Chỉ trong 15 giây, Lăng Phong mới biết tên "trẻ trâu” Từ Tử Lăng kia bốc phét là có cơ sở cả.
Chục tên mai phục trong miếu đều lên sẵn nỗ tiễn, chỉ chờ đối phương vào cửa sẽ đồng loạt bắn.
Kết quả?
Trong số chục cây nỗ, vẫn có phân nửa kịp phát tiễn, số kịp phát ra lại không cây nào trúng đích. Bởi Từ Tử Lăng tiến vào ở tư thế khác hẳn người thường, đám mai phục hoàn toàn bất ngờ.
Lúc vừa đến cửa, Từ Tử Lăng búng người lộn tròn vào, sau đó chân đạp vào không trung, thân người đổi hướng trên không, tưởng như có một sợi dây kéo hắn vậy.
5 giây đầu tiên, cứ mỗi một giây Từ Tử Lăng lại xử lý ít nhất một kẻ địch. Điều đáng nói nhất, cây Quân Tử Kiếm của hắn chưa hề rời khỏi bao, Từ Tử Lăng chỉ sử dụng bao kiếm để giết địch.
Lăng Phong bên ngoài nhìn hết trong mắt mà toát mồ hôi.
Dù Lăng Phong cũng khá tự tin, nhưng nhìn màn biểu diễn trong kia, hắn tự biết nếu mình so chiêu với Từ Tử Lăng, chỉ có chưa đến ba phần thủ thắng. Cái khả năng "đạp không" kia, Lăng Phong vừa học được một chút da lông, nhưng so với tên trong kia Lăng Phong biết mình vẫn kém nhiều.
Lúc này, bên trong có tiếng hét :
- Khá lắm thằng nhãi, xem chiêu.
"Coong"
- Haha, lâu lắm ông đây mới có đối thủ như ngươi.
Lý Thành xuất hiện, gã phừng phừng chiến ý, hú hét điên cuồng. Từ Tử Lăng ngược lại không nói gì.
Hai bên qua lại khoảng chục chiêu. Đúng giây thứ 15, Từ Tử Lăng rút ra ngoài.
- Chạy đâu?
Lý Thành lập tức lao theo.
Lăng Phong đang mang tâm lý "chỉ đạo diễn xuất", chẳng ngờ diễn viên chính bỏ phim trường phi ra ngoài, đã thế còn nhằm đúng hướng đạo diễn phóng tới.
"Chuyện gì? Tên họ Từ kia thua?"
Lăng Phong giật mình, vừa rồi màn show-off của anh Từ quá "đỉnh cấp", nhưng cái tên hú hét trong kia lại khiến họ Từ bỏ chạy, này là ý gì?
Lăng Phong không nghĩ nhiều, hắn cũng ... quay đầu chạy.
Sau đó là cảnh tượng ba tên đuổi nhau. Tên ở đầu cắm đầu cắm cổ, tên thứ hai chạy kiểu thong thả, còn tên cuối vừa giơ đao vừa hét.
Chỉ thấy tên ở cuối hét lớn :
- Đứng lại, đang đánh hay tại sao bỏ chạy?
- Hết giờ.
- Hết cái gì ... giờ?
Tên ở đầu ngoái đầu lại nói :
- Ngươi đánh thua hắn?
- Nói đùa? Ta chỉ tiếc cái bao kiếm, lúc rời khỏi nhà cha ta căn dặn không được làm hỏng.
- Vậy tại sao ngươi lại chạy?
- Ta phải hỏi tại sao ngươi chạy mới đúng?
- Ta thấy ngươi phi từ trong ra, ta đành chạy trước.
- Còn ta thấy ngươi chạy, ta cũng chạy theo thôi.
Ai đó mặt mày đen thui.
- Ngươi nói một phân thời gian là giết hết, bây giờ ba phân thời gian vẫn còn một tên đuổi ra.
- Hừ, ta làm sao biết có thằng biến thái kia, m* nó cái bao kiếm của ta là hàng quý hiếm, đánh lên người hắn vài cái nữa bong tróc, ngươi đền được không?
- Ta còn tưởng ngươi rất coi trọng mặt mũi.
- Mặt mũi dĩ nhiên quan trọng, nhưng tiền vẫn quan trọng hơn. Ngươi có biết cái bao kiếm này bao tiền không?
- Bao nhiêu?
- Nó trị giá ... ta cũng không biết nữa.
- Vậy cũng nói.
Ai đó suýt vấp chân ngã.
- Dù sao ngươi cũng thất bại, từ giờ làm hộ vệ cho ta.
- Hộ vệ thì hộ vệ. Có điều hết một năm, ta sẽ giết ngươi.
- Hừm, thằng điên.
- Hai thằng kia, chọc ông tức còn ở đó tán gẫu, xem chiêu.
Lý Thành ở phía sau hơi thở phì phò, hai chân bật mạnh, cả thân người bay trên không, đao trong tay chém ngang ra trước.
Lăng Phong ngay lập tức dùng Hoạt Bất Lưu Thủ né đao, muốn vòng ra sau Lý Thành.
Chẳng ngờ gã kia trông to béo nhưng không hề chậm, lộn người trên không vung đao xoay tròn, Lăng Phong khá chật vật lùi ra sau.
Đao pháp của Lý Thành khá giống Mộc Sinh, thế chân vững chãi, thế đao như núi đè, tuy không được nhanh gọn như Đại Đao, nhưng ra chiêu nào đều khiến đối thủ phải toàn lực chống đỡ không thể phá. Lý Thành lại hơn Mộc Sinh ở độ cuồng, gã ra chiêu đao nào đều cầu thắng bất kể sinh mạng, ngay cả Từ Tử Lăng cũng phải lùi vài bước.
- Này, ngươi đánh nghiêm túc chút đi, cái bao kiếm kia hỏng thì đúc cái khác a.
- Ngươi thì khác gì ta? Rõ ràng có phi đao cũng không thèm dùng.
- Phi đao này một cây cả chục lượng bạc, chúng ta đang hai đánh một đem ra dùng không phải phí phạm sao?
- Kiếm của ta thiên hạ chỉ có một cây, phi đao của ngươi muốn đúc là đúc, sao có thể so sánh.
- Hai thằng mày nói ít thôi, đao của ông thiên hạ cũng chỉ có một cây, thằng nào bị nó chém chết là phước đức tám đời đấy.
"Choang."
- Hai vị "thiên hạ chỉ có một" hay là cứ so chiêu với nhau đi nha, xem bên nào mới đáng độc nhất.
- Vậy ngươi cút. - Lý Thành hét lớn.
- Đi ngay đây. Từ lão đệ, cảm phiền chăm sóc hắn, ta có chút việc riêng.
"Coong."
Từ Tử Lăng giơ bao kiếm, vừa đỡ đao vừa nói :
- Khoan, nếu không có tiền, ta không làm.
- Về nhà tính sau.
Lăng Phong bỏ lại một câu trong không khí rồi phi đi.
...
Cùng lúc, trong căn miếu hoang.
Bùi Thiệu Huy mặt mày xanh lét, gã biết Lăng Phong có võ công, huynh đệ không tầm thường, thầm nghĩ không thấy hai tên kia đi cùng chắc chắn không vấn đề. Không nghĩ đến ở đâu ra một tên khác, còn lại lợi hại đến vậy. Vừa rồi chỉ vài cái nháy mắt cả tiểu đội nỗ tiễn đã bị xử đẹp.
Nhưng đáng sợ nhất, lúc gã quay ra sau kiểm tra đội thứ hai ở phía sau miếu, thì phát hiện tất cả đều đã bị giết chết.
Bùi Thiệu Huy mồ hôi chảy ròng ròng, rõ ràng Lăng Phong đi vào từ cửa trước, làm sao phía sau cũng bị giết?
Lần này Bùi Thiệu Huy tính kế người khác, muốn một vố ôm gọn, thật không ngờ bị tính ngược lại, đến giờ vẫn không biết ai làm.
Bùi Thiệu Huy nhìn trái phải, quyết định âm thầm rời miếu.
Vừa bước chân ra ngoài chuẩn bị lên ngựa, gã đã thấy có vài người chờ sẵn, một người mang áo bào cười nói :
- Bùi Tả sứ, đi vội vậy?
...
Lăng Phong phi như bay về lại căn miếu, hắn biết trong miếu còn Bùi Thiệu Huy. Kẻ này hai lần muốn giết Lăng Phong, hắn không thể làm ngơ tiếp.
Ngay lúc hắn dùng thần thức kiểm tra bên trong, đột nhiên bị một luồng thần lực khác đánh ngược trở lại.
"Khai Thần Thuật? Thành Bích?"
Từ bên trong có tiếng nữ nhân :
- Ngươi lần sau có thể bỏ cái kiểu lúc nào cũng nhìn lén đó đi không?
- Phu nhân quả nhiên thần thông a, có thể tìm đến đây.
Lăng Phong đi vào, thấy Thành Bích đang đứng trong gian miếu. Một chiếc áo bào rộng bao cả thân người, nhưng không thể che hết bộ dáng mềm mại của nàng.
Lăng Phong nhìn xung quanh hỏi :
- Hắn đâu rồi?
- Chết rồi.
- Chết rồi? Chưa tra hỏi đã giết?
- Không phải đã nói rồi sao? Ta không biết tra khảo.
Lăng Phong mặt đen thui.
Thành Bích dẫu môi nói :
- Có điều. Từ lúc nào ngươi dám thái độ như vậy với ta? Ngươi chỉ là thân vệ cho ta mà thôi, nghĩ mình là ai?
- Phu nhân nghĩ ta là ai?
- Ngươi là ... người xấu.
Lăng Phong nhìn Thành Bích miệng nhếch lên như khiêu khích, không khỏi muốn “động đậy”.
- Mà, nhờ phu nhân nhắc, lại làm tại hạ nhớ ra. Hôm trước có tiểu thư không tiện nói, hôm nay chỉ có hai chúng ta ...
Thành Bích trong lòng chột dạ, hỏi một câu rất thừa thãi :
- Ngươi muốn làm gì?
- Nàng nói xem ta muốn làm gì?
Lăng Phong ánh mắt giảo hoạt, nhìn vào đôi môi nàng.
Đôi môi nữ nhân có rất nhiều hình dạng, có thể tạm dùng trái cây để diễn tả.
Đôi môi của Thành Bích, đỏ mọng ẩm ướt, giống như một trái dâu tây chín. Hai bên cánh môi lại còn vênh lên, khiến Lăng Phong không kìm nổi kích động muốn "cắn" một miếng. Lần nọ hắn cũng bị đôi môi này hút vào không thoát ra được.
Lăng Phong bước tới, Thành Bích ngả dần ra sau.
- Ngươi không được ... lại gần nữa.
- Không nghĩ phu nhân lại có lúc yếu ớt thế này.
- Ngươi ...
Lăng Phong làm gì chịu nghe, tiếp tục ép sát Thành Bích.
Thành Bích cả người run rẩy, bởi lúc này hai người đã sắp dính sát nhau, nàng thậm chí cảm nhận được hơi nóng thân thể của Lăng Phong lan sang, cả người nàng cũng đã nóng ran.
Lăng Phong thích nhất là trêu đùa câu giờ, lại thong thả thấm thía nói :
- Phu nhân, ngươi phải chú ý thân thể chứ? Thân thể là tiền vốn cách mạng đó.
Thành Bích cường tự bản thân, lúc này rồi hắn còn nói bậy cái gì nữa. Nàng nhìn Lăng Phong :
- Ngươi lại muốn nói gì?
- Phu nhân là thủ lĩnh, công tác cường độ cao, chịu khó ăn chút bổ bổ đi. Nàng xem, cơ ngực lớn như vậy, chính là dinh dưỡng bất lương tạo thành hư thũng đó. Ta không làm sao ép sát nàng được đây ...
- Ngươi ... bậy bạ.
Thành Bích nghe được đoạn đầu còn cảm kích, thầm nghĩ tiểu tử này còn biết đau thương mình. Nghe xong đoạn sau tức giận đến mày liễu dựng thẳng, mặt mày đỏ bừng, nhìn Lăng Phong tỏ vẻ trách móc.
Chỉ là, cái ánh mắt vừa quyến rũ, vừa sợ hãi vừa tức giận kiểu này càng khiến Lăng Phong thêm khô nóng.
Lăng Phong bỗng cúi đầu xuống.
- Ưm.
Thành Bích mắt trợn tròn, sau đó dần nhắm lại, hai tay cũng mềm dần.
Nàng chịu thua, không phải thua kẻ này mà thua chính bản thân. Chưa đến một khắc thời gian đã bị nam nhân thu phục, trong lòng tuy tự chửi mình, nhưng thân thể không kìm được khoái cảm đang bốc lên.
Thành Bích cô đơn lâu dài, thân thể thành thục lại như thảo nguyên khô cằn cần mưa làm dịu, mẫn cảm hơn hẳn nữ nhân bình thường. Vừa bị hôn xuống, nàng liền miệng khô lưỡi khô, bất giác hơi hé miệng, chờ đón đối phương mút lấy.
Lăng Phong miệng rộng hé ra, đẩy lưỡi tham lam tiến vào. Chỉ cảm thấy một đợt ôn nhuyễn đinh hương, lại thêm nước miếng ngọt lịm vô bờ.
Thành Bích là nữ nhân thông minh. Rất nhanh học xong “thiên lưỡi chi hôn”, lập tức cùng đầu lưỡi Lăng Phong dây dưa một chỗ, như hai con rắn nhỏ vui đùa. Lúc thì tiến vào miệng của hắn, một hồi lại chạy về miệng nàng ...
Lăng Phong vừa mới ăn được mấy muỗng cháo loãng, đang chuẩn bị chuyển sang cháo đặc, đột nhiên ...
“Keng”
Bên ngoài có tiếng đao kiếm, Thành Bích mở mắt vội tránh Lăng Phong.
- Phu nhân, kệ đi. Vừa rồi là kiểu Ý, tiếp theo là kiểu Pháp ...
- Hừ, Ý Pháp cái gì? Ngươi đồ vô tâm vô phế, mau ra xem chuyện gì.
Nói rồi nàng đưa tay chùi môi, u oán liếc một cái lách người đi ra.
- M* nó lại là thằng nào? Ông còn đủ bộ nụ hôn châu Âu, mới đi có một nước đã phá ông ...
Lăng Phong lao ra ngoài, đầu bốc khói. Nói sao, độc giả cũng đang bốc khói.