Mọi người ồ lên xôn xao rồi đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy được vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, trong lòng biết rõ đã không nghe nhầm, không phải là Tần tiểu thư mà là Tần tiểu thiếp!
Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang kín đáo mỉm cười, Bách Lý Ngọc xưng hô như vậy chợt vừa nghe qua lại tưởng lầm là Tần tiểu thư, thấy vẻ mặt của mọi người ở chỗ này, trong bụng đã sáng tỏ.
(chữ thư姐 phát âm là jie, chữ thiếp妾 phát âm là qiè, na ná nhau)
Tần Ngọc Trinh tâm cao khí ngạo, đột nhiên bị hạ chỉ ban cho làm thiếp, tuyệt đối sẽ không cam lòng, mấy ngày ở trong phủ dưỡng bệnh, rồi lặng lẽ không tiếng động được đưa đến phủ Cần vương, khi đó Cần vương đã tiêu tan hết cơn giận, cũng có mấy phần tình cảm đối với ả, nên không để lộ ra ngoài, nha hoàn người làm trong vương phủ đều kêu ả là vương phi, đợi khi tìm được cơ hội sẽ để hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đưa lên làm chính thê!
Trên phố cũng không truyền ra, chỉ có một số ít người biết được, phần lớn đều cảm thấy Tần Ngọc Trinh sớm muộn sẽ là Vương phi, thân phận của ả vẫn còn đó, cộng thêm lời đồn đãi xưa này về ả và Cần vương, cho nên sóng gió còn chưa nổi lên.
Hôm nay lại bị Bách Lý Ngọc bới ra một cách trần trụi, gợi lên trí nhớ của mọi người, đã gần đến thời điểm Cần vương được ban hôn, xem chừng chuyện đưa lên thành chính thê không diễn được nữa rồi. mấy người lúc trước vẫn hay thân thiết với ả bây giờ rối rít thụt lùi lại mấy bước, duy trì một khoảng cách, tránh khỏi tự hạ thấp thân phận của bản thân.
Sắc mặt Tần Ngọc Trinh lần lượt thay đổi từ xanh lét sang tím lịm, bàn tay đang giấu trong ống tay áo siết chặt khăn gấm, âm thanh hơi run rẩy lên tiếng: "Ngọc Trinh và Hữu Tướng vốn không quen biết, làm sao có thể phát sinh ra tình nghĩa gì với ngài ? Ta chẳng qua chỉ lỡ lời gọi Nam Cung tiểu thư một tiếng ‘tỷ tỷ’, đâu đến mức để cho các người phá hủy danh dự của ta như vậy ?"
Nói xong, ánh mắt chứa hận ý nhìn như muốn khoét sâu một lỗ trên người Nam Cung Thiển Trang. Thân phận thị thiếp là nỗi nhục nhã cả đời này của ả, chỉ dựa vào thân phận của ả, tùy tiện cũng có thể gả cho bất kỳ một vị quan lại quyền quý nào, nếu không phải do tiện nhân Nam Cung Thiển Trang kia, ả cần gì phải luân lạc tới mức thân phận trở nên thấp hèn nhất?
Nam Cung Thiển Trang nhìn ý hận đang rừng rực cháy trong đôi mắt của ả, khẽ mím môi, cô rốt cuộc cũng biết được chỗ không đúng.
Khoảng thời gian trước Lãnh Sương đã điều tra tư liệu cho cô, Tần Ngọc Trinh cũng tham dự đội ngũ ‘đổi phu’, dựa vào tính tình của ả, nhất định không cho phép Cần vương lấy chính thê khiến ả bị tuyệt đường lui không thể vùng lên, vậy tại sao lại muốn liên thủ cùng Nam Cung Tiểu đây?
"Bản Tướng sao phải tự hạ thấp thân phận để vu oan ngươi chứ, chẳng qua là muốn phủi sạch quan hệ với ngươi, tránh để cho danh dự của bản Tướng bị phá hủy mà thôi, hơn nữa, tạm thời bản Tướng cũng không có dự định đổi thiếp với Vương gia đâu !" - Bách Lý Ngọc đưa cái chén cho Nam Cung Thiển Trang, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô rõ ràng đã dịu dàng hơn nhiều, dường như kẻ có cái lưỡi độc địa ấy không phải là y.
"Ngươi. . ." - Tần Ngọc Trinh tức giận đến nỗi toàn thân phát run, đã có khi nào thì ả từng nếm chịu sự sỉ nhục và tức giận đến mức này cơ chứ ? Đang muốn tranh cãi lại, thì bị cắt ngang lời.
"Tần phu nhân sau này cần phải nói năng thận trọng, không nên náo loạn gây ra chuyện nực cười, thật may hôm nay gặp được ta cũng không so đo với ngươi. Nếu còn có lần sau, tâm tình ta không tốt, cũng không ngại thay mặt Cần vương quản giáo ngươi đâu!" - Nam Cung Thiển Trang nói ra chữ nào cũng như châu như ngọc, rất là độ lượng vung ống tay áo lên, xoay người, muốn ngồi lên cỗ kiệu của cung nội đi đến cungVĩnh Lạc.
Tần Ngọc Trinh tức giận suýt nữa hộc ra máu, thân thể lảo đảo, ngay khi sắp ngã nhào thì được một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Nam Cung tiểu thư ! Phu nhân của Bổn vương cũng không nhọc đến phiên ngươi quản giáo, ngươi cứ nên học lễ nghi nhiều một chút thì hơn, Tuyết Lâm quốc chúng ta không phải vùng đất hoang dã man rợ !"
Bước chân Nam Cung Thiển Trang hơi khựng lại một chút, nụ cười trong mắt tối dần, ngươi được lắm Sở Mộ Cẩn, mắng cô là thô bỉ mọi rợ hả ?
"Thường có câu nói rằng: không thể trị nhà làm sao trị được quốc, Vương gia cần phải quản giáo tốt, đừng để cho hậu viện bốc cháy, ngày hôm nay chỉ có bọn chúng ta nhìn thấy, nếu như thất lễ ở trước mặt hoàng thượng, thì đó chính là chuyện Vương gia quản lý có vấn đề !" - Trong đôi mắt phượng yêu mị của Nam Cung Thiển Trang chảy ra đầy những mảnh vụn rực sáng, ánh mắt liếc về phía một mảnh màu vàng sáng đang ở góc rẽ cách đó không xa, cười duyên túm lấy cánh tay Bách Lý Ngọc -"Về phần ta ấy à, không phiền Vương gia phải phí tâm, Ngọc cũng không phải là Ngài, không cần phải làm chuyện ‘đại sự’ gì hết, thô tục không hiểu lễ nghĩa thì như thế nào chứ, dù sao cũng là khẩu vị của y, đúng không hả ?"
Nam Cung Thiển Trang gằn rất nặng hai chữ ‘đại sự’. Trong cơn giận dữ, Sở Mộ Cẩn không phát hiện ra ẩn ý của nó. Mảng màu vàng sáng ấy rõ ràng ngừng lại, có thể thấy được hẳn là đã nghe lọt vào trong tai.
"Ừ, ta thích !" - Bách Lý Ngọc tiện thế kéo lấy bàn tay trắng noãn của cô, ôm lấy vai cô lôi vào trong ngực, tâm tình cực kỳ tốt đẹp đi về phía cung nội.
Sở Mộ Cẩn nặng nề trầm mặt xuống, nhìn bóng hai người một đỏ một trắng mà ánh mắt sắc lạnh như thanh đao băng tuyết, đột ngột tóm chặt cánh tay, siết mạnh đến nỗi Tần Ngọc Trinh đau thất thanh kêu lên: "Á ——"
Sở Mộ Cẩn lấy lại tinh thần, chán ghét đẩy ả ra, Tần Ngọc Trinh nắm lấy vạt áo màu tím của hắn, khổ sở đáng thương mà gọi: "Cẩn. . ."
"Cút !" - Sở Mộ Cẩn một cước đá văng ả. Từ sau khi ả vào phủ, vẻ dịu dàng hiền thục, khéo hiểu lòng người của ngày xưa tất cả đều không còn thấy nữa, lại trở nên cuồng loạn, mới đầu hắn hoài nhớ quãng tình cảm đã trải qua, cùng có một phần áy náy mà nhẫn nhịn nhân nhượng ả. Nhưng kể từ lúc hắn mang về mấy nữ nhân ở Linh Lung Các, cùng so sánh thì ả lại khiến hắn cực kỳ chán ghét, mấy người đó có phương pháp ‘hầu hạ’ người khác vượt trội, không những kích thích mà còn thật mất hồn, thêm vào đó cả ngày sẽ không lượn lờ càu nhàu sau lưng hắn, lại chỉ biết thân mật hỏi han ân cần.
Hôm nay mang ả tới tham gia lễ hội Bách Hoa chẳng qua là nhìn vào thân phận của ả, trấn an Tả Tướng đang có tâm tư khác, cũng không ngờ tới ả sẽ sinh sự như vậy. Những câu nói của bọn người Bách Lý Ngọc vẫn còn vẳng bên tai, tưởng như đang đánh vào cái mặt hắn vậy!
"Cẩn. . ." - Tần Ngọc Trinh không dám tin Sở Mộ Cẩn có thể đối xử như vậy với mình, nhìn ra sự chán ghét trong ánh mắt của hắn. Nỗi tuyệt vọng ùn ùn kéo đến bao phủ lên ả, không để ý đến phần ngực bị hắn đá đau, hốt hoảng nắm chặt vạt áo của hắn, dáng vẻ giống như là người ta nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng giải thích: "Thiếp ngăn cản tiện nhân Nam Cung Thiển Trang kia là muốn giúp chàng trút giận, không ngờ, không ngờ là ả ta. . ."
"Ngu xuẩn, nếu còn có lần sau, ngươi sẽ phải ở lại Tần Lạc Viện không cho phép ra khỏi phủ nữa!" - Sở Mộ Cẩn không kiên nhẫn được vội cắt đứt lời của ả..., lần trước dạy dỗ cho ả còn chưa đủ, đã cảnh cáo ả tạm thời không nên trêu chọc Nam Cung Thiển Trang, lần này lại coi lời của hắn là gió thoảng bên tai, làm cho thể diện của hắn bị mất sạch!
***
Tại cung Trường Lạc.
Nam Cung Thiển Trang giãy thoát khỏi lòng bàn tay của Bách Lý Ngọc, muốn làm rõ cái chén mà y mang tới, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì ?". Cô nhớ rằng khi xuống xe ngựa thì mỗi người đều xách theo cái giỏ mây, nhưng đã bị vải bố bọc kín, không biết là cái gì.
" Hoa Lưu ly bảy màu !"
Trong đáy mắt Nam Cung Thiển Trang lóe lên ánh sáng kinh ngạc. Hoa này thật sự là quá đẹp, cánh hoa màu tím tầng tầng lớp lớp, đường viền hình răng cưa màu hồng nhạt, tim hoa là bảy cánh hoa màu sắc khác nhau khum lại thành một nụ hoa chưa hé nở, từ bên trong hắt ra ánh sáng bảy màu rực rỡ.
"Trời ơi! Tại sao có thể có đóa hoa kỳ lạ như vậy nhỉ ?" - Nam Cung Thiển Trang đôi mắt sáng ngời, thận trọng cầm cái chén sứ, chỉ sợ sẽ để rơi sẽ đập hỏng đóa hoa.
"Thật ra thì cánh hoa của nó đều là màu trắng trong suốt, chỉ có bao quanh nhị hoa bên trong mới có màu sắc, đóa hoa mới có thể đổi màu !"
"Làm sao huynh biết?" - Nam Cung Thiển Trang liếc hắn một cái rồi tiếp tục loay hoay với đóa hoa.
"Khụ, khụ. . . Lúc đầu ta vặt hết cánh hoa xuống nên mới biết !" - Bách Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, thái độ có vẻ không được tự tại cho lắm nói ra.
Quả nhiên, Nam Cung Thiển Trang giương mắt lên, khinh bỉ mà nhìn y, thật là đồ phá của, nếu cầm đi bán, nhất định có thể hét ra cái giá cao, kiếm một món tiền to.
"Tại sao lại cho ta ?"
"Hôm nay là lễ hội Bách Hoa, nữ quyến tham gia cung yến đều phải đem hoa tới dự thi, nếu đoạt giải nhất thì sẽ được ban thưởng, được phép đặt ra ba điều kiện với hoàng thượng !" – trong ánh mắt Bách Lý Ngọc chợt lóe ra tia mờ ám rồi vụt mất. Y cho là phủ tướng quân ít nhất sẽ cho cô một loại hoa không ra gì, vậy mà không nghĩ tới họ đã không thông báo cho cô biết.
Nam Cung Thiển Trang chợt nổi lên suy nghĩ, khó trách khi nãy Tần Ngọc Trinh hỏi cô mang hoa gì, nhưng mà tại sao Bích Hàm lại không nói cho cô biết một chuyện quan trọng như vậy?
Con ngươi u ám, nhìn bồn hoa ở trong tay thì trong lòng lại có một dòng cảm xúc khác thường chuyển động, đưa tay lên vỗ bờ vai của y, thái độ rất có dáng vẻ than thiết giữa hai người anh em tốt, lên tiếng: "Ta công nhận huynh là bằng hữu đấy !"
Gương mặt Bách Lý Ngọc cứng đờ, cảm thấy dở khóc dở cười, làm nhiều việc như thế, hiện tại mới chỉ là ‘bằng hữu’ của cô, nhưng cái mà y muốn không phải là cái này nha.