• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh đô cực kỳ náo nhiệt, sính lễ màu đỏ dài vạn dặm, chiêng trống vang trời, dân chúng từ thật sớm đã dọn dẹp xong xuôi để đi dự lễ.

Trong đó phải kể tới đội ngũ khí thế hùng hậu to lớn của phủ Hữu Tướng, Ngự Lâm Quân đi trước mở đường, hoa đồng* có tới mấy chục người, tung hoa suốt dọc đường đi, kiệu hoa được chế tạo từ gỗ trầm hương, dùng San hô đỏ hiếm có trên thế gian tô điểm trang trí, đồn đại rằng có năm con ngựa chở vô số vải sa gấm mỏng Yên Vân làm chăn đệm.

(*hoa đồng là các em bé đi ở phía trước làm nhiệm vụ tung hoa trong đám cưới)

Mọi người nhìn một hồi mà con mắt cũng nhức mỏi, lập tức đua nhau nghị luận: "Này, Hữu Tướng không phải rất nghèo sao ? Làm thế nào mà bạo tay xuất ra số lượng lớn như vậy, sợ là chi tiêu cho hôn sự này dùng đến hơn nửa quốc khố ý!"

"Đúng thế, mọi người xem đi Cần vương là vị Vương gia được cưng chiều vậy mà đón dâu cũng không khác biệt lắm so với Vương Nhị lão gia cưới bà ba !" - Giọng điệu có nhiều thêm mấy phần khinh thường.

"Đây đã xem là cái gì chứ ! Ta từ ở cửa Tướng phủ đi theo tới đây, phía sau còn kéo năm xe sính lễ, mọi thứ đều là vật phẩm quý giá hiếm có, sợ là quốc khố cũng không tìm ra, giàu có như vậy, những nữ nhân kia sao lại không muốn được gả cho cơ chứ ? Khó trách công chúa Mộng Ly mặt dày mày dạn ngã dính vào Hữu Tướng mà người ta cũng không muốn !" - Giọng nói tràn đầy tự hào, gần như là thổi phồng người trong cùng một nhà của mình, có thêm mấy phần khoe khoang.

Sắc mặt Cần vương tái xanh, nhìn đến Bách Lý Ngọc đang ngồi ở trên con ngựa phấn trắng như tuyết không có một tì vết, cảm giác có một sự kích động dâng lên vội quay đầu bỏ đi.

Có lẽ con ngựa nhận ra sự căm thù của Sở Mộ Cẩn đối với chủ nhân của nó, nghiêng đầu, dùng lỗ mũi phun ra hai luồng sương trắng, con ngươi liếc xéo lộ ra vẻ khinh miệt cùng sự khiêu khích.

Sở Mộ Cẩn nhìn thấy tận mắt, tức giận thiếu chút nữa khạc ra một ngụm máu thâm, hắn đang bị một con súc vật nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ!

"Hữu Tướng ! Bản vương vậy mà không biết ngươi có lòng với Thiển Trang như vậy đấy !" - Thật sự nuốt không trôi cơn giận này, Sở Mộ Cẩn vội vàng thúc con ngựa đuổi theo, mỉa mai nói.

"Bản Tướng chỉ biết phải quý trọng người trước mắt, sẽ không chờ tới lúc mất đi mới trốn ở góc phòng thèm thuồng mà không có được !" - Từ đáy mắt đến đuôi lông mày của Bách Lý Ngọc chứa đầy ý cười, mặt nạ trắng bạc phát ra ánh sáng óng ánh bóng loáng rực rỡ, lại chiếu vào khiến Sở Mộ Cẩn đầu váng mắt hoa.

Trước sự chế giễu lạnh lùng trong ánh mắt của y, hắn có chút chật vật di dời tầm mắt. Hắn hận Nam Cung Thiển Trang, nhưng đêm đó khi cô gặp nạn thì theo bản năng lại nhào tới cứu cô, thậm chí nghĩ đến cô sẽ chết, trong lòng không khỏi cảm thấy hốt hoảng, nghe được cô nói mắt bị mù mới thích hắn, vậy mà cảm thấy thật tức giận, mất mát, hắn để ý tới những mảnh tâm niệm mơ hồ ấy, vào mấy ngày trước có đến tìm cô để xác nhận tâm ý của mình, nhưng cô không trở về phủ tướng quân, ý thức được có thể là cô ở chung một chỗ cùng Bách Lý Ngọc, hắn thấy ghen ghét!

"Đừng quên nàng là nữ nhân đã bị Bổn vương vứt bỏ !" - Sở Mộ Cẩn trông thấy Nam Cung Ngạo Thiên và Thái Dung đứng ở cửa phủ tướng quân, lạnh lùng nói ra.

"Trước khi tìm được phu quân, người con gái nào đều sẽ gặp phải một tên cặn bã. Ta hiểu rõ nàng tốt là được rồi !" - Bách Lý Ngọc không thèm để ý chút nào, nhẹ nhàng ung dung nói xong thì vỗ nhẹ con ngựa, con ngựa đạp mấy cái, lập tức đã đến trước cửa, xe ngựa đi theo ở đằng sau cũng không cam chịu bị tụt hậu, đồng thời đi theo tới, chắn ở trước cửa không có một khe hở.

Sở Mộ Cẩn nắm chặt dây cương, gân xanh trên mu bàn tay nảy giật lên như đánh trống, chỉ có thể đứng ở phía sau, chờ Bách Lý Ngọc rước dâu đi mới có chỗ để cho hắn vọt lên.

Nam Cung Ngạo Thiên nhìn hàng ngũ như dàn trận chiến kia, nheo mắt, nhớ đến cảnh Bách Lý Ngọc cắt đứt ngón tay của hắn, lại còn đoạt binh quyền của hắn, đáy mắt bao phủ lên vẻ u ám không vui, lạnh giọng sai người hầu đi thông báo.

Nụ cười treo trên mặt của Lão phu nhân hơi cứng đờ, đôi mắt già nua mờ đục nhìn xuyên thấu tới đoàn rước dâu của Cần vương ở phía sau Bách Lý Ngọc, trong lòng thầm thất vọng. Vương gia đương triều cũng không sánh bằng một tên thần tử, từ đội ngũ bày trí đón dâu cũng có thể nhìn ra của cải trong nhà cùng tính cách làm người của hắn, nếu không phải là không có tiền tài thì chính là người keo kiệt.

Trong đầu thoáng lóe lên sự tính toán, nói với Nam Cung Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên, con xem tài sản trong nhà bị con ranh con ấy lấy hết hơn phân nửa. Tiểu nhi thành thân không có bao nhiêu đồ cưới thật mất mặt, gả ra ngoài khó tránh khỏi bị người ta xem thường, đối phương lại còn là Vương gia nữa, chúng ta cho hắn thể diện, hắn cũng sẽ đối xử tốt với Tiểu nhi, ngày sau ngồi trên ngôi cao, cũng có phần của nhà Nam Cung chúng ta !"

Nam Cung Ngạo Thiên hơi không vui, nghĩ đến đồ cưới chuẩn bị cho Nam Cung Tiểu cũng đã phong phú lắm rồi, những thứ này quá xa xỉ, bọn họ căn bản không thừa tiền, còn muốn cho nhiều thêm sao ?

"Nương ! Phủ tướng quân không bỏ ra nhiều lễ vật hơn được nữa, chờ hôn sự này xong xuôi, phủ tướng quân cũng phải tiết kiệm ăn uống thanh đạm hơn!"

Lão phu nhân thầm mắng thằng con ngốc, chỉ vào năm xe sính lễ của Bách Lý Ngọc, nói ra mưu tính: "Nghe dân chúng nói chỉ vài thứ này đã ngang cả quốc khố, cứ tùy tiện đẩy hai xe sang là được rồi, còn chúng ta giữ lại ba xe !"

"Đây đều là cho Nam Cung Thiển Trang, chúng ta còn không chuẩn bị đồ cưới cho nó đâu!" - mặc dù không thích con gái cả, nhưng Nam Cung Ngạo Thiên cũng sẽ không nghĩ tới việc chiếm lợi.

"Đây là sính lễ cho phủ tướng quân, con ranh con đê tiện đã cầm đi đồ hồi môn của mình, còn muốn chúng ta phải chuẩn bị cho sao ?" - Lão phu nhân đáy mắt lóng lánh sáng loáng, mắng Nam Cung Ngạo Thiên chết não, đầu óc trì trệ.

Ở bên cạnh, Thái Dung thu hết thần sắc vào trong mắt, khẽ lắc lắc tay áo của Nam Cung Ngạo Thiên, dịu dàng nói: "Phu quân ! Nương nói có lý, đồ cưới của Trang nhi tự nó sẽ chuẩn bị, cứ cho Tiểu nhi đi, con bé đi rồi, phải có đồ chuẩn bị!"

Nam Cung Ngạo Thiên hơi suy tư, trầm mặc không nói gì, nghiễm nhiên là đồng ý.

Đang lúc này, Bích Hàm thở hổn hển chạy ra, thấy Bách Lý Ngọc, ánh mắt sáng lên: "Cô gia ! Tiểu thư mệt mỏi ngủ thiếp đi, phiền ngài mang cỗ kiệu tới Trúc Ảnh Hiên đi !"

Bách Lý Ngọc thu lại vẻ lạnh lùng sắc nhọn trong mắt, nghĩ đến vài ngày trước cô không được nghỉ ngơi mà cảm thấy thương tiếc, cười nhẹ gật đầu.

" Đỡ nó ra ngoài sao? Càn rỡ, việc này còn ra cái thể thống gì, nào đâu có lễ tiết hả !" - Lão phu nhân lạnh lùng quát lên, càng thêm không muốn quan tâm đối với Nam Cung Thiển Trang.

"Thưa lão phu nhân, tiểu thư quá mệt mỏi, dù sao cô gia cũng đồng ý rồi !" - Bích Hàm trong lòng thấy hoảng hốt, âm thầm nghi ngờ lão phu nhân là cố tình bới móc.

"Không tỉnh dậy thì dội nước lạnh, dùng kim châm mấy cái là được !" - Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, con đĩ đê tiện quả đúng là con đĩ đê tiện, một chút lễ tiết cũng không biết, sau này không làm nổi nghiệp lớn, làm sao có khả năng giữ thể diện cho phủ tướng quân, thật may là bà còn có cô cháu gái cả.

"Bản Tướng tự đi nhận thê tử của mình, có gì thất lễ đâu ? Coi như thất lễ thì có vấn đề gì, ai dám nghị luận nữ nhân của Bản Tướng hả ?" - Trong mắt Bách Lý Ngọc là cả một mảng lạnh lẽo, cả người tản ra sát khí kinh người.

Lão phu nhân hoảng hốt, bị dọa sợ đến nỗi lùi lại mấy bước, giật mình nhớ lại lúc trước gương mặt y bị phá hủy tàn ác, lập tức im miệng.

Cứ như vậy nhìn kiệu hoa đi qua, chưa cần đến một khắc đồng hồ, lại mang ra ngoài, còn cố ý đỗ dừng tại cửa.

Tay thon trắng muốt vén rèm lên, khom người đi ra, một thân áo cưới như lửa đỏ, đỉnh đầu trùm lên vải voan mỏng, không có một chút nhã nhặn nào ngáp dài, dạo qua một vòng quanh năm xe sính lễ, phất tay nói: "Đây vốn là đồ cưới của tiểu thư, đưa trở về Tướng phủ !"

Nghe vậy, lão phu nhân thấy một cơn đau như cắt thịt. Đây đúng là miếng ngon đến tận miệng còn bị đoạt mất mà! Quên luôn sự uy hiếp của Bách Lý Ngọc, run rẩy chống gậy đi ra, nghiêm mặt, chua ngoa nói: "Ngươi tự chuẩn bị lấy đồ cưới của mình, đây là sính lễ cho phủ tướng quân !"

Nam Cung Thiển Trang mệt mỏi muốn chết, còn bị Lục Y dùng cái thứ thối hoắc hun cho tỉnh ngủ, đang tức đến sôi ruột, bà già này lại ra ngoài tìm vận đen chọc vào cô nàng!

"Đây là sính lễ do Bách Lý Ngọc đưa đúng không ?!" - Nam Cung Thiển Trang nhíu mày hỏi.

Mọi người gật đầu.

"Là cưới ta chứ gì ?"

Tiếp tục gật đầu.

"Vậy đó chính là cho ta phải không ?"

Mọi người gật đầu lia lịa.

"Có thế chứ, sính lễ của ta đương nhiên là tự ta an bài, nếu lão phu nhân nhìn thấy mà thèm thuồng quá, có thể lại tự gả mình đi một lần nữa. Nếu thật sự không ai thèm lấy thì có thể để lại đồ cưới của người ngàn tuyển vạn chọn mới chọn được một là Cần vương cho bà !" - Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, thật sự xem cô dễ bị ức hiếp, mọi thứ đều không chịu nhả ra, còn muốn nuốt hết của cô, khẩu vị ghê gớm thật!

"Mi. . ." - Lão phu nhân sắc mặt xanh mét, tức giận đến độ lồng ngực ngột ngạt khó thở.

"Ta cũng không thể không có lương tâm như vậy, xem thấy phủ tướng quân đã lâu không ăn miếng thịt mặn nào, nên ta đã chuẩn bị đồ cho các người !" - Nói xong, giơ tay vỗ nhẹ mấy cái, Lãnh Sương và Lục Y ôm hai hòm gỗ lớn của mình đi ra ngoài, mở ra ở trước mặt mọi người.

Mùi hôi thối xông vào mũi, sắc mặt mọi người chợt vô cùng biến đổi, có vài người ói ngay tại chỗ, lão phu nhân trợn ngược hai mắt, té xuống thẳng cẳng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK