Thủy Khanh Y đến đại điện, trông thấy sắc mặt vui mừng của Thủy Triệt, hiển nhiên là ông rất coi trọng Quán Phú, mắt phượng khẽ đảo, nâng mắt nhìn tháp cao đối diện Điện Thái Cực, trong lòng mơ hồ có chút mong đợi Quốc sư luôn che mặt này.
Mặc dù thuốc của Thủy Triệt bị Thủy Thiên Diên dùng nhiếp hồn thuật mê hoặc, nhưng nàng không cho rằng năng lực thần côn của Quốc sư có thể lấy được sự coi trọng của Thủy Triệt, có lẽ ông ta cũng có chỗ hơn người, chỉ là không biết ông ta là người của Thủy Triệt, hay là...
Tầm mắt Thủy Khanh Y như có như không quét qua Lệnh Quý phi lộng lẫy đang đứng đợi một bên, trong con ngươi chứa hàm ý sâu xa.
Hình như Phó Cầm cũng rất mong đợi vị Quốc sư này, màn diễn này càng ngày càng thú vị, tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ còn xem người nào có thể ám đấu ở bên trong chiến trường không có khói thuốc súng này, bộc lộ ra tài năng!
"Phụ hoàng..." Thủy Khanh Y đến gần, khẽ khom người, nàng nhạy cảm cảm nhận được những ánh mắt khác nhau chiếu tới từ bốn phía.
"Y Nhi, phụ hoàng đợi để tiến cử ngươi với Quốc sư, để hắn bói cho ngươi một quẻ." Tâm tình của Thủy Triệt vui vẻ, ánh mắt lóng lánh nhìn về cửa tháp khép chặt, Quốc sư đã bế quan ba năm, không biết đột nhiên ra ngoài, là đã giác ngộ, hay là sắp xảy ra chuyện lớn.
Vẻ mặt Thủy Khanh Y đông lại, ngay sau đó khôi phục lại thái độ bình thường, Quán Phú... Có lẽ nàng có thể tự thăm dò ra ông ta có bản lĩnh nhìn thấy thiên cơ hay không.
"Cũng được, tính xem nhi thần có tướng Đế Vương hay không, nếu thực sự có, vậy thì thuận theo thiên mệnh!" Bờ môi Thủy Khanh Y mỉm cười, con ngươi trong như nước thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt.
Tóc trắng của Thủy Triệt tung bay, quấn quanh như tuyết trắng sáng rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt của ông, làm ông càng giống như thần tiên, giống như hoa sen trong nước, không nhiễm bụi trần.
"Được, nếu Y Nhi không chịu, phụ hoàng cũng không ép!" Thủy Triệt cưng chiều nhìn Thủy Khanh Y, trong lúc giật mình, giống như nhìn thấy Diên Nhi thời niên thiếu, hơi thở trên người nàng nồng đậm hơn, còn Thủy Thiên Diên ngày đêm ở bên cạnh ông, luôn có một cảm giác khác lạ.
"Triệt ca ca, cửa mở rồi." Thủy Thiên Diên vẫn chờ ở sau lưng lập tức nhắc nhở, rõ ràng nàng là mẫu thân của Thủy Khanh Y, nhưng hai cha con kia chung sống hòa thuận, ngược lại nàng giống như là người ngoài, làm thế nào cũng không thể nhúng tay vào.
Mắt phượng thoáng hiện lên vẻ ghen tỵ không dễ phát hiện ra, ngón tay siết chặt tay áo bào, một mực từ ái nói: "Y Nhi, đến khi gặp Quốc sư, không được gây chuyện."
"Mẫu hậu, ở trong lòng của người, nhi thần là người chỉ biết gây chuyện sao?" Khóe môi của Thủy Khanh Y nhếch lên nụ cười lạnh, đáy mắt lạnh lẽo không hề có nhiệt độ, như muốn đóng băng dòng máu của Thủy Thiên Diên.
Sắc mặt của Thủy Thiên Diên có hơi trắng bệch, nàng không biết mình đã làm sai điều gì, khiến cho Thủy Khanh Y lạnh lùng xa cách với nàng như vậy.
"Y Nhi, vì mẫu hậu nhiều lần ngăn cản ngươi chuyện vào triều, nên ngươi mới xa cách mẫu hậu sao?" Thủy Thiên Diên giơ tay muốn kéo tay của Thủy Khanh Y, nhưng bị Thủy Khanh Y né tránh, ánh mắt u ám, thở dài nói: "Thôi thôi thôi, trong lòng đã quyết, nếu mẫu hậu lại nhúng tay vào, ngược lại không hiểu chuyện, sẽ làm xấu đi tình cảm mẹ con của chúng ta. Sau này phải đề phòng nhiều hơn, bất kỳ chuyện gì thương lượng với phụ hoàng ngươi, cũng có thể tìm Hách Nhi."
"Mẫu hậu, con người rồi sẽ thay đổi, nhi thần cũng cần tình thương của mẫu thân, cũng không phải là phiền toái, mười lăm năm không có tình mẹ con, nhi thần vẫn sống rất tốt, mười lăm năm sau chưa chắc nhi thần đã cần. Nếu như người hết lần này đến lần khác vì người ta mà muốn đoạt được lợi ích nào đó từ nhi thần, nhi thần khuyên người nên từ bỏ, đừng quên chỉ có trong cơ thể nhi thần mới chảy dòng máu của người, Tuyên Vương... Nhắc tới cũng chỉ là người ngoài mà thôi." Trong con ngươi của Thủy Khanh Y không có chút gợn sóng nào, làm đại sự, nàng cần phải vô tâm vô tình, nàng không muốn góp vui lấy lệ, vì người không liên quan mà làm liên lụy đến Bách Lý Ngọc, mà vừa vặn, nàng cũng có thể bày ra vẻ cao thượng không có khả năng đặt bất kỳ kẻ nào vào trong mắt.
Vì sao còn phải uất ức diễn trò?
Phí công!
Vẻ mặt của Thủy Thiên Diên chấn động, không ngờ tới tính tình Thủy Khanh Y lạnh lùng như thế, ngay cả tình cảm mẹ con cũng không quan tâm, quả nhiên là lòng dạ sắt đá.
"Y Nhi, mẫu hậu muốn bù đắp nên mới tính toán để tốt cho ngươi, nếu những thứ này không phải điều ngươi muốn, ngươi muốn giương cánh bay cao, dù mẫu hậu đau lòng, cũng sẽ ủng hộ ngươi." Nói xong, mắt phượng chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào kéo tay của Thủy Khanh Y, nói: "Mẫu hậu chưa từng cảm thấy lúc trước làm sai điều gì, làm việc gì cũng đều xuất phát từ suy nghĩ vì sự an nguy của hài nhi, ta sẽ không nói xin lỗi ngươi, mặc dù Long Hổ Lệnh nắm trong tay một nửa giang sơn, nhưng cũng là trái bom hẹn giờ, cho dù như thế nào, sau này Tuyên Vương không làm Hoàng đế cũng sẽ là cận thần phụ tá ngươi, sau khi trở về, ngươi suy nghĩ một chút."
Con ngươi xanh biếc của Thủy Khanh Y thoáng hiện lên vẻ châm biếm, trở tay nắm lấy cánh tay của Thủy Thiên Diên, ngón tay không biết vô tình hay cố ý bắt lên mạch của Thủy Thiên Diên, mới vừa chạm lên, ngón tay dừng lại, nàng cau mày suy nghĩ, không thể nào dò được nội tức, trong nháy mắt kia chỉ là ảo giác ư?
"Mẫu hậu, tu vi của người?" Lông mi của Thủy Khanh Y nhăn thành chữ xuyên, vẻ mặt không thể lý giải nhìn Thủy Thiên Diên.
Thủy Thiên Diên hất tay của Thủy Khanh Y ra theo bản năng, lúng túng lui về phía sau mấy bước, đúng lúc thấy Thủy Triệt xoay người, cúi đầu thu lại vẻ mặt luống cuống, nhẹ nhàng rưng rưng nói: "Y Nhi, tu vi của mẫu hậu đã bị hủy, đời này sẽ không thể tu luyện được nữa."
Thủy Khanh Y tức giận, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa là làm cho nàng ta lộ nguyên hình.
"Mẫu hậu, người có biết vì sao tu vi bị hủy không?" Thủy Khanh Y không cam lòng, từng bước từng bước ép sát, nàng biết đây là một cơ hội rất tốt.
"Lúc đó bị Sở Nam Kình..."
"Y Nhi!" Thủy Triệt nghiêm khắc cắt đứt lời nói của Thủy Thiên Diên, quát lớn Thủy Khanh Y, lần đầu tiên ông nói giọng nghiêm túc: "Y Nhi, tu vi của mẫu hậu ngươi bị hủy, cũng là vì cứu ngươi, về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa!"
Thủy Triệt nghe thấy Thủy Thiên Diên nhắc tới Sở Nam Kình, chọc phải cái gai trong lòng ông, cho nên mới nổi giận với Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y ngẩn người, sững sờ nhìn Thủy Triệt, gắt gao siết chặt tay ở trong tay áo, nàng dám chắc chắn Thủy Thiên Diên là kẻ giả mạo, nếu là người thật, há có thể không biết tu vi bị hủy là vì nàng? Thậm chí còn không nhớ tu luyện thương Diễm chân kinh tới tầng cao nhất, sẽ nối gân tẩy tủy, nàng ta lại không biết.
Trong lòng Thủy Khanh Y hơi bối rối, vì sao nàng ta biết được bí mật mà mẫu thân không muốn người khác biết, lại không biết những chuyện này?
"Y Nhi, phụ hoàng..." Thủy Triệt nhìn Thủy Khanh Y giật mình đứng tại chỗ, cơn giận liền biến mất, có hơi đau lòng, ông không nên kích động, nhưng... Nói xin lỗi, ông thực sự không biết nên mở miệng thế nào, giật giật môi, cuối cùng không lên tiếng nữa.
Đương nhiên Thủy Khanh Y sẽ không tức giận với Thủy Triệt, cho dù tức giận, cũng nên đè xuống đáy lòng, hiện giờ nàng muốn dựa vào ông, có thể nhăn mặt với ông sao?
"Phụ hoàng, Y Nhi đi quá giới hạn, không nên chất vấn mẫu hậu." Vẻ mặt của Thủy Khanh Y chân thành tha thiết, gật đầu về phía Thủy Thiên Diên.
Thủy Triệt rất vui vẻ, trong lòng càng thấy áy náy hơn với Thủy Khanh Y, vỗ mu bàn tay của Thủy Thiên Diên, nói: "Nàng là mẫu thân, chớ so đo với Y Nhi."
Vẻ mặt của Thủy Thiên Diên thay đổi mấy lần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quyến rũ mê người, kéo tay Thủy Triệt, nói: "Triệt ca ca, tại sao Diên Nhi phải so đo với Y Nhi chứ, mặc dù nhớ lại rất nhiều chuyện không muốn nhớ, nhưng Y Nhi cũng vì muốn tốt cho muội, đề phòng có người giả mạo..." Nói xong lời cuối cùng, có chút mất mát, vì Thủy Khanh Y không tin tưởng.
Quả nhiên, Thủy Triệt nghe xong lời của nàng..., không đồng ý nhìn lướt qua Thủy Khanh Y, bất đắc dĩ nói: "Y Nhi, sau này không được dò xét, nàng chính là mẫu thân của ngươi."
Thủy Khanh Y cau mày, đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Thủy Thiên Diên, tâm chìm như đá, xem ra nàng ta cũng không có ý định ngụy trang ở trước mặt nàng, như vậy cũng tốt, đỡ phải bày ra bộ dạng hiền mẫu tử hiếu.
"Ra rồi, Quốc sư đại nhân đi ra rồi..." Trong lúc không khí lâm vào đông lạnh, "Rầm" một tiếng, Thiết Môn dày nặng nề mở ra, đụng vào trên tường, như Tự Miếu gõ vang chuông trống, làm Phật Âm viễn cổ trang nghiêm thành kính vang vọng ở bên tai, rung động lòng người.
Khóe miệng Thủy Khanh Y khẽ cong, màn lên đài này tạo nên hiệu ứng vô cùng kinh người, nếu Quán Phú khí thế hơn người, chắc chắn khiến cho bách quan bái phục.
"Y Nhi, đi theo phụ hoàng ra ngoài nghênh đón." Đáy mắt của Thủy Triệt lưu động sáng rực, cất bước đi ra ngoài.
Thủy Khanh Y đi theo sau, cùng nhau đi ra ngoài, nàng đứng ở sau lưng Thủy Triệt, nhìn thấy một nam tử hắc bào vững bước đi từ trong cửa tháp tối om ra, mặt nạ che mặt rất mỏng, áo khoác lớn màu đen khoác sau lưng, mũ che đầu, chỉ lộ ra một đôi con ngươi tĩnh mịch như nước xoáy, sau vẻ bình thản che giấu thủy triều mãnh liệt, môi mỏng tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng không có dấu hiện bị bệnh.
"Hoàng thượng, không cần tự mình nghênh đón." Môi mỏng của Quán Phú khẽ nhếch, lúc tầm mắt lướt qua Thủy Khanh Y thì hơi dừng lại, đáy mắt nổi lên gợn sóng, trong chốc lát, lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Thủy Khanh Y không có bỏ qua chút chấn động rõ ràng kia của ông ta, ánh mắt lóe lên, trong lòng xác định địa vị của Quán Phú.
"Quốc sư bế quan ba năm, lần này xuất quan, là do gặp phải vấn đề khó khăn, hay là tính được thế cục thiên hạ có sự thay đổi?" Thủy Triệt coi Quán Phú như người bạn lâu năm, không hề bày ra dáng vẻ vua của một nước, hòa nhã mà thân thiết.
"Tu luyện trong tháp ba năm, lĩnh hội bế tắc, Phú muốn đi ngao du một chút, nên mới xuất quan." Lời nói của Quán Phú trong trẻo lạnh lùng, không thân thiện cũng không xa cách, mu bàn tay đặt ở sau lưng, ánh mắt cực mỏng nhìn Thủy Khanh Y, mở miệng nói: "Ngoài ra, Nam Chiếu xuất hiện sao Đế Vương Tinh, có thể giúp Nam Chiếu thống nhất Cửu Châu, nhưng cũng có thể khiến trăm năm cơ nghiệp của Nam Chiếu bị hủy trong chốc lát."
Mí mắt của Thủy Khanh Y kéo xuống, che đi vẻ phức tạp, không cần nghĩ cũng biết lời này của ông ta là ám chỉ nàng, gần đây việc nàng muốn làm Nữ Đế là chủ đề nóng, ông ta thừa cơ ép nàng xuống, hay là nói lời khách sáo?
"Hả? Quốc sư thấy thế nào?" Thủy Triệt cưng chiều liếc mắt nhìn Thủy Khanh Y một cái, không nói cũng rõ ý nghĩa của nó.
"Trong lòng Hoàng thượng đã có tính toán, chuyện thiên hạ, sâu xa bên trong chỉ có định số, hưng vong của Nam Chiếu quyết định bởi Hoàng thượng." Quán Phú bình tĩnh như thường, liếc mắt khó hiểu nhìn Thủy Khanh Y, dò hỏi: "Chắc hẳn vị này là Công chúa Trường Nhạc?"
"Đúng vậy, Y Nhi, mau mau bái kiến Quốc sư." Thủy Triệt mỉm cười thúc giục.
"Không để ý nghi thức xã giao." Còn không đợi Thủy Khanh Y có động tác gì, Quán Phú ngăn lại, nâng mắt nhìn bách quan trong điện, khi nhìn tới Thủy Minh Hách và Thủy Mặc, khẽ thở dài: "Hoàng thượng, giang sơn Nam Chiếu, nhất định phải là khách đến từ thiên ngoại mới có thể cứu vớt!"
Đáy mắt của Thủy Triệt thoáng hiện lên suy nghĩ sâu xa, ánh mắt tối tăm nhìn chăm chú vào Thủy Khanh Y, lắc đầu một cái, trong lòng đã có quyết định.
Khách đến từ thiên ngoại... Trong lòng Thủy Khanh Y chấn động, thì ra thần côn này có chút dự đoán, nhìn ra nàng không phải thuộc về dị thế này sao? Ám chỉ nàng có thể bảo vệ giang sơn vạn dặm của Nam Chiếu ư?
"Ý của Quốc sư là..." Thủy Khanh Y định dò xét một phen, có lẽ là trùng hợp cũng không chừng?
"Công chúa Trường Nhạc rõ ràng hơn so với Phú mới phải." Nói xong, ông ta giậm chân đi vào điện.
Thủy Triệt liếc mắt nhìn Quốc sư, quay đầu lại nói với Thủy Khanh Y: " Lời nói của Quốc sư chưa bao giờ sai, nếu không phải năm đó nợ trẫm một lời hứa hẹn, cũng sẽ không thần phục Nam Chiếu, sau này chớ dò xét hắn, sẽ bất lợi cho ngươi." Thủy Triệt thở dài một tiếng, sau đó đi vào điện, Quán Phú kỳ tài ngút trời, thông thiên văn địa lý, là người cao ngạo, tính tình cổ quái, nhất là không thể tha thứ cho người nghi ngờ hắn.
Thủy Khanh Y gật đầu, trong lòng biết Thủy Triệt có ý tốt nhắc nhở, đồng thời có hiểu biết về Quán Phú, ông ta thực sự nhìn ra linh hồn của nàng không thuộc về Thương Minh Đại lục.
Như vậy, kế tiếp ông ta sẽ làm gì? Lấy chuyện này làm thành văn sao?
Nghĩ như vậy, lòng Thủy Khanh Y không yên đi vào điện, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách đối phó.
"Quốc sư đã nói gì?" Thủy Thiên Diên dời bước tới bên cạnh Thủy Khanh Y, nhỏ giọng hỏi.
Thủy Khanh Y cảm thấy buồn cười, vừa rồi mới bị bại lộ thân phận ở trước mặt nàng, bây giờ, có chuyện liền ra vẻ hiền mẫu, lo lắng thấp thỏm cho nàng, nhìn thấy nàng ta, Thủy Khanh Y liền cảm thấy buồn nôn.
"Ông ta nói..." Thủy Khanh Y kéo dài giọng cố làm ra vẻ thần bí, không vội vàng nói ra câu sau.
Thủy Thiên Diên rất sợ Quốc sư sẽ báo trước thân phận của nàng ở trước mặt Thủy Triệt, tim nhảy lên đến cuống họng, căng thẳng nhìn Thủy Khanh Y, âm thầm hối hận vì không nên để bại lộ thân phận sớm như vậy.
"Tu hú chiếm tổ chim khách, bảo phụ hoàng nhanh chóng sai người mang đi." Đáy mắt Thủy Khanh Y tràn ngập nụ cười, nàng ta quá căng thẳng, mà nàng đang muốn nàng ta nơm nớp lo sợ, càng như thế, càng dễ để lộ nhược điểm, làm cho người ta bắt được sơ hở.
Hiện giờ, Thủy Khanh Y nóng lòng muốn biết nàng ta là do người nào phái tới, bây giờ mẫu thân đang ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không?
Mặc dù, người ở trong bóng tối kia sắp đặt người giả mạo ở cạnh phụ hoàng, trước mắt chưa đạt được mục đích, mẫu thân sẽ tuyệt đối an toàn, nhưng không biết sau này có biến cố hay không, phải nhanh chóng tìm mẫu thân trở về, nàng mới có thể an tâm.
Trước mắt, điều quan trọng nhất là làm cho phụ hoàng phát hiện ra nàng ta là đồ giả mạo, sau đó cùng nhau tìm kiếm vị trí của mẫu thân.
Đáy mắt Thủy Thiên Diên thoáng qua vẻ tức giận, biết Thủy Khanh Y đang trêu chọc nàng, nhưng cũng không hề nổi giận, siết lòng bàn tay thật chặt, liếc mắt thấy Thủy Triệt đang đi tới, con ngươi đảo một vòng, mắt phượng mờ mịt hơi nước, dịu dàng nói: "Y Nhi, Quốc sư đức cao vọng trọng, tại sao lại nói đùa chứ?"
"Thần thánh có nói, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tất nhiên sẽ có nghi ngờ, Diên Nhi, trước đây ta đã dạy Y Nhi, nàng cũng chớ nhiều lời, tính tình nó cố chấp, không thích nghe thì sẽ nhỏ nhen đùa giỡn." Thủy Triệt cảm động năm đó Quán Phú đã cứu Thủy Thiên Diên một mạng, năm đó, Thủy Thiên Diên hoàn toàn không thể nào ăn được Ngưng Huyết Châu, là do Quán Phú dùng tu vi giúp Thủy Thiên Diên kéo dài tính mạng, còn Ngưng Huyết Châu thì đưa cho Quán Phú ăn, Quán Phú vẫn nhận định là hắn có ân với ông, nên ở lại Nam Chiếu làm Quốc sư, mười mấy năm qua, giúp Nam Chiếu hóa giải tất cả những tai nạn lớn nhỏ, thậm chí trước khi một vài tai họa ập đến, đã giúp ông chuẩn bị xong phòng bị, tài trí khiến cho Nam Chiếu từ quốc gia lớn thứ tư trở thành quốc gia lớn thứ hai.
Thủy Khanh Y nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói của Thủy Thiên Diên, tâm tình nàng vui vẻ, chút ấm ức kia chợt tiêu tan, cho dù như thế nào, nàng biết Quán Phú sẽ không động đến nàng, nếu không, ông ta cũng sẽ không nói câu nàng sẽ cứu vớt Nam Chiếu.
Nhưng nàng cũng để trong lòng, tạm thời ông ta không có suy nghĩ loại trừ nàng, như vậy nhất định là có chủ ý khác.
"Phụ hoàng, tin thì có, không tin thì không." Nàng xuyên không tới đây, cho nên phải tin tưởng lời nói quỷ thần này, nàng tin chắc rằng mình là một dị số, nhưng trong lòng vẫn khó mà tin tưởng những lời của thần linh kia.
Thủy Triệt cũng không nói nhiều, nhìn Quán Phú bị đại thần xúm quanh nhưng duy trì khoảng cách nhất định, chậm rãi nói: "Y Nhi, trẫm tin lời nói của Quốc sư có một chút đạo lý, khách đến từ thiên ngoại trong miệng hắn nhất định là ám chỉ ngươi, mặc dù trẫm không hiểu rõ ý nghĩa của mấy chữ này, mà trẫm cũng không muốn biết, cho dù như thế nào, ngươi vẫn là nữ nhi của trẫm."
Môi Thủy Khanh Y giật giật, cũng không biết nên nói gì, lời nói lần này của Thủy Triệt, là tỏ rõ lập trường, cho dù xảy ra chuyện gì, ông đều lựa chọn tin tưởng nàng.
"Phụ hoàng, Y Nhi chỉ có thể nói, lúc sinh thời, chỉ cần nhi thần còn sống, Nam Chiếu là bất diệt." Thủy Khanh Y định ra lời hứa.
Thủy Triệt vui mừng, xoay người bước lên cao ngồi, vung tay lên, đại thần lập tức đứng ngay ngắn, Quốc sư ngồi ở vị trí bên phải phía dưới Thủy Triệt, trong nháy mắt tầm mắt đặt ở trên người Thủy Khanh Y, tựa như xuyên thấu muốn xem nàng là ai.
"Hôm nay Quốc sư xuất quan, trong lòng trẫm rất vui mừng, ngoài ra chức Thái Úy bỏ trống vô ích, ngày mai Thủy Khanh Y tới nhậm chức, tối nay mở tiệc ăn mừng ở Ngự Hoa Viên." Không người nào dám chất vấn lời nói của Thủy Triệt, dù cho Thủy Khanh Y đảm nhiệm chức vụ Thái Úy quan trọng như vậy, cũng không có người nào dám hé răng.
Thủy Khanh Y nhìn những người như nuốt phải ruồi kia, trên mặt màu xanh bóng, xem thường khinh miệt nhìn nàng, rồi không cam lòng cúi đầu.
Trong lòng Thủy Khanh Y hiểu, có hai phần ba người không đồng ý, nằm trong dự liệu của nàng, nếu đồng ý mà không có dị nghị thì mới mờ ám.
Phóng mắt toàn bộ thiên hạ, ngoại trừ trăm năm trước Nam Chiếu xuất hiện một nữ Nhiếp Chính Vương, thì nàng chính là nữ quan thứ hai, hơn nữa đã từng là một người ít học, kẻ ngu ngốc dung tục, tầm thường tệ hại, tùy tiện xách ra một người còn giỏi hơn nàng, người nào phục chứ?
"Nếu các vị đại thần bất mãn, có thể nói ra, không cần giấu ở đáy lòng, sẽ rất khó chịu." Thủy Khanh Y nhìn thẳng Tào Tướng quân, có lẽ lần này hắn tốn không ít công phu để lên chức Thái Úy, bị Trình Giảo Kim là nàng xuất hiện giữa chừng, trong lòng nhất định có lời oán hận, vả lại, hắn vẫn luôn xem thường nữ nhân!
"Công chúa Trường Nhạc đã nói như thế, Tào mỗ cũng không khách khí, Công chúa thân là nữ nhi, nên nuôi dưỡng ở khuê phòng, giúp chồng dạy con, dấn thân vào triều, đảm nhiệm quan võ quản việc quân, thực sự khó có thể làm cho người ta tín phục." Dáng dấp Tào Hạo cao lớn, tầm vóc thô kệch, mơ hồ mang đến cảm giác bị áp bức cho người khác.
"Tào Tướng quân xem thường nữ nhân ư?" Thủy Khanh Y không buồn không giận, cười yếu ớt nhìn Tào Hạo, trông thấy ánh mắt giễu cợt của hắn, nàng nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Hôm nay, nếu ta không thể hiện ra bản lĩnh thật sự, e rằng sau này Tào Tướng quân sẽ tiêu diệt ta đầu tiên."
Tào Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn vốn đang mong chờ được lên chức, nhưng không nghĩ tới bị ả này ngăn cản đường thăng quan, há có thể vui vẻ?
"Tào mỗ niệm tình Công chúa là thân nữ nhi, không so đo với người, nữ nhân nên cầm tú hoa châm, thêu hoa, khâu vá y phục, sao có thể chủ trì quốc gia đại sự, ra chiến trường giết địch chứ?" Tào Hạo không hề che giấu sự khinh bỉ trong lời nói của hắn, nếu là người mạnh hơn về mọi mặt so với hắn, hắn còn phục, là nữ nhân sao? Hừ, nên làm gì thì làm đi!
"Tào Tướng quân, làm sao ngươi biết nữ nhân không thể ra chiến trường giết địch? Nếu không thể, mẫu thân của ngươi làm sao sinh được một nhi tử biết ra chiến trường giết địch?" Thủy Khanh Y thờ ơ nói, đáy mắt có đùa giỡn, Tào Hạo xuất thân trong bụi cỏ, được Tề Tướng quân dẫn dắt, từ sau khi Tề Tướng quân hộ giá, hi sinh vì nhiệm vụ, đã đề bạt hắn. Cũng không phụ lòng tán thưởng của Thủy Triệt, hắn trở thành mãnh tướng đầu tiên của Nam Chiếu!
Nếu không có sự xuất hiện của nàng, chức Thái Úy, trừ hắn ra không còn người nào có thể làm!
Mọi người nén cười, lời nói này của Thủy Khanh Y có chút hàm ý, lấy mẫu thân người ta ra đùa giỡn, Tào Hạo lại không thể cãi lại, bàn luận về tốt xấu của thân phụ mẫu là đại bất hiếu, huống chi Tào Hạo kính trọng mẫu thân của hắn từ đáy lòng, năm đó mẫu thân chính là nữ thổ phỉ trên núi, cướp phụ thân thư sinh nho nhã yếu ớt của hắn làm áp trại tướng công, nếu hắn nói không giống mẫu thân, càng không thể giống phụ thân vai không thể nhấc, tay không thể cầm, chẳng phải hắn đang ám chỉ mẫu thân không trong sạch, nói hắn không phải hài nhi phụ thân sao?
"Nếu Trường Công chúa có phong phạm của gia mẫu, Tào mỗ nhất định dốc sức lực phục vụ người." Tào Hạo mặt đỏ tía tai, trong lòng nuốt không trôi cơn giận này, nói ra lời ngang tàng.
"Có gì là không thể?" Thủy Khanh Y nhíu mày đồng ý, nàng đang chờ chính là câu này!
"Phía đông có hồng quang, điềm quá hung, không nên thấy máu!" Trong lúc này, đột nhiên Quốc sư mở miệng. Không biết là giải vây giúp Thủy Khanh Y, hay là hôm nay thực sự không nên thấy máu, nhưng ai biết được chứ?
"Sai! Hồng quang phía đông là điềm lành, là điềm đại cát, phải là khởi đầu tốt đẹp!" Thủy Khanh Y đứng thẳng trong điện, cả người tỏa ra hơi thở lẫm liệt, giống như hoàn toàn tự nhiên, có vài phần uy nghiêm của kẻ bề trên.
"Không biết điều!" Tào Hạo bị lời nói khinh miệt cuồng vọng của Thủy Khanh Y chọc giận, xách theo đại đao thị vệ đứng một bên đưa tới, đi ra ngoài điện. "Tỷ thí như thế nào?"
"Theo ý của Tướng quân." Thủy Khanh Y nhún vai, không sao cả.
Trong mắt Tào Hạo, đó là lời khiêu khích trắng trợn, đáy mắt bùng cháy lên từng ngọn từng ngọn lửa, "Một chiêu quyết định thắng bại!"