Thực ra nếu có cơ hội kiểm soát Lăng gia, hắn cũng sẽ không từ bỏ. Lập nghiệp khó, thừa kế dễ. Mặc dù Phong ca muốn tự lập thật đấy, nhưng loại chuyện có thừa kế ở đó còn bày đặt chạy ra ngoài “trải nghiệm cuộc sống gian nan”, chính là kịch bản phim vớ vẩn nhất. Phong Vân đoàn đã khởi động, đương nhiên không thể bỏ, nhưng có thêm tài sản Lăng gia đắp vào, thì càng dễ bứt phá.
Nghĩ nghĩ xong, Lăng Phong ngồi trên giường bắt đầu bài luyện khí hàng đêm.
Cổ đại về đêm, không mạng không TV, nếu không có gì làm quả thật chỉ có ngồi nghĩ bậy.
Chẳng qua, cái trò vận khí này, tới lui cũng chỉ có chừng đó động tác, hít vào thở ra, rồi lại hít ra thở vào. Ngồi một lúc, Phong ca có điểm ... chán chả buồn chết.
“Hay là không luyện nữa, ra ngoài kiếm cái gì giải trí?”
Dù sao, nay không luyện mai luyện cũng vẫn ở đó, đi đâu mà mất. Có luyện có nghỉ mới tốt. Có câu, làm việc có khoa học, hiệu suất mới cao thôi.
Đột nhiên, Lăng Phong nghe loáng thoáng tiếng nha hoàn Tiểu Tinh đâu đó.
Hắn vội mặc vào quần áo. Rất nhanh, có tiếng bước chân chạy về phía phòng hắn :
- Lăng đại ca, Lăng đại ca ...
Lăng Phong ngáp một cái nói :
- Từ từ, chờ đó ta mang quần trong cái đã.
- A, đại ca lúc này không mặc gì cả sao?
Lăng Phong chột dạ, làm sao nghe giọng nàng ta có điểm hưng phấn như vậy?
Liền mặc vội mặc vàng, đầu năm nay nữ giới có xu hướng cách mạng, còn háo sắc hơn cả nam nhân, làm thanh niên ưu tú ra đường phải cẩn thận giữ mình một chút.
Lăng Phong ló đầu ra :
- Chuyện gì?
- Đại tiểu thư ...
- Đại tiểu thư làm sao?
- Đại tiểu thư, nàng ấy ...
Lăng Phong che mặt. Tiểu muội này, vai phụ mà cứ cố câu thời gian lên hình, mỗi lần có chuyện đều một bộ ngơ ngẩn như vậy.
Hắn liền buồn bực nói :
- Thôi tiết kiệm sức đi. Ta trắc nghiệm ngươi đáp, đúng thì gật sai thì lắc, ok?
Tiểu Tinh nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.
- Đại tiểu thư không có trong phòng?
Tiểu Tinh hai mắt tròn xoe, ý tứ chính là “làm sao đại ca biết?”
Kỳ thực lý do rất đơn giản, vừa rồi nàng ta kêu “đại tiểu thư, cô ở đâu” to như vậy, Phong ca nằm trong phòng nghe rõ mồn một, không biết mới là lạ.
- Không phải thấy kính sợ ta. Ta đây là xuyên không giả, tự nhiên sẽ có thần linh ở một bên báo tin. Có phải thấy ba chữ “xuyên không giả” rất có nội hàm, nhưng lại không hiểu không?
Tiểu Tinh gật đầu như gà mổ thóc. Lăng đại ca quả nhiên hiểu nhiều biết rộng, nói chuyện cứ như mấy tăng nhân Sùng Thánh tự.
- Xuyên không giả, chính là ... Từ từ, vừa rồi ngươi nói đại tiểu thư thật không có trong phòng?
Tiểu Tinh đã hiểu chuyện hơn nhiều, lại gật.
- Thế còn đứng đây mà câu giờ lên hình cái gì? Còn không mau đi tìm.
Nói rồi phi như bay, để lại Tiểu Tinh ủy khuất. Là đại ca ngươi câu kéo, Tinh Tinh có câu cái gì đâu chứ.
...
Lát sau.
- Vân tỷ, có trong đó không?
- ...
- Vân tỷ, ta vào đấy!
- ...
Lăng Phong mở cửa phòng.
Đèn vẫn sáng, giường trống trơn, người đã không thấy.
Vốn hắn cũng không biết Lăng Vân có thể có chuyện gì. Chẳng qua, vừa rồi hắn tình cờ nghe được có hai đứa nha hoàn bên ngoài bàn tán. Nội dung chính là chuyện hắn cứu Vân tỷ lúc ban ngày.
Cũng không có gì nhiều, Phong ca đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, hình tượng vô cùng tỏa sáng.
Chỉ là, đến sau cùng, có một đứa nói đại khái “đại tiểu thư là tiểu thư khuê các, còn chưa gả người, thế mà Lăng đại ca lại làm cái kia cái kia, đổi lại là ta, chỉ sợ sẽ đau khổ muốn chết”.
Mãi lúc đó, Lăng Phong mới chột dạ.
Thời điểm Lăng Phong cứu Lăng Vân, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện danh tiết của nữ tử cổ đại nặng nề gì gì đó. Nhưng là, hắn 30 năm sống thế giới hiện đại, còn cổ đại mới chỉ du lịch 1 năm, có những thứ không phải nói hiểu là hiểu dễ vậy. Dù sao thì, đang lúc cấp bách, chắc cũng có thể thông cảm thôi.
Nữ tử cổ đại, đừng nói bị chạm vào người, nghe nói có nơi chỉ nhìn mặt cũng bị xem là thất tiết.
Mà phải không? Cái này hình như bên Iraq.
Nói chung, việc Lăng Phong hô hấp nhân tạo, cho dù vì lý do gì, quan hệ tỷ đệ thế nào, hắn thấy bình thường, nhưng người ở đây không ai không kinh hãi. Lăng Vân tuy con nhà buôn bán, nhưng nữ tắc là của toàn dân.
“Vân tỷ sẽ không ... nghĩ quẩn chứ?”
Lăng Phong tìm kiếm một chút trong phòng, hy vọng đoán ra Vân tỷ đi đâu.
Hắn bỗng để ý, trên bàn trang điểm có một chiếc buộc tóc trân châu. Hình như Vân tỷ bình thường vẫn dùng.
Buộc tóc vẫn đây, người lại ra ngoài. Có phải hay không xõa tóc để ...
Vừa muốn ra ngoài tìm, hắn lại phát hiện một vật.
Ở trên giường dưới gối, có một mảnh gì đó màu trắng lộ ra.
Lăng Phong với tinh thần của một thám tử chuyên nghiệp, lập tưc thò tay kéo ra một chút. Vừa nhìn thấy gì đó, hai mắt hắn trợn tròn ...
“Cái này là ... Vân tỷ chẳng phải không muốn dùng nó sao?”
Đúng lúc này ...
- Ngươi làm gì ở đây?
- Từ thiếu gia? Đã khỏe rồi sao?
Cũng không phải Lăng Vân trở về, mà là Từ Nguyên.
Từ Nguyên nhìn Lăng Phong đầy căm tức, chỉ hỏi cộc lốc :
- Vân Vân đâu?
- Ta không biết.
Từ Nguyên chỉ hừ lạnh.
Lăng Phong cũng không muốn dông dài với thằng này, buồn chán bỏ đi.
...
Vừa xuống lầu, còn định dùng chút thần thức xem, thì đã thấy Tiểu Tinh và Lăng Vân đi từ dưới lên.
Chỉ thấy Lăng Vân mặc một chiếc áo bông kín người, nhợt nhạt nhợt nhạt.
- Vân tỷ? Tỷ vừa đi đâu vậy?
- Ta ra ngoài hóng gió.
Lăng Phong nhìn bộ dáng vẫn còn mệt mỏi của nàng, hỏi :
- Thật sự chỉ hóng gió? Không phải muốn tự tử đó chứ?
Lăng Vân bất mãn :
- Ngươi nói lung tung gì đó? Ta nếu muốn tự tử còn có thể ở đây sao? Vả lại, đang yên lành vì sao ta lại tự tử?
- Ờ thì. Vì chuyện ta ... cứu tỷ ban ngày, làm ảnh hưởng đến danh tiết của tỷ, cho nên ...
Lăng Vân cũng không nhìn hắn, chỉ nói :
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy. Ta bôn ba sinh ý nhiều năm, cũng không phải tiểu thư suốt ngày trong nhà, một chút ủy khuất đó cũng không chịu được sao?
- Vậy thì tốt.
Lăng Phong nghe vậy thở phào. Xem ra là hắn tự mình nghĩ nhiều.
Chẳng qua, hắn vẫn không yên tâm, nói :
- Tỷ nếu có chuyện thì cứ nói. Tuyệt đối đừng giữ trong lòng.
- Hừm, biết rồi. Ngươi là đệ đệ, cũng không phải ...
- Vân Vân, nàng vừa đi đâu? Để bọn hạ nhân tìm khắp nơi.
Từ Nguyên xuất hiện đánh gãy câu chuyện, Lăng Phong chỉ đành cười với Lăng Vân một cái rồi bỏ đi.
Thực ra hắn vẫn thấy Vân tỷ có cái gì đó không đúng. Bình thường tỷ ấy nói chuyện đều rất tự tin nhìn thẳng vào hắn. Nhưng cả buổi hôm nay, tỷ ấy vẫn chưa một lần nhìn thẳng hắn, nói chuyện đều không nhìn đất thì cũng nhìn hai bên.
...
Một đêm trôi qua vô sự.
Sáng tinh mơ.
Ánh ban mai e ấp luồn qua khe cửa.
Trong phòng, Phong ca đang giữa cơn mộng nào đó, môi chốc chốc còn chun lên. Bỗng ...
“Ầm”
Lăng Phong giật thót bay khỏi giường, ngơ ngác nhìn ra cửa.
M* nó, ông chỉ mơ đánh quả 3P mà thôi, làm gì phải tội mà phản đối lớn như vậy?
- Lăng Phong, ngươi cút ra đây cho ta!
- Tình huống gì đó tình huống gì đó. Khủng bố IS tấn công sao?
Cửa lớn bị đá bay, một bóng người đứng trấn.
Chỉ thấy Lăng Vân bộ dáng hung thần ác sát, một đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Phong đang chật vật bò dưới đất.
Còn may dạo này trời lạnh, Phong ca đi ngủ mặc đủ hai mảnh, bằng không ...
“Vân tỷ?”
Lăng Phong sờ không tới, không biết lại thằng nào chọc phải cô nãi nãi, phát hỏa lớn như vậy? Không phải là “đại di mụ” đến đi?
Ngoài miệng thật cẩn thận hỏi :
- Vân tỷ, mới sớm thế này tìm ta ... có chuyện gì? Khụ, Có gì thì nói nha. Trừng mắt ta làm gì?
Lăng Vân vẫn không nói lời nào, bầu ngực phập phồng, ngay cả đôi bàn tay cũng nắm lại.
Đúng rồi, đêm qua hắn còn nói có chuyện gì thì cũng đừng giữ trong lòng. Tỷ ấy nghĩ lại, cho nên thực sự làm, đến khởi binh vấn tội hắn?
Lăng Phong vẫn nhẫn nại tiếp tục :
- Bên ngoài có điểm lạnh. Tỷ vào phòng ngồi đi. Để ta rót chén trà ...
- Hừ!
Rút cục cũng có âm thanh phản hồi.
Lăng Vân đi vào, dùng dằng ngồi xuống.
Lăng Phong không để ý thấy, kỳ thực Lăng Vân đang rất xấu hổ, mắt chỉ dám nhìn ra cửa lớn. Hùng hổ xông vào phòng nam nhân buổi sáng, đây là lần đầu tiên nàng làm trong đời, cho dù đó là đệ đệ mình.
Lăng Phong bắt đầu đoán :
- Ai chọc giận tỷ sao?
Nói xong lập tức vỗ ngực chính khí :
- Nói cho ta biết, ta giúp tỷ đánh hắn.
Ngẫm lại. Đêm qua Từ Nguyên ở lại sau hắn, không lẽ lại là thằng kia làm bậy? Có điều nếu vậy thì tìm hắn làm gì? Trực tiếp tìm Từ Nguyên là được rồi.
Chỉ nghe Lăng Vân rút cục mở miệng :
- Ngươi đêm qua vào phòng ta?
Nàng vừa nói vừa gắng khống chế cảm xúc.
Lăng Phong thoải mái đáp :
- Đúng vậy, Tiểu Tinh nói tỷ ra ngoài đi đâu không ai biết. Ta mới không chạy bừa ra ngoài tìm như đám người làm. Đầu tiên, phải kiểm tra hiện trường, tìm kiếm vật chứng, từ đó tìm ra mấu chốt ...
- Đủ rồi. - Lăng Vân không kiên nhẫn quát.
- Khụ!
Lăng Vân ánh mắt nửa tức giận nửa xấu hổ hỏi :
- Ngươi còn lấy ... gì đó?
- Gì đó là ... cái gì?
- Là gì ngươi còn hỏi ta?
Lăng Phong không hiểu ra sao :
- Không hỏi tỷ thì hỏi ai nha? Ta cũng không biết.
- Ngươi còn gắng giả vờ?
- Ta giả vờ cái gì?
- Ngươi ...
Lăng Vân bực tức thở hổn hển.
Không thể không nói, Vân tỷ tức giận vẫn xinh đẹp tuyệt trần như vậy, Lăng Phong hoàn toàn không thấy chút nào phản cảm.
Đột nhiên, nàng run rẩy chỉ vào Lăng Phong :
- Ta đã biết ngươi là đồ ti bỉ ...
Vừa mắng vừa chụp chén trà trên bàn ném tới.
“Vèo”
Lăng Phong trong lòng chỉ kịp chửi má nó, chỉ thấy một cái chén trà nhằm mặt Phong ca gào thét phi đến. Lăng Phong vội vàng dùng sở học 30 năm lắc mình tránh thoát. Còn may bản thân luyện thân pháp Hoạt Bất Lưu Thủ cũng gọi là chăm chỉ, bằng không thật đúng là chết oan.
Bởi vậy mới nói, xuyên không cầm theo văn thơ cũng không nhất định trường sinh.
Còn chưa kịp đắc ý xong ...
- Vô sỉ ...
“Vèo”
Lại một chén trà phi tới.
- Đại tỷ, đao hạ lưu nhân thủ hạ lưu tình, á ...
- Vương bát đản ...
“Vèo”
- Hạ lưu ...
“Vù”
- Đăng đồ tử ...
Sau 4 tiếng đổ vỡ, rút cục trong phòng yên ắng.
Cũng không biết cái cuối là cái gì, âm thanh làm sao lại nặng nề như vậy?
Chỉ thấy Lăng Vân tay sờ sờ trên bàn, đáng tiếc đã không còn vật gì để ném.
Lăng Phong nhìn lại, nhớ ra vừa rồi đem ra 1 bình trà, 2 chén trà và 1 cái khay. Cái cuối chắc là cái khay đi, khó trách. Móa, còn may bản thân có thần công hộ thể, bằng không ôm nguyên cái khay vào mặt, còn gì mà tán gái.
Lăng Phong vừa né vừa cười cầu tài :
- Đại tỷ, hết đồ ném rồi.
Bỗng Lăng Vân cúi xuống sờ soạng gì đó, cầm lên ... cái ghế.
Lăng Phong suýt chút bất tỉnh. Từ từ không được, lúc này ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng quan thiên, bất tỉnh tức là xong, phải thanh tỉnh.
- Đại tỷ đừng đùa, cái kia ... không ném được, chết người đó.
Lăng Vân liếc vật trong tay, rút cục cũng khống chế được cảm xúc. Chẳng qua, lại quay lưng chạy luôn về phòng.
Lăng Phong vội lau mồ hôi.
Sống rồi, cuối cùng thì cũng sống rồi.
Nghĩ lại một chút, khoan hỏi lý do vì sao Vân tỷ phát hỏa. Mới sáng sớm bị ám sát mà vẫn thoát chết hòan hảo, mạng Phong ca đúng là không phải dày loại thường. Không đúng, cái này phải nói đến bản lĩnh cao cường, thân pháp cao minh mới đúng.
Lăng Phong thầm quyết định, từ nay phải luyện tập chăm chỉ, tuyệt đối không được có ý nghĩ chán chường như đêm qua.
Hít thở mấy cái chuẩn bị thần công hộ thể, Lăng Phong đi ra theo Lăng Vân.