Bầu không khí bên ngoài cung Trường Lạc bị đóng băng, Sở Nam Kình không giận mà uy, ánh mắt sắc bén như diều hâu lại thâm trầm, quét mắt nhìn một loạt người đang cúi thấp đầu, phất tay áo nói: "Bãi giá về vườn Trường Xuân!"
Tần Ngọc Trinh đang bị câu ‘tư thông với địch bán nước’ của hoàng thượng dọa sợ hồn bay đến chín tầng trời, đột nhiên hồi hồn lại, thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhất thời ngã dụi trên mặt đất, sắc mặt là một mảnh xám trắng, hai đầu gối quỳ xuống đất nhanh chóng bò đến trước mặt hoàng đế, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng ! Thân phụ bị oan, ông ấy đối với ngài trung thành tận tâm, sao có thể nào hồ đồ tư thông với địch phản quốc, thần tức (con dâu) cầu xin hoàng thượng điều tra kỹ, trả lại sự công bằng cho phụ thân !"
Thần tức ?
Sở Nam Kình hơi híp mắt, nhìn Tần Ngọc Trinh dập đầu nát trán, máu tươi rơi trên đất ánh lên như hoa hồng nở rộ mĩ miều quyến rũ lẳng lơ, cực kỳ chói mắt.
"Tần Ngọc Trinh ! Cần vương bị ngươi mê hoặc khiến đầu óc mụ mị, cưng chiều làm cho ngươi không biết chừng mực. Một thị thiếp nhỏ nhoi lại dám tự xưng là thần tức ư ?" - đáy mắt Sở Nam Kình hung ác âm độc, lời nói nhẹ nhàng lại ẩn hàm sự tàn khốc.
Lúc trước khi lão ta còn chưa lên ngôi, ở Nam Chiếu gặp nạn may được Tần Thuấn cứu, Tần Thuấn chứa đầy bụng tài năng và học vấn, làm mưu sĩ của lão ta, sau khi lên ngôi liền phong chức Tả Tướng. Song, lão cũng không vì Tần Thuấn trung một lòng với lão mà cảm thấy thoải mái, buông lỏng tinh thần, thân phận của Tần Thuấn vẫn làm lão ta nghi hoặc không biết xử trí thế nào, lấy tài học của ông ta từ lâu phải được vua Nam Chiếu nhận biết thưởng thức mới đúng, chứ không phải là sống ở Vương Thành mở quầy nhỏ bán hàng tranh chữ. Chính lúc lão ta đang tính toán điều tra kỹ lại lần nữa thân thế của Tần Thuấn, một phần tài liệu nặc danh xuất hiện trong Ngự Thư Phòng, liệt kê chứng cứ Tần Thuấn cấu kết cùng Tuyên vương Thủy Minh Hách của Nam Chiếu, hơn nữa, còn kèm theo bức thư do Thủy Minh Hách viết cho Tần Thuấn. Sự nghi kỵ trong lòng càng để lâu càng lớn dần, lão âm thầm phái ám vệ giám sát, phát hiện ra Tần Thuấn có hành động khác thường, nên mới có thể không biến sắc đem Hổ Phù ban cho ông ta, nếu ông ta còn làm phụ tá như ban đầu một mực cự tuyệt, chắc chắn lão sẽ tha cho Tần Thuấn một mạng !
"Hoàng thượng. . . Thần. . . Nô tỳ không dám, nô tỳ cầu xin hoàng thượng khai ân, bỏ qua cho thân phụ một mạng !" - Tần Ngọc Trinh cả người run rẩy như cái sàng, hoảng sợ trợn to con ngươi, nước mắt rào rạt rào rạt lăn xuống, trôi hết phấn trang điểm, vẫn một mực không quên làm bộ làm tịch giả dạng điềm đạm đáng yêu, có vẻ cực kỳ tức cười.
Nam Cung Thiển Trang nhìn mà không nhịn được cau mày, có chút không đành lòng nhìn thẳng, Tần Ngọc Trinh đóa hoa tuyệt thế này có lực sát thương quá mức, cũng sắp mất mạng đến nơi, còn giả bộ “em Lâm”*, là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của Sở Nam Kình, hay là căn bản không đem Tần Thuấn coi là quan trọng?
(*Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, là hình ảnh tiêu biểu cho thiễu nữ xinh đẹp yếu ớt, u sầu đa cảm )
Sở Nam Kình khẽ giật giật khóe miệng, sắc mặt âm trầm dời về phía sau mấy bước, né tránh Tần Ngọc Trinh muốn tóm vào tay áo rồng, "Tả Tướng cấu kết với nước Nam Chiếu, hơn nữa còn âm thầm tiếp đãi Nam Chiếu Tuyên vương bí mật ẩn núp vào kinh thành, lấy mất bản đồ bày binh từ trong tay Binh Bộ Thị Lang Vương Hiển giao cho Tuyên vương, việc này còn có thể làm giả sao?"
Tần Ngọc Trinh khó có thể tiếp nhận nổi lời nói này. Người cha thương yêu của mình là người ngay thẳng, làm sao có thể làm ra chuyện tư thông với địch bán nước được ?
Giống như bị đả kích, đôi đồng tử khẽ giãn ra rã rời, vẻ mặt hoảng hốt nhìn đến chỗ Nam Cung Thiển Trang đang cười đầy khiêu khích, đáy mắt lại bắn tóe ra tia sáng bóng loáng, nỗi căm hận điên cuồng gặm nuốt lòng của ả. Là cô, nhất định là do tiện nhân này hãm hại phụ thân, trừ cô ra không ai kết thù với Tướng phủ cả.
"Hoàng thượng, không phải vậy đâu, là Nam Cung Thiển Trang, là nàng ta cùng Bách Lý Ngọc cấu kết với Tuyên vương của Nam Chiếu hãm hại thân phụ !" - Tần Ngọc Trinh kích động lên án Nam Cung Thiển Trang. Đúng rồi, chính là cô muốn đưa phủ Tả Tương vào chỗ chết.
"Tần tiểu. . . Tỷ, mặc dù trước kia mắt ta bị mù nên coi trọng nam nhân của ngươi, nhưng mà ngươi cũng không được vu oan cho ta. Ta chỉ là một nữ nhi được nuôi dưỡng ở khuê phòng, người ngu ngốc như ta vậy nếu có được năng lực tư thông với địch bán nước, há có thể để cho dân chúng kinh đô khinh bỉ, bị nam nhân của ngươi chán ghét mà vứt bỏ sao ? Còn nữa, phụ thân ta trung thành mực thước, nếu thật sự là có lòng phản phúc, làm sao lại ‘sảng khoái’ giao nộp lên binh quyền như vậy?" - Nam Cung Thiển Trang tỏ ra xem thường lên tiếng, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện một luồng khí chất anh hào, hợp với dung mạo quyến rũ giống như sinh ra đã có sẵn, không hề mâu thuẫn lẫn nhau, ngược lại ánh hào quang càng tăng thêm mấy phần.
Nghe vậy, Bách Lý Ngọc thấy tâm tình thật vui vẻ, mà Sở Mộ Cẩn đang quỳ trên đất lại có ánh mắt phức tạp, khóe môi nhếch lên giễu cợt. Đúng là mắt bị mù sao ?
Tần Ngọc Trinh giận đến nỗi ở lồng ngực khí huyết dâng trào cuồn cuộn, căm hận nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang: "Ngươi. . . Những chứng cớ kia là giả, là hai kẻ đê tiện các ngươi nhào nặn ra có đúng không ?"
"Tần tiểu thư nói vậy là hoàng thượng không có năng lực, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được sao ?" - Nam Cung Thiển Trang phất phất làn váy, nhìn vết máu tươi bị Nam Cung Ngạo Thiên phun ở phía trên, hiện ra chấm tròn màu sẫm, nghĩ tới cái váy lụa này đã bị phá hỏng, khi trở về nhất định phải tìm Nam Cung Ngạo Thiên bắt đền.
Tần Ngọc Trinh sợ hãi nhìn sang Sở Nam Kình, thấy sắc mặt lão ta tối đen nặng nề giống như mưa gió sắp kéo đến, sau đó chỉ vào Nam Cung Thiển Trang mà gào thét chói tai, "Tiện nhân kia, ta phải giết chết mi, giết chết mi !" - Ngay lập tức lộn một vòng đứng dậy, điên cuồng nhào tới, vươn thẳng những ngón tay nhòn nhọn, muốn xé nát gương mặt yêu mị rất gai mắt của cô.
Là do cô ta, đều là tại cô ta, vì sao không chết đi ? Rõ rành rành cô ta sẽ phải chết, chính là do bản mặt quyến rũ như Hồ li ấy câu mất hồn phách của Sở Mộ Cẩn khiến hắn không để ý tới tánh mạng mà cứu cô ta, chẳng những làm hại bản thân mình biến thành thị thiếp, còn hãm hại khiến Tần gia bị diệt tộc. Sở Mộ Cẩn thân là phu quân của mình vậy mà cũng không giúp mình!
Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất chính là phải giết nó, nhất định phải giết nó, nó chết rồi, mình chính là Cần vương phi, phủ Tả Tương vẫn là phủ Tả Tương, sẽ không có gì thay đổi hết!
Nhưng Tần Ngọc Trinh chẳng kịp đụng đến vạt áo của Nam Cung Thiển Trang, một cành hoa bị bẻ gãy ẩn chứa nội lực hùng hậu đã xuyên thủng qua lòng bàn tay đóng đinh ả ở trên cột gỗ sơn đỏ.
"A ——" tiếng gào thét đau đớn chói tai vang dội khắp bầu trời, chấn rung làm màng nhĩ của mọi người đau nhói, mọi ánh mắt nhìn vào Tần Ngọc Trinh đều có vẻ chán ghét, còn có cả phần hả hê không hề che giấu chút nào trong đáy mắt.
"Hoàng thượng, nàng ta điên rồi !" – Đôi mắt Bách Lý Ngọc lóe lên tia lửa nóng rực bắn ra bốn phía, trong chỗ sâu nhất ẩn tàng sự u ám mờ mịt, nếu không phải sợ liên lụy đến Thiển Thiển, y sẽ một chưởng đập chết ả.
Phần mặt Sở Nam Kình bị che khuất nhìn có vẻ dữ tợn, không ngừng nguyền rủa Tần Ngọc Trinh, da mặt hơi có vẻ giãn ra rung động. "Kéo xuống, xử đồng tội !"
"Không —— ta không muốn, ha ha, ta là Cần vương phi, ai dám động đến ta hả ?" - Tần Ngọc Trinh nổi cơn điên đẩy mấy người thị vệ tiến lên tóm lấy ả ra, không để ý tới máu tươi ở bàn tay đang chảy xuôi xuống, ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào Nam Cung Thiển Trang, hận không thể ăn tươi nuốt sống được cô."Con tiện nhân kia ! Ngay cả khi ta chết cũng phải kéo mi làm kẻ chết cùng!"
Nói xong, liền thừa dịp thị vệ không kịp phản ứng, nhanh chóng rút ra thanh đao của bọn họ đang đeo, bổ về phía Nam Cung Thiển Trang. "Tiện nhân, ngươi chết đi !"
Bách Lý Ngọc ôm chặt Nam Cung Thiển Trang, lại bị đẩy ra, đáy mắt Nam Cung Thiển Trang tràn đầy ý cười nhạt, khom người bay lên, đá một cước vào bụng Tần Ngọc Trinh, bàn tay nhanh nhạy đập vào cánh tay ả khiến gân tay tê dại, rồi đoạt lấy bội đao, thuận thế đặt gác ở trên cổ Tần Ngọc Trinh, lạnh lùng mà giễu cợt nói: "Muốn giết ta ư ?"
Tần Ngọc Trinh cảm thấy tay tê rần, lòng bàn tay trống không, ở cổ cảm nhận được một làn khí lạnh, lập tức dừng bước, sống lưng cứng đơ không dám động đậy.
"Ơ, tại sao lại bất động ? Sợ chết à?" - Nam Cung Thiển Trang lộ ra nụ cười tàn ác ở khóe miệng, tay run một cái, trên chiếc cổ trắng nõn của Tần Ngọc Trinh xuất hiện một đường máu. "Ái chà chà, thật xin lỗi, mới vừa rồi dọa ta sợ quá, cái tay này không khống chế được liền run một cái. . ." - Nói xong, lưỡi đao hướng xuống, bàn tay buông lỏng ra, phập một tiếng, tiếp đó nguyên cả một thân đao găm vào bả vai của Tần Ngọc Trinh, chất lỏng đỏ thắm giống như vẩy mực nhuộm đỏ bộ áo váy màu vàng tươi.
Tần Ngọc Trinh mặt trắng bệch như tờ giấy, muốn gào thét, nhưng bị điểm huyệt, hàm răng dốc sức cắn chặt cánh môi, chỗ bả vai đau đớn như khoét xương khiến cho ả không còn thời gian bận tâm lo lắng đến việc cắn nát da thịt trên miệng.
Nam Cung Thiển Trang rút bội đao ra, gương mặt tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó, từ ánh mắt đến đuôi lông mày nhuốm đầy ý cười, mắt phượng trong trẻo chan chứa sự vô tội, "Ta chưa từng thấy qua tình huống đầy máu tanh như vậy, bị dọa sợ mất mật rồi, nên không cầm chắc được cây đao, Tần tiểu thư không trách ta chứ ? Lại đây, chúng ta tiếp tục nào !"
Dứt lời, chỉ thấy Nam Cung Thiển Trang giống như khua cây đao về phía sau, gác ở trên vai, y phục của Tần Ngọc Trinh bị cắt rách, rơi trượt xuống trên mặt đất, cả người chỉ còn mặc cái yếm màu xanh dương và cái quần da, chính giữa hai bên má như hoa như ngọc bị rạch ra máu huyết bay tứ tung.
"Ưmh ưmh. . ." - Tần Ngọc Trinh bị dọa sợ đến nỗi gan mật đều vỡ ra, đáy mắt hiện đầy tia máu, trong cổ họng nặn ra âm thanh ưmh ưmh cầu xin. Ả biết rõ mình sai rồi, không nên trêu chọc Nam Cung Thiển Trang, nhưng sự hối hận đã đến không kịp nữa.
"Đừng sợ, không phải là ngươi muốn giết ta sao ? Hiện tại đến phiên ta đánh trả thôi mà!" - Trong mắt Nam Cung Thiển Trang lóe qua vẻ khát máu. Kẻ nào trêu chọc tới cô, trước khi cô chưa trút giận được triệt để, thì ngay cả xin chết cũng là yêu cầu xa vời!
Móc ra một cây chủy thủ từ trong lồng ngực cắt đứt gân tay gân chân của Tần Ngọc Trinh, lấy ra “Tiêu hồn tán” mà Mạc Vấn dùng để “chăm chút” cho đám cổ trùng độc của Bất Tử Nhân, rắc lên vết thương ở cổ tay, nhìn vết thương từ từ mục rữa, sau thời gian một chén trà lộ ra một chút xương trắng hếu, ánh mắt thoáng qua một tia tối tăm. “Tiêu hồn tán” kỳ thực cũng là một loại Cổ trùng nhỏ bị phân tách, ăn thịt người, khi bị gặm rỉa đục khoét cơn đau thấu vào tim kèm theo cả sự tê dại, vô cùng “mất hồn”.
Giải khai huyệt câm cho Tần Ngọc Trinh, một hồi âm thanh thống khổ đau đớn bị đè nén từ trong miệng tràn ra, sắc mặt mọi người trở nên tái nhợt nhìn Nam Cung Thiển Trang, thầm hạ quyết tâm, nhất định không được trêu chọc ma đầu kia.
Cung Trường Lạc tĩnh mịch chỉ còn lại thanh âm thở hổn hển rên rỉ chợt cao chợt thấp, đột nhiên, tiếng nói rét lạnh của Sở Nam Kình vang lên: "Nam Cung Thiển Trang ! Ngươi có biết tội của ngươi không?"