Cả Vĩnh Lạc đang rộn lên chuyện huyện mới An Lạc.
Một trấn phát triển thành huyện, chuyện này vốn cũng không có gì nóng hổi. Nhưng đáng nói là, tốc độ tăng trưởng của Vĩnh Lạc quá nhanh, chỉ 2 năm từ một sơn trấn hẻo lánh chẳng ai biết tên trở thành tân tinh Đại Tống.
Trọng yếu là, An Lạc sẽ là huyện trực thuộc phủ Kinh Triệu Trường An. Nói cách khác, dân Vĩnh Lạc đang từ sơn dân trong núi nhảy lên thành dân thủ đô, đi ra đường có thể tự xưng là "người Trường An" hẳn hoi. Mặc dù khả năng sẽ bị dân nội thành khinh là đồ "Trường An B" gì đó.
Mà đám người già thì ngược lại khá hào hứng. Bọn họ nói mấy trăm năm trước đời tổ tiên Vĩnh Lạc vốn là tiểu thành thị, chẳng qua bị lãng quên thôi. Cho nên nay có giàu có trở lại cũng là điều hiển nhiên.
Lại nói đến việc phát triển của Vĩnh Lạc. Chuyện này không thể không nhắc đến công lao của Phong Vân đoàn. Nếu không có sự xuất hiện của Phong Vân làm đòn bẩy, Vĩnh Lạc có lẽ sẽ vĩnh viễn lạc trôi không ai biết.
Chẳng qua, đa phần quần chúng lại không nhìn thấu điều kỳ diệu này.
Dân cư Vĩnh Lạc sau 2 năm tuy tăng gấp 100 lần, nhưng toàn là tứ xứ đổ về. Cho nên không phải ai cũng biết sự tích của Phong Vân.
Hơn nữa, nói cho cùng, đều là dân bốc vác ít học, làm gì có ai đủ tầm mắt vĩ mô đề nhìn. Dù sao xưa nay trong lòng mọi người, mọi thứ tốt xấu đều do ông trời để mắt, do Hoàng đế anh minh, liên quan éo gì Phong Vân đâu.
Mà lúc này, ở Phong Vân đoàn Nghị sự đường.
Nói là Nghị sự đường, kỳ thực cũng chỉ một căn phòng gỗ đơn giản, từ cửa sổ có thể phóng mắt nhìn thấy lôi đài Hắc kỳ.
Trong phòng đang có chừng chục người đứng ngồi hai dãy. Có một lão nhân, một thanh niên dáng vẻ đạo mạo, và vài trung niên tướng tá cục mịch.
Thanh niên đạo mạo nọ tay cầm một cây sáo bằng ngọc thạch, theo thói quen gõ gõ lên tay kia vừa nói:
- Mấy ngày nữa tân huyện lệnh sẽ đến làm lễ nhậm chức. Bên huyện nha vừa cho sai dịch sang đánh tiếng, nói chúng ta nên chuẩn bị một chút.
Một trung niên cằm vuông râu vểnh có vẻ khó chịu nói:
- Hắn đến là việc của hắn? Đòi chúng ta chuẩn bị cái gì?
- Thông lệ cũ thôi. Huyện lão gia mới đến, trong huyện ai cũng phải bày tỏ chút lòng thành.
- Hừ, kệ m* đi. Chỉ đánh tiếng thì không làm cũng được.
- Vậy thì không được. Dù gì người ta cũng sắp là quan phụ mẫu lớn nhất ở đây. Không muốn bám vào cũng tuyệt đối không thể đắc tội, bằng không về sau khó mà sống ổn. Hơn nữa nghe nói vị huyện lão gia này còn là thân thích với cả Vương Tả tướng, càng không thể khinh suất.
Lần này đến lượt một thanh niên đứng cạnh gã cằm vuông chen nói:
- Cái trấn này to được như hôm nay, còn không phải nhờ có chúng ta đến khai khẩn sao? Cần gì đám cẩu quan đó nhúng mũi vào?
Thanh niên cầm sáo miễn cưỡng nói:
- Ài, nói thì vậy. Lúc trước sơn trấn là khác, nay thành huyện không thể không có quan lại quản. Vả lại, lời này nói ở đây thì không sao, các huynh đệ tuyệt đối không nên ra ngoài tuyên dương. Bằng không lại có người ở đằng sau nói chúng ta có mưu đồ chiếm đất làm đại vương thì phiền phức.
- Hừ, chỗ này trước nay chỉ có Phong Vân đoàn chúng ta, còn có ai mà lo bị nói sau lưng?
Một trung niên dáng vẻ kham khổ nói:
- Gần đây thì có đấy. Ta nghe mấy anh em nói, mấy hôm nay có vài kẻ lạ đến gây hấn mỏ đá. Nghe nói xưng là Thiết Chưởng bang từ bên Hà Nam qua. Ngoài ra còn có vài người xưng là môn nhân Đại Thừa môn đến thuê tửu điếm, coi bộ đều nhăm nhe tranh địa bàn.
Lão nhân tóc bạc từ đầu vẫn im lặng, có vẻ nhớ ra điều gì nói:
- Đại Thừa môn? Không phải huynh trưởng Chính Kỳ đang làm phó môn ở đó sao?
Thanh niên tên Chính Kỳ gật đầu thừa nhận, nói:
- Nếu đúng là Đại Thừa môn, ta có thể nói chuyện một chút.
Trung niên cằm vuông lúc này lại nói:
- Ta thì thấy bọn Thiết Chưởng bang lám việc hào sảng hiệp nghĩa, có vẻ đáng kết giao hơn đấy.
Lục Chính Kỳ chỉ nhìn Phương Hùng không nói gì. Cái hiệp nghĩa hào sảng mà Phương Hùng nói, thực chất là phỉ khí.
Lão nhân tóc bạc không ai ngoài Mặc lão, chuyển đề tài nói:
- Nói đến chuyện chiếm đất, nghe tin nói huyện nha đang thu hồi lại đất thuộc sở hữu cũ. Không biết là thật giả?
Chỉ nghe Lục Chính Kỳ cười khổ:
- Ta cũng đang đau đầu chuyện này. Bọn họ nói trước kia Vĩnh Lạc là tiểu trấn, nay chuyển vào phủ Kinh Triều, đất đai cũ đều phải nộp cho huyện nha để quy hoạch lại. Họ sẽ đền bù, nhưng chỉ e rất ít.
Trung niên bộ dáng kham khổ là Long Bác Khôn, nói:
- Hừ, đây không phải là nói láo để cướp trắng sao? Chắc là thấy giá đất đang tăng, mà đến một nửa đất Vĩnh Lạc đang trong tay chúng ta nên thèm thuồng.
Lục Chính Kỳ tặc lưỡi nói tiếp:
- Ta cũng biết thừa là quan phủ đang ỷ thế ăn cướp. Làm gì có cái lý phải phân phối gì, trừ phi là thay đổi triều đại. Chỉ là, bọn họ đã để mắt như vậy, chúng ta không thể không nhả ra một chút. Bằng không, ngày nào đó bị khép cái cớ chiếm đất của vua, thì đừng nói là đất, ngay cả mạng cũng không giữ được.
- Vậy thì bán đi một nửa, lấy tiền đó mở rộng tiêu đội cũng tốt.
Lục Chính Kỳ lắc đầu nói:
- Vấn đề là, hiện tại Đương gia vẫn chưa về.
Phương Hùng nghe nhắc đến ai đó lập tức khó chịu nói:
- Sao phải chờ hắn? Chúng ta ở đây quyết định là được.
Lục Chính Kỳ miễn cưỡng nói:
- Đất quanh đây đúng là của cả đoàn, nhưng còn đất khác trong trấn đều đứng tên riêng của Đương gia, có ghi chép huyện nha hẳn hoi, ngoài Đương gia ra không ai quyết được.
Long Bác Khôn lúc này lại hít một hơi cảm thán:
- Ta không thể không khâm phục ánh mắt của Lăng Phong. Vung tay mua mấy nhúm đất hoang rẻ như cho, bây giờ giá đội lên cả trăm lần. Hiện tại bán ra một nửa thôi cũng thu về chục vạn lượng bạc dễ dàng.
Phương Hùng nghe vậy càng thêm khó chịu, không phục nói ngay:
- Hừ, có cái gì mà ánh mắt, chẳng qua là chó táp nhằm ruồi.
Lục Chính Kỳ nghe vậy đánh mắt với Mặc lão, cả hai đều không nói gì.
Thực ra không chỉ Phương Hùng có thái độ này. Rất nhiều người khác trong đoàn cũng như trong trấn có cùng suy nghĩ này với Lăng Phong. Nói trắng ra là đố kị đỏ mắt nhưng vẫn cứng mồm không phục.
Mà nói ra, mặc dù hồi đó đúng là Lăng Phong mua đất phòng hờ ngày sau, nhưng căn bản không thể ngờ chỉ 2 năm đã thành như vậy.
Tình hình có vẻ bế tắc, Lục Chính Kỳ đành gõ gõ cây sáo, nghiêm túc nói:
- Chuyện huyện mới đã là không thể đổi, chúng ta chỉ có thể ứng phó từ từ. Có điều, cũng không phải tất cả đều bất lợi. Huyện mới lập, thương nhân quý tộc tìm đến, mối làm ăn cũng sẽ nhiều hơn. Mà ngay nha môn cũng sẽ cần xây dựng nhiều, khẳng định cần một nhà tiêu cục bao vận chuyển...
Phương Hùng hậm hực không nói, Long Bác Khôn ngược lại gật gù:
- Ta thì nghe tin triều đình còn muốn lập xưởng chế đá, nghe đâu vì lão Triệu muốn xây lăng để sau này chết rồi cũng có thể hồi sinh gì đó. Cũng là một cơ hội kiếm mối làm ăn...
Lục Chính Kỳ liền tiếp:
- Không sai. Cho nên chúng ta không thể chỉ vì chút định kiến với quan phủ mà bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền. Chỉ tiếc là ở đây lại không có ai quen đi lại với người trong quan trường. Được mỗi Gia Cát thì vẫn mãi bận rộn ở kinh thành...
Phương Hùng nghe nhắc đến Gia Cát Vinh lông mày liền sầm lại.
Phương Hùng vẫn đang tức giận Gia Cát Vinh. Lý do chính là chuyện hộ tiêu sứ đoàn đi Thái Nguyên mấy tháng trước.
Hồi đó còn đi làm thuê với nhau, ba người Hùng Vinh Quyền là một nhóm sẵn có, Lăng Phong chỉ là sau mới vào. Phương Hùng còn tưởng Gia Cát Vinh sẽ mãi là huynh đệ tốt nghe lời mình.
Chẳng ngờ Gia Cát Vinh lại dần tách ra, có ý muốn làm quan, hoàn toàn đi ngược với suy nghĩ của Phương Hùng. Chuyện hộ tiêu sứ đoàn còn hoàn toàn loại Phương Hùng ra ngoài, khiến gã cảm thấy bị phản bội.
Chỉ nghe gã bực bội nói:
- Hừ, chuyện với đám cẩu quan đó các ngươi tự bàn đi...
Trong đây ai cũng biết Phương Hùng căm ghét nhất là quan binh. Tất cả chỉ biết nhìn nhau, cũng không ai bàn bạc gì thêm.
Lại nghe Phương Hùng nhìn Lục Chính Kỳ hỏi:
- Tiêu đội đang cần bổ sung thêm ngựa và trang bị. Lần này ta muốn làm lớn một chút, đại khái tầm 2 đến 3 vạn lượng bạc. Ngươi xem chừng nào thì chi được?
Lục Chính Kỳ làm mặt khổ nói:
- Cái này... Chi dưới 1 vạn ta có thể làm chủ, nếu là trên 1 vạn, cần phải Đương gia quyết. Vả lại, lợi nhuận của đoàn một năm qua càng lúc càng ít. Nếu vậy còn chi quá tay sẽ không ổn.
Lục Chính Kỳ ý tứ thực ra là, tiền lời mà Phương Hùng chuyển lên càng lúc càng ít, chỉ e gã không trung thực.
Phương Hùng không biết có hiểu không, lại hừ lạnh nói:
- Hừ, ta là đại ca, hắn chỉ là thứ tư. Ta nói cần chi cũng không được?
Lục Chính Kỳ miễn cường lắc đầu nói:
- Kết nghĩa kim lan là một chuyện, nhưng thu chi làm ăn lại là một chuyện. Cũng giống như trong một gia tộc, có đôi khi trưởng tử cũng không chắc đã được quản lý gia tộc...
Phương Hùng mắt trừng lên, bất mãn quát:
- Ý ngươi là lão tử bất tài, không đủ sức cáng đáng?
Lục Chính Kỳ vội xua tay:
- Đó là Phương tiêu đầu suy diễn ra thôi, Lục mỗ cũng không có ý đó.
- Hừ, vậy còn cái lôi đài kia thì sao? Ngươi đừng nói xây nó lên tổ chức mấy lượt lôi đài cũng chỉ cần dưới 1 vạn lượng.
Lục Chính Kỳ liền gắng giải thích:
- Riêng lôi đài là ý tưởng của Đương gia, dùng là tiền quỹ của Hắc kỳ. Vả lại, chỉ sợ Phương tiêu đầu còn không biết, lợi nhuận lôi đài thu lại đã đủ sức tự chi trả. Nói chung, chuyện chi lớn để mở rộng tiêu đội, Phương tiêu đầu có lẽ phải chờ Đương gia về.
Phương Hùng nghe vậy hùng hổ quát:
- Chờ chờ chờ, chờ đến khi nào? Hắn nếu vĩnh viễn không về chúng ta cũng chờ đến chết sao?
Phương Hùng đập mạnh xuống bàn, cũng không biết gã muốn mắng ai. Mà mấy anh em nghe câu này đều liếc mắt nhìn nhau.
Lâu nay Phương Hùng rất hiếm khi nhắc đến Lăng Phong. Nhưng mỗi lần nhắc đều sẽ thái độ khó chịu như vậy.
Lục Chính Kỳ liếc sang Mặc lão tỏ vẻ mệt mỏi. Rút cục, Mặc lão đành đứng ra nói:
- Thôi hôm nay cứ tạm vậy đã, Lăng Phong có lẽ nay mai là về thôi. Hôm trước mấy người A Trình từ Thái Nguyên trở về có nói, đã gặp Lăng Phong ở Hà Đông. Nghe nói còn tạo dựng được tiêu đội riêng ở phía bắc...
Không chờ Mặc lão khoe hộ Lăng Phong, Phương Hùng đã bất mãn chặn ngang:
- Hừ, tốt nhất là hắn nên về ngay ngày mai. Nếu không...
Có lẽ cảm thấy ở thêm không giải quyết được gì, Phương Hùng bực dọc vung tay bỏ đi. Sau đó một loạt người cũng rời khỏi phòng nghị sự.