Phong ca mặt phơi phới rời khỏi chuỗi phố cầm đồ.
Ai, thương nhân Thái Nguyên đúng là quá khách sáo. Chỉ là, vẫn cay lão bản tiệm đầu tiên. Nói đến thế rồi mà vẫn chắc giá 600 không chịu tăng. Mà vài tên lão bản đằng sau lại càng thực dụng, toàn là "trà bánh đặc sản Thái Nguyên", cá biệt có tên còn tặng cả thịt bò. Móa, gì chứ bò Thái Nguyên Phong ca sợ nhất.
Phong ca vừa đi vừa huýt sáo, móc ra vòng tay kia lăn lộn thưởng thức một chút. Xem ra ngoại trừ lễ vật, có lẽ phải bày thêm chút không khí lãng mạn mới được. Tặng quà không không có chút tục khí.
Ài, nếu mà có tiền thì đã không sao. Kéo Thành Bích đi cái nhà hàng nào đó, gọi menu Valentine, đốt tí nến trái tim, lại ngầm sắp một chút nhạc Mozart Wiz Khalifa gì đó. Khẳng định cũng coi như qua loa được.
Chỉ là, không có tiền nha.
Cái đám tiệm cầm đồ này là vì sẽ có lúc cần tiêu cục bảo kê mới sẵn sàng ném ra quà gặp mặt. Chứ bọn tửu lâu, đặc biệt là tửu lâu đắt tiền khẳng định không cần, khẳng định đều có dựa lưng cả. Hơn nữa, kể cả có muốn tạo quan hệ, cũng sẽ không phóng tay đến mức chi hẳn một bữa miễn phí cho Phong ca.
Ai, tìm đâu ra tửu lâu giá rẻ bây giờ?
Nghĩ nghĩ một lát, Phong ca bỗng búng tay cái tách.
Làm sao lại quên mất chỗ này?
...
Lại thêm một chén trà nữa trôi qua, Yên Vũ lâu.
Yên Vũ lâu này lúc trước nghe bảo Triệu Đán tặng Dương Diệu Chân kinh doanh chơi. Mà nàng này dù sao cũng là đồng hương xuyên không, Phong ca chịu khó bỏ qua thể diện nói nói một chút tình huống, có lẽ cô nàng cũng sẽ giúp một tay. Dù sao nữ nhân thích nhất chính là bày mấy trò xe duyên này.
- Ngươi muốn tìm Dương tiểu thư?
Tên quản sự trợn mặt nhìn Lăng Phong.
Hóa ra Yên Vũ lâu đã đổi quản sự, không còn là Hoa An nữa. Mà dường như tiểu nhị bên trong cũng thuần một sắc mặt mới, không phải đám tiểu nhị kiêm tiểu mật thám lúc trước.
Chỉ nghe tên quản sự mới nói:
- Hiện tại Yên Vũ lâu đã không còn do Dương tiểu thư làm chủ, vừa hôm qua sang tên cho người khác.
- A, chuyện gì xảy ra?
Quản sự tặc lưỡi:
- Ngươi không biết gì cả sao? Dương gia đêm hôm trước gặp chuyện, Dương tiểu thư cũng mất tích.
Lăng Phong liền hỏi:
- Mất tích? Vận Vương điện hạ đâu?
Quản sự trợn trắng mắt:
- Vương gia ở đâu ta làm sao mà biết? Thôi ngươi không tới tiêu tiền thì mau đi chỗ khác cho chúng ta còn buôn bán. Sáng sớm hỏi hỏi hỏi, xúi quẩy.
Móa! Thái độ với khách thế nào vậy?
Tưởng ca không có tiền thì khinh sao?
Nói cho biết, ca đúng là không có tiền, bằng không...
Buồn bực rời Yên Vũ lâu, trong miệng lầm bầm chăm sóc khách hàng tệ hại, Phong ca bỗng thấy một đám công sai mặc đồ đỏ rực đi đạo bên kia đường, liền vẫy vẫy tay:
- Oa, Triển đại ca. Vẫn chưa chuyển công tác sao?
Triền Chiêu bị ai đó gọi, mắt nhìn lên trời hỏi:
- Ngày mai mới là ngày cuối. Ngươi không phải muốn làm gì đó chứ? Ai, Lăng hiền đệ, chịu khó nhịn qua 2 ngày nữa được không? Từ khi ngươi đến ta khổ cực lắm rồi, đừng gây phiền phức cho ta nữa...
Lăng Phong chạy qua cười xóa:
- Ai ai, đại ca sao lại nói xa cách như vậy. Yên tâm đi, tiểu đệ cũng sắp rời Thái Nguyên rồi, chỉ tổ chức ăn uống chia tay tuyệt đối không làm gì khác.
Triển Chiêu hừ mũi một cái, cũng không muốn nói gì thêm. Giống như e sợ dính líu thêm với thằng nhãi này sẽ phát sinh đại án mạng.
Có điều Phong ca vẫn luôn xem Triển ca là chỗ thân thiết, nhân cơ hội hỏi:
- À, chuyện của Dương gia, đại ca có biết không?
Triển Chiêu không tình nguyện nói:
- Án Thiên Ba phủ? Ngươi bên Mật Thám ty không biết gì sao?
- Mấy ngày tiểu đệ chỉ ở nhà với vợ con, không biết.
Triển Chiêu trầm giọng:
- Án tạo phản.
- Tạo phản?
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra. Lại phản nữa? Lắm như vậy.
Triển Chiêu liền sơ lược kể lại.
Mới ngày trước, gia chủ Dương gia Dương Tôn Bảo, cũng là phụ thân Dương Diệu Chân trở về thiết gia yến mời khách, gồm có quan lại Thái Nguyên và tướng lĩnh Cấm quân đến từ kinh thành.
Chỉ là giữa buổi yến tiệc thì phát sinh biến cố. Đầu tiên Dương phủ đột nhiên xuất hiện mấy trăm binh lính Thiên Ba quân cũ của Dương gia, hô hào "bảo vệ Dương gia, khôi phục Bắc Hán" gì đó, xông vào đòi giết quan tướng Thái Nguyên.
Mà sau đó lập tức bên ngoài có Cấm quân xuất hiện, tình hình rất nhanh bị bình dẹp. Sau cùng một gã Chỉ huy sứ họ Khương lấy ra mật chỉ, phán Dương Tôn Bảo ý đồ bất chính, muốn tro tàn lại cháy cấu kết Kim quốc Mộc gia ý đồ tạo phản. Phụ mẫu Dương Diệu Chân là Dương Tôn Bảo Mộc Quế Anh đều bị ép chết tại chỗ. Sau đó quan binh tra khảo Dương phủ đúng là phát hiện có thư từ tạo phản các kiểu.
Lăng Phong vừa nghe một cái liền thấy sặc mùi âm mưu.
Có rất nhiều kịch bản có thể xảy ra. Nhưng khả năng lớn nhất là Dương Tôn Bảo bị vu oan giá họa.
Vấn đề đầu tiên nằm ở đám phản quân Thiên Ba kia, khẳng định là có kẻ sắp sẵn. Mà có thể sắp đặt như vậy Dương gia phải có nội gián.
Vấn đề thứ hai chính là đám Cấm quân dọn dẹp Dương phủ cực nhanh chóng. Trong đó gã Chỉ huy sứ họ Khương phán Dương phủ ý đồ tạo phản, chắc chắn diễn một vai trọng yếu. Có khi kia còn là mật chỉ của triều đình.
"Hừm, Khương Chỉ huy sứ?"
Lăng Phong chợt nhớ, 3 hôm trước ở chỗ cống vật, Cấm quân hộ tống ngoài Lâm Xung hình như có một gã chỉ huy họ Khương. Cũng không biết có liên quan không? Nếu liên quan, vậy thì kẻ này đến Thái Nguyên, hộ tống cống vật chỉ là phụ, ngầm làm vụ Dương gia mới là chính đi.
Lăng Phong nghĩ thì vậy, nhưng cũng không phải chuyện của mình, chỉ hỏi:
- Thế còn Dương tiểu thư thì sao?
- Mất tích. Nghe nói lúc đó nàng ta không có ở Dương phủ. Khả năng đã chạy trốn được.
Lăng Phong không khỏi ngậm ngùi.
Còn nhờ hôm nọ hắn còn hù dọa Dương Diệu Chân, bày vẽ nhiều trò mới lạ dễ dẫn họa vào thân. Thực ra hắn chỉ thêm mắm thêm muối vào cốt để thị uy với nàng ta một chút, đại khái ta và ngươi tuy cùng là xuyên không giả, nhưng ca vẫn trưởng thành chín chắn hơn.
Chẳng ngờ lại một phát đoán trúng có chuyện.
Chuyện ở Dương gia cũng không thấy liên quan đến việc Dương Diệu Chân xuyên không. Nhưng nói chung cũng là biến cố lớn xảy ra với cô nàng.
Lăng Phong lại hỏi:
- Vận Vương không hành động gì cả sao?
- Cửu Hoàng tử? Nghe nói hôm trước không hiểu thế nào lại chạy ra chỗ đạo tặc cướp cống vật để đến nỗi bị thương, đã về kinh luôn trong ngày.
Ra vậy. Khả năng đám người kia chỉ chờ Triệu Đán vừa đi liền động thủ.
Triển Chiêu lại như nhớ ra gì, hỏi:
- Mà, ta nghe báo hình như ngươi cũng có mặt vụ cướp bạc cống nữa?
Lăng Phong cười trừ:
- A, là tình cờ, hoàn toàn là tình cờ.
Triển Chiêu nghe vậy rùng mình một cái, không hiểu thế nào nhìn Phong ca như một cục xúi quẩy chuyên đi gây sự, xua tay nói:
- Thôi, bổn quan còn có công sự, cáo từ luôn!
- Triển đại ca, ngươi cũng đi hướng đó sao. Tốt quá, tiểu đệ cũng đang định về Chu lâu.
- Ai nói ta đi hướng Chu lâu? Không biết mắt bổn quan bị tật sao, ta đi hướng ngược lại.
Lăng Phong vẫn lưu luyến nói với theo:
- Triển đại ca, nay mai huynh đệ chúng ta cũng chia tay mỗi người một ngả rồi, hay đi đâu uống một chén cái đã.
Đáp lại là tiếng Triển Chiêu văng vẳng:
- Khỏi cần. Chờ khi ngươi chết bổn quan tới uống rượu mừng cũng không muộn.
- Khụ khụ, Triển đại ca đúng là quá khách sáo.
...
Chén trà thứ ba trôi qua.
Chuyện của Dương Diệu Chân, Lăng Phong cũng chỉ biết cảm thán một chút rồi cũng đành vứt sang bên. Hai bên tuy nói quen biết, nhưng còn chưa đến mức khiến Phong ca chạy đi tìm nàng ta chi viện. Muốn tìm cũng chẳng biết tìm đâu.
Hiện tại vấn đề là, kế hoạch sinh nhật tiện thể cầu hôn phong cách nhà hàng Tây của Phong ca rút cục phá sản.
Ngày kia là lên đường rồi, chỉ còn có hơn 1 ngày để chuẩn bị.
Mông mông lung lung, Phong ca về đến cửa Chu lâu lúc nào không biết.
Vừa vào cổng, lại thấy cảnh một nam đang chạy theo một nữ rên rỉ:
- Manh muội, hôm nay ta ra phố mua được cái vòng tay. Muội... muội nhận nó nhé.
- Vòng tay? Vòng tay ta có mấy chục cái rồi. Không phải lần trước đã nói màu không đủ vàng ta không thích sao? Không có thành ý gì cả.
- Ài, thì vì ta nghèo mà.
Lăng Phong trợn mắt há mồm. Nam kia là tiểu tử A Tam, ngày trước hộ vệ Hoa phủ, vẫn một mực đi theo đám Thành Bích sang Thái Nguyên. Còn nữ chính là nha hoàn thứ 2 của Thành Bích, hình như tên Manh Manh. Tên cũng quá cường liệt đi.
Có điều...
Con m* nó, nhìn cảnh kia lại như nhìn thấy bản thân trong tương lai gần. Trong túi mình cũng có một cái vòng tay đấy.
Mặc dù nhìn giá trị cái vòng của thằng nhãi A Tam kia không cách nào so được với mình. Nhưng mà đối tượng của mình là Thành Bích. Nàng ấy xinh đẹp như vậy, khẳng định từng được không biết bao nhiêu hoa si truy cầu tặng bảo vật.
Mà nhìn cái tướng nha đầu Manh Manh kia, xem ra tuy còn nhỏ nhưng lại rất có kinh nghiệm bị nam truy đuổi. Hay là, kéo nàng ta vào bụi... thỉnh giáo một chút?
Chỉ lát sau...
- Ngươi tìm ta làm gì?
Manh muội nghiêng đầu nhìn Lăng Phong chốc lát. Cũng giống Tích Nhược, ấn tượng của Manh Manh với Lăng công tử này không tốt vào đâu, chủ yếu là tò mò.
Chỉ nghe Lăng Phong nói:
- Ta muốn hỏi, bình thường ngươi lúc nào thì thấy vui nhất?
Manh Manh kiên định trả lời:
- Đương nhiên là lúc nhận lương.
Phong ca phun máu.
- Ngoại trừ cái này ra...
Nói đến đó lại nghĩ, thôi hỏi thẳng m* đi, bằng không lòng vòng phí hết thời gian.
- Thôi để ta hỏi kiểu khác. Ngươi thích nam nhân theo đuổi mình bày tràng cảnh gì nhất?
Manh muội nghe vậy mới ngẫm nghĩ nói:
- Cái này để ta ngẫm lại. Đại khái là... Cảnh bọn hắn vì ta mà đánh nhau bể đầu chảy máu?
- Đậu phộng! Không có chút giá trị tham khảo nào cả. Bên chỗ ta tình huống cũng không phức tạp như vậy.
Lăng Phong che trán. Lại nghe Manh Manh nói:
- Muốn đơn giản cũng có. Lần trước có cái lốp dự phòng muốn chứng minh tình yêu với ta, thế là ở bên ngoài cửa sổ cắt cổ tay cho ta nhìn. Chậc chậc, cái cảnh kia đúng là không thể quên, chảy những 1 canh giờ mới hết. Rút cục đả động lòng ta...
- Móa! Ác như vậy? Cuối cùng ngươi cũng yêu hắn?
Phong ca không khỏi mồ hôi lạnh, vẫn gắng gượng hỏi kết quả. Chỉ nghe Manh Manh vui sướng nói:
- Không! Ta chạy đi giúp hắn gọi đại phu...
- Đại tỷ khẩu vị đúng là quá nặng.
Lăng Phong rút cục đầu hàng. Manh Manh lại làm bộ thâm trầm:
- Kỳ thực, hai người nếu thích nhau, chỉ cần ở cùng một chỗ là đủ vui vẻ. Ai, bản cô nương lúc nào mới tìm được chân ái đây...
Lăng Phong suýt chút gãy ngang lưng, vờ khen nói:
- Ai nha, không nghĩ tiểu nha đầu ngươi cũng có ngộ tính như vậy.
- Còn phải nói sao? Kinh nghiệm tình trường của bản cô nương, nói không phải đùa chứ, đi khắp nam bắc vẫn chưa chịu thua ai.
Phong ca hữu khí vô lực, xem chừng nha đầu này cũng thuộc loại thiếu nữ mơ mộng. Chỉ đành đau đầu nhỏ giọng:
- Thế nhưng đây là sinh nhật nha. Không làm chút tràng diện không được.
Manh Manh nghe thấy vỗ tay to:
- Thì ra ngươi muốn tổ chức sinh nhật cho tiểu...
- Móa, suỵt. Nhỏ mồm! Ngươi nói to như vậy nàng ấy biết được còn gì bất ngờ?