Nam Cung Thiển Trang đứng ở Lầu Chuông Trống, nàng đứng gần cửa sổ, nhìn mặt trời như bánh xe lửa đang dần dần biến mất ở trên đỉnh núi.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thán một hồi, Đế Vương giống như mặt trời hừng hực treo trên cao, chiếu khắp mặt đất bao la, soi rõ giang sơn, nhật nguyệt thay đổi, giống như thay vua đổi chúa, không có cảnh đẹp nào vĩnh viễn không rủ xuống, cũng không có vương triều nào hưng thịnh mà không suy yếu, ánh sáng cũng sẽ có chỗ tối, dưới hòa bình nhất định sẽ có âm thầm chém giết.
Thủy Minh Hách đã bày dã tâm ra ngoài ánh sáng, vì vậy hắn bắt đầu tuyên chiến, nghĩ đến thiếu niên đã từng tranh giành miếng thịt với nàng, cũng đã đứng ở phía đối lập như thế, vậy còn có thứ gì không thay đổi?
Nàng chìa tay ta, nhìn nửa mảnh giấy trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thở dài, không biết Thái Niệu hẹn nàng đến đây là để thương lượng chuyện gì?
Gió nhẹ thổi cuốn vạt váy của nàng, dung nhan như vẽ hơi mất kiên nhẫn, Thủy Khanh Y ước chừng đã đợi được nửa canh giờ, nhưng Thái Niệu còn chưa tới, là bị chuyện gì ngăn lại sao?
Nhưng vừa nghĩ tới Bách Lý Ngọc bắt gặp nàng cọ má Hách Liên Vũ, đến giờ nàng vẫn chưa giải thích, trong lòng sốt ruột, rối rắm, hắn có cho rằng thái độ nhận lỗi của nàng không tích cực mà trừng phạt càng nặng hay không?
Thái Niệu đến muộn, nàng nhìn Thủy Khanh Y, y phục đỏ rực chìm trong ánh sáng màu máu, như sát thần đẫm máu, sát khí khắp người, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ sinh động phong phú, cau mày, nhăn mũi, chu mỏ, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, rất không tương xứng với phong cách trên người.
Nàng chưa từng ngờ tới biểu muội danh tiếng tồi tệ sẽ là Công chúa tôn quý của một nước, hữu dũng hữu mưu, cũng không ngờ tới, bản thân mình phải hòa thân Đông Lăng bởi vì nàng ta.
Trong lòng nàng cảm kích Thủy Khanh Y vì nàng ta đã cứu Đại ca và Nhị tỷ, nhưng cũng oán hận nàng ta vì đã hại chết phụ thân và mẫu thân, nội tâm nàng mâu thuẫn, phức tạp, nhưng vừa nhìn thấy Thủy Khanh Y, lại không thể nổi lòng oán hận.
"Ta nghĩ là ngươi sẽ không đến." Thái Niệu từ từ đến gần, đứng sóng vai với Thủy Khanh Y, men theo tầm mắt của Thủy Khanh Y nhìn lại, dường như tầm mắt của nàng cũng trở nên rộng mở không ít.
"Không phải là đã tới rồi sao?" Thủy Khanh Y cười khẽ, nghiêng đầu nhìn nữ tử đã thay đổi không ít kia, thời gian cũng sẽ mài đi gai nhọn sắc bén trên người, trở nên kín kẽ, ôn hòa thuần hậu.
Thái Niệu cười duyên, tính tình Thủy Khanh Y vẫn thẳng thắn như vậy, chưa từng thay đổi vì địa vị, đây cũng là điểm hấp dẫn Bách Lý Ngọc của nàng ấy, dù thế nào, nàng không thể tùy tính quyến cuồng (1) như Thủy Khanh Y, cũng không đủ năng lực để kề vai giành thiên hạ cùng Bách Lý Ngọc.
Thua có lý, thua cam tâm!
"Vẫn không khoan nhượng người khác như cũ." Đôi mắt của Thái Niệu như nước hồ thu, sáng ngời lấp lánh nhìn Thủy Khanh Y, nhu hòa nói: "Cám ơn ngươi đã cứu Đại ca và Nhị tỷ, mặc dù ngươi giết chết mẫu thân, nhưng cũng là do bà gieo gió gặt bão, trước kia ta coi ngươi là kẻ đối địch, không thuận mắt tất cả những gì thuộc về ngươi, hôm nay ta đã buông xuôi, xem nhẹ tất cả, chợt thấy trên người ngươi có một loại hơi thở đặc biệt, làm cho người ta không hận nổi."
"Không tệ, có ngộ tính, mạnh mẽ hơn so với Đại ca đầu gỗ của ngươi nhiều." Thủy Khanh Y thở phào một cái, nàng ta có thể nghĩ thông suốt là rất tốt, xung quanh nàng đã có vô số kẻ địch, nhưng thiếu mất một kẻ địch có cá tính mạnh mẽ, người nào chẳng không vui? "Ngươi xem, thay đổi quan điểm sẽ có một tầm nhìn khác, đứng ở chính giữa nhìn lại, thu hết giang sơn vạn dặm vào mắt, nhưng đứng ở góc nghiêng này của ngươi, chỉ thấy một góc chết của núi băng, con người lúc còn sống, không có gì là không nhìn thấu, không bỏ được, không cần vẽ một vòng tròn rồi nhốt mình ở bên trong. Tông Chính Liệt là nam nhân không tệ, hắn rất hợp với ngươi!"
Hai người im lặng một hồi, ánh mắt của Thái Niệu phức tạp, nghĩ đến người nam nhân đã đối xử tốt với nàng, khóe miệng chua chát. "Ngươi sợ ta tranh giành Bách Lý Ngọc với ngươi sao?"
"Trước đây ngươi không giành được, càng không nói bây giờ." Ngược lại Thủy Khanh Y yêu thích Thái Niệu rộng lượng của bây giờ, không bị thù hận làm mờ mắt, ngược lại nàng ta đã nghĩ thông suốt và bỏ qua những chuyện trước đây, cũng buông tha cho chính bản thân nàng ta.
"Ta tới tìm ngươi là cầu xin ngươi giúp một tay." Đáy mắt của Thái Niệu đấu tranh, cắn môi nói ra, nàng biết Thủy Khanh Y không có bất kỳ lập trường nào để giúp nàng, nhưng nàng không còn biện pháp nào khác.
"Chuyện gì?" Thủy Khanh Y rất ngạc nhiên, Thái Niệu muốn cầu cạnh nàng, theo như nàng biết, mặc dù tính tình của Tương Vương Đông Lăng quái đản, nhưng mà đối xử rất tốt với Thái Niệu, chắc hẳn là có tình, nhưng vì sao nàng ta không nhờ Tông Chính Liệt?
"Hôm qua, sau khi tan yến tiệc, ta đem chén thuốc đến thư phòng, trong lúc vô tình nghe thấy tiếng nói của Tuyết Lâm Hoàng, vốn định rời đi, nhưng nghe thấy tên của phụ thân, quỷ thần xui khiến nên ta núp ở ngoài cửa nghe lén, Tuyết Lâm Hoàng dùng phụ thân uy hiếp Tương Vương, khiến cho hắn phải liên thủ đối phó ngươi, nếu không đồng ý, Tuyết Lâm Hoàng sẽ dùng phụ thân làm mồi nhử dẫn dụ Đại ca và Nhị tỷ tới, đến lúc đó bọn họ đều sẽ chết, Tương Vương thấy chết không cứu, tất nhiên sẽ nảy sinh sự ngăn cách với ta." Nói xong, vẻ mặt Thái Niệu cô đơn, cười khổ nói: "Nếu Tương Vương đối xử với ta giống như Bách Lý Ngọc yêu ngươi, có lẽ uy hiếp này sẽ hữu dụng, nhưng Vương gia chỉ là dựa trên trách nhiệm của một người nam nhân đối với một nữ nhân nên mới đối xử tốt với ta, hắn không thể hợp tác với Sở Mộ Cẩn vì ta."
Trong lòng Thái Niệu hiểu, lần hợp tác này, không đơn giản chỉ là hợp tác mà thôi, mà đại biểu cho sự lựa chọn của cả Đông Lăng.
Đôi khi nàng hiểu tình cảm của mình đối với Bách Lý Ngọc lúc trước, chỉ là mê luyến, còn Tông Chính Liệt đối xử tốt với nàng, cảm giác trong lòng lại không giống nhau, mỗi khi nàng cho rằng Tông Chính Liệt có tình cảm nam nữ với nàng, nàng cũng phát hiện mình không hề bài xích, thậm chí lúc có thể tiếp nhận thì ngay sau đó sẽ trở về nguyên hình!
Thủy Khanh Y hơi suy tư, nghĩ đến lúc nàng gặp Tương Vương ở Mân thành, lòng dạ hắn cực sâu, năng lực quan sát sắc bén, thực sự hắn không phát hiện ra Thái Niệu nghe lén ở ngoài cửa sao?
"Vương gia nhà ngươi đã lựa chọn vì ngươi." Thủy Khanh Y mỉm cười, Tông Chính Liệt không muốn lựa chọn bất kỳ điều gì, hắn bình chân như vại, làm cho Thái Niệu nghe được tin tức, rồi đến tìm nàng nói chuyện.
Thủy Khanh Y ngẩng đầu, buồn rầu nhìn về mảng mây cuối cùng ở phía chân trời, nàng phẫn nộ nghĩ, nam nhân cổ đại không có lòng dạ thâm độc, chỉ có lòng dạ càng thâm độc hơn!
Từng người một, đều muốn hại người, rốt cuộc bọn họ ăn cái gì để lớn lên vậy?
Thái Niệu giật mình, không hiểu ý tứ trong lời nói của Thủy Khanh Y, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, lời vừa tới miệng đã nuốt ngược vào trong bụng, không nói thêm gì nữa.
Thủy Khanh Y nhìn Thái Niệu với ánh mắt đầy ý tứ, móc túi gấm mà Bách Lý Ngọc bảo nàng trộm từ trên người Thủy Minh Hách ra, đưa cho Thái Niệu, nàng dặn dò: "Ta sẽ giúp, và đây cũng là lần cuối cùng, ngươi đưa cái này cho Tông Chính Liệt, nói với hắn rằng hắn nợ ta một ân tình, đến lúc ta đòi lại túi gấm, chính là thời điểm hắn đền ơn."
Trong lòng Thủy Khanh Y rất tò mò về thứ ở trong túi gấm, tên Bách Lý Ngọc này không cho nàng nhìn, mặc dù nàng định lén nhìn sau lưng hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn nên bỏ qua ý định này.
Thái Niệu sững sờ nhìn túi gấm trong tay, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Ngươi đồng ý ư?"
"Đúng vậy, không còn việc gì thì ta về cung trước!" Thủy Khanh Y khẽ cười, cảm thấy không uổng công khi bỏ qua cho cô nương này, nếu nàng ta thật sự là một con rắn độc, có lẽ nàng sẽ không làm chuyện mềm lòng nữa.
Thái Niệu nhìn bóng lưng của Thủy Khanh Y, siết chặt túi gấm trong tay, cắn môi nói lớn: "Muội muội, thực xin lỗi!"
Bước chân của Thủy Khanh Y hơi chậm lại, nàng hiểu ý nghĩa của việc Thái Niệu gọi nàng là muội muội, trong lòng Thái Niệu đã chính thức coi nàng như người thân, nàng giơ cao tay vẫy vẫy: "Ngươi sống tốt, chính là báo đáp lớn nhất đối với ta!" Nàng ta tốt rồi, chắc hẳn lão phu nhân rất hài lòng?
"Tại sao?" Nước mắt trong hốc mắt Thái Niệu lăn xuống, nàng hại chết nha hoàn thiếp thân của Thủy Khanh Y, tại sao Thủy Khanh Y lại dễ dàng tha thứ cho nàng, thậm chí còn trợ giúp nàng?
Thủy Khanh Y chớp chớp hốc mắt chua xót, lắc đầu, chân đi chữ bát, nói: "Chao ôi, nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân!" Từ đầu đến cuối, nàng cũng không hề quay đầu lại, lúc trước nàng bỏ qua cho Thái Niệu, là vì lão phu nhân, hôm nay đồng ý cứu giúp, một mặt vẫn có nguyên nhân là vì lão phu nhân, một mặt khác là lợi dụng Thái Niệu, phía sau nàng ta có Tông Chính Liệt, sau lưng Tông Chính Liệt có Đông Lăng chống đỡ!
Sự thành thật của Thái Niệu, nàng càng không dám đối mặt!
......
Đạp bóng đêm trở lại cung, Thủy Khanh Y nhìn cái bóng của mình kéo dài dưới ánh trăng sáng, nàng giẫm lên cái bóng của mình một cách vô vị, đột nhiên một bóng dáng béo nục nịch nhảy ra, dọa cho Thủy Khanh Y sợ đến mức lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt bánh bao, con ngươi như được khảm hai viên hắc diệu thạch, đẫm nước mắt đầy oán hận.
"Mẹ khiếp, ngươi muốn dọa chết lão nương à? Hơn nửa đêm, xuất quỷ nhập thần làm chi?" Thủy Khanh Y kinh hãi vỗ ngực, nàng còn tưởng rằng mình nhìn thấy ma.
"Tiểu gia đói." Con ngươi của Hách Liên Vũ sáng lấp lánh, nhấp nháy nhấp nháy, làm bộ đáng thương nhìn Thủy Khanh Y, đôi tay ôm bụng thật chặt, yếu ớt nói: "Tiểu gia chờ ngươi rất lâu, ngươi đã đi đâu?"
Thấy bộ dạng kia của hắn, khuôn mặt căng thẳng của Thủy Khanh Y khẽ buông lỏng, bất đắc dĩ móc túi tiền từ trong ngực ra, bên trong đều là bạc, nàng chọn mấy đồng tiền đặt vào lòng bàn tay của Hách Liên Vũ, đau lòng nói: "Dùng tiết kiệm, đủ để mua mấy cái bánh bao."
Hách Liên Vũ kinh ngạc trợn to cặp mắt, nhìn hai đồng tiền trong lòng bàn tay, trừng mắt nhìn Thủy Khanh Y nhét thỏi vàng nén bạc vào túi tiền, thận trọng cất vào trong ngực, mặt mày ủ rũ nói: "Tiểu gia muốn ăn gà quay, vịt nướng."
Nghe vậy, lông mày Thủy Khanh Y dựng đứng, ra sức gõ gõ lên trán của Hách Liên Vũ, nổi giận nói: "Tên phá của, sành ăn những thứ không có dinh dưỡng kia, lớn lên sẽ lùn một mẩu, bánh bao rất tốt, đủ các loại ngũ cốc, bên trong có cả thịt heo, có dinh dưỡng, mỹ vị cỡ nào, bảo đảm ăn xong ngươi sẽ cao lớn như đại ca ngươi."
Hách Liên Vũ nước mắt ròng ròng che trán, ai oán nhìn Thủy Khanh Y chằm chằm, hắn mới mười bốn tuổi, mặc dù không cao như đại ca, nhưng không lùn nhưnàng nói.
"Tiểu gia cao hơn ngươi nửa cái đầu." Hách Liên Vũ khoa tay múa chân.
Thủy Khanh Y đỡ trán, rất không cam lòng móc một đồng tiền từ trong ngực ra, run rẩy đặt trong lòng bàn tay của Hách Liên Vũ, nhìn vài lần không thôi, rưng rưng nói: "Đưa nhi tử của ta cho ngươi rồi, không được quấn lấy ta nữa."
Đầu Hách Liên Vũ đầy hắc tuyến, khóe miệng khẽ co giật, chớp mắt to vô tội: "Tiểu gia muốn nhi tử lớn nhất của ngươi." Nói xong, hắn chỉ vào ngực căng phồng của Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y hung ác liếc xéo Hách Liên Vũ một cái, giống như đối phương là kẻ thù giết cha của nàng. "Nhi tử lớn nhất của lão nương, nhi tử thứ hai, tiểu nhi tử đều ở trong tay ngươi!"
"Vậy thỏi vàng trong ngực ngươi thì sao?"
"Tổ tông của lão nương!" Gào xong, Thủy Khanh Y không quên liếc một cái thật sâu vào lòng bàn tay của Hách Liên Vũ, đáy mắt hiện lên vẻ đấu tranh, đành nhẫn tâm, quay đầu gạt lệ vào cung!
Hách Liên Vũ nhìn bóng dáng màu đỏ hùng hùng hổ hổ biến mất ở cửa cung, một mình đùa giỡn mấy đồng tiền trong lòng bàn tay, chợt hắn dừng lại, lấy dây kết đỏ từ trong ống tay áo ra, dỡ dây ra rồi xâu mấy đồng tiền vào, thắt hai đầu lại, xong rồi nhét vào trong ngực.
Gió ban đêm hơi se lạnh, Hách Liên Vũ khép chặt vạt áo, núp ở góc tường, cúi đầu xuống chỉ để lộ hai con ngươi, nhìn chằm chằm vào cửa cung, hi vọng nó mở ra lần nữa.
Nhưng hắn thất vọng, Thủy Khanh Y khó bảo toàn cho bản thân, làm gì rảnh rỗi nhớ tới hắn chứ?
......
Thủy Khanh Y nhìn Điện Tử Uyển tối đen, nàng bắt đầu lo lắng, cảm thấy có chuyện không tốt!
Trước giờ Bách Lý Ngọc Bình đều để đèn cho nàng, nhưng hôm nay tối om, không phải là không có người ở đây, mà chính là hắn thực sự tức giận.
Từng bước từng bước nặng trĩu đi vào nội các, mò mẫn đến đầu giường, chạm đến tấm vải trắng mịn, Thủy Khanh Y bước hụt, ngã thẳng xuống cạnh giường.
Thủy Khanh Y ngồi dưới đất xoa cái mông bị đau, chậm chạp không đứng dậy đến khi cánh tay có lực hơi lạnh nhưng lại ấm áp kia kéo lên, nàng ngây ngốc nhìn về phía Bách Lý Ngọc.
"Bách Lý Ngọc..." Thủy Khanh Y không thể tin nổi thốt ra, còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.
"Ngày mai ta quay về Bắc Thương." Giọng nói mát lạnh, thanh nhã của Bách Lý Ngọc vang lên, không có gợn sóng, bình tĩnh đến nỗi làm cho lòng người lo lắng.
"Bách Lý Ngọc..." Thủy Khanh Y trợn tròn mắt, nàng đã nghĩ tới vô số khả năng, duy chỉ có khả năng hắn muốn rời đi là không ngờ tới.
"Nàng tự chăm sóc tốt cho mình, ta không có ở đây, có lẽ cuộc sống của nàng thoải mái, vừa lòng hơn, không sợ bị người quản thúc." Con ngươi ẩn trong bóng tối của Bách Lý Ngọc lúc sáng lúc tối, nghĩ đến cảnh nàng vuốt mặt của Hách Liên Vũ hôm nay, hắn hận không thể lột hết da của gương mặt đó xuống.
Thường ngày trừng phạt nàng quá nhẹ, làm cho nàng không để trong lòng, nếu không khắc sâu một chút, sau này hắn sẽ càng phải chịu đựng nỗi ghen tuông đến phát điên này!
"Không, ta không muốn, ta muốn huynh chăm sóc, ở trong thâm cung ăn thịt người không nhả xương này, huynh yên tâm để một mình ta ở đây sao?" Trong lòng Thủy Khanh Y sốt ruột, lật người bò dậy, nắm tay Bách Lý Ngọc, nhào vào trong ngực hắn.
Bách Lý Ngọc đẩy Thủy Khanh Y ra, hai người nhìn nhau trong bóng tối, giống như có thể nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt của đối phương, một lúc sau, Bách Lý Ngọc mở miệng nói: "Thiển Thiển, lúc trước nàng nói rằng muốn kề vai chiến đấu cùng ta, không muốn làm hoàng yến được ta bảo vệ, bây giờ là cơ hội để cho nàng rèn luyện."
"Không cần... Ta sai rồi." Thủy Khanh Y cảm thấy lần này Bách Lý Ngọc rất nghiêm túc, giọng nói mang theo sự cầu xin.
"Thiển Thiển, mỗi lần ta đuổi theo dấu chân của nàng, tới lúc cho rằng sắp có thể đồng hành cùng nàng thì đột nhiên nàng lại nhảy đi mất, kéo giãn khoảng cách lần nữa, làm cho ta không kịp ứng phó." Trong lời nói lạnh nhạt của Bách Lý Ngọc tràn ngập cảm giác mệt mỏi, "Chưa truy đuổi đến cùng, ta cũng đã mệt mỏi."
Hắn không hề cảm thấy nàng là người thực sự thuộc về hắn, mỗi lần nàng cười đùa cùng nam nhân khác, tim hắn như thắt chặt lại, chỉ sợ nàng bị nam nhân tốt hơn hắn mang đi.
"Không phải vậy, ta chỉ đối xử với Hách Liên Vũ như đệ đệ, không hề có bất kỳ tình yêu nam nữ nào." Nàng đều giữ khoảng cách với nam nhân khác, duy chỉ có Hách Liên Vũ, nàng không đối xử với hắn như một nam nhân.
Bách Lý Ngọc mím môi, giơ tay vòng quanh người Thủy Khanh Y, lấy một khối ngọc bội trong suốt óng ánh từ trong dây lưng của nàng ra, sau đó lấy cả khối ngọc bội giắt bên hông của hắn, cất cả hai vào trong ngực.
"Huynh muốn làm gì?" Thủy Khanh Y luống cuống, Bách Lý Ngọc lấy lại ngọc bội là muốn làm gì? Thực sự muốn rời khỏi nàng sao?
Thủy Khanh Y luống cuống tay chân tìm kiếm túi gấm, nàng xốc khăn trải giường lên, cầm một cái túi gấm màu đỏ thêu uyên ương nhét vào trong tay Bách Lý Ngọc, vội vàng nói: "Cho huynh, đây là tự tay ta làm."
Bách Lý Ngọc ngẩn ra, bàn tay thon dài như ngọc chạm vào túi gấm, chăm chú nhìn từng điểm sáng màu vàng hình uyên ương lóe lên trong bóng tối, lòng bàn tay nóng ran theo huyết mạch chảy vào tim, sưởi ấm nội tâm lạnh lẽo.
Ngón tay hắn nhanh nhẹn cởi dây thắt ra, nhìn đồng tâm kết nằm bên trong, lồng ngực hắn chấn động mạnh, đồng tâm kết tinh xảo dùng tóc đen kết thành, mặc dù tay nghề có vẻ không thành thục, nhưng có thể nhìn ra tấm lòng của người kết.
"Lúc huynh đi Bắc Thương, ta lén cắt một ít tóc của huynh, tết với tóc của ta làm thành đồng tâm kết..." Vốn dĩ Thủy Khanh Y định đợi đến ngày sinh thần của hắn mới lấy ra, không ngờ đột nhiên xảy ra biến cố, nên bây giờ đưa cho hắn.
Bách Lý Ngọc nắm chặt lòng bàn tay, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng, chần chừ hỏi "Túi gấm là do nàng thêu ư?"
Thủy Khanh Y ngượng ngùng lắc đầu, nàng không phải là nữ nhân cổ đại, làm sao có thể am hiểu nữ công chứ?
"Huynh không cần thì thôi." Thủy Khanh Y hùng hổ che giấu vẻ lúng túng, làm bộ muốn cướp lại.
Bách Lý Ngọc nghiêng người tránh đi, cất túi gấm vào trong ngực cẩn thận, giữ chặt ngực trái, thanh nhã nói: "Đồ đã tặng, làm sao có thể lấy lại?"
"Không phải là huynh vừa lấy lại ngọc bội sao?" Nói đến đây, Thủy Khanh Y tức giận, nghiễm nhiên quên mất không khí nghiêm túc lúc trước!
"Ngọc bội ta lấy đi là có việc cần dùng, sẽ có lúc trả lại cho nàng." Bách Lý Ngọc dịu dàng nói, kéo tay Thủy Khanh Y cất vào trong ngực, hắn biết đạo lý thấy đồ tốt thì phải lấy, nếu chọc nàng xù lông, hiệu quả so với dự đoán lại ngược lại.
Chỉ là hắn không có lòng tin đối với đoạn tình cảm này, hắn cần nàng cho hắn một cam kết mạnh mẽ, dẹp yên những lo lắng không yên trong trái tim hắn.
Nghĩ đến đồng tâm kết trong ngực, đáy mắt hắn tràn đầy nụ cười hạnh phúc, với tính cách của nàng, có thể hao tốn sức lực làm đến mức này, còn có thể không có tình cảm sao?
"Huynh không có ý định lấy lại ngọc bội để phủi sạch quan hệ với ta sao?" Thủy Khanh Y sững sờ hỏi.
Bách Lý Ngọc lắc đầu, hắn vung tay lên, châm sáng ánh nến đã tắt, ánh nến vàng chiếu rọi cung điện, nhìn rõ vết lông mi ướt của Thủy Khanh Y.
"Huynh cút ngay, bây giờ, lập tức, lập tức đi Bắc Thương!" Thủy Khanh Y tức giận, thì ra tên này vừa giả bộ đau buồn để lừa gạt tình cảm của nàng, con bà nó, may mà nàng còn tin, ném da mặt trên mặt đất, cầu xin hắn đừng đi, chắc hẳn tên này đang cười trộm trong lòng chứ gì?
Bách Lý Ngọc thở dài, bất đắc dĩ ôm cả eo nhỏ của nàng, bất chấp sự giãy giụa của nàng, ôm chặt trong ngực: "Thiển Thiển, ngày mai ta phải rời đi là sự thật, chỉ là nàng cố ý xuyên tạc ý của ta, ta chỉ thuận theo lời của nàng mà nói, không ngờ có sự ngạc nhiên ngoài ý muốn này, ta rất vui mừng."
Thủy Khanh Y khóc không ra nước mắt, nàng sẽ bị tên này hành hạ thành kẻ điên mất, trong lòng hoảng sợ khi nghĩ đến lúc hắn nói muốn rời đi, Thủy Khanh Y ôm Bách Lý Ngọc thật chặt, cọ xát ngực của hắn nói: "Ngọc, trong lòng của ta chỉ có huynh, đối với ta, Hách Liên Vũ là phi giới tính, chỉ là đệ đệ."
Bách Lý Ngọc vỗ lưng của Thủy Khanh Y trấn an, "Là do ta quản nàng quá chặt."
"Ta thích bị huynh quản thúc!" Thủy Khanh Y chỉ sợ tên này sẽ phát tác bệnh lòng dạ hiểm độc, vội vàng lên tiếng.
"Hả?" Bách Lý Ngọc nhíu mày chất vấn.
Vì xây dựng độ tin cậy, Thủy Khanh Y gật đầu thật mạnh, dựng ngón tay lên, nói: "Ta thề."
"Nếu đã như vậy..." Bách Lý Ngọc buông Thủy Khanh Y ra, ngón tay rõ ràng từng khớp xương lấy bút nghiên giấy mực đã chuẩn bị sẵn lúc trước ra, bày ở trên bàn: "Luyện chữ!"
(1) Tùy tính quyến cuồng: tự do tự tại, ngay thẳng và ngông cuồng.