: "Hồng Nhi, mới vừa rồi ta chọc giận công chúa, mu bàn chân bị bỏng rồi, ta muốn quay về thoa thuốc, ngươi thay ta hầu hạ trước được không?"
Hồng Nhi liếc nhìn chân của Thư Thúy, thở dài, trước đây nàng ta không biết xấu hổ phản bội công chúa, nhưng nàng ta ở lại Điện Tử Uyển cũng đã chịu không ít khổ cực, rất nhiều cung tỳ thị vệ vì muốn lấy lòng công chúa, nên thường xuyên ức hiếp nàng ta, âu cũng là người đáng thương. "Ngươi đi nhanh về nhanh!"
Thư Thúy luôn miệng nói cảm tạ, xoay người đi tới phòng của hạ nhân.
Lãnh Vụ thấy không có người nhìn, cười lạnh một tiếng, đi vào hậu viện, ghé vào tai nói với Thủy Khanh Y.
"Được rồi, ngươi đi quan sát đi." Ý cười nơi đáy mắt của Thủy Khanh Y càng sâu, phất tay ra hiệu Lãnh Vụ lui ra.
Phùng Vinh Quý nhìn vẻ mặt của hai chủ tớ, thầm nghĩ, do dự hỏi: "Công chúa muốn...?"
"Không có việc gì, một nô tỳ cứng đầu cứng cổ, quên dạy dỗ, lại đi đường cũ." Thủy Khanh Y lơ đễnh nói, nhưng trong lời nói lại chứa đựng ý nghĩa sâu xa.
Phùng Vinh Quý suy xét tỉ mỉ, sau đó biết rõ chuyện gì đã xảy ra, mới hiểu được trước đó là Thủy Khanh Y cố ý cho cung nữ kia lui xuống, để cho nàng ta đi mật báo, rồi sau đó, có một ý tứ khác, là ám chỉ ông không ngừng sai khiến, đi lại đường cũ, không chịu tiếp thu bài học nỗi đau mất nữ nhi, lần này ngay cả tử sĩ bên người cũng rơi vào trong tay Lệnh Quý phi, khó giữ được tính mạng.
"Chút mánh khóe của thần không gạt được công chúa..." Phùng Vinh Quý vô cùng lo sợ, xem ra Thủy Khanh Y biết rõ mọi đường đi của ông, đặc biệt chờ ông ở đây.
"Chúng ta là người không phải là thần, sẽ luôn phạm sai lầm, có những sai lầm sẽ được tha thứ, có những..." Trên mặt Thủy Khanh Y lộ ra nụ cười tà nịnh, ‘bốp’ một tiếng, nàng bóp vỡ ly trà trong tay, nát thành bột.
"Thừa tướng xem thường Bổn cung, không sao, Bổn cung hiểu rõ đại nghĩa, sẽ không so đo vì chuyện nhỏ nhặt, ngài xem, Thừa tướng không xa lạ gì cung nữ vừa mới kia, đẩy Bổn cung vào chỗ chết, Bổn cung vẫn giữ lại cái mạng hèn hạ của nàng ta, để nàng ta tiếp tục nhảy nhót thoải mái ở hai bên. Đáng tiếc, nàng ta không quý trọng, không cảm động ý tốt của Bổn cung, vẫn cứ muốn đi vào hang cọp, có lẽ hôm nay sẽ không về được." Thủy Khanh Y mặt mày lạnh tanh, giọng nói nhàn nhạt, không hề tức giận vì bị Thư Thúy phản bội.
"Chưa chắc!" Dĩ nhiên Phùng Vinh Quý hiểu ý tứ trong lời nói của Thủy Khanh Y, chỉ là, Phó Cầm thực sự muốn mạng của Thư Thúy ư?
"Ngài xem, trước đây Bổn cung đã nói, không nên coi thường Bổn cung, mặc dù tha cho nàng ta mấy lần, nhưng sẽ không để cho nàng ta làm phật ý Bổn cung, cho dù có thể xông ra khỏi hang cọp, trước sau gì thì nàng ta sẽ lại đâm vào Long Đàm... chết đuối!" Nói xong, Thủy Khanh Y nghiền nát một miếng bánh ngọt ngâm vào trong nước trà, vỗ tay một cái, đáy mắt ranh mãnh nhìn Phùng Vinh Quý, mặt giãn ra, cười nói: "Trông kìa, Thừa tướng căng thẳng cái gì, quá tam ba bận, lần này mới là lần thứ mấy?"
Phùng Vinh Quý ngồi không yên, dưới khuôn mặt tươi cười của Thủy Khanh Y che giấu tâm tưkhông hề thua kém Phó Cầm chút nào, kết cục của Thư Thúy là hậu quả của việc ngấm ngầm hại người của nàng ta.
Phó Cầm đã hoàn toàn cắt đứt ý đồ của ông, hiện giờ, chỉ có Thủy Khanh Y là lối thoát cho ông!
"Là lão thần không đúng, công chúa có gì phân phó?" Phùng Vinh Quý hạ thấp người làm ra dáng vẻ nịnh hót cho thấy sự quyết tâm, điều ông muốn làm là sống sót, sau đó mới có cơ hội báo thù giúp nữ nhi.
"Bổn cung có một ý kiến hay, chỉ là muốn xem Thừa tướng có bằng lòng hay không." Ánh mắt của Thủy Khanh Y lúc sáng lúc tối nhìn về phía Phùng Vinh Quý đang toát mồ hôi lạnh, không có năng lực, dã tâm quá lớn, thì chỉ có một con đường chết.
"Công chúa có cao kiến gì?" Phùng Vinh Quý bị Thủy Khanh Y nhìn đến nỗi hốt hoảng, không biết có phải là nàng cũng muốn ông làm đệm lưng hay không.
"Lệnh Quý phi muốn lợi dụng tử sĩ để đổ tội cho ngài, chỉ cần ngài vứt bỏ tử sĩ, vậy thì bà ta sẽ không làm gì được ngài." Thủy Khanh Y pha trà, vẻ mặt lạnh nhạt không gợn sóng, trước mắt việc nàng phải làm chính là chờ đợi, dồn ép, thỏ cũng biết cắn người.
Phùng Vinh Quý bắt đầu lo lắng, Thủy Khanh Y cũng là vì tử sĩ sao?
Cẩn thận dò xét Thủy Khanh Y, thấy vẻ mặt nàng nhàn nhạt, giống như không thèm để ý tới tử sĩ của ông, chỉ là vì giúp ông diệt trừ Phó Cầm, nhưng, sự thật đúng là như thế sao?
Mặc dù nàng ta rất được Hoàng thượng sủng ái, nhưng không phân cao thấp với Hoàng hậu nương nương, trước mắt, Hoàng hậu nương nương thiên vị Tuyên Vương, có lẽ là vì nguyên nhân này nên Thủy Khanh Y mới phản bội Hoàng hậu chăng?
Trong lòng Phùng Vinh Quý có quá nhiều nghi ngờ, nhiều đến mức không thể xác định được, không khác nào ông đang đánh cược, hơi không chú ý, tổn thất chính là tính mạng của bản thân, nếu như thắng, ông sẽ kiêu ngạo. Nếu là như thế, Thủy Khanh Y sẽ để mặc cho ông độc đại, chỉ ngồi nhìn thôi sao?
Không!
Cùng lắm ông cũng chỉ là một thanh kiếm sắc trong tay Thủy Khanh Y mà thôi!
"Nếu công chúa có thể diệt trừ Phó gia, giao tử sĩ cho ngài hay không thì có gì khác biệt, thần chỉ còn lại một con đường chết." Phùng Vinh Quý cười khổ, cho dù ông nghiêng về bên nào, thì cũng đều là chết, cho nên ông vẫn ích kỷ, cho dù Phó Cầm đối với ông như vậy, nếu muốn một người phải chết, ông sẽ lựa chọn là hai mẫu tử Thủy Khanh Y, nhưng chung quy Phó Cầm đã làm cho ông thất vọng, đã chặt đứt chút tình nghĩa cuối cùng này.
"Không, Bổn cung cảm thấy Thừa tướng bằng lòng tự tay giết kẻ thù, chỉ cần đưa lệnh bài điều động tử sĩ cho Bổn cung là được, ngài điều động năm trăm tử sĩ giao cho Phó Cầm, đến lúc Hoàng thượng truy cứu, Bổn cung sẽ bao che cho ngài." Trong lòng Thủy Khanh Y tính toán, nàng tạm thời không muốn tham dự vào chuyện rắc rối của bọn họ, đợi đến khi hai bên cùng bị tổn hại, nàng mới thò một chân vào, ngồi thu lời.
Tất cả những gì Phó Cầm có được ngày hôm nay đều là do Phùng Vinh quý tích lũy giúp bà ta, mặc dù nàng đã đoạt được quyền khống chế, nhưng Phùng Vinh Quý cũng rất có lực ảnh hưởng, có thể làm tan rã mấy phần thực lực của Phó Cầm, sau này nàng sẽ không cần tốn sức để đối phó như vậy nữa.
Chỉ lo thân mình?
Trong đầu Phùng Vinh Quý nhảy ra mấy chữ này, nhưng ông không còn sự lựa chọn nào khác...
Đáy mắt thoáng hiện lên vẻ hung ác, Phùng Vinh Quý lấy lệnh bài trong ngực ra, đặt nó lên bàn, ngay sau đó, dưới ánh mắt của Thủy Khanh Y, ông lại thu lệnh bài vào trong tay, do dự nói: "Người một nhà còn không thể tin tưởng, công chúa nên đưa tín vật cho lão thần, để lão thần yên tâm!"
Ánh mắt của Thủy Khanh Y tối sầm lại, thầm mắng một tiếng cáo già!
"Ngài muốn cái gì?"
"Lão thần chỉ muốn một lá bùa hộ mệnh." Phùng Vinh Quý không ngốc, ông biết trước sau gì cũng phải dâng mạng, nhưng không phải bây giờ, ông muốn nhìn thấy Phó gia lụn bại, Phó Cầm chết, ông mới có thể nhắm mắt.
Thủy Khanh Y đặt ly trà xuống, suy nghĩ một hồi lâu, phỏng đoán thật giả trong lời nói của Phùng Vinh Quý, ngay sau đó, nàng lấy một con dấu từ trong lòng ngực ra đưa cho Phùng Vinh Quý. "Đây là con dấu phụ hoàng đưa cho Bổn cung, chưa từng rời khỏi người, cầm nó thì ngài tạm thời có thể bảo vệ được một mạng!"
Thật ra thì Phùng Vinh Quý đã quá nhạy cảm, chỉ cần Phó Cầm không chết, ông ta sẽ an toàn, ngược lại, chẳng những Thủy Khanh Y không cần tính mạng của ông ta, còn bảo vệ ông ta!
Hai người âm thầm thỏa thuận, Phùng Vinh Quý giấu kĩ con dấu rồi vội vã xuất cung.
Thủy Khanh Y nhìn lệnh bài trong tay, gọi Lãnh Vụ vào trong nội điện, nàng nghiêng người dựa vào mép giường, ném lệnh bài cho Lãnh Vụ, nói: "Cung Thần Hi có động tĩnh gì không?"
"Lệnh Quý phi đã bắt Thái Thụy trở về, lấy được tờ giấy điều đồng kia, bèn lập tức sai người điều động ba trăm tử sĩ, một trăm tử sĩ mai phục ở Bách Trượng Nhai thành Thái Cát, hai trăm tử sĩ còn lại án binh bất động, ở lại trên núi Vương Dược." Lãnh Vụ không hiểu vì sao Lệnh quý phi lại để tử sĩ ở trên núi Vương Dược, nơi đó ước chừng cách kinh thành khoảng nửa ngày đi đường, cho dù muốn hãm hại chủ tử, cũng không thể đi đến núi Vương Dược.
Khóe miệng của Thủy Khanh Y lộ ra nụ cười lạnh, núi Vương Dược sao?
Đây chính là trường săn bắn do tiên đế thiết kế, từ khi phụ hoàng kế vị, thì trở nên hoang phế, nhưng vẫn có người trông coi, mục đích bà ta để tử sĩ ở lại núi Vương Dược... Bỗng nhiên, Thủy Khanh Y nhớ lại lần đầu tiên đồ giả mạo tới tìm nàng, nàng ta đã nói muốn đi săn thú, chẳng lẽ bọn họ đã thông báo cho nhau rồi?
"Đi, truyền tin tức cho Phùng Vinh Quý, cho người của chúng ta vây quét ở dưới Cửu Lê Cốc của Bách Trượng Nhai." Thủy Khanh Y khoát tay, để Lãnh Vụ ra ngoài, nàng nghĩ đã đến lúc phải tự mình đi một chuyến.
Thủy Khanh Y dụi dụi khóe mắt, ngồi thư giãn trong chốc lát, nàng định lật người nằm nghỉ, nhưng nhìn thấy người đắp chăn nằm ngang bên trong giường, sợ tới mức suýt chút nữa rơi xuống giường.