Ở một tửu lâu nho nhỏ, đang có một nhóm người bàn bạc gì đó.
- Đại nhân, bọn chúng bắt đầu hành động rồi.
- Ừm!
Vị đại nhân nọ xem chừng đã qua tuổi trung niên, râu quai nón lún phún sợi bạc.
Một người khác mắt cá trê thờ ơ nói :
- Tên Triệu Hanh này cũng thật điên cuồng. Tráo người trong thiên lao, lại còn dám cướp người đốt phủ giữa Trường An. Còn manh động hơn cả đám Ngoại xưởng Bắc Ngụy.
- Tình hình này lẽ nào Yên Vương đã sắp khởi binh?
- Chỉ e là như vậy. Bằng không Triệu Hanh làm sao lại làm liều thế kia. Dám chắc lão cha hắn đã thông báo cho hắn chuẩn bị tháo chạy khỏi Trường An.
Trung niên râu quai nón liền phân phó :
- Tăng cường giám thị Triệu Hanh.
- Vâng, đại nhân.
Một người lĩnh mệnh rời đi.
Mắt cá trê lại nói :
- Người của chúng ta đang ở bên trong. Khó khăn lắm mới sắp xếp được nàng ta, lại chẳng ngờ xảy ra việc này. Nếu chẳng may để chết mất, vậy thì ...
Người râu quai nón liền trầm giọng :
- Xem tình hình rồi hẵng động thủ. Ưu tiên đầu tiên là nàng ta phải sống sót. Hơn nữa còn phải để sơ hở, sao cho Triệu Hanh lại phải cử thủ hạ đến lần hai, nhưng không manh động như hôm nay. Tốt nhất là để nàng ta tự mình tìm đến chỗ Triệu Hanh.
- Vậy còn tên chưởng quầy kia thì xử lý thế nào?
- Qua đêm nay tốt nhất hắn cũng nên còn sống, giữ hiện trạng giống như trước. Còn hết đêm nay thì ... Hừm.
...
Bên trong sân Lăng phủ.
Bình thường khi hai bên đánh nhau, thường có một quy tắc ngầm là lão đại đã chọn ai đánh thì cấm có thằng nào sờ vào, trừ khi có giao kèo đánh hội đồng từ trước.
Vấn đề không phải thắng thua, mà là mặt mũi. Bởi vì lão đại đã ra tay mà còn thọc tay vào, kể cả giúp, cũng thành khinh thường lão đại. Không lẽ còn muốn vượt mặt lão đại thể hiện chắc?
Chính thế nên lúc này giữa sân chỉ mới có Lăng Phong và tên đầu lĩnh động, còn đâu cả đám thiếu niên lẫn bên bịt mặt chục người đều đừng yên nhìn. Khí thế khá cân, đám thiếu niên vẫn còn trẻ tuổi, chưa biết sợ chết là gì, như kiểu khoanh tay đứng xem.
Đầu lĩnh hô lên, quyết định tấn công toàn lực :
- Không đùa với ngươi nữa. Tất cả lên.
Bắt đầu có tiếng kêu la thảm của đám thiếu niên, tuy có cố gắng phối hợp này nọ, nhưng liên tục bị đẩy lui, vài đứa bị chém thương nặng nằm ra. Nhiều đứa có ý bỏ chạy, chúng chưa bao giờ rơi vào tràng diện máu me thực thế này, lâu này chỉ đánh đánh đá đá mà thôi.
Lăng Phong chật vật tránh đòn, Hoạt Bất Lưu Thủ liên tục thi triển ra sau, kẻ kia thì liên tục khinh công áp sát muốn lấy mạng hắn. Lăng Phong võ công chỉ biết sơ sơ, mấy lần bị trúng kiếm, bên tay, trước ngực, máu cũng đã chảy ra đỏ cả áo, rất đau đớn.
Điều duy nhất Lăng Phong có thể nghĩ lúc này, đó là kéo dài thời gian.
Hắn hy vọng Mặc lão có thể đưa mẫu thân đi. Đi đâu, đi ra sao thì Mặc lão rõ ràng kinh nghiệm hơn, Lăng Phong không phải tính giúp.
Lăng Phong mắt đã đỏ đậm lên, vì đau đớn, đau lòng, hối hận, bất lực, đủ loại tâm trạng.
Chuyện này từ đầu do hắn tự tạo ra, không thể trách ai khác.
Lăng Phong tiếp tục vắt kiệt sức thi triển thần thức. Hắn nghe ra khả năng gây choáng của mình tên kia khá e ngại, mặc dù ngại cỡ nào thì không biết. Vì vậy Lăng Phong không ngại tiêu giảm sức lực trầm trọng liên tục kích phát.
Gân máu nổi lên, da mặt lại đã trắng toát, nhìn Lăng Phong lúc này như bóng ma.
Rất nhanh, thần thức của hắn giảm sút, lúc choáng lúc không, xác suất giảm, độ mạnh cũng giảm.
Thứ này mỗi lần thi triển như rút hết sức của Lăng Phong ra, nếu bình thường hắn chạy một canh giờ mới thấy mệt, thì chỉ cần phóng một lần thần thức ra thì chỉ còn chạy được một nửa.
Dần dần, Lăng Phong rơi vào tình trạng kiệt sức, mơ màng, chưa kể bị mất máu.
- Vào trong, lùng hai nữ nhân kia cho ta.
Tên đầu lĩnh gằn giọng, gã cũng đang rất bất lực với thằng Lăng Phong này.
Gã không ngờ tên này khó chơi vậy, thà đánh nhau còn đỡ, gã tự tin võ công mình hơn tên kia cả ngàn lần. Đằng này, tên Lăng Phong này liên tục tránh và chạy, vừa chạy vừa làm choáng mình, mặc dù không thực sự hiệu quả. Nhưng đánh nhau mà cứ một lúc lại bị khựng lại, cái vụ choáng này gã bất lực không có cách trị.
Nhận thấy Lăng Phong có dấu hiện cạn kiệt, đầu lĩnh liền kích phát cơ thể, dẫm mạnh một cái phi lại gần Lăng Phong, hắn muốn xiên thằng này lên cho bỏ tức.
- Hừ, cuối cùng cũng tóm được ngươi.
Tên đầu lĩnh khóe miệng cười đắc ý.
Lúc này xung quanh sân, đã có mấy thiếu niên ngã xuống, số khác đã bỏ chạy hết. Giữa sân chỉ còn một mình Lăng Phong chống đỡ.
“Sang”
Một ánh kiếm sáng lên trước mắt, Lăng Phong cố cười, chửi tục một câu :
- Đậu phộng, ông còn chưa kịp lấy vợ.
"Keng"
...
Ngay lúc Lăng Phong tưởng như đã xong thì nghe tiếng kiếm vang bên tai.
Lăng Phong mờ mờ nhìn thấy bóng người lao ra, trong lòng vui vẻ.
Hắn vui cũng không phải vì nhìn thấy đường sống, mà là ít nhất lúc nguy cấp vẫn có bằng hữu bên cạnh.
- Cứ tưởng ngươi đã bỏ chạy.
- Hêhê, Phong ca cứ đùa. Đệ chỉ tìm thời cơ thôi. Xem xem, cây kiếm rèn kém quá, vừa đỡ một chiêu đã suýt gãy.
- Xong lần này sẽ kiếm đại sư tốt rèn cho ngươi.
Lăng Phong nhếch miệng cố nói, tay vẫn giữ miệng vết thương.
A Quyền vì sao giờ này mới ra?
Hắn thực sự ẩn nấp tìm thời cơ hay còn ý gì khác?
Dù sao cũng đã ra rồi còn hơn không ra, Lăng Phong không có tâm tư tính toán lúc này.
"Vù"
Tên đầu lĩnh nhìn hai thằng kia sắp chết còn hẹn hò tìm thợ rèn tức muốn nổ phổi. Không rảnh đứng nghe chuyện như trong phim, đầu lĩnh ngay lập tức bước chân ra chiêu, hắn liên tục xoay kiếm trên đầu chém chéo từ hai bên.
A Quyền đưa kiếm đón đỡ, miệng dần dần nhếch lên, vẻ tự tin.
Trong đêm tối, những đường kiếm của tên đầu lĩnh đều đi kèm những vệt màu đen. Cảm giác như vung kiếm vẩy bột, nhưng quan sát kỹ lại không phải, mờ mờ ảo ảo. Lăng Phong lúc này đã vào trạng thái mơ màng không rõ, thêm nữa ban đêm nên không nhìn thấy.
A Quyền vừa huy kiếm đỡ chiêu, vừa lùi ra sau, miệng cười nói :
- Ta còn tưởng gì hay ho. Hóa ra Lưu Vân Kiếm pháp.
- Hừ. Biết thì sao? Xem ngươi chống đến bao giờ?
Đầu lĩnh không khỏi chột dạ, đối phương vừa nhìn chiêu đầu đã biết mình dùng cái gì, rõ ràng không đơn giản.
Cả bộ Lưu Vân kiếm pháp này, đầu lĩnh hắn cũng chỉ mới luyện được hai chiêu đầu tiên, chiêu vừa ra là thuần thục nhất. Nên biết từ đầu đuổi giết Lăng Phong hắn hoàn toàn chưa dùng đến. Lăng Phong chỉ toàn chạy, không giống tên Quyền đón đỡ.
A Quyền nhếch mép :
- Hêhê. Nhìn ngươi chỉ sợ chiêu thứ hai Lôi Bôn Vân Nguyệt cũng chưa luyện được, còn mạnh miệng cái gì?
- Hừ. - Đầu lĩnh ánh mắt lăng lệ.
Gã đảo kiếm qua lại liên tục phía trước, bị khích tướng muốn xuất ra chiêu thứ hai.
Tên Quyền nhận ra, hắn từng xem qua kiếm pháp này. Thực ra vừa rồi hắn cũng mạnh miệng không kém. Nếu tên che mặt này mà xuất ra được chiêu kia thật, Quyền cũng không chắc đỡ được, vì vậy hắn né người muốn nhanh chóng chuyển thủ thành công.
- Đừng cố. Đến lượt ta rồi.
Tên đầu lĩnh nhìn kiếm chiêu giơ ngang của tên Quyền thốt lên :
- Lạc Anh Kiếm pháp? Ngươi là người của phái Thanh Hải?
- Khá khen cho ngươi hiểu biết. Đánh cái đã.
Kiếm pháp trong giang hồ có hàng trăm bộ. Cái kiểu vừa xuất chiêu đã bị nhận ra thế này là chuyện vô cùng hiếm, chỉ có hàng cao thủ kinh nghiệm giao đấu nhiều may ra. A Quyền còn rất trẻ, lịch duyệt giang hồ xem ra không có, hắn nhận ra kiếm pháp của tên kia bởi vài lý do gia tộc.
Ngược lại, tên kia nhìn ra Lạc Anh kiếm pháp của tên Quyền, cũng nhờ nghiên cứu cùng sư phụ vô tình nhớ ra.
Cả hai tên đều có bí mật riêng của mình. Chỉ có một tên khác chả có thân phận gì đang nằm dưới đất.
Lăng Phong tai ù mắt mờ chỉ nghe bóng gió cái gì "vân" rồi "nguyệt" với chả "hoa", nghĩ thầm hai tên này đánh nhau mà vẫn còn thú ngắm trăng sao, chẳng bù cho mình vừa rồi chỉ lo chạy suýt đứt.
Ngay lúc hai người đang giao chiến, từ phía trái sân có một nhóm người đang bị khống chế di chuyển lại gần.
- Phong con.
- Mẹ?
Lăng Phong nghe thấy giọng mẫu thân, thầm hô không xong. Hắn mất công sức chống đỡ từ đầu chủ yếu để cho bà thoát ra mà thôi.