Mục lục
Mật Thám Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị quần chúng để ý, Thẩm Thành liền một bộ chính khí đứng thẳng, nhìn Lăng Phong căm hận.

Lăng Phong lại chẳng xem vào mắt, tiếp tục khinh bỉ nói:

- Thẩm lão đệ, ngươi tuy võ công như shit, mặt cũng xấu như ma, nhưng làm nội gián cho Cửu gia lại khiến ta bội phục. Lão Triều bị ngươi đầu độc. Lão An cũng bị ngươi thủ tiêu. Thiên Diện cũng bị ngươi tính kế. Ài ài, anh em bọn ta nghe đến đều kính phục ngươi rồi. Còn gì khác thì kể nốt cho anh em hâm mộ luôn thể...

- Ngươi nói bậy!

Thẩm Thành hơi tái mặt, nhưng đáng tiếc bên dưới đều đã nghe thấy. 

- Cửu gia gì vậy?

Toàn trường ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.

Vạn Thú sơn trang trận rồi mất mát nhiều nhất, Sử Vũ Thi đương nhiên nhạy cảm với chuyện có kẻ đứng sau âm mưu nọ kia, lập tức hỏi dồn:

- Long tiêu đầu, ngươi vừa nói nội gián gì?

Lăng Phong chậm rãi nói:

- Sử Trang chủ, không biết 2 chữ “Cửu gia” ngài từng nghe qua chưa?

- Cửu gia? Chưa hề nghe qua!

Lăng Phong lập tức một bộ thở dài nuối tiếc:

- Khó trách Vạn Thú các ngươi tàn tạ như vậy. Vụ lần này, căn bản là bị vị Cửu gia kia mua hết. Mấy người các ngươi khổ công tranh giành, thực chất là để cho vị kia ôm hết mà thôi. 

Sử Vũ Thi lập tức "à" một tiếng, cùng chúng nhân đều nhìn sang Triều Lam. 

Thực chất, ngay từ lúc Thiên Diện xuất hiện chúng nhân sĩ đã nghi ngờ Triều Lam có vấn đề. Mặc dù sau đó Triều Lam đã đứng ra giải thích, nhưng một khi đã nghi thì khó mà dỡ bỏ sạch ngay được.

Kế đó, việc Thẩm Thành xuất hiện, thình lình dẫn đến cả Di Hoa Cung Toàn Chân giáo. Mọi người đều đoán Triều Lam Ngô Dụng Thẩm Thành nhất định có quan hệ che dấu. Còn tưởng là lão Triều uy vọng lớn mời được, nhưng xem ra chỉ là tay sai.

Triều Lam vẫn gắng gượng để bộ mặt bình thản. Lăng Phong thì vẫn không buông nói tiếp:

- Có điều, Triều Minh chủ, ngài sao ngây thơ như vậy? Đến giờ vẫn còn tin hắn? Ngài hay là hỏi thử Thẩm lão đệ đi, có phải vừa rồi đã cho một ít đồ vật vào rượu, bên ngoài cũng đã sắp sẵn mai phục hay không?

Câu này vừa ra, thì ngay Triều Lam cũng không thể bảo trì phong độ, đưa mắt liếc Thẩm Thành. 

Trong đây đều là dân đi đêm, khắp nơi nghi thần nghi quỷ. 

Nói tỷ như Cái bang Tống Nguyên An. Tống Nguyên An kỳ thực cũng là một kẻ nằm vùng ở Cái bang mà thôi, một mực ẩn giấu nhằm giành chức bang chủ. Lăng Phong nói trong rượu mừng có thuốc, có thể kẻ khác chưa chắc đã tin, Tống Nguyên An lại là người đầu tiên tin. Gã tin chỉ có bản thân bị trúng thuốc, thì mới bị tiểu bối như Lăng Phong ép thua, bị Tiêu Thiên Phóng một chưởng đánh lùi như vậy được.

Triều Lam là kẻ thứ hai tin Thẩm Thành gian xảo. Kẻ này ỷ vào mình là sứ giả Cửu gia, chuyện gì cũng thọc mũi vào, sai sai bảo bảo. Nếu hôm nay có thể mượn lời Lăng Phong, không trực tiếp đắc tội Cửu gia mà trừ đi Thẩm Thành, đối với Triều Lam cầu còn không được. Chính vì thế Triều Lam mới giả ngu không bày tỏ gì.

Mà, Thẩm Thành lại là kẻ nghi thần nghi quỷ nhất. Lâu nay gã đóng vai sứ giả Cửu môn, luôn luôn ra vẻ một thần bí giả, mọi chuyện đều nằm trong tầm tay. Chỉ đến hôm nay liên tiếp bị Lăng Phong chọc cho không thể không chửi đổng. 

Nhưng trọng yếu là, thằng nhãi kia làm sao biết Cửu gia có sắp xếp quân bài phụ bên ngoài? Chuyện này ngay cả bọn Triều Lam còn chẳng biết.

Thực tế, Lăng Phong hoàn toàn không nắm bất kỳ tin tức “bỏ đồ vật vào rượu” hay “sắp mai phục bên ngoài” nào cả, hắn chẳng qua chỉ đang... bơm đểu. 

Thẩm Thành gắng bình tĩnh nói:

- Họ Long, ta đắc tội gì nhà ngươi hôm nay cứ phải vu khống gây sự với ta?

Lăng Phong cười nhạt nói:

- Thẩm đệ, bây giờ mới diễn đã muộn rồi.

Thẩm Thành đương nhiên biết "muộn" ở đây là ý gì, ánh mắt toàn trường đều đang nhìn hắn. Đặc biệt là những phe bị tổn thất nhân thủ, đều là bộ dáng sắp giết người. Nói sao, đi lại giang hồ, hận nhất chính là loại chuyện may áo cưới hộ người khác. 

Lúc này, bên dưới đột nhiên có kẻ còn kêu lên:

- A, làm sao ta lại thấy khó chịu.

Rất nhanh, liền có hai ba người lên tiếng phụ họa. 

Khó chịu thì người nào mà chẳng bị. Nhất là ai cũng đang bị thương, lại đang nửa đêm buồn ngủ. Đã không ai nhắc thì thôi, người khác vừa nói chúng nhân liền thấy hình như mình... cũng có gì đó bất thường.

Cái gọi là hiệu ứng bầy đàn chính là như vậy. Giống như đám bạn đến nhà chơi khuya, đang lúc vui vẻ một thằng ý kiến muốn về, tự nhiên cả đám cũng thấy mệt mỏi muốn về theo.

Còn chưa hết, có kẻ tai thính còn lớn tiếng:

- Chư vị, hình như ngoài thôn có tiếng vó ngựa!

Chúng nhân liền im bặt dỏng tai.

Ban đêm gió đông thổi, bảo không có thanh âm gì sẽ rất vô lý. Cố nghe mà nói, hình như... quả thật có tiếng vó ngựa.

Lần này thì chính Lăng Phong cũng dừng cười ngẩn ra.

Móa, mồm Phong ca sẽ không thối như vậy chứ?

Lăng Phong nhìn sang Thành Bích, chỉ thấy nàng cũng nhíu mày đánh mắt trở lại, ý tứ là chính nàng cũng không biết.

Vài phe bắt đầu lo lắng, thậm thụt cử thủ hạ ra ngoài nghe ngóng. Bọn họ thực ra không lo sợ Cửu gia gì kia, mà chỉ e ngại bị SWAT tìm đến.

Rất nhanh, bên ngoài có tiếng la hét, rồi có người chạy vào hối hoảng báo:

- Minh chủ, ngoài thôn quả thật có kẻ bao vây, đuốc sáng cả vùng. Thậm chí hình như còn... mang theo nỗ tiễn, có mấy huynh đệ canh phòng bị bắn chết rồi. Chúng ta phải làm gì?

- Nỗ tiễn? Không lẽ... quan binh tìm tới.

Cả đám đạo tặc đều thấp thỏm, có kẻ đã bắt đầu tính kế bỏ chạy.

Lăng Phong tuy im lặng không nói, nhưng trong bụng lại tán đồng ý kiến này. Lý do rất đơn giản, không phải hắn vừa gặp Đại Tiếu đó sao. Đừng quên kia là đặc vụ cấp cao của triều đình. Nếu gã có mặt ở đây, không loại trừ khả năng đã báo cho quan binh tới hốt trọn ổ.

Ngô Dụng gắng trấn tĩnh dò hỏi:

- Đối phương không xưng tên đã giết người sao?

Tên kia vuốt mồ hôi nói:

- Không có. Nhưng có vài huynh đệ nhận ra đầu lĩnh, hình như là... Lý Thành.

- Lý Thành?

Lý Thành, khi xưa là hộ vệ trưởng cho Triệu Diễn con trai Triệu Doãn, từng đụng độ Lăng Phong 2 lần. Sau biến cố Triệu Hanh giết Triệu Diễn, Lý Thành trốn được khỏi Đại Danh, tụ tập vài huynh đệ còn sống làm thổ phỉ. Sau đó gã cũng từng có mặt ở Ngô gia trang tham gia đại hội Hạo Khí Minh, nhưng là dưới trướng Cửu Long sơn của Dương Tái Hưng.

Triều Lam lập tức hỏi Dương Tái Hưng:

- Thập Cửu Lang, chuyện này là sao?

Dương Tái Hưng không chút hoảng hốt, chỉ nhàn nhạt nói:

- Hắn và bộ hạ hành sự lỗ mãng, đã bị trục xuất khỏi Cửu Long sơn mấy hôm trước.

Mãi lúc này, Thẩm Thành giống như biết đã đến lúc ngả bài, mới gằn giọng cười to:

- Triều Minh chủ không cần lo lắng, đều là người một nhà. 

Mặc cho quần chúng không hiểu ra sao, gã lại quay sang Lăng Phong nham hiểm cười:

- Long tiêu đầu, vốn ta còn muốn dẫn ngươi đi gặp chủ nhân. Dù sao lão nhân gia cũng từng nhắc đến ngươi. Nhưng ngươi năm lần bảy lượt gây sự với ta, cho nên thật tiếc... Hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này rồi.

Lăng Phong không khỏi vuốt mũi. Hắn cũng không e ngại câu đe dọa của thằng nhãi kia, mà để ý câu phía trước.

Cửu gia từng nhắc đến hắn?

Cũng dễ hiểu, nếu Triệu Doãn Bạch Vân Thành hay Bạch Tiểu Thư đều là thủ hạ của Cửu gia. Phong ca liên tiếp phá hỏng chuyện tốt của lão, không bị để mắt mới là lạ. Đó là chưa kể đến mảnh bảo đồ trong bảo hạp mà hắn cướp được. Nếu Cửu gia cũng đang truy lùng bảo đồ Chu Công, khẳng định đã nghi ngờ Lăng Phong nhón được trước.

Chỉ là, tình hình lúc này không cho phép hắn nghĩ tiếp, đã nghe Thành Bích quát khẽ:

- Lăng Phong!

Lăng Phong choàng tỉnh nhìn lại.

"Choang choang"

Móa, sao lại đánh nhau rồi? Lần nào lão tử suy ngẫm tình tiết cũng đều vậy cả nha.

Chỉ thấy hiện trường đã loạn thành một đoàn, tiếng đao thương vang lên loạn xạ. 

- Xú đạo trưởng, khiến nhà ta phải đi ăn cướp, mau nhận lấy cái chết!

- Sử Bân, hôm nọ đi chơi gái nợ lão tử 5 lượng, rút cục có trả hay không? 

Cả đám mấy chục đạo tặc bắt đầu xông vào nhau. Đại Đao Tiêu Thiên Phóng đang tận lực bảo vệ Thành Bích và Lăng Phong. Vốn Trường Phong tiêu cục chỉ đến có mấy người, chung quy sẽ gặp bất lợi, lại không nghĩ đến còn có đám Dương Tái Hưng dường như có ý đồng minh, tạm thời mới khiến tình hình bình ổn một chút.

Lăng Phong không muốn lẫn vào màn đánh đấm vô nghĩa này, nghĩ đến cái gì hai mắt tỏa sáng nói:

- Đi thôi!

Thành Bích giống như có linh tính hỏi lại:

- Chàng định đi đâu?

- Bạc nha. Không phải vẫn còn mấy xe bạc chưa chia sao? Bây giờ loạn như vậy, chúng ta lẻn ra ôm hết luôn.

Thành Bích không khỏi động tâm, những vẫn có chút lưỡng lự: 

- Nhưng... chúng ta không hề chuẩn bị cho tình huống này. 

Lại nói, Thành Bích xưa nay làm gì đều luôn rất cẩn thận. Phàm mỗi hành động đều lên kế hoạch kỹ lưỡng, ra tay thì phải chắc chắn trót lọt. Còn nếu như không nắm chắc tình huống trước sau, nàng tuyệt đối sẽ không liều lĩnh. Điểm này so với Lăng Phong chính là hoàn toàn trái ngược. 

Mặc dù điều này đôi khi khiến nàng rơi vào thế bị động, ví dụ bị đẩy khỏi Đại Danh không kịp hoàn thủ. Nhưng ngược lại, nhờ nàng cẩn thận mà Thiên Địa hội phân đà Hà Bắc mới hoạt động suốt 10 năm không hề bị truy quét.

Lăng Phong liếc nhìn Thành Bích thấy nàng đăm chiêu, lại hỏi Tiêu Thiên Phóng:

- Tiêu đại ca, mấy xe bạc hiện giấu ở đâu? Chúng ta có người ở đó không?

- Đương nhiên. Sau khi hộ tống về Mã Chủng, chúng ta và đám Triều Lam chia nhau, mỗi bên cử nhân thủ canh một nửa. Đám A Tam đang ở bên đó. 

Thành Bích lúc này mới nói:

- Nếu như đối phương đã có tính toán từ trước, khẳng định đầu tiên cũng sẽ đến cướp bạc, chỉ e đám A Tam sẽ lành ít dữ nhiều. Được rồi, chúng ta cùng sang đó hỗ trợ. Chú ý mạng người quan trọng, ngân lượng chỉ là thứ yếu.

Tiêu Thiên Phóng gật đầu.

Thành Bích vừa định cùng rời đi, lại nghe Lăng Phong nói:

- Vậy nàng đi trước đi, ta ở lại một chút.

Thành Bích có chút theo không kịp suy nghĩ của Lăng Phong. Vừa mới lúc muốn đi, bây giờ lại đòi ở lại. Nàng vội chụp lấy cánh tay hắn, giọng đầy bất an hỏi:

- Chàng còn định làm gì nữa?

- Ta quên mất, phải bắt thằng nhãi họ Thẩm kia hỏi một chút đã.

Vừa nói Lăng Phong vừa đảo mắt xuyên qua đám đông hỗn loạn, tìm bóng dáng Thẩm Thành. Thằng kia theo lời Đại Tiếu chính là nhân vật tầng trung gian, sứ giả của Cửu gia, khẳng định biết rất nhiều bí mật Cửu môn. Nếu có thể tóm lại hỏi một chút, chắc chắn sẽ biết không ít tin tức.

Trọng yếu là, vừa rồi thằng nhãi kia nói Cửu gia đã để ý đến hắn, có lẽ chỉ là lời đe dọa, nhưng không loại trừ có phần thật. Nếu hôm nay để đối phương thoát đi, lại báo cáo về Cửu gia nhắc đến hắn tiếp, về sau chỉ e phiền phức càng nhiều. Không hỏi được gì cũng nên khử quách cho chắc ăn.

Chỉ là, mới đó nhoáng cái đã không thấy Thẩm Thành. Mà không chỉ gã, liền ngay cả mấy nhân vật chủ chốt Triều Lam Ngô Dụng Tống Trưởng lão cũng đều đã không thấy bóng dáng.

Thành Bích mềm giọng nói:

- Bọn chúng nếu đã có tính toán, chỉ sợ sẽ sắp xếp cao thủ. Để lúc khác đi tìm được không?

Lăng Phong lắc đầu nói:

- Lần này mà mất dấu, chỉ sợ khó có lần sau...

Lăng Phong còn định nói thêm gì đó thì mới phát hiện, đôi tay Thành Bích từ lúc Lăng Phong nói muốn ở lại vẫn cứ giữ lấy cánh tay hắn. Lại nghe Thành Bích nhẹ giọng:

- Lúc trưa chàng ngồi minh tưởng không đáp, ta đã rất lo lắng.

Lăng Phong quay đầu nhìn sang. 

Trời chập tối không nhìn rõ mặt nhau, nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt đầy quan tâm của Thành Bích đang nhìn, lòng không khỏi nhũn ra. 

Nàng ấy vẫn luôn âm thầm lo lắng cho mình.

Ai, thôi bỏ đi. Cửu gia gì đó đành tính sau. Mà có lẽ từ giờ cũng nên bớt bốc đồng một chút. Nói tỷ dụ hôm nay một mình theo dõi An Đạo Toàn, nếu như không phải đụng Thẩm Thành mà là một cao thủ khác, hoặc sau đó không phải Đại Tiếu Thư Sinh đến mà là 2 cao thủ của Cửu gia trở lại, Lăng Phong chỉ e đã nằm đất.

Nghĩ vậy hắn liền vỗ vỗ mu bàn tay Thành Bích nói:

- Được rồi, ta cùng nàng trở về.

Thành Bích nghe vậy mỉm cười.

Lăng Phong cũng cười, nhưng là cười dâm. Phải nha, chuyện chính còn chưa làm, ham hố truy lùng Cửu môn cái gì đây? Giờ mà chạy đi đánh đấm cho lắm, tí nữa lên giường sức đâu mà "chiến đấu".

Từ từ, ca dường như quên mất chuyện gì thì phải?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK