Tim bất chợt đập mạnh và loạn nhịp, Nam Cung Thiển Trang chầm chậm vén chăn lên, lộ ra mái tóc đen nhánh sáng bóng, tóc mai bay xéo vào đôi lông mày rậm, đôi mắt hẹp dài nổi lên tia máu, cơ trí thâm sâu như biển, song song nhìn nhau, gương mặt quen thuộc, cái người ngày nhớ đêm mong bỗng nhiên xuất hiện ở trên giường của cô, tựa hồ như đang nằm mơ.
”Là thật ư?” - Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của y, cảm xúc chân thật, làm cho đầu ngón tay của cô khẽ run lên.
Bách Lý Ngọc tóm trụ hai tay của Nam Cung Thiển Trang, kéo chăn ra, con ngươi thâm thúy u ám hơi nhuộm cơn giận nhìn chăm chú Nam Cung Thiển Trang, nguội lạnh nói: “Cứ tiếp tục ngột ngạt, thật sự sẽ biến thành chết...”
Một chữ cuối cùng còn không kịp nói ra, miệng đã bị Nam Cung Thiển Trang lấy tay che lại: “Tục ngữ đã nói, họa hại tồn tại ngàn năm, chàng sao có thể dễ dàng... Chết.”
Kể từ khi đến Nam Chiếu, lần đầu tiên trên mặt Nam Cung Thiển Trang lộ ra nụ cười thực sự phát ra từ trong lòng, đem mặt chôn ở hõm cổ của Bách Lý Ngọc,vươn ra một cánh tay đánh vào lồng ngực của y, nói: “Âm thầm xuất hiện ở trên giường của ta, muốn mua chuộc thân thể bản quận chúa sao?”
Giờ này khắc này, Nam Cung Thiển Trang đắm chìm ở trong vui sướng được gặp lại, không có một chút ý thức được nguy cơ, nên tùy ý trêu chọc Bách Lý Ngọc.
Bách Lý Ngọc đẩy Nam Cung Thiển Trang ra, nằm nghiêng, khuỷu tay chống lên đầu, nhẹ cười nhạt nói: “Nếu thế thì sao?”
Nam Cung Thiển Trang cười rung cả hai vai, Bách Lý Ngọc áo cởi một nửa, lộ ra bả vai như ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười mê người, cào vào trong lòng Nam Cung Thiển Trang ngưa ngứa, thầm oán một tiếng: yêu nghiệt.
”Giá trị con người của bản quận chúa hôm nay không tầm thường, dong chi tục phấn tầm thường khó có thể đập vào mắt, về phần vị mỹ nhân này... có thể suy nghĩ một chút.” - Nam Cung Thiển Trang bỉ ổi vuốt cằm, bình phẩm, ánh mắt như đang đánh giá Bách Lý Ngọc, khẽ gật đầu, tỏ vẻ cũng không tệ lắm.
”Sắc đẹp của bản đế tất nhiên không bì kịp Tuyên vương của Nam Chiếu, quận chúa có nhiều xét nét cũng là chuyện thường.” - Bách Lý Ngọc đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, con ngươi vốn bắn ra từng đốm ánh sáng thoáng chốc sương mù mờ mịt, hiện lên sắc đen nồng đậm như xoáy nước, như muốn hấp thụ Nam Cung Thiển Trang vào đáy mắt, cắn nát!
Trái tim Nam Cung Thiển Trang bỗng chốc đập thình thịch, việc lớn không tốt, như đà điểu đem thân thể bò ra ngoài giường, cười khan nhìn Bách Lý Ngọc, trong lòng cũng không ngừng kêu rên, chết tiệt, tự vạch áo cho người xem lưng, cô lại quên mất vụ này, không phải là chịu chết sao?
Hận không được tát vào cái miệng rộng của chính mình mấy cái, nghĩ đến lời dặn dò của y trước khi rời đi, cô lần này phạm lỗi, tội nghiệt rất nặng, chẳng những tiếp cận với chàng trai khác, thậm chí còn có hôn ước, đặt ở hiện đại, cô cũng là phạm tội ——tội trùng hôn!
Bách Lý Ngọc nguy hiểm liếc mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang, tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay Nam Cung Thiển Trang, dùng sức lôi vào trong ngực, Nam Cung Thiển Trang bị nhét vào trong ngực Bách Lý Ngọc.
”Muốn đi ư? Tìm Tuyên vương cứu nàng sao?” - Lời lạnh lùng của Bách Lý Ngọc lộ ra nồng đậm vị chua, cần phải từng khắc bất ly thân canh chừng cô nàng, mới không bị gã khác cướp đi, nếu không phải Mạc Vấn đi theo ở bên người cô nàng, chờ y biết được tin tức, sợ rằng cô nàng đã bái đường động phòng xong rồi.
Nam Cung Thiển Trang giờ phút này cảm nhận được ý cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt có khổ không thể nói, ủy khuất nhìn Bách Lý Ngọc, níu lấy vạt áo ngực của y, lắc đầu nói: “Không có, ta cũng là bị bất đắc dĩ.”
Nam Cung Thiển Trang biết được y chạy tới nhanh như vậy, đích thị là nhận được tin tức nội ứng, tất cả chuyện đã xảy ra xung quanh cô, y tất nhiên đều rõ như lòng bàn tay.
”Tiểu Ngọc Ngọc, đừng nóng giận.” - Nam Cung Thiển Trang thấy Bách Lý Ngọc mặt lạnh không nói gì, sợ bị treo lên đánh, đầu chôn ở bộ ngực của y, cọ cọ, hai tay ôm vòng lấy eo của y, đã lâu không gặp, thật tưởng niệm vòng ôm ấm áp của y.
Bách Lý Ngọc lạnh nhạt liếc xéo Nam Cung Thiển Trang, chợt lóe lên một tia u ám, vẫn mím môi không nói như cũ.
Nam Cung Thiển Trang nổi giận, cái tên này thật khó chịu, trong lòng khát khao được hung hăng đánh cô một trận, lại cứ chịu đựng không phát tác, y càng như vậy, trong lòng càng thấy khiếp sợ.
”Ta không tính gả cho Thủy Minh Hách, định bụng khi thành thân, sẽ tùy tiện nhét một cô gái cho hắn.” - Nam Cung Thiển Trang khẽ thở dài giải thích, không phải là y muốn cô tỏ thái độ sao? Lúc này sẽ hài lòng chứ hả?
Bách Lý Ngọc lười nhác nâng mí mắt, thản nhiên nhìn lướt qua, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Nghe nói, nàng muốn cướp sắc?”
Lưng của Nam Cung Thiển Trang cứng đờ lại, mặc dù... Không phải là rất muốn, nhưng mà, y muốn cô sẽ cho, dù thế nào đi nữa bọn họ đã là vợ chồng.
Hơi ngẩng đầu, môi đỏ mọng ấn lên môi mỏng hơi lạnh của Bách Lý Ngọc, sau một khắc, Bách Lý Ngọc đầu ngửa ra sau, tránh né nụ hôn của Nam Cung Thiển Trang, dung nhan như ngọc sóng sánh ý cười, dịu dàng nói: “Nghĩ thật hay!”
Ưu nhã đứng dậy, sửa sang lại vạt áo trước mặt Nam Cung Thiển Trang, lộ ra vóc người như ẩn như hiện, da dẻ sáng rõ, thắt xong đai ngọc, xách Nam Cung Thiển Trang xuống giường, lững thững đi tới cái góc trống trong phòng, tựa như đang dắt con mèo nhỏ vậy, để Nam Cung Thiển Trang đứng chồng cây chuối ở góc tường, khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Chẳng lẽ thật sự muốn ta đem nàng cởi sạch treo ở trên xà nhà, rồi mỗi ngày vài roi? Cho nên, liên tiếp phạm vào điểm giới hạn của ta sao?”
Nam Cung Thiển Trang có khổ mà khó nói, ánh mắt trong suốt lấp lánh, tội nghiệp mà nhìn Bách Lý Ngọc, hi vọng y tháo dỡ trừng phạt, cô nàng đứng chồng cây chuối ở góc tường, khí huyết tất cả đều chảy ngược, dốc hết về phía não.
”Giỏi cho nàng!” - Môi mỏng của Bách Lý Ngọc khẽ vén lên, phun ra khiến Nam Cung Thiển Trang hộc máu.
Nam Cung Thiển Trang khóc không ra nước mắt, cô nàng lột nhẵn bị y quật, bị y nhìn sạch, thật sự coi thường cô sao?
Nam Cung Thiển Trang bị khổ bức, trơ mắt nhìn Bách Lý Ngọc nằm ở trong ổ chăn mềm mại ngủ say, mắt phượng hàm chứa u oán, muốn nhân cơ hội trộm làm biếng, chân vừa động hạ xuống, Bách Lý Ngọc giống như có gắn rada ở trên người cô, bỗng nhiên mở mắt ra, ôn hoà nói: “Trộm làm biếng thì đêm mai tiếp tục.”
Nam Cung Thiển Trang chép miệng, đàng hoàng không dám làm ra một cử động nhỏ nào, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt giống như nặng nghìn vàng, dần dần ngủ thiếp đi.
Tảng sáng, Bách Lý Ngọc đứng dậy, quăng ánh mắt đen thẳm về phía cái người đứng chổng ngược ở góc tường, mí mắt khép chặt, hô hấp đều đều, nghiễm nhiên đã ngủ rồi.
Bất đắc dĩ bồng cô nàng lên, nhẹ nhàng đặt vào trong chăn, Nam Cung Thiển Trang vừa chạm vào ổ chăn ấm áp, liền xoay người, nói mê.
Đôi mắt băng lạnh của Bách Lý Ngọc như tan chảy, hóa thành một lớp nước mềm mại, sủng nịch nhìn dáng ngủ của Nam Cung Thiển Trang, có chút đau lòng, cô đã ép buộc bản thân như thế nào mà mệt mỏi đến nỗi treo ở trên tường cũng có thể ngủ?
......