Sáng sớm tinh mơ, Tô Châu lại đại loạn.
Cũng không phải có giặc cướp thành, mà là vì một cái ... thiệp mời.
Đầu tiên, không biết nhà ai đưa một cái thiệp đến chỗ Thái Minh tài tử. Thái Minh tài tử nhưng là đệ nhất công tử Tô Châu. Chỉ biết Thái Minh tài tử vừa mở cái thiệp nọ ra, đọc hai dòng liền ngửa mặt thở dài, sau đó thì đóng cửa không tiếp khách.
Nửa canh giờ sau, đến lượt Tăng công tử vừa đỗ Giải nguyên cũng nhận được một cái, biểu hiện không khác bao nhiêu.
Quán trà tửu lâu giới tinh hoa Tô Châu xôn xao, có người nói là sát thủ gửi tối hậu thư, có người nói bị đại phu thông báo bệnh kín, có người nói do đầu tư thua lỗ.
Mãi đầu giờ trưa, khi vị công tử thứ 4, Phương công tử nhận được thiệp, tin tức rút cục hé lộ.
Phương công tử lại không đóng cửa như 3 vị trước, ngược lại dắt gia đinh dạo phố, trên lưng dắt chính là cái thiệp mời nọ, vừa gặp đồng liêu liền niềm nở :
- Trần công tử, ngươi nhận được thiệp mời của Ngô tài nữ chưa vậy?
- Hóa ra thiệp mời kia là của Ngô tài nữ sao? Vẫn chưa ...
Phương công tử lập tức tiếc hận, vỗ vai nói :
- Ài, với danh khí của ngươi, sớm muộn cũng có thôi.
- Phương công tử nhận được rồi sao? Ngô tài nữ rút cục mời chuyện gì?
Phương công tử liền lấy thiệp mời ở lưng, phe phe phẩy phẩy, một bộ khiêm tốn nói :
- Thật sự là xấu hổ, bản công tử vùa sáng sớm đã nhận, còn tưởng là nhà nào kết hôn. Là Ngô tài nữ giải nghệ bày tiệc chia tay. Ài, không có Ngô tài nữ, cuộc sống của ta cũng mất đi một nửa lạc thú a.
- Giải nghệ? - Trần công tử chấn kinh.
Thì ra Ngô Oánh Oánh tổ chức tiệc giải nghệ, gửi thiếp mời đến cố hữu.
Ngô tài nữ vừa đăng quang, cớ gì lại giải nghệ?
Tin này lập tức khiến Tô Châu dậy sóng.
Rất nhiều công tử ca hoảng hốt, nhanh chóng tụ tập đến Phượng thuyền, đòi gặp Ngô tài nữ khuyên can. Lại có vài công tử dạn dĩ nói ra tiếng lòng, Ngô tài nữ giải nghệ cũng được, nhưng hãy về phủ của bọn họ ở, lập tức bị sút xuống sông.
Mãi đến giờ chiều, khi đã có tầm 20 công tử rơi xuống sông, Ngô tài nữ rút cục mới xuất hiện trên cao. Nàng nói mình đã quyết ý, mong các vị công tử ca ủng hộ.
Lại thêm 20 công tử nhảy sông, lần này là vì cảm thấy cuộc sống vô nghĩa.
Tận 40 công tử rơi sông cũng không đả động nàng, xem ra chuyện Ngô tài nữ muốn giải nghệ đã không thể vãn hồi.
Vấn đề lúc này là, ai sẽ vinh hạnh nhận được thiệp mời của nàng? Nghe nói số lượng rất có hạn.
Các phủ đệ Tô Châu nhộn nhịp hẳn lên. Bận rộn nhất cũng không phải công tử thiếu gia, mà là gia nô canh cổng. Cứ vài phút lại bị chủ nhân gọi vào, yêu cầu giữ vững tinh thần tùy thời cảnh giác, tuyệt đối không để thiệp mời của Ngô cô nương bay ngang cửa.
Lăng Hải cũng có trong số đó.
- Thằng Cẩu, sáng giờ có để sót hay không? Vì sao vẫn chưa đến lượt ta?
Gia đinh Cẩu lập tức khóc lóc kêu oan :
- Nhị gia, tiểu nhân liền chớp mắt cũng không dám làm quá lâu, không thể sót được.
- M* nó phát thiệp kiểu gì vậy? Thằng nhãi Phương gia vừa dốt vừa nghèo mà cũng được nhận. Trong khi bản thiếu gia mãi vẫn không thấy, thế là thế quái nào?
A Ngưu bên cạnh khuyên :
- Nhị gia, Ngô tài nữ sau hôm nay là giải nghệ rồi, danh khí cũng không còn. Không có thiệp cũng có làm sao đâu?
- Đồ ngu. Quan trọng là mặt mũi của bổn công tử biết không hả?
Được giai nhân điểm danh, chính là vấn đề mặt mũi phấn đấu một đời, rạng danh tổ tông, còn vinh dự hơn cả Hoàng đế gọi vào triều. Thiệp mời của nàng, chính là giấy chứng nhận “tài tử hạng A”, về sau ở Tô Châu chính là VIP trong VIP.
Lúc này, có tiếng A Cẩu la hoảng lên :
- Nhị gia, có thiệp, quả nhiên có thiệp rồi.
Lăng Hải tinh thần đại chấn quát :
- Thật không? Đâu đâu, mau đưa ta xem. Là ai đưa tới?
A Cẩu vừa chạy vừa la, trên tay đúng là một tấm thiệp :
- Bẩm, là thiếp thân nha hoàn của Ngô tiểu thư, không sai được. Tiểu nhân vừa nhìn thấy nàng ta đầu phố, liền biết chắn chắn là đến mời Nhị gia.
Vài tên gia đinh lập tức tụ lại bàn tán :
- Tiểu nhân nghe đồn, tiệc chỉ có 30 chỗ. Từ sáng đến giờ vị chi đã có 29 cái phát ra, cái này chính là cái cuối cùng.
- Cái này còn phải nói sao. Cuối cùng, thì chính là quan trọng nhất. Hôm trước Nhị gia vung hoa tiền nhiều nhất. Ngô tài nữ đương nhiên phải nhớ ngài ấy nhất, đặc ý đem đến thiệp mời cuối cùng đi.
Lăng Hải môt tay run run mở thiệp, mồm nói :
- Thằng nào vừa nói? Nói rất hay, thưởng thưởng ...
- Đa tạ Nhị gia.
Chỉ là, thiệp vừa mở ra, lại thấy Lăng Hải trợn mắt.
A Ngưu thấy tình hình không đúng, liền cẩn thận hỏi :
- Nhị gia, làm sao vậy?
Lăng Hải dụi mắt hai lần, hắng giọng :
- Đứa nào trong đây biết chữ?
- Nhị gia, ngài không đọc được sao?
- Con m* nó ông dĩ nhiên đọc được. Nhưng làm thế nào cũng thấy không đúng.
A Ngưu lập tức ghé mắt, lẩm bẩm một lúc hai mắt hoảng loạn khó tin, lén lút nói :
- Nhị gia, hình như thiếp mời ... cũng không đề tên ngài.
Đám gia đinh mù chữ lập tức rộ lên :
- Không đề tên Nhị gia thì đề tên ai chứ? Cả Lăng phủ cũng chỉ có Nhị gia có diễm phúc lại gần Ngô tài nữ mà thôi.
- Từ từ, ta chợt nhớ ra trong phủ còn một người từng gặp Ngô tài nữ, thậm chí vào hẳn khuê phòng nàng ấy.
Đám gia đinh tỉnh ngộ nhìn nhau :
- Không thể nào là hắn chứ?
Lăng Hải mặt tím tái, gằn giọng :
- Đứa nào vừa rồi được thưởng, ói ra lại ...
...
Lăng Phong vừa tập gym trở về thì nghe tin giật gân.
- Phong ca, Phong ca ...
- Chuyện gì, vợ ta lại sinh sao?
A Trình nịnh nọt nói :
- Hếhế. Phong ca ... quả nhiên là Phong ca, đến cả Ngô tài nữ cũng phải nhung nhớ không thôi.
- Nhung nhớ ta?
A Trình liền đưa cho hắn tấm thiệp.
Lăng Phong đọc qua, không khỏi cổ quái. Rõ ràng vừa lúc sáng hắn đã đến chia tay, hà cớ gì còn gửi thiệp? Xem ra quả thật hai người khác nhau, chút nghi ngờ cuối cùng cũng triệt tiêu.
Cùng lúc đó, Lăng Vân cũng đi ra cửa lớn. Nhìn thấy một đám gia đinh đang vây quanh Lăng Phong, nàng liền hỏi :
- Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?
Một tên gia đinh vội chạy lại đáp :
- Bẩm Đại tiểu thư, là thiệp mời của đầu bài Phượng thuyền Ngô cô nương, nghe nói chia tay giải nghệ, mời công tử tài tử trong thành.
Lăng Vân nhíu mày không vui :
- Chỉ là một cô ca kỹ mà thôi, khiến các ngươi cao hứng đến vậy?
Gia đinh nọ cúi đầu xấu hổ. Bọn họ thân phận thấp kém, cũng chỉ có thể mơ mộng đến thanh lâu kỹ viện, cao lắm thì cũng là thuyền hoa, chẳng lẽ phải mơ đến đại tiểu thư như ngài?
Lăng Vân nhìn Lăng Phong đang cười ha ha ở xa, loáng thoáng nghe mấy tên gia đinh nói cái gì “Phong ca Phong ca”, liền lạnh nhạt :
- Hắn thì có liên quan gì?
- A, A Phong hôm nọ có duyên gặp mặt nàng ta, hôm nay thiệp mời là gửi cho hắn.
Lăng Vân lạnh nhạt :
- Nói với hắn, sáng mai sẽ lên đường sớm. Đi “chỗ nào đó” rồi quên mất đường về, sẽ không ai chờ hắn.
- Vâng, Đại tiểu thư.
- Hừm, nam nhân, chỉ giỏi học cái xấu.
Lăng Vân một bộ thất vọng. Vậy mà nàng còn hy vọng vị đệ đệ này khá khẩm một chút. Nghe nói hắn xuất thân nghèo khổ, nhưng lại biết đọc chữ, nói vậy chịu khó tu tâm dưỡng tính một chút sẽ không sai. Ai mà ngờ chưa gì đã dính đến ca kỹ thuyền hoa, xem ra cũng cùng một mặt hàng với Lăng Hải.
...
Chiều tối muộn.
Trong một căn phòng trang nhã.
- Tỷ, Tô hồ ly kia cũng gửi thiệp sang. Hừm, chắc giờ này ả ta phải vui vẻ lắm.
Người đang ngồi trước bàn trang điểm là Ngô Oánh Oánh, nàng chỉ nhoẻn miệng cười :
- Muội vẫn có thành kiến với nàng ta vậy sao?
- Muội cần gì thành kiến. Ả ta vẫn luôn đối đầu với tỷ. Tỷ muốn giải nghệ, ả ta đương nhiên phải vui thôi.
- Người ngoài không biết, mới bịa chuyện dèm pha ta và Đóa Nhi xích mích nhau. Muội đi theo ta bấy lâu, nàng ấy có làm chuyện xấu hay không muội cũng biết, đừng nghĩ oan cho nàng ấy chứ.
- Muội ... cũng chỉ nghĩ cho tỷ thôi mà. Cả Tô Châu đều biết ả hồ ly đó là đồ chơi của Dương Tri châu. Không có lão ta, ả ta có thể đấu với tỷ được sao?
Ngô Oánh Oánh cười nói :
- Ta chẳng phải cũng có Mạc lãnh binh đó sao?
- Tỷ không giống. Mạc đại ca là biểu huynh của tỷ.
Ngô Oánh Oánh không muốn tranh cãi chuyện này, dù sao nàng cũng giải nghệ, liền nói :
- Diệu Diệu, sau hôm nay ta giải nghệ, muội cũng không cần đi theo ta làm nha hoàn nữa. Muội cũng có tài năng, theo ta lâu như vậy học được không ít rồi. Chỉ cần cố gắng, chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành hoa khôi.
- Tỷ, muội làm sao có thể ...
Diệu Diệu mím môi, nhưng ánh mắt thì có gì đó khác lạ.
- Mọi khi muội giấu ta tập đàn một mình, tưởng ta không biết sao?
- Đúng là muội muốn được như tỷ. Nhưng ... Mà sao tỷ lại giải nghệ? Tỷ vẫn chưa tìm được quy túc nào cả cơ mà?
Ngô Oánh Oánh cười đáp :
- Nói là giải nghệ, kỳ thực cũng chỉ dừng biểu diễn mà thôi. Ta vẫn sẽ tiếp tục luyện đàn, mở lớp dạy đàn ... Muội nếu có vấn đề muốn hỏi, cứ tùy lúc ghé qua là được thôi.
- Ý muội là ... nam nhân.
- Nam nhân gì? - Ngô Oánh Oánh ngẩng đầu.
Diệu Diệu nhẹ giọng :
- Tỷ chẳng lẽ sẽ như vậy suốt đời sao? Nữ nhân như chúng ta, không có một nam nhân bên cạnh thì ... Tỷ giải nghệ rồi, làm sao tìm được nam nhân xuất sắc chứ?
Ngô Oánh Oánh trầm mặc, kỳ thực nàng cũng không rõ.
Tuổi 19 của nàng, thời cổ đại có thể gọi là ế, nhưng Oánh Oánh lại chẳng thấy hứng thú gì với chuyện tìm nam nhân dựa vào. Nàng có tiểu viện riêng, có tiền tích trữ để sống. Nàng chỉ muốn làm một ca nhi thuần túy, đem tài năng đến cho mọi người.
Chỉ là, cái nghề này rất khắc nghiệt. Muốn “bán nghệ không bán thân” đúng nghĩa, trừ phi nàng phải thật xấu xí mới được, trong khi Oánh Oánh lại quá xinh đẹp. Nàng vào nghề chỉ mới hơn 5 năm, một mạch làm Hoa khôi. Chỉ là, làm một Hoa khôi, áp lực cám dỗ cạm bẫy rất lớn, Oánh Oánh cảm thấy mệt mỏi bất an, nàng muốn rút chân ra, nhưng vẫn mãi lưỡng lự.
Mãi đến hôm qua, tên nào đó đã giúp nàng làm ra quyết định.
Lúc này, có tiếng người hầu nào đó nói :
- Tiểu thư, người đã tới đông đủ rồi.
Ngô Oánh Oánh gật đầu.